Là nam chính của “Rose & Lion”, Leo mặc lên người bộ vest màu đen, quần áo cắt xén vừa người phác họa thân hình hoàn mỹ của anh, vai rộng eo hẹp, vừa nhìn chính là điển hình của “mặc quần áo thì gầy, cởi ra thì có thịt.”

Hai nam một nữ, Johnstone đứng ở giữa, Cohen và Leo làm hộ hoa sứ giả, theo sát phía sau là nhân viên đoàn phim, một nhóm tây trang giày da.

Đi đến như vậy, khí thế đè bẹp đoàn phim khác.

Dạ Cô Tinh đừng ở cửa trường quay, đợi sau khi tụ họp lại, đồng loạt đi vào trong trường quay.

“Anh ta không đi cùng cô à?” Johnstone đột nhiên hỏi.

“Bận, không có thời gian.” Dạ Cô Tinh nhìn thẳng về phía trước, nói thẳng sự thật.

Ban đầu An Tuyển Hoàng muốn đi thảm đỏ cùng cô, vừa định đi, đã bị một cuộc điện thoại giữ lại.

“Bên Nam Mỹ xảy ra chút vấn đề, có thể cần anh đích thân ra mặt.”

“Nghiêm trọng không?”

“Xảy ra xung đột với tổ chức địa phương, không tính là lớn.”

Có điều bên đó yêu cầu gọi video nói chuyện trực tiếp với anh, nếu không sẽ giết người cướp hàng, An Tuyển Hoàng cũng không có cách nào.

“Vậy anh bận chuyện của anh đi, em đi một mình cũng được.”

Nghiêng người hôn: “Sau khi tiệc tối kết thúc, anh đến đón em.”

“Được.”

“Bận đến nỗi không có thời gian đi thảm đỏ với cô à?” Johnstone cười nhạo.

Dường như luôn xem thường An Tuyển Hoàng trước mặt Dạ Cô Tinh đã trở thành một niềm vui lớn của cô ta.

Dạ Cô Tinh không muốn tranh luận với cô ta, chuyện của cô và An Tuyển Hoàng, không cần giải thích với người ngoài.

Cô thấy hành vi này của Johnstone chính là ___Thích xen vào việc của người khác!

Khiến cho người khác chán ghét.

Trước đó ở bãi đỗ xe cô đã nói rất rõ ràng rồi, có thể nghĩ thông hay không là việc của Johnstone.

Cô không thẹn với lương tâm.

Ánh mắt dừng lại một lát, Dạ Cô Tinh nhếch môi cười.

Vậy mà cô lại nhìn thấy Uyển Tử Kỳ!

Trên người mặc bộ váy phục cổ cung đình màu đen, tóc được làm thành gợn sóng lớn quyến rũ xõa ở sau lưng.

Bên trong sự đoan trang hàm chứa sự tùy tính, dưới sự tùy tính lại ẩn dấu sự uyển chuyển hàm xúc.

Là một trong những bộ váy dài phục cổ số lượng ít trong quý này của Two, cũng là kiểu dáng là Dạ Cô Tinh thích nhất, không ngờ cô ta cũng có chút mắt nhìn.

Nói ra thì, có thể gặp được Uyển Tử Kỳ trong trường hợp như này cũng không phải là chuyện gì đáng bất ngờ, dù sao, cô ta đã lấy được giải diễn viên mới triển vọng trong giải Oscar năm ngoái, nước Mỹ mới là đại bản doanh của cô ta.

Mà chuyện thật sự khiến Dạ Cô Tinh kinh ngạc là người đàn ông bên cạnh Uyển Tử Kỳ ___An Tuyển Thần!

Không phải là anh ta nên ở Nam Mỹ….

Đợi đã!!!

Nam Mỹ!

Nhếch môi cười nhẹ, xem ra “bận rộn” của An Tuyển Hoàng cũng không phải là bất ngờ.

Không biết, là chủ ý của ai?

Nhìn nụ cười tùy tiện hả hê của cô ta, có lẽ là cô ta đã thổi gió bên gối.

Nam Mỹ vẫn luôn là địa bàn của An Tuyển Thần, muốn gây ra chút chuyện, quả thật rất dễ dàng.

