Tất nhiên, trong trường hợp như vậy, cô chỉ có thể âm thầm oán trách.

“Đã lâu không gặp, gia chủ Ives.” Nụ cười không chạm đến đáy mắt, xa lạ mà lễ phép.

Sinh con cận huyết, tổn hại luân thường, giờ đây Dạ Cô Tinh nghe thấy từ “anh họ” lại cứ cảm thấy nổi da gà, và đương nhiên không muốn liên đới đến anh ta quá nhiều.

Trong mắt An Tuyên Hoàng, chính là người phụ nữ của mình thông minh! Biết để ý tới cảm xúc của mình!

Hiện tại, anh đang có một tâm trạng rất tuyệt vời.

Ném một cái nhìn “cô gái, coi như em biết điều”.

Với một nụ cười, đôi môi mỏng của người phụ nữ mấp máy.

Đột nhiên, mặt người đàn ông đen như đáy nồi.

Những gì cô nói là “khổng, tước”.

Rõ ràng là đang mắng anh ta tự mình đa tình.

Ở đằng kia, King nhìn thấy toàn bộ tương tác giữa hai người bọn họ, mím môi, ánh mắt lạnh lùng.

Anh ta không thể nói rõ là loại cảm xúc gì, nhưng miệng lại cảm thấy có chút đắng.

Hồi đó, cô vẫn còn trong nôi, nhỏ như con mèo, trắng trẻo, mềm mềm.

Anh không nhịn được vươn tay ra định chọc vào mặt cô một cái, vật nhỏ đang ngủ say không ngờ lại bị đánh thức!

Đôi mắt to tròn, màu mắt của mình hoàn toàn khác với của đứa trẻ, người cô nói- “King, đây là em gái.”

Nhưng anh biết rằng cô không chỉ là em gái anh, mà đứa bé trắng trẻo này sẽ trở thành vợ anh trong tương lai.

Vào thời điểm đó, anh đã bắt đầu được đào tạo để trở thành người thừa kế, mỗi ngày trở về nhà đều kiệt sức, nhưng đều không nhịn được mà đi xem vật nhỏ đó.

Lâu dần, nó trở thành một thói quen.

Vật nhỏ, là của anh!

Cậu bé nhỏ trong lòng chỉ có duy nhất suy nghĩ này, nên rất trân trọng và nâng niu.

Không ngờ, sự rời đi của người cô đã lấy đi những gì đáng lẽ phải thuộc về anh.

Trong lòng anh rất khó chịu, nhưng cái loại mất mát đó đến nhanh đi cũng nhanh, việc luyện tập ngày càng nhiều khiến anh quá sức, điều anh muốn làm mỗi ngày là làm sao để trở nên mạnh mẽ hơn.

Mỗi đêm, anh bắt đầu nhớ người cô đó, nhớ nụ cười dịu dàng của cô, cái chạm nhẹ khi được ôm trong lòng, với nỗi khắc khoải độc nhất của tuổi mới lớn, mỗi khi tỉnh dậy, chăn bông đã ướt đẫm.

Anh là King, là vị vua tối cao, có dũng khí đối mặt với mọi khó khăn, kể cả tình yêu bị ngăn cấm.

Tình yêu sao?

Anh chỉ biết nụ cười của người phụ nữ ấy rất dịu dàng, vòng tay ấm áp đến không ngờ.

Trong trái tim của thiếu niên ấy, có một nỗi nhớ da diết dành cho người cô của mình.

Anh muốn có được người phụ nữ ấy!

Nỗi nhớ ngày qua ngày, khiến anh bắt đầu phẫn nộ với người đã ép cô phải ời đi, lão bá tước, Sylvia, thậm chí cả đứa trẻ còn trong tã lót kia.

Nhưng anh không hận hoàn toàn, cục tuyết trắng nắm lấy ngón tay anh, nhìn anh với đôi mắt to ướt át, cười vô tư.

Cuối cùng, ngay cả bản thân anh cũng cảm thấy bối rối.

Anh thích ai?

Ruốt cuộc đó là yêu hay ghét?

