“Thất Thất, bây giờ tình hình ở Thuỵ Điển như thế nào?”

“Carl hôn mê bất tỉnh, Sylvia với Sue không rõ tung tích.”

“Chờ chút! Sue?”

Không phải Victoria?

“Báo cáo là sai.”

“Victoria đâu?”

“… Hàn Quốc, du lịch.”

Dạ Cô Tinh thật là không có gì để nói.

“Anh và Annie không sao chứ?”

“Yên tâm, anh có thế lực của mình ở Thuỵ Điển.”

Đột nhiên Dạ Cô Tinh nghĩ tới một người, “Điều tra John Routh hộ em…”

“Được.” Ngừng nói, “Nhất Nhất, nếu như có thể, anh hi vọng em có thể trở về Thuỵ Điển một chuyến.”

“…”

“Bệ hạ trúng hai phát đạn, một viên trên vai, một viên ở eo, trước khi đưa đến bệnh viện, đã xuất hiện sốc do giảm thể tích máu… Sylvia lại không rõ tung tích, cũng nên có người ra mặt chủ trì đại cuộc…”

Ý của Dạ Thất, cô hiểu.

Tấn công khủng bố dẫn phát dân chúng khủng hoảng, cần gấp Hoàng thất ra mặt trấn an lòng người.

“Nhất Nhất?”

“Em đồng ý. Bây giờ, lập tức liên hệ ngài Thủ tướng, em muốn trực tiếp trò chuyện với ông ta.”

Đầu kia, vẻ mặt chấn động, “Cứ để anh lo.”

Sau mười phút, chuông điện thoại reo.

“Công chúa bệ hạ tôn quý…”

“Ông nghe rõ đây.” Dạ Cô Tinh ngắt lời ông ta, “Lập tức phái quân đội trông coi hiện trường tấn công khủng bố ở đảo Hoàng hậu, không cho bất luận kẻ nào đi vào, nếu có người xông vào, trực tiếp giam lại.”

“Thế nhưng mà cái này không phù hợp…”

“Thời kỳ đặt biệt, cách làm đặc biệt. Nếu như ngài Thủ tướng có cách tốt hơn, tôi không ngại để ông ra lệnh.”

Khóe miệng giật một cái, “Tôi sẽ làm theo.”

“Thứ hai, để cho Bộ thông tin lập tức ra mặt bác bỏ tin đồn, bệ hạ chỉ là bị thương nhẹ, Hoàng hậu làm bạn ở bên, hoàng trữ điện hạ du lịch Hàn Quốc chưa về, thành viên Hoàng thất gặp chuyện hoảng sợ nhưng không nguy hiểm gì.”

“Thứ ba, ông tự mình ra mặt trấn an đại sứ các nước ở Thuỵ Điển, nói rõ cho bọn họ biết, không chấp nhận người tị nạn.”

“Thứ tư, tăng cường an ninh sân bay, bến cảng, nỗ lực điều tra các ga hành khách, lúc cần thiết, để cho lính đặc chủng ra mặt.”

“Cuối cùng, chuẩn bị buổi họp báo chính thức, tôi có lời muốn nói.”

Truyền đạt liên tiếp mấy mệnh lệnh, vẻ mặt Dạ Cô Tinh căng cứng.

Thở sâu, trong nháy mắt nhìn về phía người đàn ông, “Hoàng, em…”

“Không cần giải thích, anh hiểu. Chúng ta cùng đi.”

“Em sẽ bảo vệ mình thật tốt.” Ngừng nói, xoa bụng dưới, “Còn có con của chúng ta…”

Ba giờ sau, máy bay trực thăng an toàn hạ xuống sân bay Stockholm-Arlanda.

Thuần một sắc bộ đội vũ trang mở đường, Dạ Cô Tinh đeo kính đen, mặt lạnh vô tình, An Tuyển Hoàng bảo vệ cô.

Các phóng viên truyền thông nghe tin lập tức hành động cùng nhau tiến lên ——

“Công chúa Alizee, lúc này cô về nước phải chăng có liên quan tới cuộc tấn công khủng bố phát sinh ngày hôm qua?”

“Quốc vương bệ hạ hôn mê, Hoàng hậu và hoàng trữ không rõ tung tích, ngài có ý kiến gì với chuyện này không?”