Có điều, Uyển Tử Kỳ có thể giật dây đàn ông làm đến bước này vì mình, có thể thấy thủ đoạn cũng không đơn giản…

Dường như nhận thấy được ánh mắt quan sát, Uyển Tử Kỳ quay đầu lại nhìn, Dạ Cô Tinh không hề né tránh, thản nhiên nhìn thẳng, ngược lại khiến cho đối phương kinh ngạc.

Chỉ trong thời gian chớp mắt, Uyển Tử Kỳ lại phong thái ung dung, còn không quên nở nụ cười khiêu khích với cô.

Ánh mắt Dạ Cô Tinh lộ ra sự trào phúng.

Ngực to mà không có não sao?

Trước đây cô không cảm thấy, nhưng bây giờ, hình như phải kết luận lại.

Kết quả cuối cùng đạt được là___Bởi vì là người khác nhau.

Dù sao, ngực cô ấy cũng không nhỏ, khụ khụ…. cũng không thể lúc mắng người, lôi cả mình vào…

Trong tiếng vỗ tay không ngớt, diễn viên hài người Anh Ricky Gervais với danh xưng “Độc miệng” lên sân khấu, vài ba câu nói là sôi nổi bầu không khí, rồi tiến thẳng vào vấn đề.

Giải thưởng chia làm hai mảng lớn, điện ảnh và truyền hình.

Đầu tiên, giải thưởng công bố là nam diễn viên phụ trong phim điện ảnh xuất sắc nhất thuộc về nam diễn viên người Mỹ Aniston của bộ phim “Trường Nhai”.

Tiếp theo là các giải thưởng truyền hình.

Dạ Cô Tinh nghe thấy tên của Roberts, mà sở dĩ quan tâm tới cô ấy, chỉ là vì cô gái người Na-uy xinh đẹp này, là một trong bốn đề cử nữ diễn viên chính xuất sắc nhất.

Cô ấy giành được giải nữ diễn viên chính truyền hình xuất sắc nhất.

Đều nói, giải Quả cầu vàng là tiên phong của Oscar, nói cách khác, trong quá trình bình bầu của giải Oscar, có giải Quả cầu vàng là nền, sẽ chiếm ưu thế rất lớn.

Bình thường, ảnh hậu Quả cầu vàng, có xác suất trên tám mươi phần trăm giành được tượng vàng Oscar!

Dạ Cô Tinh vuốt cằm, thản nhiên cười, xem ra tình hình không quá lạc quan…..

Ánh mắt dừng lại trên mặt Cohen bên cạnh, nhìn thấy vẻ lo lắng mơ hồ lộ ra bên trong đôi mắt anh ta.

“Không đến cuối cùng thì chưa luận thắng bại, Cohen, anh quá nóng ruột.”

Nghe vậy, Cohen hít sâu một hơi, bình tĩnh lại.

Ngược lại, Johnstone và Leo lại rất thản nhiên.

Người giành giải phía trước rất nhiều, nhưng người áp trục thật sự, đều ở phía sau!

“Tiếp theo, tôi xin tuyên bố giành được giải nhạc phim điện ảnh xuất sắc nhất năm nay là___”

Ánh mắt Cohen híp lại, Rose & Lion cũng được đề cử trong danh sách này.

““Kỳ Ca Vũ Thanh Xuân” xin chúc mừng___”

Cohen không có biểu hiện gì quá lớn, MC vừa nói xong, anh ta đã cười vỗ tay, trái lại bảo trì bình thản.

Dù sao, xung quanh đều là camera, không chừng ống kính nào đang chĩa lên người mình, Cohen cũng đang cố gắng hết sức để tránh thất lễ.

Dù sao, “Rose & Lion” còn có hai hạng mục đề cử nữa, dù sao cũng có thể kiếm được một giải.

Quả nhiên, Rose & Lion giành được hai giải bài hát hay nhất và kịch bản xuất sắc nhất, trong nháy mắt trở thành tiêu điểm của sự chú ý.

Cohen đại diện đoàn làm phim lên sân khấu nhận giải, tiện đường kéo cả Johnstone.

