Đôi má như mang theo ý xuân, ánh mắt quyến rũ, nếu không phải do khuôn mặt còn to hơn cả chậu rửa mặt kia, và vòng eo ngang ngửa cái thùng, thì Lý Tiểu Hoa cũng rất xinh đẹp.

Chỉ tiếc là, Dạ Thần chưa bao giờ người thương hoa tiếc ngọc.

Kéo An Húc xoay người đi lên lầu.

Để lại cho Lý Tiểu Hoa một bóng lưng cao lớn dài rộng nhưng lại xa không với tới.

“Không phải là anh trai sao?”

Sao lại ôm nhau vậy?

Trái tim thiếu nữ của Lý Tiểu Hoa cứ vậy mà rơi vào tay giặc, sau đó ngó ra ngoài cửa nhìn chiếc Porsche toả ra mùi tiền kia…

“Cuối cùng cũng đợi được anh rồi———-bạch mã hoàng tử của em!”

“Hahahahaha…”

Tiếng cười như chuông bạc vang vọng khắp hành lang, An Húc ôm bụng cười đến nỗi không thẳng lưng lên được.

Sắc mặt Dạ Thần đen lại, trong mắt ẩn ẩn lửa giận.

“Vui lắm à?”

An Húc ngậm miệng lại, tiếng cười đột ngột ngừng lại.

Khuôn mặt nhỏ nhắn như ngọc ửng hồng, như hoa đào chốn nhân gian.

Dạ Thần thuận khí giúp cô ấy, lòng bàn tay to lớn áp sát vào lưng, vuốt lên vuốt xuống.

“Không được rồi… Anh, em không nhịn được thật, để em cười cái đã…”

Dứt lời, ngồi xổm người xuống, chỉ thiếu mỗi việc lăn qua lộn lại trên sàn nhà nữa thôi.

“Hahahaha…”

“Anh có nhìn thấy không… Vẻ mặt của Lý Tiểu Hoa buồn cười quá… Cứ như nhìn thấy một bát thịt kho tàu thơm phức, nếu không phải do đang khép miệng thì chắc là nước miếng đã rớt đầy đất rồi.”

“Ôi chao! Không được rồi…”

Dạ Thần đen mặt, nhưng ánh mắt lại vô cùng dịu dàng.

Nụ cười như vậy, dù có phải dùng cả sinh mạng này, anh cũng phải lưu lại trong lòng bàn tay, nắm giữ thật chặt.

“Coi chừng cười đến đau bụng đấy.” Bất lực, nhưng lại không thể không dung túng.

Hồi lâu sau, An Húc mới có thể ngừng cười.

Đứng dậy, bước lên bậc thang đầu tiên, vừa đúng ngang tầm mắt anh.

“Anh…”

“Hửm?” nhướng mày, “Sao lại nhìn anh bằng ánh mắt như vậy?”

“Ánh mắt gì?”

“… Ánh mắt nhìn thịt kho tàu.”

“Phụt—–” Không kìm được, lại cười phá lên lần nữa.

“Anh chính là một bát thịt kho tàu mà! Mọi người đều giành nhau ăn…”

“Nhưng anh chỉ muốn bị em ăn.”

Ánh mắt lóe lên, An Húc kinh ngạc nhìn anh, “Anh, anh sao vậy?”

Trước đây, Dạ Thần chưa bao giờ nói những lời như vậy.

Dù sao thì, nó mang theo ý trêu chọc, lại còn tỏ ý ‘bật đèn xanh’, anh luôn không muốn chạm vào cô, thì làm sao có thể nói ra những lời tình tứ mập mờ như vậy?

“Không bị sốt mà…”

Dạ Thần thấy hơi lo lắng rồi.

Sự ám chỉ của anh vẫn chưa đủ rõ ràng ư?

Hay là bé con… Không muốn?

Vốn là chuyện đã chắc chắn, lại bỗng trở nên thấp thỏm không yên.

Đầu óc xoay chuyển nhanh chóng, nhưng lại không có manh mối nào…

Lúc này, cánh tay mảnh khảnh của cô gái đã vòng qua, bám chặt lấy anh như dây leo.

Dạ Thần giật mình.

An Húc không phát giác ra, dù sao động tác thân mật hơn cũng làm rồi, chỉ là kéo cánh tay mà thôi, cũng không tính là chuyện gì lớn.