“Liên quan tới Thủ tướng nội các đẩy ngài ra mặt chủ trì đại cuộc, xin hỏi, đây là ý của cá nhân ngài, hay là bị ép nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy?”

“…”

Bước chân dừng lại.

Ánh mắt lạnh lùng lướt qua đám người, thả ra khí thế toàn thân, đại sảnh sân bay ồn ào vậy mà yên tĩnh lạ thường.

Đám người đưa mắt nhìn nhau.

“Đầu tiên, xem như một thành viên Hoàng thất, tôi có nghĩa vụ chịu trách nghiệm với tất cả dân chúng, thời khắc sinh tử tồn vong, nguyện sống chết cùng mọi người, cùng tồn vong. Đây là trách nghiệm của Hoàng thất!”

“Mặt khác, bệ… Cha chỉ bị thương nhẹ, Hoàng hậu bị hoảng sợ cùng nhau đưa đi bệnh viện tĩnh dưỡng, về phần hoàng trữ mất tích, càng là hoang đường đến cực điểm! Thời điểm phát sinh tấn công, chị Victoria vốn không có ở trong nước.”

“Xem như một nhân viên truyền thông, hi vọng mọi người có thể đưa tin một cách chi tiết xác thực, tích cực truyền bá năng lượng tích cực, mà không phải nói chuyện giật gân, nghe nhầm đồn bậy!”

Nói xong, cũng không để ý vẻ mặt đám phóng viên xấu hổ như thế nào, rời đi luôn.

“Thật đúng là lạnh lẽo cô quạnh mười phần…”

“Đâu chỉ lạnh lẽo cô quạnh, không biết, còn tưởng rằng cô ấy là nữ vương ấy.”

“Xùy —— Chuyện sau này, ai nói được rõ ràng? Không chừng vương miện sẽ đến đầu cô ấy thật cũng không chừng.”

“Nhưng mà nghe cô ấy vừa nói như thế, trong lòng tôi yên tâm không ít.”

“Mau gửi đi tin tức mới nhất, liên hệ đài truyền hình làm phát sóng trực tiếp.”

Buổi chiều, 3 giờ 15 phút.

Dạ Cô Tinh đầu đội vương miện, mặc bộ lễ phục màu xanh thanh nhã trong ngày lễ thụ quan hôm ấy, đứng ở chỗ cao nhất ở Hoàng cung Thuỵ Điển, giọng nói mềm mại dịu dàng không mất kiên định truyền qua microphone đến mọi ngóc ngách của quảng trường——

“Hai tháng trước, tôi đứng ở chỗ này, tất cả dân chúng chứng kiến lễ thụ quan của tôi; hai tháng sau, tôi đứng ở vị trí này lần nữa, khiển trách cuộc tấn công khủng bố!”

Từ tổ chức MT tội không thể tha ra sao, nói đến cả nước trên dưới phải đoàn kết như thế nào, bảo vệ quốc gia, giọng nói trầm bổng của người phụ nữ, không chỉ trấn an nội tâm sợ hãi của mọi người một cách thần kỳ, còn khiến sự phẫn nộ của dân chúng lên đến đỉnh điểm.

“Chống lại phần tử khủng bố, bảo vệ quốc gia ——”

Nhiều năm về sau, trong trí nhớ người dân Thụy Điển, bóng dáng màu lam tươi trẻ và thanh lịch kia, theo thời gian trôi qua, dừng hình thành phong cảnh mỹ lệ vĩnh hằng.

Trong lúc nguy nan, là một người phụ nữ mềm mại lại kiên cường như thiên sứ hàng lâm nhân gian, cùng bọn họ trải qua cửa ải khó khăn.

Dưới sự khủng hoảng, cô trở thành trụ cột tinh thần của mọi người—— chỉ cần cô ở đây, đất nước sẽ không sụp đổ!

Đây chính là mị lực của công chúa Alizee!

Cho đến lúc này, Dạ Cô Tinh mới dám thả long tinh thần.

Cánh tay có lực của người đàn ông vòng lấy eo cô, chống đỡ trọng lượng của cô, đáy mắt thâm tình, chỉ cần liếc nhìn là thấy rõ.

Đây chính là người phụ nữ anh yêu.