Lúc này, Samnor cũng không dám làm mất mặt anh ta, mỉm cười khoác tay anh ta, hàm răng lại phát ra tiếng nghiến răng ken két.

Nhìn bóng lưng hai người, Dạ Cô Tinh rơi vào trầm tư.

Xem ra, tên phong lưu Cohen này định quay đầu rồi….

Đương nhiên phần hấp dẫn mọi người nhất của đêm trao giải này thuộc về___

“Tiếp theo, chính là thời khắc kích động lòng người nhất!”

Tiếng vỗ tay vang lên như sấm.

“Tôi xin tuyên bố người giành được giải diễn viên nữ chính điện ảnh xuất sắc nhất năm nay là ___ “Lược Sử Thời Gian” Pfeiffer Arad!”

Toàn trường yên tĩnh, trong nháy mắt ống kính quay về phía Pfeiffer, lại đổi thành gương mặt của Dạ Cô Tinh, người trước vui mừng bật khóc, người sau đầu tiên vỗ tay, nụ cười nhạt, tự có khí chất cao quý lạnh lùng lưu chuyển.

Chính là khoảnh khắc trong nháy mắt này, toàn bộ ánh mắt thản nhiên không kinh ngạc được thu vào ống kính.

Là người được đề cử nhiều nhất, có hy vọng giành giải nhất, lúc biết được người giành giải không phải là bản thân, mà là người khác, người bình thường đều sẽ tinh thần chán nản, đau buồn khóc lóc chứ?

Nhưng người này lại ngồi thẳng lưng, ánh mắt vẫn như cũ cao ngạo nghiêm nghị.

Nói sao đây… Đây không chỉ là một loại biểu hiện, còn là phong thái và khí chất, càng thể hiện khí phách và tính cách của một người.

Không thể không nói, phẩm chất sức hấp dẫn vốn có của diễn viên đến từ Trung Quốc này, khiến cho toàn bộ Hollywood đều phải kinh ngạc và khâm phục kính trọng.

Cô, quả nhiên là đặc biệt!

Dạ Cô Tinh trái lại không có nghĩ nhiều như vậy, cô không như Cohen, cô không cần giành được giải thưởng để chứng minh bản thân, cô diễn vai diễn mình yêu thích, đầu tư kịch bản mình ưng ý, hoàn toàn dựa vào yêu thích, thoát khỏi sự theo đuổi công danh lợi lộc, đã sớm không cùng đẳng cấp với phần lớn ngôi sao.

Thẩm mỹ của cô càng cao, ánh mắt càng xa.

Từ minh tinh, đến nhà nghệ thuật, là trình độ của bao người làm cả đời đều không có cách nào đạt được!

Mà cô, làm được rồi.

Ánh mắt MC cũng lộ vẻ tán thưởng, sau khi bày tỏ khen ngợi và chúc mừng với Pfeiffer, thức thời dẫn chủ đề lên Dạ Cô Tinh.

“Chúng ta đều biết “Lược Sử Thời Gian” và “Rose & Lion” đều là tác phẩm vô cùng xuất sắc, cô Pfeiffer trở thành diễn viên nữ chính xuất sắc nhất, nhưng còn có một người, cũng đáng được chúng ta ghi nhớ trong lòng, bởi vì, chúng ta không thể nào phủ nhận kỹ năng diễn xuất của cô ấy, sức hấp dẫn tự nhiên của cô ấy cũng không thể nghi ngờ sau đây, tôi muốn phỏng vấn Athena, mọi người đồng ý không?!”

“Đồng ý___”

Tiếng hoan hô vang dội.

Vốn dĩ Cohen còn đang ủ rũ cúi đầu, vô cùng bất ngờ, mà lúc này, Dạ Cô Tinh đã trực tiếp nhận lấy mic, đứng lên, nhìn thẳng vào ống kính.

“Athena, rất vui được gặp bạn ở đây vào buổi tối hôm nay.”

Dạ Cô Tinh gật đầu: “Xin chào, Ricky.”

“Lúc này, cô có gì muốn nói với bạn bè ở trường quay, và với mọi trường trước truyền hình không?”

Không nhìn vào ánh mắt mong đợi của mọi người, lời ít mà ý nhiều: “Không có.”

