“Phu nhân, có chuyện gì sao?”

“Ngồi xuống đi.”

“Bệnh của Tiểu Thần, anh có cách gì không?”

Sau khi trở về từ Orlando, vấn đề này đã bị mọi người vô tình bỏ quên.

Dù sao Dạ Thần vẫn bình thường, cái gọi là “phát bệnh” cũng chỉ là lời nói của thím Lâm.

Nhưng Dạ Cô Tinh thà tin là có còn hơn không.

“Có thể do thiếu cảm giác an toàn nên mới gây ra tình trạng mộng du. Nếu như khiến cậu bé cảm thấy an toàn, có lẽ bệnh sẽ không tái phát nữa.”

“Tôi tính ba ngày nữa quay về Hong Kong.”

Minh Triệt sửng sốt.

“Còn gia chủ…”

“Tôi sẽ để Hoàng mang hai đứa nhỏ về Chiêm Ngao, còn Tiểu Thần, sắp xếp cho thằng bé huấn luyện cùng Tuyệt Nhi.”

Tuyệt Nhi của cô có một người bạn kề vai chiến đấu, đây là điều duy nhất Dạ Cô Tinh có thể làm cho cậu.

Cô đã có quyết định này từ lúc đồng ý nhận nuôi Tiểu Thần.

Nhưng mà sau này cô lại tiếc nuối.

Đứa trẻ ngoan ngoãn như vậy…

Dạ Cô Tinh không còn lựa chọn nào khác.

Mặc dù Dạ Thần không mang họ An, nhưng chỉ cần cậu bé đã gọi An Tuyển Hoàng một tiếng “cha”, thì vĩnh viễn không thể thay đổi thân phận người nhà họ An của mình, mặc dù cậu bé chỉ là con nuôi.

Mà trước giờ, nhà họ An chưa từng có kẻ yếu.

Cô sẽ không vì sự mềm lòng nhất thời của mình mà hại hai đứa trẻ.

Húc Nhi có thể kiêu căng, có thể quậy phá, cũng có thể vô ưu vô lo, bởi vì cô bé là con gái.

Trước khi lấy chồng có thể dựa vào cha mẹ, dựa vào các anh, sau khi kết hôn còn có chồng che chở, từ nhỏ cô bé đã được nuông chiều trong lòng bàn tay.

Tuy nhiên Tuyệt Nhi không giống vậy, Dạ Thần cũng không giống.

Là con trai, trọng trách trên vai bọn nhỏ càng nặng, bắt buộc phải trải qua càng nhiều mưa gió.

Sự tồn tại của bọn nhỏ chính là phải che chở cho người khác.

Nếu như bọn nhỏ không thể tự mở rộng bờ cõi, làm sao có thể chống đỡ chiếc ô tàn nhẫn của số phận.

Ngay cả khả năng tự bảo vệ chính mình cũng không có, làm sao có thể bảo vệ người khác?

“Được, nhưng mà bên phía gia chủ…”

Dạ Cô Tinh khoát tay, “Tôi sẽ nói với anh ấy, việc này anh không cần phải băn khoăn.”

Minh Triệt gật đầu, nhưng vẫn cảm thấy bồn chồn trong lòng, dựa vào sự nhiệt tình hiếm có của gia chủ dành cho phu nhân, anh chịu ngoan ngoan trở về đảo mới là lạ!

“Giúp tôi liên hệ với Nguyệt Vô Tình, bảo anh ấy và sư phụ mau chóng tới Hong Kong hội hợp.”

Dây cung trong lòng khẽ rung.

Anh tuyệt đối sẽ không thừa nhận, bởi vì nghe thấy cái tên kia…

Nhớ lại thời điểm chỉ có hai người ở chung, tấm tắc… cảm giác đó, thật sự gây nghiện…

Toi rồi, trái tim thanh xuân của anh ta lại bắt đầu nhộn nhạo…

Khụ khụ! Nghiêm chỉnh! Thận trọng!

Đôi mắt Dạ Cô Tinh lộ ra sự nghi ngờ.

Trạng thái của người này có vấn đề…

Không thể không nói, làm việc chung với nhau mười mấy năm, Minh Triệt đương nhiên hiểu rõ An Tuyển Hoàng.

