Ban đêm, trời trong, gió mát.

Tám giờ mười lăm phút.

Bữa tiệc được tổ chức dưới danh nghĩa của Dạ Cô Tinh được khai mạc.

Những nhân vật nối tiếng đều có mặt, hoàng thất các quốc gia đến chúc, thảm đỏ trải đất, hoa tươi đường hẻm.

Nam thì bắt chuyện, nâng chén với nhau.

Nữ thì nói chuyện phiếm, khen ngợi quần áo, tóc tai.

Mà giờ khắc này, nhân vật chính của bữa tiệc lại làm tổ ở trong phòng nghỉ, đang ngủ rất ngon giấc.

Bên cạnh, một cô bé đáng yêu cũng đang ngoẹo đầu ngủ.

Hai mẹ con nằm cạnh nhau, ngủ vô cùng ngon.

An Tuyển Hoàng vừa bước vào trong phòng, đã nhìn thấy hình ảnh như vậy.

Vợ và con gái của anh…

Ấm áp như thủy triều dâng lên, bao bọc lấy anh, chỉ cảm thấy cả cuộc đời này, nếu có thể bình yên trôi đi như thế, thì còn gì bằng.

Dù là cứ như vậy đứng nhìn xa xa, cả một đời, anh cũng đã vừa lòng thỏa ý.

Từ chưởng quản gia tộc một cách máy móc, đến làm chồng, làm cha, anh mới phát hiện mình cũng có cuộc sống giống như những người bình thường khác.

Mà hết thảy, là Dạ Cô Tinh mang tới cho anh.

“Tinh… dậy thôi em.” Bàn tay ấm áp khẽ chạm vào gương mặt trắng nõn của cô gái, vuốt ve nhẹ nhàng, cảm giác mịn màng trơn láng.

“Em buồn ngủ quá…” Cô khép hờ đôi mắt, giống như nũng nịu.

Bé Húc cũng giật giật, ục ục thì thầm, trở mình, vểnh lên cái mông nhỏ ngủ tiếp.

“Bữa tiệc sắp bắt đầu rồi.”

“Ừm.” Gối lên tay, cô khẽ cọ.

An Tuyển Hoàng bất đắc dĩ, đành phải ngồi vào phía sau cô, ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn, tinh tế, để cô tựa vào lòng mình, mùi hoa sơn trà phảng phất khiến anh xuýt nữa thì mất khống chế.

Thở sâu, điều chỉnh hô hấp, lúc này mới kềm chế sự cuồn cuộn nơi đáy lòng.

“Dậy thôi nào…”

Giọng điệu có hơi nặng nề vì anh đang phải cố kiềm chế.

Nhưng Dạ Cô Tinh lại vẫn giống như không có xương tựa ở trong lòng anh, mềm oặt, mặc cho anh muốn làm gì thì làm, lúc này mà bảo anh không làm chút gì thì đúng là khó khăn.

Bàn tay tiến vào vạt áo, một đường tiến lên, người phụ nữ giật mình, bỗng nhiên thanh tỉnh.

“Anh!”

“Tỉnh rồi à?”

“Bỏ tay ra đi.” Thấp giọng yêu kiều, “Nhỡ đâu con tỉnh lại nhìn thấy…”

“Sẽ không đâu.” Ánh mắt thâm thúy hơi phiếm hồng.

Động tác càng thêm ngang ngược, càng thêm không kiêng nể gì cả.

Dạ Cô Tinh cảm thấy, mình cứ như một cục bột mì, bị người đàn ông mặc sức xoa nắn mà không làm được gì.

“Sao mà anh lúc nào cũng có thể động tình được thế nhỉ?!” Nàng ngầm bực.

“Ai bảo em dụ dỗ anh?” Lẽ thẳng khí hùng.

“Em dụ dỗ anh lúc nào?!”

“Lúc nào cũng dụ dỗ.”

“…”

Thật lâu sau, Dạ Cô Tinh thực sự chống đỡ không được sự nhiệt tình của anh, biết rõ “co được dãn được” mới là đạo lí.