“Đã lâu không gặp?” Đôi mắt màu tím mờ mịt, ánh mắt phát sáng, “Nếu như tôi nhớ không lầm, thì chúng ta mới gặp ngày hôm qua, đúng không?”

Dạ Cô Tinh ánh mắt hơi lạnh.

An Tuyển Hoàng mặt không chút biểu cảm, nhưng một tay đã nắm chặt thành nắm đấm.

Chỉ có King Ives ân cần bưng cốc lên, nhấp một ngụm, hương vị ngọt ngào lan tràn trong miệng.

“Em gái, em nói xem?”

Dạ Cô Tinh chấn động, nổi da gà.

“Không dám nhận.”

“Đây là sự thật, giữa chúng ta… luôn có quan hệ huyết thống, em có muốn chối bỏ cũng không được.”

Dạ Cô Tinh ngẩn người, những gì anh ta nói đều là sự thật, hơn nữa, anh họ cũng là người thân.

Sau đó, Carl nhận thấy bầu không khí tế nhị giữa hai người họ, ông biết truyền thống hôn nhân của gia tộc Elves, thậm chí còn lén lút đề cập đến chuyện này với An Tuyển Hoàng.

Thật không ngờ mọi chuyện vẫn sẽ như này….

Khuôn mặt An Tuyển Hoàng càng ngày càng đen, toàn thân tỏa ra khí lạnh.

Mặt khác, King lại cười như không cười, cứ như mình là người nắm chiến thắng trong tay.

Dạ Cô Tinh mỉm cười, cô không biết King Ives lấy sự tự tin này từ đâu ra?

Cô đưa tay ra, giữ lấy người đàn ông của mình, cùng đứng dậy.

Nụ cười của Dạ Cô Tinh vẫn không thay đổi.

An Tuyển Hoàng cảm thấy bất ngờ, anh đã mê man hai đêm liền, còn bị phạt ngủ một mình trên chiếc giường lạnh lẽo, trong lòng biết rõ hành vi của anh đã xúc phạm ai đó, cô làm vậy là để phạt anh.

Vì vậy, vào lúc này, anh thực sự không ngờ rằng Dạ Cô Tinh sẽ chủ động tiếp cận mình.

Dù sao anh cũng là người biết rất rõ rốt cuộc người phụ nữ này cứng đầu đến mức nào.

Trên môi nở nụ cười nhẹ, King nhìn hai người đứng song song trước mặt, dừng lại ở cánh tay đang vắt chéo, ánh mắt lạnh lùng sắc lạnh.

Nở nụ cười khiêu khích, Dạ Cô Tinh quay sang Carl, “Nếu ngài có khách cần tiếp đãi, vậy vợ chồng tôi sẽ không ở lại nhiều nữa, Húc Nhi, đi thôi.”

“Dạ, đến đây.”

Cô bé thoát khỏi vòng tay ông ngoại, chạy đến chỗ cha, chào tạm biệt Carl.

Cô bé cười ngọt ngào với King, mắt híp lại, thấp thoáng hai má lúm đồng tiền nhỏ, “Chú, bảo bảo đi trước đây, bai bai~”

Người đàn ông chấn động toàn thân, ánh mắt kinh ngạc nhìn cô gái nở nụ cười ngọt ngào trước mặt.

“Thật… thật giống…”

An Tuyển Hoàng không cho anh ta cơ hội nói thêm gì, đưa vợ và con gái đi.

Trầm ngâm một lúc lâu, đôi mắt màu tím đột nhiên trở lại tiêu điểm.

“Anh cũng cảm thấy giống, đúng không?” Carl đột ngột nói.

Đặc biệt là khi cười.

“Cô hai..”

Trong mắt Carl ánh lên tia đau buồn, giọng nói mệt mỏi, “Nói đi, mục đích cậu đến đây.”

“Alizee lẽ ra phải là vợ tôi.”

Mặc dù Carl đã sớm đoán được, nhưng vẫn hít vào một hơi, “Cậu…”

“Tôi cứ nghĩ, ông đã biết các quy tắc của gia tộc Ives.”

“Nhưng con bé đã có An Tuyển Hoàng rồi.”