Tiếng vỗ tay bất chợt dừng lại.

Lại nghe thấy cô nói: “Nhưng, tôi muốn chúc mừng cô Pfeiffer.” Mỉm cười, giọng nói mang theo vui đùa: “Dù sao, tôi và cô ấy xuất sắc như nhau.”

Nếu như câu nói này được nói ra ở trong nước, chính là bày tỏ chất vấn với kết quả bình chọn, khó tránh khỏi hiềm nghi thua không phục.

Có điều, đây là nước Mỹ, lời nói như vậy được gọi là hài hước kiểu Mỹ!

Quả nhiên, mọi người cười lớn, tiếng vỗ tay nhiệt liệt lại một lần nữa vang lên.

“Athena nhìn qua giống người Mỹ chính gốc, thật là… có duyên!”

“Cảm ơn.” Cô nhún vai, đưa mic cho nhân viên công tác, rõ ràng là không muốn nói nhiều.

Lại một lần nữa nhận được một tràng vỗ tay.

Hết cách, nước Mỹ chính là thích mấy người có thần thái đặc biệt như vậy.

Mà sự tồn tại của Dạ Cô Tinh, từ trước đến nay đều là không đi theo con đường bình thường.

Uyển Tử Kỳ cắn chặt răng, giống như tức giận nhìn chằm chằm về phía Dạ Cô Tinh, vẻ mặt vặn vẹo, ánh mắt dữ tợn.

Rõ ràng người giành giải là người khác, nhưng cô ta lại trở thành tiêu điểm chú ý của toàn trường!

Dựa vào cái gì chứ?!

Johnstone giành được giải nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất với ưu thế áp đảo, Leo không có duyên với giải nam chính xuất sắc nhất, có điều, trái lại anh ta cũng chẳng sao, rất là thản nhiên.

Là một người mới, lại thêm trước kia phát triển không tốt ở Pháp, thiếu cơ sở, vốn dĩ anh ta không ôm hy vọng quá lớn.

Kết quả cũng trong dự đoán.

Buổi lễ trao giải kết thúc tốt đẹp, “Rose & Lion” trở thành bên thắng lớn nhất trong đoàn phim, mà Dạ Cô Tinh cũng giành được tất cả sự quan tâm.

Tóm lại, ngoài niềm tiếc nuối nữ diễn viên chính xuất sắc nhất rơi vào nhà khác, thu hoạch rất là phong phú.

Lúc rời khỏi trường quay, bởi vì An Tuyển Hoàng muốn đến đón cô, Dạ Cô Tinh và nhóm người Cohen tách ra đi.

Sau lưng truyền đến tiếng cười duyên của Uyển Tử Kỳ, suýt nữa làm cô phun hết đồ vừa ăn tối nay ra.

Chỉ coi như không nghe thấy, sải bước đi về phía trước.

“Ôi, đây không phải là chị dâu à! Nghe thấy tiếng của em lại tránh đi như vậy? Chị không muốn nhìn thấy em như vậy sao?”

Bước chân dừng lại, cười nhạt quay người, nhìn thấy Uyển Tử Kỳ khoác tay An Tuyển Thần cười phá lên.

“Cô Uyển đang gọi tôi à? Chị dâu? Ai cho cô quyền gọi như vậy?” Tầm nhìn chuyển về phía An Tuyển Thần: “Chú sao?”

Người đàn ông im lặng không lên tiếng, chỉ là ánh mắt âm u sâu xa.

Uyển Tử Kỳ chút nữa tức lệch mũi: “Gọi cô một tiếng chị dâu, là coi trọng cô, không biết tốt xấu!”

“Ồ, vậy cô hãy cứ coi như tôi không biết tốt xấu đi, tiếng chị dâu này tôi nghe đoán chừng phải giảm thọ.”

Cười nhẹ nhàng, hoàn toàn đánh trả.

So nhanh miệng, Uyển Tử Kỳ chưa bao giờ là đối thủ của Dạ Cô Tinh, số lần nói không lại không ít, nhưng có vài người lại không tự biết.

Dạ Cô Tinh biểu thị rất bất đắc dĩ, đã có người đưa đến cửa xin đánh, sao cô có thể nương tay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play