“Anh, anh thật là xấu xa! Mê hoặc người ta tới thần hồn điên đảo, còn bản thân thì lại phủi mông đi luôn.”

“Không thì sao? Em còn muốn anh làm gì à? Đồng ý với cô ấy?” Nheo mắt, đáy mắt loé lên vẻ nguy hiểm.

“Anh dám!”

Khoé môi vẽ lên một đường cong dịu dàng, đôi mắt màu trà sáng ngời.

“Đừng cười, vấn đề này rất nghiêm túc!” Cô gái xụ mặt, hai tay chống nạnh.

“Ừ, không cười.” Dạ Thần gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc, chỉ là độ cong khoé môi anh bất giác hướng lên.

“Anh còn cười!”

“Không cười nữa, thật đấy.”

“Nhìn em.”

“Ngoan, vẫn luôn nhìn em mà.”

An Húc lại bước lên một bước, tầm mắt chuyển từ ngang nhau sang từ trên cao nhìn xuống, đuôi mắt nhếch lên, kiêu ngạo như nữ vương.

“Nói, anh là người của ai?” Bàn tay thon dài trắng nõn nắm cằm của người đàn ông.

“Của em.”

“Trái tim anh thuộc về ai?”

“Của em.”

“Thế còn thân thể?”

“Vẫn là của em.”

Thoáng chốc, cô cười tươi như hoa, nhảy dựng lên bổ nhào vào người người đàn ông, hai tay ôm chặt cổ, hai chân vòng qua eo anh.

“Em biết mà, anh ngoan nhất!”

Bẹp, hôn một cái thật vang.

Dạ Thần phản ứng kịp, nhanh chóng đưa tay ra đỡ.

“Em đúng là, lỡ như không đỡ được thì ráng mà chịu nhé!”

An Húc cúi đầu, cắn chóp mũi anh ấy, “Em không sợ, bởi vì anh nhất định sẽ đỡ được.”

Cảm giác tê dại truyền đi từ chóp mũi, rồi nhanh chóng lan ra khắp cơ thể.

“Eo bị em siết gãy thì biết làm sao?”

“Mới bị siết có chút mà dễ gãy vậy á?” Đôi mắt to lanh lợi, “Vậy sau này biết làm sao đây?”

“Sau này?” Nheo mắt lại.

“Ừ, anh cũng không thể cứ để em ở phía trên tự nhún hoài, đúng không?”

Như bị sét đánh, trên mặt hiện lên hai chữ ‘ngơ ngác’ to đùng.

“Anh à, đã đến lúc phải luyện sức eo rồi, có như vậy thì khi ân ái mới có thể làm ít được nhiều chứ!” Lời nói thấm thía.

“Em… làm sao biết được?” Cổ họng nghẹn lại, câu nói không được trôi chảy cho lắm.

Cô gái cười khúc khích, “Mấy thứ này… trong tiểu thuyết đều có viết, anh chưa đọc à?”

“…”

“Có điều, mấy người đàn ông như các anh chắc là thích xem phim hơn.”

“…”

“Anh?”

“Hả?”

“Anh đang ngẩn người à?”

“Không có.”

“Ồ. Vậy anh có thích xem phim không? Xem loại nào? Của Nhật hay là của Hàn?”

“Bé con, nghe em nói thì có vẻ em hiểu lắm hả?”

“Em hả? Cũng thường thôi ~ chưa ăn thịt heo thì cũng thấy heo chạy mà!”

“Nói vậy là, em từng xem?” Ánh mắt tối lại, ẩn hiện sự sâu thẩm.

Gật đầu, đôi mắt to ngây thơ, “Xem rồi, phim của Nhật đó, toàn là thịt thà trắng nõn, không có nội dung cốt truyện gì cả, rất nhàm chán…”

“Ai cho em xem mấy thứ nhảm nhí đó hả?!”

Người đàn ông lập tức thay đổi sắc mặt, vừa nghĩ tới bé con của anh ấy vậy mà đã từng nhìn thấy thân thể của những người đàn ông khác là anh ấy cảm thấy cả người nồng nặc mùi chua rồi.

