Ngày 3 tháng 9, Tề Dục, Tiền Kỳ Bân, Diêm Đông Bình đã đến sân bay quốc tế Arlanda, Stockholm. Dạ Cô Tinh đích thân lái xe đến đón.

Ba người nghỉ tại khách sạn Hilton ở trung tâm thành phố.

“Tôi đã để vệ sĩ ở chế độ chờ lệnh 24/24. Nếu có bât kỳ tình huống gì, hãy phản hồi kịp thời.”

“Không cần đâu.”

Dạ Cô Tinh cau mày.

“Đường Nghiêu và Sầm Liệt đã bố trí đàn em tiến thẳng vào Stockholm, Dạ Xã không cần nhờ vả nhà họ An.

“Cũng tốt.”

Đưa mắt nhìn anh ta, lắc đầu cười.

Tề Dục bình thản nhìn qua, “Cười cái gì?”

“Cười anh vẫn ngoan cố như trước đây.”

“Ngoan cố thì không tốt sao?”

“Không tốt.” Dạ Cô Tinh nhìn anh ta chằm chằm.

Đừng mở mắt, cười khẽ, “Tôi cảm thấy vẫn tốt.”

Ít nhất, thuận theo lòng mình.

Dạ Cô Tinh chỉ có thể thở dài.

Tề Dục ngày hôm nay đã không còn tái nhợt như trước đây. Có lẽ do ánh sáng mặt trời ở Ai Cập quá mạnh, khiến cả người đen hơn hẳn, nhưng phong thái thì không giảm, từ trong ra ngoài toát lên sự nam tính.

Đứng trước mặt cô, ngẩng cao đầu, hai chân bó trong chiếc quần âu thẳng và dài.

“Chân của anh… thế nào rồi?

“Hoạt động thoải mái.”

Bốn chữ thôi, nói rõ ràng nhưng chứa đựng sự gian khổ, vượt xa khỏi những gì con người có thể tưởng tượng được.

Dạ Cô Tinh mím chặt môi.

“Tài liệu cần nộp, thư giới thiệu, văn bản đều đã chuẩn bị cả rồi chứ?”

“Nửa tháng trước đã gửi đi để xem xét rồi.”

“Chắc chắn được bao nhiêu?”

“Nếu như là em trao thưởng thì 100%.” Đáy mắt người đàn ông thoáng cười nhạt, lông mày như núi nơi xa.

“Tốt.”

Bốn mắt chạm nhau, bình thản.

Diêm Đông Bình và Tiền Kỳ Bân thu dọn hành lý, vừa trò chuyện vui vẻ vừa bước tới.

Câu chuyện này để nói ra thì cũng có vài căn nguyên.

Một thời gian trước, Dạ Cô Tinh cung cấp thông tin liên lạc của Tề Dục cho Diêm Đông Bình. Tối đó, họ đã nói chuyện với nhau qua điện thoại.

Vừa mở lời, giáo sư Diêm mở lời nói, “Ông Tề, ngưỡng mộ đại danh đã lâu.”

Đầu dây bên kia, đối phương ho khan một hồi rồi mới lên tiếng.

Lúc đó, Diêm Đông Bình đã nghĩ, hay là sức sức khỏe của vị này không được tốt?

Tề Dục lại có tính tình ít nói, sai rồi cũng không muốn sửa, trái phải chẳng qua cũng chỉ là cách xưng hô mà thôi.

Giáo sư Diêm đức cao vọng trọng đáng thương, ấy thế mà lại cứ gọi một người trẻ thành ông nọ ông kia mãi.

Ban đầu hai người đã bàn bạc là ba ngày sau sẽ gặp nhau tại Đại học Bắc Kinh ở thủ đô.

Không ngờ, Tiền Kỳ Bân trong quá trình kiểm nghiệm súng bị một viên đạn bắn xượt qua khuỷu tay, Tề Dục gác lại kế hoạch đi lên phía Bắc, từ Mỹ vội vã về nước trong đêm, rồi vội vã đến bệnh viện.

May thay nó chỉ là một vết thương ngoài da, không tổn thương tới cơ và xương.