Không khỏi thả mềm tiếng nói, làm nũng ——

“Hoàng, em đau…”

Mi tâm vặn một cái, “Anh cũng đâu có bóp.”

“Nhưng mà anh ngắt.”

“Thế này á?”

“Ui…”

“Đau lắm à?”

“Ừm.”

Người đàn ông thu tay lại, thở hổn hển cố gắng bình tĩnh lại, Dạ Cô Tinh vội vàng chỉnh lại áo, thuận tiện nhìn sang con gái.

Có con gái ở đây, nên anh cũng không dám làm loạn.



Tiếng nhạc vang lên, tiếng vỗ tay vang rền.

Người phụ nữ tinh tế yểu điệu, người đàn ông lạnh lùng cao quý cùng nhau đi tới, dắt theo một cô bé chừng ba bốn tuổi xinh như búp bê.

Dạ Cô Tinh mặc một chiếc váy dài, thiết kế đơn giản, vị trí eo khảm nạm kim cương trắng, theo từng bước đi của cô tỏa sáng lấp lánh.

An Tuyển Hoàng thì vẫn là vest đen vạn năm không đổi, như cây tùng cây bách, nghiêm nghị đứng thẳng.

Cô bé thì mặc chiếc váy xinh xắn màu hồng, trắng treo, như chiếc kẹo bông gòn, khiến cho người nhìn là muốn cắn một miếng, ôm vào lòng để nựng.

Một nhà ba người, thần thái như trời sinh quý tộc, cho dù chưa từng được nuôi dưỡng ở hoàng thất, nhưng vô luận bề ngoài hay là khí chất, đều chỉ có hơn chứ không kém.

“Đều nói công chúa Alizee không hợp lễ nghi, không đủ quy củ, chỉ là cái bình hoa chỉ có bề ngoài, tôi thấy không hẳn vậy.”

“Lời đồn không thể tin. Chỉ bằng việc cô ấy có thể gả được vào nhà họ An với thân phận một cô gái mồ côi thôi, cũng đủ để chứng minh, không phải người bình thường.”

“Bây giờ, hoàng thất Thụy Điển có thêm một công chúa như thế, chắc hẳn dân chúng cũng cam tâm tình nguyện đóng thuế mà không kêu ca gì rồi.”

“Hoàng thất tồn tại, đồng nghĩa với phải có một  khoản chi tiêu khổng lồ, đồng thời, cũng mang ý nghĩa số lượng thu nhập tài chính khả quan.”

“Ảnh hậu Oscar? Công chúa Hoàng thất? Toàn thế giới đều tập trung dõi theo cô ấy, thật là khiến người ta… Vừa yêu vừa hận…”

Ánh đèn bỗng nhiên tối sầm lại, điệu Van lẳng lặng vang lên.

Một đôi trượt vào sân nhảy, nữ kiều diễm tươi đẹp, nam cao ngạo thần thái.

Sau khi Dạ Cô Tinh và An Tuyển Hoàng mở màn, các cặp đôi khác cũng tham gia.

Bầu không khí say sưa, ăn uống linh đình.

Trong căn phòng của hoàng hậu cách đó không xa, giờ phút này, lại là một mảnh quạnh quẽ.

Sylvia đứng trước cửa sổ, đối diện vườn hoa, nhìn những cánh hoa linh lan đang lay động trong gió đêm.

Gió lùa qua ngọn cây, ào ào rung động.

Trên người bà ta vẫn mặc bộ váy lễ phục cung đình phức tạp kia, vương miện trọng lượng không nhẹ ở trên đỉnh đầu, dưới ánh trăng, lóe ra tia sáng lạnh lẽo.

Khuôn mặt bình tĩnh, ánh mắt xa cách.

Như vậy lẳng lặng đứng đấy, giống như hòa làm một thể với bóng đêm lạnh lùng.

Ngoài cửa, Kar đầy mắt lo lắng, nhưng lại không còn cách nào khác.