Trước khi đi ngủ, Dạ Cô Tinh phải nói chuyện này với anh.

“Em không trở về Chiêm Ngao?” Ánh mắt anh đột nhiên tối sầm lại.

“Bang Tam Hợp như hổ rình mồi, chưa biết cỏ Long Dương ở chỗ nào, thời gian này…”

“Chuyện kết hôn, em dự định làm thế nào?”

Dạ Cô Tinh cười cười, tựa vào lồng ngực người đàn ông, “Nói gì đi chăng nữa, mẹ em cũng phải có mặt trong hôn lễ, không phải sao?”

Đây là lần đầu tiên cô gọi Nina một tiếng “mẹ”, nhưng lại dưới tình huống như này…

“Mặc dù linh hồn khác biệt, nhưng dù sao em cũng chiếm lấy cơ thể của người ta, nếu không có Nina sẽ không có em của hiện tại, nói cho cùng, em phải biết ơn bà ấy…”

Than khẽ, bàn tay to xoa dọc tấm lưng trắng nõn mịn màng của cô, đây là cảm giác tuyệt nhất, có thể so với ngọc thạch ấm áp vô song.

Dạ Cô Tinh mím môi, mục tiêu từ trước tới giờ của cô luôn ở Hong Kong, cô phải tạm thời bay sang Mỹ để tham dự tuần lễ thời trang ủng hộ cho Two, sau đó lại bị giải thưởng Quả cầu vàng và lễ trao giải Oscar giữ lại cho tới bây giờ.

“Mang theo con không thuận tiện, anh đưa Húc Nhi và Tiểu Thần về đảo, còn có Tuyệt Nhi, thời gian này bên cạnh nó không có người thân nào cả, khó tránh…” Cô cụp mi xuống, “Quá khắc nghiệt.”

Nhắc đến con trai, cả hai người đều im lặng.

Rốt cuộc An Tuyển Hoàng cũng chịu thỏa hiệp, “Lúc nào đi?”

“Ba ngày nữa.”

“Để Minh Chiêu đi theo, còn có ám vệ…”

“Không cần. Có chú Hoa ở đó, Vu Sâm cũng sẽ tới, còn có Dạ Xã canh giữ phía sau, đủ để đối phó với Bang Tam Hợp.”

“Có cần anh cho người tới giúp em không?”

Dạ Cô Tinh nhíu mày, hai tay chống bên hông, ngửa người lên nhìn anh.

“Ý của anh là, muốn giúp em đối phó Bang Tam Hợp”

Người đàn ông cười ngạo nghễ, ôm cô vào lòng, “Tại sao không?”

Chỉ là Bang Tam Hợp nho nhỏ ở một góc Hong Kong, anh còn có thể nuốt chửng cả thị trường Bắc Mỹ, sao phải sợ một bang hội lâu đời đã sớm suy tàn từ lâu?

Sự kiêu ngạo của anh không phải là không có lý do.

Chỉ vì có đủ sức mạnh và hậu thuẫn vững chắc.

Chỉ cần Dạ Cô Tinh muốn, An Tuyển Hoàng đều sẽ thay cô xử lý.

“Anh không sợ đám người già kia nói anh ngốc à?”

“Bọn họ dám sao?”

Dạ Cô Tinh bĩu môi, “Bọn họ không dám so đo với anh, nên sẽ đem sổ sách tính hết lên đầu em.”

“Em sợ à?”

Lạnh lùng cong môi, “Anh không sợ, thì em có gì mà phải sợ?”

An Tuyển Hoàng trừng mắt, “Em giống anh sao? Anh là đàn ông, còn em là phụ nữ.”

“Đàn ông thì sao? Phụ nữ thì sao? Em còn là cậu Dạ đó!”

“Vật nhỏ không có lương tâm!” Anh vươn tay vuốt sóng mũi cô, “Đàn ông bảo vệ phụ nữ là điều hiển nhiên, sao em nhất định phải ra mặt?”

“Hoàng, anh phải tin em có thể tự mình giải quyết chuyện này, anh là con át chủ bài, nếu không gặp chuyện bất đắc dĩ thì không cần dùng.”

“Em còn lý sự?”