Vốn nên xuất sắc sáng chói như thế!

Ngày 29 tháng 9, ngày thứ hai sau sự kiện tấn công khủng bố, khủng hoảng giống như một lốp xe thủng, xẹp xuống với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường.

Trình độ cảnh giới trong nước Thuỵ Điển đạt đến mức trăm năm mới có một lần.

Tất cả khả năng tồn tại bạo động, du hành, thị uy như vậy bị bóp chết từ trong trứng nước.

Tất cả, quy công cho “Diễn thuyết thành lâu”!

Lịch sử toàn cầu, gọi nó một cách hình tượng là —— “Hành động quan hệ công chúng hiệu quả nhất trên sân khấu chính trị”.

Khiến những mưu toan châm ngòi quốc dân háo hức tính toán kia, toàn bộ dẫm ở dưới chân ngựa.

Quyết đoán như thế, thậm chí không thua bất kỳ người lãnh đạo một nước nào.

Ngày 30 tháng 9, tổ chức MT căn cứ Trung Đông tuyên bố sẽ phóng ra vũ khí hạt nhân nghiên cứu chế tạo mới nhất, thề sẽ phá hủy vương quốc Thuỵ Điển, lật đổ sự thống trị của vương triều Gustav!

Mà mục đích, dĩ nhiên là —— thành lập đất nước Islam vĩnh hằng tự do!

“Nực cười!”

Dạ Cô Tinh đập tay lên bàn làm việc, Thủ tướng và đại thần nội các ngồi ở ghế dưới cùng giật này mình.

Những ngày gần đây, họ đã hoàn toàn hiểu tính khí của vị này, cùng với kính nể, cũng một chút rụt rè.

Dù sao, còn có một sát thần ngồi ở phía sau, mà hậu thuẫn của hai người, là cả nhà họ An, thậm chí liên lụy thế lực càng rộng, ví dụ như Dạ Lang ở Châu Phi…

Nước trong này, không thể bảo là không sâu.

“Ra ngoài.” Anh An hạ lệnh, đám người nối đuôi nhau mà ra.

Chợt, người đàn ông cứng rắn mặt lạnh nháy mắt biến thành chân chó thê nô ——

“Anh xem một chút, tay đập đỏ rồi.”

“Không tức giận, không tức giận…”

Dạ Cô Tinh một ngụm máu mắc kẹt ở trong cổ họng, “MT khinh người quá đáng.”

“Bà xã, thật ra em có nghĩ tới hay không, người gây ra vụ tấn công, có lẽ không phải MT.”

An Tuyển Hoàng nói thẳng ra trước đó anh đã tạo áp lực với chính phủ Trung Đông, mượn lực đả lực đối phó MT.

Dạ Cô Tinh kinh ngạc nhìn anh một cái, “Anh thật đúng là hiểm độc quá!”

“Vì vợ anh, hiểm độc hơn anh cũng không sợ.” Vẻ mặt hiện rõ mấy chữ ‘mau thưởng anh đi’.

“Theo ý của anh, là có người mượn tên tuổi MT đối phó Thuỵ Điển?”

“Hoặc là, chỉ vì đối phó Carl.”

Dạ Cô Tinh giật mình.

Trùng hợp lúc này chuông điện thoại reo.

“Là Dạ Thất.”

“Nghe đi.”

“Nhất Nhất, “ Giọng nói Dạ Thất thở hổn hển và vội vàng, “Tra được hành tung của John Routh rồi.”

Đồng tử co lại, “Ở đâu?”

“Syria.”

Dạ Cô Tinh và An Tuyển Hoàng liếc nhìn nhau, ánh mắt lộ ra đã hiểu.

Cuộc trò chuyện kết thúc, Dạ Cô Tinh gọi cho Tề Dục.

Vũ khí hạt nhân có đúng không?

Mấy người có, tôi cũng chưa hẳn đã thiếu, xem nhà ai mạnh hơn.

Ngày 1 tháng 10, một vùng trời trên sa mạc ở Syria, sóng khí bốc lên, xa xa nhìn lại, giống như hình cây nấm.

Ngay sau đó cơ quan chức năng nhận được hình ảnh đám mây từ vệ tinh, chuyên gia ngồi máy bay trực thăng tự mình đi hiện trường khảo sát, lại đạt được một kết luận làm cho người kinh ngạc, không, có lẽ khiến toàn thế giới khiếp sợ——

Vũ khí hạt nhân!

