Ở nhà thêm mấy ngày thì Sở Kiều Kiều quyết định đi học trở lại.
Bây giờ đã là đầu tháng 5 rồi, thời tiết cũng trở nên oi bức hơn.
Sở Kiều Kiều cầm theo vali đứng trong khuôn viên rộng kinh khủng khiếp hoảng hốt của trường ngẩn người, không biết nên đi hướng nào.Sau khi Sở Kiều Kiều đi học lại thì Phương Nhã Lan cũng trở về trường.
Cô tự mình đưa em gái đến trường rồi mới đi.
Thế nhưng bởi vì đã qua thời gian người thân vào trường tham quan hàng tháng nên Phương Nhã Lan cũng không thể lái xe đưa em gái đến tận kí túc xá được.Kí túc xá của trường cấp ba HK đều được xây dựng bên cạnh các khu học tập.
Các học sinh nếu không có lí do chính đáng thì đều phải ở trong kí túc xá.
Có điều, kí túc xá ở HK thực sự rất đẹp, vậy nên mọi người cũng không có ý kiến gì.Mà kí túc xá cũng có rất nhiều loại, phòng đơn, phòng đôi, phòng bốn người và phòng sáu người.
Sở Kiều Kiều ở phòng đơn, tất nhiên rồi.
Các học sinh lớp A đều được ở phòng đơn.
Quay trở lại vấn đề ban đầu, các khu kí túc xá đều được xây bên cạnh khu lớp học.
Cả trường chia thành rất nhiều khu, khu A là nhỏ nhất, khu B và C thì lại xêm xêm nhau.Trong một khu sẽ có kí túc xá, khu phòng học, sân vận động trong nhà và ngoài trời, bể bơi, các phòng chức năng như phòng thí nghiệm, phòng ân nhạc,..., nhà ăn, nhà kho và mấy cái linh tinh nữa.
Vậy nên mỗi khu đều sẽ rất lớn.
Hơn nữa, HK chủ chương theo phong cách xanh hoá, vậy nên không gian xanh rất nhiều, trong trường còn có cả rừng cây, mà còn không chỉ một....!Quả không hổ là nơi mà các học sinh đều tranh nhau vỡ đầu chảy máu để có được một vị trí.Thế nhưng điều đó cũng dẫn đến việc bây giờ Sở Kiều Kiều không biết nên đi như thế nào để đến kí túc xá của mình.
Bình thường, vào đầu năm học hay những ngày được nghỉ chung, Sở Kiều Kiều đều được xe đưa đón tận nơi, vậy nên cô cũng không có nhớ đường cho lắm.
Lần này thật sự là chơi xong rồi.Đúng lúc Sở Kiều Kiều định ghé vào một cửa hàng tiện lợi gần đó, đợi hết buổi học thì gọi Trương Hinh ra đón mình.
Thì một bóng hình phiêu miểu đột nhiên đâpj vào mắt cô.Sở Kiều Kiều vừa nhìn qua đã nhận ra bóng người tràn đầy tiên khí kia chính là thầy chủ nhiệm của cô, nam chính thứ tư, Dung Từ Âm đại đại.
Sở Kiều Kiều Kiều kích động gương mặt nhỏ nhắn cũng trở nên đỏ bừng, không khống chế nổi âm lượng của mình mà gào lớn:- Dung ma ma, Dung ma ma! Ở đây, ở đây!!!Dung lão sư vừa mới cùng bạn mình đi ăn sáng trở về, đang định trở lại kí túc xá thay quần áo đi dạy học thì bị âm thanh đột nhiên xuất hiện doạ cho xuýt chút lăn quay ra đất.
Người bạn bên cạnh cũng giật mình không kém, thế nhưng ban đầu cũng không cho là đang gọi bọn họ.
Phải khi hắn quay sang nhìn bạn mình, lúc này mới biết là cô bé kia thực sự gọi cái tên đang đứng cạnh mình.Dung lão sư nghe thấy tiếng "Dung ma ma" kia là biết mọi chuyện không ổn rồi.
Quay sang nhìn tên bạn xấu đang không có chút hình tượng nào cười đến sắp muốn ná thở, hắn thực sự không muốn quay sang bên kia chút nào, chỉ muốn giả vờ không nghe thấy rồi chạy biến đi thôi.Có điều không đợi Dung lão sư làm ra quyết định, Sở Kiều Kiều đã thí điên thí điên kéo vali chạy tới trước mặt hai người.