Đột nhiên, hai mắt tỏa sáng: “Công chúa! Ngài khuyên nhủ hoàng hậu đi…”

“Mẹ?” Victoria nhíu mày, “Sao vậy?”

“Từ xế chiều trở về, cho tới bây giờ, bà ấy tự nhốt mình trong phòng ngủ hơn năm tiếng rồi!”

“Cái gì?!” Victoria biến sắc.

“Công chúa, ngài nhanh nghĩ cách gì đi…”

“Dự chìa khoá dự bị cho tôi.”

“Không có… hoàng hậu giữ cả rồi…” Bàn tay già nua lặng lẽ lau nước mắt.

Cộc cộc cộc ——

“Mẹ, con là Victoria!”

“Mẹ làm ơn mở cửa ra đi, con rất lo lắng —— “

Năm phút sau, Victoria đang suy nghĩ có nên gọi vệ binh hay không, thì cánh cửa đã được mở ra.

Người phụ nữ mỹ lệ lùi lại một bước, đứng ở sau cửa, khuôn mặt không màng danh lợi, ánh mắt bình thản.

“Vào đi.”

Trái tim co rụt lại, không hiểu sao đột nhiên lại cảm thấy rất hồi hộp.

Cô ấy vẫn là kiên trì bước vào trong phòng.

“Mẹ…” Cẩn thận từng li từng tí gọi.

Sylvia đã đưa lưng về phía cô ấy, duy trì tư thế nhìn ra ngoài cửa sổ, bên cạnh cao quý, ẩn có mấy phần thanh lãnh, cao ngạo.

“Có chuyện gì sao?”

“Phụ hoàng bảo con tới mời mẹ tham gia yến hội.”

“Mẹ thấy hơi mệt, không muốn đi.”

“Thế nhưng…” Cô ấy cắn răng, “Đây là lần đầu tiên Alizee lấy thân phận công chúa xuất hiện tại xã hội thượng lưu, nếu như mẹ không đến, chỉ sợ…”

“Chỉ sợ cái gì?”

“Có người lại nói linh tinh.”

“Con đúng là cân nhắc chu toàn cho cô ta đấy.” Giọng nói hững hờ,, giống như trào phúng nhưng lại cảm giác không có trào phúng.

Victoria có hơi gượng gạo, nhìn người mẹ ở ngay trước mắt mà lại xa cách, chỉ còn lại đau lòng.

“Mẹ, hoàng thất cũng đã chấp nhận cô ấy, vì sao mẹ lại không thể…”

Ánh mắt lạnh lùng thẳng tắp phóng tới, làm cô ấy khựng lại không dám nói thêm gì nữa.

Nhưng ngay sau đó, ánh mắt ấy lại biến thành rất nhẹ nhàng.

“Con gái à, con không hiểu đâu.” Bà ta cười, ánh mắt hòa ái, giống hệ người mẹ cao quý ưu nhã như trong trí nhớ kia, “Đây là tôn nghiêm của một người phụ nữ, không cách nào tha thứ, cũng không thể tha thứ.”

“Nhưng mẹ và cha, ngay từ khi vừa mới bắt đầu đã sai rồi!”

“Sai? Trên đời này, không có đúng sai, chỉ có thắng thua.”

“Mẹ hà tất gì phải như vậy? Cha không yêu mẹ, không yêu mẹ…”

Đoan chính cười một tiếng, trong mắt người phụ nữ cũng không hề có sự tức giận, dịu dàng như nước, nhưng là nước trong một cái hồ đọng không có sức sống.

“Nhưng hôm nay, người đứng bên cạnh ông ấy, là mẹ, như vậy cũng đã đủ rồi.”

“Vì một người đàn ông không yêu mình, có đáng không ạ?”

“Chỉ cần mẹ yêu là được rồi.”

“Cho dù những gì ông ấy mang lại cho mẹ, chỉ có thương tổn?”

“Đời này, có lẽ đều muốn dây dưa tiếp.” Ẩn ẩn ý cười, mang theo thỏa mãn và vui mừng không hiểu thấu.