Diêm Đông Bình biết tin, lập tức thu xếp hành lý bay đến thành phố A, sau khi thấy Tiền Kỳ Bân ở bệnh viện, cả hai người đều rất sốc.

Ngay giây sau, nước mắt trào ra, ông ta khóc vì sung sướng.

“Anh Tiền…”

“Đông Bình….”

Hóa ra, Tiền lão mà năm đó Diêm Đông Bình theo học, chính là cha của Tiền Kỳ Bân, là ông nội của Tề Dục.

Xa cách mấy chục năm, ngày hôm nay gặp lại, hai ông già vui tới mức bật khóc nức nở, không biết nói sao cho hết.

Đặc biệt, Mr. Qi, người có những thành tựu lỗi lạc lại là con trai của bạn cũ khiến Diêm Đông Bình ngạc nhiên tột độ.

“Anh, con trai?!”

“Ồ, vẫn chưa nói với cậu, năm đó Tề Duyệt sinh cho tôi một đứa con trai.”

Nuốt nước miếng ực một cái, Diêm Đông Bình chỉ cảm thấy khó tin.

Vừa khéo lúc đó, Tề Dục mang thức ăn vào.

Tiền Kỳ Bân nhìn thấy con trai, vui mừng khôn xiết. “Dục Nhi, con hãy tới chào hỏi chút đi. Đây là đệ tử thân truyền của ông nội con, mau gọi chú Diêm đi.”

Tề Dục gật đầu, biểu cảm nhạt nhẽo: “Giáo sư Diêm…”

“Cậu, cậu, cậu…” Diêm Đông Bình chưa bao giờ kinh ngạc đến thế.

“Cháu là Tề Dục, hôm qua, chúng ta đã nói chuyện qua điện thoại.”

Chờ bình tĩnh lại, Diêm Đông Bình nhìn Tề Dục từ trên xuống dưới.

“Giang sơn có người tài, Trường Giang sóng sau xô sóng trước.”

“Chú Diêm quá khen!”

“Cháu thực sự là Mr. Qi?!”

Tề Dục: “…”

Khuôn mặt đỏ bừng, ho nhẹ thiếu tự nhiên, “Thằng nhóc này, lúc ấy cũng chẳng chịu sửa cho chú…”

Ông Tề….

Diêm Đông Bình chỉ cảm thấy lúng túng.

“Xung hô mà thôi, gọi thế nào cũng được mà.”

Trong lòng Diêm Đông Bình cảm thấy sụp đổ.

Tên nhóc này! Cậu tất nhiên không quan tâm, cảm thấy không sao cả rồi, cậu có phải người gọi hớ đâu, còn tỏ ra không biết gì, đáng ghét!

Ba người hợp lại với nhau, bàn bạc tính toán một cách dứt khoát.

Dạ Cô Tinh nghe xong cũng chỉ có thể cảm khái một câu—thế giới này thật nhỏ.

“Đi thôi, đi ăn cơm trước đã, vừa ăn vừa nói chuyện.

Sau khi ở Stockhom vài tháng, Dạ Cô Tinh cũng đã quen với nơi này.

Bốn người họ đi đến một nhà hàng Trung Quốc, trang hoàng màu sắc cổ kính, tấm biển vàng đen dày và nặng, bên trên viết năm chữ “Lão Lưu Tư phòng thái”.

Bước vào cửa đã bắt gặp những người Hoa kiều, có khẩu âm Bắc Kinh, phương ngữ Ôn Châu, tiếng Quảng Đông, Hong Kong vang lên khắp nơi.

Sôi nổi, náo nhiệt.

Dưới sự dẫn đường của người phục vụ, bốn người vào phòng riêng, ngồi xuống.

Dạ Cô Tinh đưa thực đơn cho hai người lớn tuổi, cười nói: “Hôm nay tôi mời, mọi người đừng khách sáo.”

Diêm Đông Bình nhếch miệng, “Vẫn luôn nói mời em ăn bữa cơm, vậy mà sau cùng vẫn là em mời.”

“Học sinh hiếu kính thầy là điều nên làm.”

