Phương tiện chủ yếu trong trường là xe đạp, còn những loại khác thì chỉ được đi trên một số con đường nhất định, hơn nữa chắc chắn sẽ bị giới hạn tốc độ.
Vậy nên học sinh trong trường rất thích dùng xe đạp, tiện dụng, gọn nhẹ, thích hợp cho những ai muốn di chuyển trong khu vực nhỏ.Lúc ba người đến nhà ăn, người trong nhà ăn cũng chưa nhiều lắm.
Rốt cuộc, khu A được ra sớm hơn những khu khác 15 phút, vậy nên những người ở đây hầu như là khu A hết.Kéo nhau ra khu chọn món, ở đó có một bảng điện tử để chọn món, nhấn vào nút trước món mình muốn ăn, quẹt thẻ ăn, lấy hoá đơn và phiếu chờ điện tử, sau đó thì chỉ cần tìm một chỗ rồi đợi thông báo là ra lấy đồ ăn thôi.
Trường cấp ba HK có cho riêng mình một app riêng đầy đủ tính năng, trong đó cũng có mục ăn trưa được kết nối với thẻ ăn, nếu không muốn mang theo thẻ thì thanh toán bằng điện thoại cũng được.
Hơn nữa sau khi có hoá đơn, nó còn đản nhiện chức năng của một máy chờ, khi có đồ ăn, nó sẽ thông báo để mọi người tự đến lấy, rất tiện dụng.
App của trường còn nhiều chức năng khác nữa, như thông báo sự kiện, thành tích bản thân, các cuộc bình chọn này nọ,..v..v..Bởi vì đến khá sớm, vậy nên cũng không mất nhiều thời gian lắm là đã có đồ ăn rồi.
Ba người ngồi một góc bên cạnh cửa sổ của nhà ăn, nơi này tầm nhìn thoáng, thế nhưng không bị nắng chiếu vào, là một vị trí đẹp.
Lúc đồ ăn của ba người được bê ra, thì nhà ăn cũng bắt đầu đông lên hẳn.
Thời gian nghỉ trưa cho học sinh thường khoảng 3 tiếng, sau đó vô học đến 4 giờ chiều là được tan học.
Thời gian nghỉ trưa nhiều, vậy nên mọi người cũng không quá mức vội vàng đi ăn trưa, thế nên bây giờ nhà ăn mới bắt đầu vào giờ cao điểm.Có điều, Sở Kiều Kiều cảm thấy, đông một chút, mọi người cùng ăn thì sẽ cảm thấy ngon miệng hơn, vậy nên cô cũng không để ý nhiều.
Ba người thoải mái dùng cơm, ăn xong, dọn dẹp chỗ ngồi của mình rồi từ từ đi chậm về kí túc xá của mình.
Phòng của ba người nằm ở cùng một khu kí túc xá, chỉ có điều là khác tầng thôi.
Ba người vừa đi vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc mà đã đến khu kí túc xá.
Nghe hai người kia nói chuyện, Sở Kiều Kiều liền quyết định chiều nay mình sẽ đi học lại luôn.
Về kí túc xá nghỉ ngơi một chút, khoảng hơn 1 giờ trưa thì Trương Hinh đã tới gọi Sở Kiều Kiều rồi.
Trường cấp ba HK có đồng phục, hơn nữa còn có rất nhiều loại, mỗi khu lại có một tiêu chí đồng phục khác nhau.
Mặc dù nhìn qua khá giống, đều dùng màu xanh dương, xám nhạt và trắng làm chủ đạo, thế nhưng vẫn có thể nhận ra chúng không phải là một.Khu A không quá nghiêm trong vấn đề mặc đồng phục, chỉ cần thứ hai đầu tuần là bắt buộc phải mặc thôi.
Có điều dù không bắt buộc mặc đồ phục, nhưng cũng không được mặc linh tinh vào lớp, vậy nên hầu hết học sinh đều sẽ mặc đồng phục lên lớp, dù sao đồng phục khu A cũng rất đẹp.Sở Kiều Kiều mặc vào bộ đồ phục của mình, mặc dù đã mập lên đôi chút, thế nhưng cũng may là vẫn mặc vừa, ít nhiều cũng nhờ cạp chun của váy đồng phục.