Anh ta nở nụ cười lạnh lùng, “Bọn họ chưa tổ chức hôn lễ, cũng không có quan hệ vợ chồng trên pháp luật, đúng không?”

Carl sửng sốt, “Nếu cậu chỉ muốn một người vợ có thể sinh ra người thừa kế gia tộc, cậu còn có những lựa chọn khác ngoài Alizee mà.”

Nghê Xuyến, cũng là em họ của anh ta, hơn nữa, gần quan được ban lộc, không phải càng dễ ra tay hơn sao.

“Nhưng tôi chỉ muốn cô ấy…”

An Tuyển Hoàng một tay dắt vợ, tay kia dắt con gái, trở về biệt thự, câu đầu tiên–

“Con gái, vào phòng đi.”

“Nhưng…” Cô bé nhìn cha, sau đó nhìn mẹ, cắn chặt môi dưới, “Bảo bảo không muốn…”

“Đi vào.” Giọng điệu đột nhiên chìm xuống, trong mắt chợt hiện lên tia sắc bén, chính là anh mắt nghiêm nghị không cách nào chống lại.

“Vầng…” Nước mắt nhanh chóng tích tụ trong mắt, bé Húc ngẩng đầu, vẻ mặt đau khổ nhìn mẹ.

Mặc dù Dạ Cô Tinh cũng thương con, nhưng cô không thể ở trước mặt con gái, công khai làm trái lời anh được.

Cô đưa tay sờ đầu bé, khẽ thở dài nói: “Con gái nghe lời, đi vào trước đi. Cha và mẹ có chuyện muốn nói.”

“Vậy thì… Hai người có phải sẽ lại cãi nhau không?”

Dạ Cô Tinh sửng sốt trong chốc lát, sau đó khẽ liếc nhìn người đàn ông.

An Tuyển Hoàng không nói gì, nhưng cô tinh ý nhận ra sự tức giận ẩn chứa trong ánh mắt đó.

“Con ngoan, cha mẹ không cãi nhau, cha mẹ chỉ nói chút chuyện thôi.”

“Thật sao?” Cô bé rất tủi thân, nhưng trong lòng càng thêm lo lắng.

Bé sợ nhìn thấy cha và mẹ cãi nhau.

“Thật đấy, đi đi còn.”

Cô bé đi ba bước lại quay đầu nhìn, cuối cùng đi vào phòng ngủ, ngoan ngoãn khóa cửa lại.

Dạ Cô Tinh ngồi xuống ghế sô pha, ánh mắt bình thản.

Ngọn lửa giận trong lòng của người đàn ông cũng dần tắt, ngồi xuống bên cạnh cô.

“Anh…”

“Em không muốn cãi nhau với anh, vì không muốn làm con gái sợ.” An Tuyển Hoàng đang định nói thì bị cô ngắt lời.

Khuôn mặt Dạ Cô Tinh lạnh lùng, nhưng trong lòng lại tràn đầy cảm xúc.

Vốn dĩ, mâu thuẫn giữa cô và An Tuyển Hoàng ít nghiêm trọng hơn nhiều so với chuyện cãi vã, nhưng khi các con nhìn thấy thì lại mang một ý nghĩa khác.

Họ có thể không cố ý, nhưng lại vô tình làm tổn thương con.

Đây là thứ mà Dạ Cô Tinh không muốn nhìn thấy, vì vậy sự tức giận của cô đối với An Tuyển Hoàng lại tăng lên một chút.

Nếu không phải vì anh cố tình gây sự, làm sao bé Húc có thể bắt gặp cuộc cãi vã giữa hai người?

“Xin lỗi, tối hôm qua… anh dọa con gái sợ rồi.”

Anh yêu con gái của mình không kém Dạ Cô Tinh, và khi bắt gặp ánh mắt con gái vừa buồn vừa sợ hãi, anh mới biết mình đã sai như thế nào.

“Để Húc Nhi đi vào trước, anh muốn nói gì?”

An Tuyển Hoàng đứng dậy ngồi xổm trước mặt cô, ánh mắt Dạ Cô Tinh khẽ rung động.

“Bà xã, anh xin lỗi.”

Không có cười đùa cợt nhả, khi người đàn ông nói, ánh mắt anh rất nghiêm túc.