“Tề Dục, anh xem thích ăn cái gì?” Dạ Cô Tinh đẩy thực đơn trước mặt mình đến trước mặt anh ta.

Mở ra, đặt ngay ngắn ở giữa, “Cùng xem đi.”

Cuối cùng, Dạ Cô Tinh gọi thịt bò, gà Cung Bảo.

Tiền Kỳ Bân thích sườn chua ngọt, Diêm Đông Bình quen ăn các món thanh đạm, gọi món đậu phụ tự làm và bắp cải ngâm dấm.

Tề Dục chọn canh giá đỗ đầu cá.

Đợi món lên hết, rượu Dạ Cô Tinh kêu cũng đã mang đến rồi, Carbernet Sauvignon.

Mỗi người một ly, rót một phần tư ly.

Tiền Kỳ Bân ậm ừ như muốn mở lời nhưng bị Dạ Cô Tinh đi trước một bước: “Gan của ông Tiền không tốt, uống ít một chút.”

Tề Dục mím môi, cười nhạt.

Tiền Kỳ Bân chỉ có thể hậm hực rút tay lại.

“Tôi cũng chỉ vì muốn tốt cho ông thôi.” Dạ Cô Tinh mở lời giải thích.

Tiền Tề Bân thở hắt ra, dở khóc dở cười “Con bé này…”

Sau khi ngồi máy bay mười mấy tiếng đồng hồ, chỉ ăn có một bữa qua loa, bụng ba người đều trống không rồi, Dạ Cô Tinh không dám để bọn họ ăn cơm trước.

Mà đợi canh đưa lên, mỗi người một bát.

“Làm ấm bụng trước đã.”

“Vẫn là phái nữ chu đáo hơn.” Diêm Đông Bình cười khen.

Dạ Cô Tinh đặt bát canh trước mặt Tề Dục, khi đặt xuống không cẩn thận làm nóng tay.

Anh ta đưa tay ra đỡ, lòng bàn tay vô tình ôm trọn mu bàn tay của người phụ nữ.

Cảm giác tiếp xúc với bàn tay trắng nõn, mảnh mai, mềm mại khiến trái tim run lên bần bật.

Không đợi Dạ Cô Tinh phản ứng lại, anh ta đã đỡ lấy chiếc bát, nhẹ nhàng nói: “Để tôi!”

Sóng dâng trong lòng.

Hận rằng không thể đóng khung thời gian để mãi dừng lại ở khoảnh khắc đó.

Tiền Kỳ Bân nhìn vào mắt con trai, khẽ thở dài.

Con trai ngốc, cô ấy không phải dành cho con đâu…

Diệp Cô Tinh thu tay lại, thần thái bình thản, không có vẻ gì là bất ổn.

Chỉ rũ mắt xuống, cầm chén, nhấp một ngụm canh.

Còn Diêm Đông Bình đã gắp thức ăn vào bát của mình: “Tôi không khách sáo nữa nhé. Đứng nói chứ, tay nghề này…” Ông vừa nói vừa giơ ngón cái của mình lên.

“Mọi người ăn đi, để nguội sẽ không ngon đâu.”

Ngoại trừ tình tiết tinh tế của bầu không khí, bữa ăn diễn ra một cách vui vẻ.

Dạ Cô Tinh đến trước quầy thanh toán nhưng bị Tề Dục ngăn lại và đẩy ra.

“Tôi mời.”

“Được.”

Chỉ là một bữa cơm thôi mà, ai mời mà chẳng được.

“Dục Nhi, cha và chú Diêm của con về khách sạn trước, còn có chút tư liệu chưa chuẩn bị xong.”

“Vâng.”

Hai ông già đi rồi, chỉ còn lại Dạ Cô Tinh và Tề Dục, họ nhìn nhau không nói nên lời.

“Đi dạo với tôi nhé?” Tề Dục nói.

“Được.”

Trời sắp tối, mặt trời treo xiên, con phố dài thẳng tắp nhuộm màu bởi vầng hào quang màu đỏ cam như một khung cảnh tuyệt đẹp được vẽ nên bởi bàn tay họ sĩ thi vị như thể được một nhà thơ xướng lên.