Dạ Cô Tinh gạt móng vuốt trên mũi xuống, xoa xoa: “Vốn dĩ là vậy! Hiện tại Bang Tam Hợp bị đuổi dần dần xuống sườn núi, không còn lớn như thời điểm hưng thịnh khiến người ta kiêng nể ba phần như trước kia nữa, chỉ sợ là nỏ mạnh hết đà.”

“Hơn nữa, Dạ Xã cần mở rộng lãnh thổ, nhà họ An nửa đường nhúng tay vào là muốn dành một miếng bánh à?”

“Anh tốt bụng giúp em, em lại nghi ngờ anh?”

“Không phải em nghi ngờ anh, mà là Dạ Xã từ trên xuống dưới nhiều người như vậy, em cũng không thể giải thích với họ, đây là chồng em…”

Dạ Cô Tinh run lên, nghĩ đến là đã cảm thấy lạnh sống lưng.

“Vậy thì công khai quan hệ.” Người đàn ông vung bàn tay to, tương đối khí phách.

Dạ Cô Tinh trợn trắng mắt nhìn thẳng anh, “Công khai quan hệ cái gì? Cậu Dạ và anh An? Chơi 3D à?”

Sắc mặt người đàn ông tối sầm lại.

“Được rồi, anh cứ yên tâm đi, em có thể tự mình xử lý, cứ coi như anh là đòn chí mạng, nếu cần thì mới ra tay, không cần thì phải cất giấu kĩ càng.”

An Tuyển Hoàng: “…”

Dạ Cô Tinh nhớ tới chuyện của Uyển Tử Kỳ, dứt khoát thừa dịp đêm nay cùng nhau nói.

“Em để cô ta sinh đứa nhỏ ra?”

Dạ Cô Tinh gật đầu.

“Tại sao?”

“Em nói xuất phát từ sự thông cảm, anh có tin không?”

Người đàn ông lắc đầu, “Không tin.”

Dạ Cô Tinh chẹp miệng, nhưng mà quả thật trong lòng cô có tâm tư của riêng mình.

“Em đưa cô ta tới Châu Phi, nơi đó là địa bàn của Dạ Lang, để cô ta sinh đứa nhỏ ở đó, một mặt em thật sự không nỡ, nhưng mặt khác, An Tuyển Thần không thể không đề phòng.”

“Em muốn dùng đứa nhỏ để kiềm chế nó?”

“Anh cảm thấy không khả thi sao?”

“Không quá khả thi.”

“Nếu đứa nhỏ này được anh ta nuôi dưỡng bên cạnh thì sao?”

An Tuyển Hoàng nhíu mày, “Em tính làm như thế nào?”

Dạ Cô Tinh nheo mắt, lắc lắc đầu, “Em cũng chưa quyết định…”

Ban đầu, cô tính để Uyển Tử Kỳ ở bên cạnh chăm sóc đứa trẻ, đợi nó biết ghi nhớ rồi mới gửi về nhà họ An, để An Tuyển Thần nuôi dưỡng.

Như vậy, đứa nhỏ này chắn chắn sẽ có oán giận trong lòng, hơn nữa có người châm ngòi thổi gió, màn kịch cha con bất hòa chắc chắn sẽ cực kỳ thú vị.

Lúc đó, An Tuyển Thần không còn là mối đe dọa nữa.

Dù sao, đối đầu cùng đứa con của chính mình đã muốn sứt đầu mẻ trán, làm gì còn thời gian đối phó với anh trai ruột.

Dạ Cô Tinh thừa nhận, lúc ý nghĩ này lóe lên trong đầu, cô đã bị cám dỗ.

Thời gian có thể làm hao mòn ý chí của một người, trong khi tình thân có thể xoa dịu góc cạnh, góc khuất của một người.

Cô tự cho rằng mình không phải là người tốt, độc ác cũng tốt, tàn nhẫn cũng thế, cô chỉ bảo vệ những người cô quan tâm, những thứ khác đều không quan trọng!

Nhưng mà nghĩ đến hai đứa con của mình…

Cô lại không thể nhẫn tâm làm như vậy được.

Dĩ nhiên Uyển Tử Kỳ không đáng được thông cảm, nhưng sinh mệnh nhỏ trong bụng cô ta là vô tội.