Anh đang thật sự xin lỗi.

“Em và King gặp nhau chỉ là ngẫu nhiên. Anh không nên lợi dụng đề tài để nói chuyện, càng không nên nghi ngờ khả năng giải quyết vấn đề của em.”

Chỉ là “khả năng giải quyết vấn đề”, từ đầu đến cuối, An Tuyển Hoàng chưa bao giờ nghi ngờ sự chân thành của cô.

Giữa hai người chưa bao giờ có vấn đề về sự tin tưởng, anh yêu cô, cũng như cô yêu anh.

Điều duy nhất An Tuyển Hoàng quan tâm là, đối mặt với sự lôi kéo của King, cô có thể không hoàn toàn thoát ra được.

Cảm giác chán nản, lo lắng, làm cho anh phẫn nộ và cáu kỉnh.

Đêm qua, anh một mình đứng ngoài ban công, suy nghĩ rất nhiều, muốn tự tát cho mình một cái.

Dạ Cô Tinh thở dài và đưa tay chạm vào khuôn mặt điển trai của người đàn ông, “Anh luôn luôn không tin là em có thể xử lý được vấn đề tình cảm sao.”

“Anh chỉ cảm thấy áy náy, vì không thể che chắn cho em khỏi mọi mưa gió.” Kể cả những bông đào hoa nát đó.

“Chẳng phải đã nói, sẽ kề vai sát cánh, cùng nhau vượt qua mưa gió sao? Anh đã quen với việc kiểm soát tình hình chung, luôn muốn bảo vệ em và con dưới đôi cánh, nhưng mẹ con em không bao giờ muốn trở thành gánh nặng trên vai anh, bởi vậy thay vì trốn tránh khó khăn, mẹ con em muốn bay trên cùng một bầu trời với anh.”

“Anh biết…”

Vì vậy anh đã sai rồi.

“Hoàng.” Bàn tay mảnh khảnh của cô nắm lấy bàn tay của người đàn ông, “Em là của anh, chúng ta còn có hai đứa con, không ai có thể cướp đi được…”

Với một nụ cười ngông cuồng, ánh mắt ngang tàn: “Không ai có thể có cơ hội đó. Cho dù, anh ta có là người đứng đầu gia tộc Ives.”

Đây là An Tuyển Hoàng, lạnh lùng ngông cuồng, hoang dã, kiêu ngạo, khiến người ta phải kính sợ.

“Em bây giờ có thể tha thứ cho anh chưa?”

Dạ Cô Tinh tránh ánh mắt của anh, không nói lời nào.

Hừ! Làm thế nào có thể dễ dàng như vậy được?

Cô không dễ gì mới có cơ hội nghỉ ngơi mấy ngày, sao có thể dễ dàng buông tha cho anh được?

“Vừa rồi, em đã chủ động kéo anh.”

“Rồi sao?”

“Nó có nghĩa là em đã tha thứ cho anh.”

“Phì — đó chri là để người ngoài xem thôi!”

“Anh biết là em không nỡ mà.”

“Hả?”

“Không nỡ nhìn “người ngoài” bắt nạt anh.”

Hai từ “người ngoài” được anh nhấn mạnh hơn hẳn.

Đường đường là anh An, lại đi sử dụng ba từ “bắt nạt anh”, Dạ Cô Tinh xấu hổ, đây là đang… giả bộ đáng thương sao?

Người đàn ông kiên trì nỗ lực, cọ cọ vào ngực người phụ nữ.

“Đêm nay trở về ngủ đi…”

Dạ Cô Tinh nói với vẻ mặt “em biết anh không có ý định tốt”, “nghĩ cũng đừng nghĩ.”

Ngày hôm trước, cô bị quăng quật đến nỗi toàn thân gần như bị phân tán, cô không phải bị Hội chứng Stockholm – cô không thích tự ngược!

“Bà xã ~”

“Gọi là bà ngoại cũng vô dụng!”

“Vậy phải đợi đến khi nào?”

“Tùy thuộc vào tâm trạng của em.”

Cô nói xong, bóng dáng yêu kiều thướt tha nhẹ nhàng rời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play