Vậy mà lại là vũ khí hạt nhân!

Không phải bom nguyên tử, cũng không phải bom hydro, thậm chí ngay cả bom nơ-tron, bom nhiệt hạch ba pha, bom phản vật chất đều không phải!

Xế chiều hôm đó, An Tuyển Hoàng “hữu nghị” gọi điện thoại cho chính phủ Syria.

Nói thẳng chỉ cần giao John Routh ra, lại không hề đề cập tới chuyện phóng bom hạt nhân, không để cho ai nắm được sơ hở!

Ngày 2 tháng 10, phía Bộ thông tin quân Liên Hiệp Thuỵ Điển tuyên bố, trải qua điều tra, xác định sự kiện tấn công khủng bố không có liên quan gì tới tổ chức khủng bố MT, mà là thế lực phản động trong nước quấy phá.

Tìm hiểu nguồn gốc thì lôi ra ông trùm nguồn năng lượng John Routh.

Cả nước xôn xao, sau khi khiếp sợ, theo nhau tới là sự phẫn nộ dâng cao của dân chúng Thụy Điển.

Diễu hành để phản đối, đường phố kháng nghị.

Chính phủ quân đội Liên Hiệp ra mặt, trịnh trọng hứa hẹn —— toàn lực bắt John Routh!

Ngày 3 tháng 10, một tấm hình, làm nổ tung bê bối động trời của Hoàng thất Thuỵ Điển ——

Hoàng hậu Sylvia cùng tội nhân của cả dân tộc John Routh kết bạn cùng dạo chơi Cổ thành Damascus, cử chỉ thân mật, trò chuyện với nhau thật vui vẻ.

Truyền lên IP để hiển thị bộ định tuyến ở Syria.

Trong vòng một đêm, Sylvia rơi xuống thần tọa, trở thành chuột chạy qua đường người người kêu đánh.

Cùng ngày, Dạ Cô Tinh tìm được giấy tờ ly hôn ở trong tủ bảo hiểm phòng làm việc của Carl, lập tức liên hợp Bộ thông tin, công khai tuyên bố ——

Carl XVII và Sylvia Somollet đã kết thúc quan hệ vợ chồng ở ba tháng trước!

Cử động lần này xem như dọn sạch sẽ Hoàng thất Thuỵ Điển.

Sylvia làm thế nào, cũng là hành vi cá nhân của bà ta.

Nguy cơ tín nhiệm Hoàng thất có thể dỡ bỏ, Sylvia lại bị dân chúng phẫn nộ đẩy lên đầu gió dư luận “Sự sỉ nhục của quốc gia”, “Nữ tặc bán nước”, thậm chí “Dâm phụ”.

Hoàn toàn trở thành đối tượng phát tiết kêu ca.

Ngày 4 tháng 10, Liên Hợp quốc tạo áp lực với chính phủ Syria.

Ngày 5 tháng 10, các quốc gia nhao nhao tuyên bố lên án ngoại giao.

Ban đầu muốn chối bỏ vụ nổ bom hạt nhân, nhưng chuyện đến nước này, dư luận quốc tế thiên về một bên, nhảy ra ngoài thời điểm này, đối phương liều chết không nhận, xui xẻo chỉ là Syria!

Việc này đau mà không dám kêu, chí có thể ngậm bồ hòn làm ngọt!

Ngoại trưởng chịu áp lực, bực bội vô cùng, John Routh hứa hẹn đầu tư năm mươi tỷ khiến cho ông ta động lòng không thôi.

Sau khi suy nghĩ, chỉ có thể bỏ xe giữ tướng!

Cho dù, chiếc xe kia rất mê người!

Ngày 7 tháng 10, bộ ngoại giao Syria ra mặt lên tiếng, nói ít ngày nữa sẽ giao ra John Routh và Sylvia Somollet.

Chính phủ Thuỵ Điển từ chối cách “Thả về”, yêu cầu mang binh nhập cảnh tiến hành cưỡng chế bắt.

Syria cho phép.