Bây giờ Dạ Cô Tinh có khả năng chi phối vận mệnh của một con người, nhưng cô đã làm mẹ, đã có con nhỏ, trở nên cảm tính, không giống cách làm bộc trực như trước kia.

Đương nhiên, những suy nghĩ này cô nên tự mình cất giấu, cô sẽ không bao giờ nói cho An Tuyển Hoàng nghe những ý nghĩ đó.

Về chuyện đứa nhỏ, cũng chỉ có thể đi từng bước xem từng bước.

Hi vọng An Tuyển Thần có chút lương tâm, đừng ép cô phải đưa ra quyết định như vậy!

“Em nhất định phải đi Hong Kong?”

Dạ Cô Tinh hôn lên cằm anh một cái, “Chờ em giải quyết xong chuyện Bang Tam Hợp, lấy được cỏ Long Dương cứu Nina, sau đó chúng ta sẽ kết hôn.”

“Ừm.”

Anh vô tình liếc mắt nhìn bàn tay cô, ánh mắt hơi trầm xuống: “Nhẫn đâu rồi?”

“Em cất kĩ rồi.”

“Tại sao không đeo?”

“33.19 cara, anh muốn anh đeo như nào?”

Đoán chừng vừa đi ra ngoài sẽ bị người ta nhìn chằm chằm, thật đúng là một nhịp tự tìm chỗ chết!

“Ngày mai anh kêu người mang một cái nhỏ hơn tới.”

“Không cần.”

“Phải đeo! Em là người đã kết hôn rồi…”

Dạ Cô Tinh cười khanh khách.

“Anh còn sợ em bỏ chạy phải không?”

“Không phải sợ em bỏ chạy, anh sợ có người không có mắt.”

Dạ Cô Tinh: “…”

“Em muốn để Tiểu Thần và Tuyệt Nhi cùng nhau huấn luyện, ý anh thế nào?”

“Gia tộc của anh thường lựa chọn những đứa trẻ cùng tuổi với Tuyệt Nhi, đã bắt đầu huấn luyện những điều cơ bản nhất, khoảng nửa tháng sau có thể đưa vào.”

Năm đó, thời điểm An Tuyển Hoàng được huấn luyện, nhà họ An sắp xếp đám người Minh Chiêu, Minh Triệt, Tư Kình Dận ở bên cạnh anh, đây cũng là gián tiếp bồi dưỡng người nối nghiệp các chức vụ quan trọng của nhà họ An.

Nghe vậy, Dạ Cô Tinh lại chậm rãi lắc đầu, “Tiểu Dạ Thần họ Dạ, không phải họ An, mục đích em để cho thằng bé cùng Tuyệt Nhi huấn luyện, không phải tìm thuộc hạ cho Tuyệt Nhi, mà là tìm cho con một người anh em, có thể giúp đỡ lẫn nhau, là đồng đội kề vai chiến đấu.”

Người đàn ông nhíu mày, “Em muốn giao Dạ Xã cho Tiểu Thần?”

“Em cũng có ý định này, nhưng phải xem thằng bé có bản lĩnh này hãy không đã.” Dạ Cô Tinh đột nhiên ngồi dậy, nghiêm túc nhìn anh, “Hoàng, chúng ta là vợ chồng, nhưng Dạ Xã và nhà họ An không thể có quan hệ.”

“Em muốn nói gì?” Giọng nói người đàn ông trầm xuống.

“Em muốn chừa lại đường lui cho Tuyệt Nhi, nhưng em lại hi vọng con sẽ không bao giờ phải dùng đến…”

“Anh hiểu rồi, em không cần giải thích.”

Nhà họ An quá chói mắt, nếu Tuyệt Nhi gặp việc gì ngoài ý muốn, ít nhất còn có Dạ Xã, có thể dùng làm vốn để cậu thua keo này bày keo khác.

Vì vậy, người nối nghiệp của cậu Dạ, phải một lòng một dạ với An Tuyệt.

Tình nghĩa anh em này phải được vun đắp từ nhỏ, cô hi vọng hai đứa trẻ sẽ thật tâm giúp đỡ lẫn nhau.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play