Một nam một nữ, bước song hành bên nhau.

Người phụ nữ mặc chiếc áo gió màu kaki, người đàn ông mặc vest, đi giầy da, chỉ nhìn từ phía sau thì thấy hài hòa không lời nào tả nổi.

“Khi tôi đi du học ở nước Pháp, anh bạn cùng bàn người Đức đã hỏi tôi một câu.”

Dạ Cô Tinh không nói chuyện, ánh mắt vẫn bình tĩnh nhìn thẳng về phía trước.

“Hoa hồng vì sao lại đem lòng yêu sư tử? Lẽ nào cô ấy không nhìn thấy chông gai bên đường sao? Bọn họ mới là đồng loại.”

“Tôi đoán anh ấy là một nhà thơ.”

“Không, anh ấy là một doanh nhân thành đạt.”

“Đã xem Rose & Lion chưa?”

“Ừm, sau khi bị một cô gái người Anh ngoại hình bình thường, gia cảnh phổ thông bỏ rơi, đã đi xem rồi.”

“Cho nên anh ta thấy được hiện thực?” Dạ Cô Tinh cong môi, cười.

“Chỉ là anh ấy không tin vào truyện cổ tích.” Ngừng bước một lát, Tề Dục quay người nhìn cô, đôi mắt đen sâu thẳm như giếng nước ngàn năm không nhìn thấy đáy, “Còn cô?”

“Tôi cũng không tin.” Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt người phụ nữ rất điềm tĩnh.

“Nhưng người bạn đó của anh dựa vào cái gì lại kết luận chuyện hoa hồng yêu sư tử thuộc về phạm trù truyện cổ tích? Nếu thực sự nó đã xảy ra, thì đó chính là hiện thực.”

Tề Dục không mở mắt ra, miệng đắng ngắt.

“Đúng thế… bông hồng có thể khiến sư tử cảm mến, thì có thể tưởng tượng được nó đẹp tới cỡ nào.”

Cho nên, chông gai mới khiến trái tim khao khát.

Dạ Cô Tinh cụp mắt xuống, đáy mắt hơi se lại. Cô đau lòng cho Tề Dục, cũng giống như thương chính bản thân mình ở kiếp trước, nhưng cũng chỉ là thương tiếc mà thôi.

“Yêu” thì quá trầm trọng, “thích” thì lại quá phù phiếm.

Có lẽ cùng “đồng cam cộng khổ, chi bằng quen nhau với giang hồ” để hình dung mối quan hệ giữa họ thì sẽ thích hợp hơn.

Trên tình bạn, dưới tình yêu.

“Bụi gai bên đường rồi có một ngày cũng sẽ gặp được bông hoa hồng thuộc về nó.”

Tề Dục tủm tỉm cười “Hy vọng là thế…”

Âm thanh kết thúc bị gió thổi bay, lạc vào không trung.

Cho dù có gặp được rồi, cũng không phải bông hoa đã đem lòng yêu sư tử.

Trên phố dài, trong ánh hoàng hôn, một nam một nữ cùng sánh bước bên nhau, bóng người đổ dài, rất dài…

Ngày 10 tháng 9, lễ trao giải Nobel đã diễn ra tại Phòng hòa nhạc Stockholm.

Hoàng đế Carl XVII Gutasf của Thụy Điển, mang theo hoàng hậu Sylvia Somolet, hoàng trữ Victoria và công chúa Alizee, tất cả đều xuất hiện trong những bộ trang phục lộng lẫy.

Carl mặc một bộ lễ phục màu đen và đeo một tấm huân chương sáng bóng trên ngực.

Sylvia để tóc búi cao, trang điểm tinh tế, vương miện sáng màu ôm lấy đỉnh đầu cô, bộ lễ phục màu xanh nước biển khiến bà ta trở nên thanh lịch và trang nhã, giống như một đóa hoa huệ tươi nở rộ trong thung lũng.

Không trách người dân Thụy Điển đều yêu quý bà ta. Thử hỏi ai có thể không thích một quốc mẫu xinh đẹp như vậy?