Ngày 8 tháng 10, trong lúc lính đặc chủng Thuỵ Điển chờ xuất phát, thời khắc rửa sạch quốc sỉ, John Routh và Sylvia bị phát hiện chết ở trong căn hộ cao cấp tại Damascus.

Hai người trần truồng nằm ở trên giường.

Pháp y giám định, DNA hoàn toàn phù hợp, xác nhận tử vong.

Nguyên nhân cái chết của hai người lại hơi chút ý vị sâu xa.

John Routh nuốt vàng tự sát, về phần, Sylvia chết vì bị đánh mạnh vào đầu, trong phòng từng có dấu vết giãy dụa phản kháng rõ ràng.

Một trận nháo kịch, lên cao đến độ cao quốc gia dân tộc, đã kết thúc một cách hoang đường ở trong vòng mười ngày ngắn ngủi.

Sue cùng mất tích với Sylvia được vương tử Jone cứu về trước, có thể may mắn thoát khỏi kiếp nạn.

Phương diện tinh thần lại xảy ra vấn đề, không còn nhanh mồm nhanh miệng như trước kia, trở nên yên tĩnh ít nói.

Ác mộng bừng tỉnh, luôn luôn không ngừng lặp lại: “Tôi không phải… Không phải…”

Lúc này, hình tượng tha thứ cùng nhân nghĩa của Hoàng thất Đan Mạch thuận thế biểu lộ rõ ràng, chẳng những không ghét bỏ, còn tìm danh y khắp nơi.

Giữa tháng 10, Carl đã tỉnh táo sau hơn sau hai mươi ngày mê man, sau khi nghe xong đầu đuôi câu chuyện, im lặng rơi lệ.

Một tháng sau, tuyên bố thoái vị.

Hoàng trữ Victoria kế thừa đại nghiệp, xưng —— Victoria III.

Trong nước Thuỵ Điển, bình yên như lúc ban đầu.

Nghi thức lên ngôi kết thúc, cặp vợ chồng Dạ Cô Tinh và An Tuyển Hoàng tới Pháp trước, sau khi đón An Húc, bay trở về Chiêm Ngao trong đêm.

Đạp vào mảnh đất quen thuộc, nhìn xung quanh bốn phía tất cả quen thuộc, giống như cách một đời.

Trưởng lão xếp hàng đứng, một bóng người nhỏ bé thẳng tắp đứng đầu.

Nước mắt Dạ Cô Tinh tràn ra.

“Anh trai!” Nhóc con phản ứng nhanh nhất, vung ra hai cái chân ngắn chạy như bay tới bóng dáng kia.

“Cha, mẹ, hoan nghênh về nhà.”

Thời gian một năm, ròng rã một năm, bé Tuyệt của cô đã trưởng thành người đàn ông nho nhỏ đỉnh thiên lập địa.

“Con trai ngoan, mẹ nhớ con lắm.”

“… Con cũng vậy.” Vành tai lại nổi lên màu hồng nhạt như hoa anh đào.

Trong nháy mắt là tới cuối năm, tuyết mùa đông đang đến gần.

Dạ Cô Tinh lại tập luyện yoga đã bỏ từ lâu, mới vừa tập xong một bộ, thì nhận được điện thoại của Dạ Thất.

“Nhất Nhất, quên nói với em một chuyện.”

“Chuyện gì?”

“Em giao cho tôi hai nhóm DNA, đã đối chiếu ra kết quả.”

“Nói.”

“Sue và John Routh… Giống nhau hoàn toàn.”

“Một nhóm khác thì sao?”

“Không giống.”

“Chuyện này dừng ở đây, em không muốn nghe thấy bất kỳ tin đồn có liên quan nào.”

“Ừm, anh hiểu.”

Cuối tháng mười hai, Chiêm Ngao nghênh đón trận tuyết rơi đầu tiên bắt đầu mùa đông.

Ba giờ sáng, truyền đến tiếng điện thoại rung nhẹ.

Từ khi mang thai, chất lượng giấc ngủ của Dạ Cô Tinh luôn không tốt, nhấc chăn lên, xuống giường, cố gắng không làm ồn đến người bên gối.

Mò lên điện thoại, xoay người lại đến phòng khách.

“Alo ——”

“Tỉnh… Rốt cuộc cũng tỉnh rồi…” Giọng nói già nua của Dạ Cơ Sơn tràn ngập kích động.