Từ một người bình dân đi đến ngôi vị hoàng hậu,  không có ai biết bà ta đã phải nỗ lực nhiều như thế nào.

Phải đối đầu với một Sylvia như thế, Nina mãi mãi cũng là bên phải thua.

Nút thắt giữa ba người này, đã không thể nói rõ ai đúng ai sai nữa rồi.

Bây giờ cũng chỉ còn là tra tấn ngày qua ngày, chờ đợi tử vong để kết thúc hết thảy mọi chuyện mà thôi.

Lúc Victoria từ trong phòng đi ra, sắc mặt tái mét, hai mắt rưng rưng.

Kar tiến lên đón, “Điện hạ, hoàng hậu thế nào rồi?”

“Mẹ không sao, bà đi vào đi, bảo bà ấy nghỉ ngơi sớm một chút.”

Đi vào trong phòng, trong bóng tối, bóng lưng thẳng tắp lại cứng cỏi.

Khóe mắt nóng lên, Kar suýt nữa rơi lệ.

“Kar…”

“Cô chủ đáng thương của tôi —— “

Tiếng khóc bi thương, vang lên trong đêm lạnh lẽo có hơi rợn người.



“Chị, mẹ đâu rồi?!”

Thình lình bị người khác tóm lấy cổ tay, Victoria giật nảy mình.

“Suue, sao em lại ở dây?”

“Hừ… chị nghĩ cha làm Jones phải đi chỗ khác, là có thể ngăn cản em rồi à?”

“Hôm nay khách khứa tới dự tiệc đều có thân phận không thấp, em đừng quá đáng!”

“Em quá đáng?!” Sue cười lạnh, “Chúng ta đều là con gái của mẹ, tại sao chị lại muốn đứng về phía cha, thừa nhận thân phận của cái đứa con hoang kia?”

“Sue! Em là công chúa, chú ý lời nói của mình!”

Victoria không ngờ, có một ngày, mình lại nghe được những từ thô bỉ như thế từ miệng của người em gái trước giờ luôn ưu nhã của mình.

“Em nói sai sao?! Trước kia có Charles, sau đó lại có Annie, bây giờ lại thêm một Alizee, bọn họ đều là con của nhân tình, dựa vào cái gì lại được hưởng thụ đãi ngộ giống như chúng ta?!”

“Đó là quyết định của cha.”

“Nhưng đó chỉ là những kẻ bình dân ti tiện…”

“Im ngay! Em quên thân phận ban đầu của mẹ rồi sao?!”

“Cũng bởi vì mẹ là bình dân, cho nên cha mới không ngừng lăng nhăng với những người phụ nữ khác, rồi hiên ngang đưa những đứa nghiệt chủng kia về sao?!”

Buồn rầu khoát tay áo, Victoria mặt mày mỏi mệt, “Bây giờ chị rất mệt, không muốn tranh luận với em. Cha đã thừa nhận thân phận của bọn họ, hoàng thất trên dưới nhất trí cho phép, ngay cả nội các cũng ủng hộ, chúng ta không có lập trường, cũng không có năng lực để phản đối.”

“Em có ở đây hô to gọi nhỏ với chị cũng vô dụng, buổi lễ thụ quan đã kết thúc, Alizee đã là công chúa danh chính ngôn thuận của Hoàng gia, em phải gọi cô ấy một tiếng chị.”

Nói xong, bước nhanh rời đi.

Sue bị chọc tức chạy đến chỗ mẹ mình khóc lóc kể lể.

Nói khô cả họng, mới phát hiện người mẹ vẫn luôn đứng về phía mình, lại chẳng hề nói lời nào.

“Mẹ… mẹ…”

“Con ngoan, khóc cái gì?”

“Con không cam tâm! Dựa vào cái gì mà cô ta có thể được cha cưng chiều?!”

“Con có biết vì sao mẹ lại thương con nhất không?”

Sue hơi sững sờ, giữa hai chị em, mẹ của thật thương mình hơn.