Victoria thì mặc một bộ váy dài màu vàng kim chỉnh tề, điềm đạm khiến người khác không thể tìm ra bất cứ một khuyết điểm nào.

So với ba người bọn họ, Dạ Cô Tinh giản dị hơn nhiều.

Thấy thế nào đẹp thì mặc thế thôi.

Dù sao nàng cũng không phải quốc vương hay vương tử, thái tử gì, công chúa không phải cũng chỉ là một vật trang trí cho đẹp thôi sao?

Cô khoác tay An Tuyển Hoàng, chậm rãi bước vào.

“Em có vẻ rất mong đợi.” Người đàn ông hạ giọng.

“Đương nhiên.”

“Nguyên nhân?”

“Tề Dục sẽ thắng.”

“Em chắc chắn vậy sao?”

“Em tin tưởng anh ấy.”

Anh siết chặt tay hơn nữa, Dạ Cô Tinh nhíu mày. “Thắt lưng sắp bị anh bóp gãy luôn rồi đấy.”

An Tuyển Hoàng mỉm cười, “Cô vẫn có lòng tin với anh ta?”

“Trình độ của Tề Dục thế nào, em biết rất rõ. Không có ai đủ tư cách đoạt giải Vật lý hơn anh ấy.”

Tiếng nhạc mở màn vang lên, MC bước lên sân khấu, dáng người hơi mập của anh ta khiến cho người khác có cảm giác vững vàng khó tả.

Khi bốn chữ cái “Qi Yu” xuất hiện trên màn hình, cả hội trường vỗ tay như sấm.

Dạ Cô Tinh đứng bật dậy, sự hưng phấn ngập tràn trong mắt khiến cô không còn vẻ lạnh lùng nữa.

“Người nhận giải Tề Vũ, nhờ những đóng góp xuất sắc trong lĩnh vực năng lượng hạt nhân, đã giúp chúng ta hiểu sâu hơn về sản xuất điện hạt nhân và nổ vũ khí hạt nhân, đồng thời giải thích chi tiết cách năng lượng hạt nhân có thể tạo ra những bước tiến quan trọng trong sự tồn tại và phát triển trong tương lai của nhân loại. Tính phổ quát của lý thuyết hạt nhân của anh Tề bản chất khiến nó trở thành một công cụ đắc lực cho ngành vật lý hạt nhân tiếp thu những kiến thức mới trong tương lai. Đồng thời, không thể đánh giá thấp giá trị ứng dụng thực tiễn của nó, công nghệ có thể trở thành đòn bẩy của Archimedes và lật đổ toàn bộ thế giới.”

Bài giới thiệu hùng hồn về người nhận giải được phát ra từ miệng người dẫn chương trình, vang vọng khắp mọi ngõ ngách của phòng hòa nhạc sau khi được khuếch đại qua hệ thống âm thanh.

“Xin mời công chúa Alizee lên sân khấu trao giải.”

Nhìn người đàn ông đứng bên cạnh bằng ánh mắt động viên, cùng với tiếng vỗ tay chào đón, Dạ Cô Tinh nâng váy, từng bước tiến lên sân khấu.

Tề Dục vẫn đứng đó, nhìn chằm chằm người phụ nữ trong mộng đang tiến về phía mình.

Tiếng vỗ tay, tiếng hoan hô, mọi thứ xung quanh dường như đều không tồn tại, trời đất bao la, cả ánh mắt và trái tim chỉ còn lại bóng hình ấy.

Cứ như thế, từng bước từng bước tiến về phía mình.

Nếu như đây là một giấc mơ tuyệt đẹp thì anh ấy nguyện ngủ một giấc thật dài, không bao giờ tỉnh lại.

Nhưng con đường lúc nào cũng sẽ có điểm tận cùng.

Sau khi trao huy chương và giấy chứng nhận vào tay người đàn ông, ngàn lời vạn ngữ cô gói gọn trong một câu.

“Chúc mừng.”

Anh ấy có thể nói gì đây?

Anh ấy nên nói gì?

Nuốt đắng cay vào họng, nỗi buồn chôn kỹ vào trong lòng.

“Cảm ơn.”

Mây trôi gió nhẹ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play