Ngoài cửa sổ bông tuyết bay tán loạn, lưu loát, cô lại cảm nhận được ngày xuân ấm áp, tươi đẹp vô cùng.

Lại chẳng biết người đàn ông đứng ở sau lưng từ lúc nào, ôm cô vào lòng.

“Chúng ta kết hôn đi.”

“Được.”

Mùa đông ngày hôm nay, ấm áp lạ thường.

Đầu tháng 1, ba người Dạ Cơ Sơn, Nguyệt Vô Tình, Minh Triệt về đảo, một người phụ nữ trẻ tuổi đi theo, rất xinh đẹp.

Giữa tháng 1, thời gian mang thai đã là 15 tuần, hơi lộ bụng.

Trên đảo Chiêm Ngao, sự kiện lớn chưa từng có, chỉ vì cuối cùng nam nữ chủ nhân của họ cũng đã tổ chức hôn lễ!

Khách khứa đi lại nối liền không dứt, máy bay trực thăng cất cánh và hạ cánh không ngừng, thậm chí xuất động hai mươi chiếc du thuyền lớn đón khách.

Đây là một đám cưới hoành tráng!

Dạ Tổ tề tụ, hai nhà hắc bạch hợp thành ngồi một đường, tiệc rượu tại gia, ăn uống linh đình.

Fans của Áo Tím cũng được phái đại biểu tham dự, ba nam ba nữ.

“Con gái chúng ta sắp lấy chồng, trong lòng tôi đây buồn quá đi…”

“Nữ thần là của người khác, lòng tôi đây thật lạnh thật lạnh…”

Ngày 20 tháng 1, trời quang mây tạnh, thích hợp xuất hành, thich hợp khai hoang, thích hợp gả cưới.

Trong gương trang điểm, chiếu rọi ra khuôn mặt xinh đẹp đỏ hồng của người phụ nữ, một bộ lụa trắng nhẹ nhàng, trên đầu là vương miện hàng thật giá thật—— đóa hồng rực rỡ!

“Haizz…” Lần thở dài thứ n, mí mắt cụp xuống.

“Làm sao vậy? Suốt ngày than thở thế?” Nina đổi một bộ sườn xám màu xanh đen, đi ra từ phòng trong, nụ cười ấm áp ôn hòa.

“Mẹ…” Mang theo hồn nhiên.

Không biết có phải do mang thai không, hay là do nụ cười của Nina làm cho người ta không tự chủ được gần gũi, thỉnh thoảng người phụ nữ lại biến thành cô bé trong nháy mắt.

Dạ Cô Tinh sờ mũi một cái, cảm thấy mình càng sống càng thụt lùi.

Đứng dậy, xoay một vòng, “Đẹp không ạ?”

“Con gái của mẹ còn yêu kiều hơn hoa, mặc gì cũng xinh đẹp.”

Dạ Cô Tinh bất đắc dĩ thở dài, xem như cô hiểu rồi, trong mắt vị này, cô đánh rắm, cũng thơm ngát.

Trong lòng lại ấm áp vô cùng…

Thì ra, đây chính là mẹ —— bao dung vô điều kiện, cưng chiều không giới hạn.

Vỗ vỗ bụng dưới mình, khóe môi nhếch lên lại xẹp xuống.

Ánh mắt Nina lộ ra đã hiểu.

Khoác tay cô, “Đều nói người phụ nữ mang thai càng thêm quyến rũ, mặc áo cưới vừa vặn.”

“Thật ạ?”

“Đương nhiên.”

“Sẽ không thấy béo chứ?”

Nina liếc nhìn cô từ trên xuống dưới, “Con béo sao? Mẹ nhớ hai tháng này, cân nặng con rất ổn định.”

Dạ Cô Tinh thở phào nhẹ nhõm.

Đương nhiên, Nina tuyệt đối sẽ không nói cho cô, cái cân đã bị người đàn ông của con động tay chân rồi.

Bờ biển xanh thẳm vô ngần, gió tuyết gào thét, phía dưới mái vòm trong suốt lại ấm áp như xuân.

Hoa hồng trài dài hai bên đường, lá vàng làm thảm, tiếng nhạc vang, tiếng vỗ tay.