Dung lão sư lúc này cũng không thể giả vờ không thấy cô được nữa, chỉ có thể bất đắc dĩ quay sang nhìn Sở Kiều Kiều.
Dung lão sư vừa nhìn, tặc lưỡi một cái, quả nhiên chính là một tiểu yêu tinh trong số cái đám mà hắn phụ trách.
Còn vì sao lại gọi là tiểu yêu tinh, đó là bởi vì rõ ràng mặt mũi xinh đẹp đáng yêu, thế nhưng năng lực gây hoạ, giày xéo đày đọa người ta thực sự là nhất đẳng.Dung lão sư gương mặt vặn vẹo một chút, rồi mới mở miệng chào lại:- Kiều tử đấy sao, lâu rồi không gặp.- Lâu rồi không gặp, Dung ma ma!Sở Kiều Kiều cũng hớn hở đáp lại, lúc này cô mới để ý đến bên cạnh lão sư còn có một người nữa.
Vừa định quay sang chào hỏi thì lại phát hiện hoá ra là người quen:- Bác sĩ, sao anh lại ở đây?Âu Dương Minh lúc này mới biết hoá ra người vừa chạy tới chính là Sở Kiều Kiều, cũng nhướn mày đáp:- Chúng ta cũng thật có duyên đấy, không nghĩ tới em lại là học sinh của A Từ.
Như vậy cũng tốt, anh tự mình giới thiệu lại lần nữa, bây giờ anh là bác sĩ trong phòng y tế của trường em.
Nếu sau này cơ thể đột nhiên cảm thấy không khỏe hay cần lời khuyên, cứ đến phòng y tế gặp anh.Sở Kiều Kiều cũng cười khúc khích đáp lời, sau đó lại quay sang nói với Dung lão sư:- Dung ma ma, thầy có đi qua khu A bây giờ không, tiện đường thì cho em đi cùng với!!Dung lão sư nhìn vali của Sở Kiều Kiều là biết cô đang trên đường quay lại kí túc xá, vậy nên không nói hai lời giúp cô kéo vali luôn.
Vậy là Sở Kiều Kiều liền vui vẻ đi cùng với hai người.Thế nhưng, đi bộ được khoảng 20 phút thì Sở Kiều Kiều rốt cuộc không nhịn được nữa:- Dung ma ma, xe của thầy đâu, bộ thầy định cứ đi bộ thế này luôn hả?!Thực ra ban đầu cơ thể của Sở Kiều Kiều cũng không yếu như thế này.
Dù sao, người có tiền đều rất thích đầu tư cho sức khỏe, bơi lội tập thể thao các thứ.
Phải biết, Sở Kiều Kiều cũng là trong lúc đi trượt tuyết thì bị tai nạn.
Thế nhưng sau đó cô bị thương nặng nằm viện khá lâu, rồi thời gian dưỡng sức chỉ hoạt động nhẹ nhàng.
Hơn nữa, mặc dù nói là Sở Kiều Kiều gần như không bị di chứng sau chấn thương, thế nhưng cơ bắp trên người cô vẫn bị tổn hại đôi chút.
Thành ra sức chịu đựng của cô giảm đi hẳn.
Gần nửa năm trong bệnh viện, mọi thứ đều khác rồi.
Nếu như lúc trước cô có thể thoải mái mà leo núi không hề gì, thì bây giờ chỉ cần chạy khoảng 15-20 phút thôi là cô đã không chịu được rồi.Còn về Dung lão sư, bản thân hắn cũng là vừa mới ăn sáng xong.
Vốn định sẽ đi bộ chậm rãi, coi như rèn luyện sức khỏe luôn, vậy nên hắn theo bản năng mà chọn con đường mòn xa nhất, vòng vèo nhất.
Bác sĩ Âu Dương Minh thì mới tới đây, cũng không biết nhiều lắm, vậy nên không có ý kiến gì.
Có điều chậm rãi của người cao gần m9 và người cao m55, của đôi chân dài 120cm và 85cm thực sự rất khác biệt.
Hai người kia đi một bước thì Sở Kiều Kiều phải chạy hai bước, cô chính là một đường chạy bộ theo sau hai người họ.
.