“Chị là vương trữ, nên yêu cầu sẽ khá nghiêm khắc hơn.”

“Không chỉ vì nguyên nhân này.”

“Còn có cái gì nữa ạ?” Giống một chú cừu nhỏ lạc đường, Sue chỉ có thể mặc cho mẹ dẫn dắt hướng về phía trước.

“Bởi vì con giống mẹ nhất, thích gì, là sẽ phải cố gắng đi giành lấy, dù phải cướp của người khác, cũng phải lấy cho bằng được.”

“Nhưng chị lại nói con nhỏ mọn.”

“Con ngoan.” Sylvia nâng gương mặt trắng nõn của con gái mình lên, cười vô cùng từ ái, “Giúp mẹ một chuyện…”

Đêm đó, yến hội say sưa, Sue lại sớm rời đi.

Bảo lái xe chở mính tới một lâu đài ở vùng ngoại ô.

Bên trong lâu đài, ánh đèn sáng tỏ, trang trí hoa mỹ, cũng không kém cạnh hoàng cung.

“Ông chủ, công chúa Sue tới.”

Sau bàn làm việc, một thân ảnh cao to đứng ẩn trong trong bóng tối, ngũ quan không rõ ràng lắm.

“Con bé nói gì?”

“Là hoàng hậu dặn dò.”

“Mời con bé vào.”

Mười phút sau.

Sue đứng trong phòng, ánh mắt nhìn về phía người đàn ông cách đó không xa.

Lại chỉ nhìn thấy một bóng lưng lạnh lùng, hững hờ.

Khắc chế sự khó chịu đang dâng lên trong lòng, thở sâu, “Chú John…”

Ánh trăng mê người, đêm hơi lạnh.

Đưa tiễn nhóm khách quý cuối cùng ra về, Dạ Cô Tinh thở phào nhẹ nhõm, áy náy nhìn người đàn ông bên cạnh.

Anh đã uống giúp cô rất nhiều rượu.

“Mệt không?” Đưa tay, giúp anh tháo cúc áo ra cho thoải mái.

Người đàn ông khẽ hít sâu một hơi, biểu cảm thì hững hờ, nhưng hai tai lại thấy ẩn hiện ửng hồng.

“Không mệt.” Âm sắc trầm thấp.

“Mẹ ơi, bảo bảo buồn ngủ quá…” Cô bé đang rất mệt rồi, không ngừng dùng tay dụi mắt.

Nhưng lại bị Dạ Cô Tinh giữ tay lại, “Đừng dụi lên mắt, tay nhiều vi khuẩn, bây giờ chúng ta sẽ đi về nghỉ.”

“Dạ!”

Chuyện còn lại giao cho Burke, một nhà ba người rời đi.

Đã qua mười điểm, lúc này cũng không tiện lái xe về lại khách sạn.

Cũng may Burke thu xếp rất chu toàn, tạm thời ở lại căn nhà đã nghỉ ngơi lúc buổi trưa.

Các đồ hóa mỹ phẩm cần dùng đều có đầy đủ, phòng bếp, phòng tắm đều được quét dọn rất sạch sẽ.

Dạ Cô Tinh nấu nước, bắt đầu nấu trà giải rượu, An Tuyển Hoàng thì chịu mệt nhọc phục vụ tiểu công chúa tắm rửa sạch sẽ.

Bận rộn một lúc, đến khi An Tuyển Hoàng từ phòng ngủ ra, Dạ Cô Tinh bên này cũng đã đại công cáo thành.

Rót trà ra tách, đưa tới trước mặt anh, hơi nóng vẫn còn đang bốc lên.

“Gì đây?”

“Trà giải rượu.”

Người đàn ông uống thử một ngụm, hương vị cũng không quá kỳ quái, nên tiếp tục uống ngụm thứ hai.

“Con gái ngủ rồi à?”

“Ừm.”

Dạ Cô Tinh ngồi xuống bên cạnh anh, tựa gối trên vai, “Hoàng…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play