Dưới ánh sáng ấm áp, người phụ nữ mặc một bộ lụa mỏng thuần trắng, đầu đội vương miện khoác tay ông lão ăn mặc âu phục giày da chậm rãi đi đến.

Làn váy uốn lượn, đi lại đoan trang, bụng dưới hơi thấy nhô lên vì cô tăng thêm thành thục phong tình.

Cứ như vậy một bước, một bước, đi tới người đàn ông yêu quý của cô.

Lần đầu tiên Dạ Cơ Sơn mặc âu phục, lại là dưới tình huống như vậy.

Tự tay đưa ra người con gái mình coi như con ruột, giao phó cả đời hỉ nộ ái ố của cô vào tay một người đàn ông khác.

“Diệp Tử à, cậu ấy có phải là người con muốn không?”

“Đúng ạ.”

“Chắc chắn?”

“Chưa bao giờ chắc chắn như vậy.”

“Chúc phúc cho con.”

“Cảm ơn sư phụ…”

“Nhóc con ngốc, một ngày làm thầy, cả đời làm cha.”

Carl ngồi ở trong đám khách khứa, ánh mắt rơi vào trên người con gái một bộ lụa trắng, lại nhìn về phía người phụ nữ ngồi ngay ngắn trên ghế chủ nhà.

Ký ức, giống như cách một đời ——

“Anh thích em mặc màu gì?”

“… Màu xanh đen.”

“Không muốn! Xấu xí chết đi được —— giống bà cụ!”

“Vừa vặn, anh là ông cụ, đời này, chắc chắn bạch đầu giai lão!”

“Miệng lưỡi trơn tru!”

“Lời thật lòng.”

Thì ra, cô mặc màu xanh đen lại đẹp mắt như vậy.

“Hừ!” Một tiếng cười lạnh lùng, khuôn mặt An Bỉnh Hiền cứng lại, ngồi trên xe lăn, lạnh lùng trừng mắt.

Carl quét nhìn qua có vẻ suy tàn, chiến ý bốc lên.

Bốn mắt nhìn nhau, không ai nhường ai.

Nơi xa, An Bỉnh Lương lẳng lặng nhìn chăm chú, đáy mắt lướt qua sự thâm sâu, lúc cụp mắt, không còn bóng dáng.

Hai mươi năm sau tái chiến, ai thắng ai thua, cũng còn chưa biết!

Cô dâu chú rể tuyên thệ xong, trao nhẫn.

An Tuyển Hoàng cầm lên bàn tay thon dài mềm mại của người phụ nữ, kim cương khúc xạ ra ánh sáng li ti, mỹ lệ sáng chói.

Đeo vào ngón áp út, giương mắt, mắt đen thâm thúy.

“Đời này, không rời không bỏ.”

Đổi lại Dạ Cô Tinh đeo cho anh, chậm rãi đẩy vào, kích thước hoàn toàn phù hợp.

Bốn mắt đụng vào nhau, nét mặt người phụ nữ vui cười.

“Kiếp này, sóng vai tiến lên.”

“Bây giờ, chú rể có thể hôn cô dâu ——”

Phía dưới chỗ ngồi cười vang một trận.

Có Dạ Tổ dẫn đầu, tất cả khách khứa cũng đều cả gan hơn, e sợ cho thiên hạ không loạn.

“Hôn đi!”

“Hôn đi!”

“Hôn đi!”

“Tất nhiên thịnh tình không thể chối từ, không bằng… Cố hết sức?” Dạ Cô Tinh tinh ranh cười, mắt lộ ra tia trêu chọc.

“Tự nhiên, không phụ ý khanh.”

“Anh… A…”

“Thật ngọt…”

Nuốt ngấu nghiến, tiếng ồn ào này che đi tiếng ồn ào khác.

Tiếng cười nói, xông thẳng tới chân trời.

“Hí hí!” Bé Húc bịt mắt, lại nhịn không được lặng lẽ hé ra nhìn lén.

Cha ăn thạch…

Hay là, mẹ ăn thạch?

“Bảo bảo, cho em, kem ly.”

“Anh Thần, anh thật tốt!” Chép miệng một cái, ánh mắt như nước.

Tóc vàng nhỏ bị bé nhìn, đáy lòng thít chặt, bịch bịch —— tim nhảy dồn dập.