Đồng phục của khu A thì là áo sơ mi trắng và váy yếm dài đến gần đầu gối kẻ ca rô xanh xám rất đẹp.
Lâu lắm rồi mới mặc lại đồng phục, Sở Kiều Kiều không nhịn được mà hồi hộp một chút.
Nhân tiện nói thêm, đồng phục nữ khu B là âu phục với váy xếp ly kẻ ca rô còn khu C là đồng phục thủy thủ.
Dù là kiểu nào cũng rất đẹp.
Còn đồng phục nam thì đơn giản hơn nhiều, tất cả đều là âu phục, có điều trên áo sơ mi và áo khoác ngoài sẽ có các tiêu chí riêng giống với màu váy của các bạn nữ cùng khối, nhìn qua là biết.Bởi vì đang là mùa hè, vậy nên áo sơ mi ở bên trong là ngắn tay, có điều bởi vì các phòng học đều mở điều hoà, vậy nên Sở Kiều Kiều vẫn khoác thêm một chiếc áo mỏng để đề phòng.Chuẩn bị xong xuôi, cầm theo chiếc túi xách quai chéo màu phấn hồng lúc trước mua cùng chị gái, chuẩn bị sách vở, cuối cùng là khoá cửa phòng, rồi đi cùng Trương Hinh và Kiều Tư.Lúc ba người bước vào phòng học, thì còn khoảng 20 phút nữa là vô tiết, vậy nên lớp học gần như đủ người rời.
Khi thấy Sở Kiều Kiều bước vào, lớp học lặng đi một chút rồi vỡ oà luôn.Mọi người đều thi nhau chạy tới hỏi han Sở Kiều Kiều, mà cô cũng vui vẻ đáp lại.
Nói chuyện một lúc thì chuông báo vào học vang lên.
Nói ra cũng thật trùng hợp, chiều nay lại là tiết của thầy chủ nhiệm Dung Từ Âm.
Dung Từ Âm liếc mắt một cái là đã nhìn thấy Sở Kiều Kiều đang được mọi người vây quanh, hắn cũng chỉ cười cười rồi để học sinh về chỗ của mình, chào hỏi mọi người một chút rồi dạy học luôn.
Mặc dù nghỉ nửa năm rồi mới đi học lại, thế nhưng Sở Kiều Kiều cũng không cảm thấy có vấn đề gì.
Dù sao đều là nghe không hiểu, lúc trước cô đi học nghe không hiểu, bây giờ cũng nghe không hiểu, thực sự không phải là chuyện to tát.Ngược lại, cô bắt đầu ngồi xem điện thoại.
Lúc này, Sở Kiều Kiều đang nhắn tin với quản lý của nhà hàng đồ Tây mà cô thường ăn, chuẩn bị đặt điểm tâm trà chiều về chiêu đãi các bạn học việc cô đi học lại.
Mỗi phần trà chiều của ngà hàng là dành cho bốn người, khoảng 1200 USD, đối với Sở Kiều Kiều thì cũng là khá rẻ.
Tính một chút, lớp 10A1 của cô có 23 học sinh, thêm thầy giáo là 24, vừa đủ 6 phần, Sở Kiều Kiều đặt luôn 8 phần, dư một chút dù sao cũng tốt hơn là thiếu.Quản lý nhà hàng biểu thị không vấn đề, đúng 4 giờ chiều trà bánh sẽ được chuyển đến tận tay của cô.
Sở Kiều Kiều thanh toán cho quản lý xong còn tiện tay phát mấy bao lì xì cho quản lý.
Các phần trà chiều ở các cửa hàng thế này thường được khống chế số lượng rất gắt gao, bởi vì nó sẽ ảnh hưởng đến uy tín của nhà hàng.
Thường thì đặt nhiều thế này cần phải đặt từ hôm trước, thế nhưng quản lý lại châm trước cho cô thế này, cũng là bởi vì cô là khách quen của nhà hàng.
Vậy nên Sở Kiều Kiều cũng vui vẻ phát lì xì cho quản lý.Chẳng mấy chốc là hết buổi học chiều.
Bởi vì trước đó Sở Kiều Kiều đã nói là sẽ khao bọn họ bữa chiều, vậy nên mọi người đều ngồi lại.
Sau đó Sở Kiều Kiều cũng ngỏ lời với Dung lão sư, hắn cũng vui vẻ ở lại với học sinh.
.