Nhón chân lên, xích lại gần, Dạ Thần thuận thế cúi người, đưa lên lỗ tai.

“AnhThần, bảo bảo muốn ăn thạch…”

Cách đó không xa, An Tuyệt một bộ âu phục phẳng phiu, lẳng lặng quan sát, bó hoa trong tay cùng khuôn mặt lạnh lẽo của bé cực kỳ không hợp.

Đỉnh thiên lập địa, tư thái người bảo vệ nho nhỏ trang nghiêm.

Nhìn cha mẹ ôm chặt nhau, vui mừng cười một tiếng, nụ cười giống hệt An Tuyển Hoàng.

Đột nhiên, một bóng dáng lảo đảo ngã về phía bé, nước trái cây trong chén tràn ra, dính lên vạt áo trước màu trắng.

Một khuôn mặt nhỏ tái mét đập vào mi mắt, trong thoáng chốc, chỉ cảm thấy giống như đã từng quen biết…

“Thật xin lỗi, tớ không đứng vững…”

“Bạn tên gì?” Lạnh đến bất cận nhân tình.

Bé gái lại lơ đễnh, dịu dàng mỉm cười, “Hạ Hà. Hạ trong mùa hạ, hà trong hoa sen.”

Hạ Hà…

“Dì nhỏ và chú đẹp đôi quá.” Ánh mắt Anh Tử Lạc lộ ra vô cùng hâm mộ.

Bộ áo cưới trắng như tuyết là giấc mộng của mỗi một người thiếu nữ.

Bất đắc dĩ, cô và khúc gỗ này—— khúc gỗ không hiểu phong tình!

“Đương nhiên…” Người đàn ông rõ ràng uống nhiều quá, ôm cô, giở trò.

“Đầu gỗ, anh nói xem, anh có muốn cưới em không?”

Động tác cứng đờ, ánh mắt mông lung, vô ý thức lặp lại: “Cưới?”

Giọng điệu thắc mắc lại mờ mịt, nhất thời chọc giận người nào đó.

Sắc mặt chợt trầm xuống, nở nụ cười lạnh lùng: “Anh không muốn, nhưng có rất nhiều người muốn đấy.”

Quay người, chạy đi.

Thật lâu, người đàn ông mới phản ứng được, “Nè! Em chạy cái gì?! Anh lại không nói không cưới —— trở về!”

Bên kia, Dạ Huy Nguyệt vuốt ve bụng vợ, than thở.

“Làm sao lại không có động tĩnh gì nhỉ?”

“Hừm, em nói một mình anh nói thầm linh tinh gì đây? Thời gian tốt đẹp, đừng bị một mình anh cho than thở hết!”

Dạ Huy Nguyệt mắt điếc tai ngơ, trong lòng lại thầm hạ quyết tâm ——

Cách mạng chưa thành công, đồng chí vẫn cần cố gắng!

Khắp nơi đều là tiếng cười nói, hết lần này tới lần khác có hai người, cái mũi không phải cái mũi, con mắt không phải con mắt.

“Nguyệt Thần côn, anh nói anh cũng không nhỏ tuổi, làm sao lại không cưới vợ?”

Minh Triệt say chuếnh choáng, một cặp mắt hoa đào sương mù mông lung.

Nguyệt Vô Tình không thèm để ý, chỉ coi anh ta như không khí không thèm nhìn.

“Anh, có phải không được hay không. Hử?”

“…” Anh nhịn!

“Xem ra thực sự là không được… Hôm nào tôi kiểm tra cho anh một chút, đừng thẹn thùng nha ~”

Tốt xấu anh ta cũng là thần y, mặc dù không phải chuyên nam khoa…

“Không được?” Nở nụ cười lạnh lùng, cắn răng, gân xanh hơi nổi lên, “Anh có thể thử xem có được hay là không!”

Nói xong, phẩy tay áo bỏ đi, áo đỏ như có như không.

“Ách… Ý gì?”

Thử xem?

Cmn! Thử thì thử! Ai sợ ai?!

Đông sắp hết, năm sau, lại sẽ đầy vườn sắc xuân…

Thời gian yên tĩnh, ngày tháng tươi đẹp yên tĩnh trôi.

TOÀN VĂN HOÀN

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play