“Bạn cùng phòng của em nói, một người phụ nữ có hạnh phúc về đời sống tình dục hay không, thì phải xem người đàn ông đó như thế nào, cho nên mới đề nghị em xem nhiều hơn, nâng cao khả năng phân biệt, có kinh nghiệm rồi mới có thể chọn kỹ lựa khéo.”

Câu gốc thật ra là———- so sánh ba nhà mới không lỗ!

An Húc lè lưỡi, thấy sắc mặt của anh khó coi nên mới không dám nói

“Nói vậy là, em còn nhìn ra được cả bí quyết cơ à?” Nghiến răng nghiến lợi.

“Ờm…”

Xem nhiều rồi, tự nhiên có điều tâm đắc.

Chỉ là, không thể nói lời như vậy, phải uyển chuyển—-

“Thường thì em xem xong là quên rồi, dù sao thì cũng không có nội dung cốt truyện gì cả.”

“Không được phép xem những thứ đó nữa, nghe chưa?”

“Ừ ừ! Nghe rồi nghe rồi! Anh à, thân hình của mấy người đó không đẹp bằng anh…”

Ấn đường khẽ động, “Thật sao?”

“Còn thật hơn cả chữ thật luôn!” Cô gật đầu, vô cùng nghiêm túc.

Nghĩ một hồi, “Ngoan, nếu mà em thích, thì cứ xem của anh, không lấy tiền.”

Ôi trời!

“Nhưng mà, em không được xem của những người đàn ông khác nữa, cách màn hình cũng không được.”

“Anh, anh… đang ghen à?”

“Bé con, ngoan, đừng ép anh tức giận.” Ánh mắt lạnh lùng, “Biết chưa? Hả?”

“Ò.”

“Bạn cùng phòng đó của em cũng không phải người tốt lành gì, phải tránh xa ra.”

An Húc mặc niệm cho Mộ Thanh ba giây.

Hai tay Dạ Thần cầm hai cái vali, dù sao cũng là người luyện võ, thân thể cường tráng, leo lên tầng năm cũng không thở dốc.

“Anh, uống nước đi.”

An Húc rót đầy ly nước ấm, đưa cho anh.

Dạ Thần đưa tay cầm lấy, “Bạn cùng phòng kia của em đâu rồi?”

“Chắc là đang ngâm mình trong phòng thí nghiệm rồi, vẫn chưa trở lại.”

Ký túc xá của nghiên cứu sinh ở Đại học Bắc Kinh hai người một phòng, Mộ Thanh không ở đây, thì trong phòng chỉ có An Húc và Dạ Thần.

Bốn mắt nhìn nhau, không khí mập mờ bắt đầu lan tràn.

“Nếu không có chuyện gì thì anh đi trước đi…”

“Đuổi anh à?” Dạ Thần nhướng mày.

An Húc trừng anh ấy một cái, “Em sợ làm trễ việc của anh, OK? Người bận rộn.”

“Đưa em đi cũng là việc.”

“Bây giờ đã đến rồi!”

“Vẫn chưa đưa em đi ăn tối.”

“Buổi trưa ăn nhiều rồi, không đói…”

“Vậy à…”

Một giây sau, anh đã biến thành một con sói, nhào lên mà không hề báo trước.

Trọng tân An Húc không vững, ngã người về sau, nằm lên trên giường.

Nhìn người đàn ông đang đè lên mình, ánh mắt ngơ ngác, vẻ mặt kinh ngạc.

“Không đói thì vận động cho tiêu thức ăn trước đi.”

“Anh…ưm…”

Tình đến chỗ sâu, cả hai đều có chút mê loạn.

Hiển nhiên An Húc nhận thấy được sự khác thường của Dạ Thần, thay đi dáng vẻ không nóng không lạnh tinh tế tỉ mỉ trước kia, bây giờ anh có phần hưng phấn, giống như một con ngựa hoang thoát khỏi dây cương, khó có thể khống chế.

Sau nụ hôn, hơi thở của hai người không ổn định.

“Bé con, anh có chuyện muốn nói với em.”

“Hả?” An Húc sững sờ, hai mắt mờ mịt sương mù, tựa như một con nai ngây thơ.

“Thực ra, anh với cha…”

Đùng đùng đùng——

“Húc, tớ biết cậu trở lại rồi! Mau mở cửa cho tớ đi, tớ quên mang chìa khóa rồi!”

Ngay khi giọng nói lớn của Mộ Thanh, kèm theo tiếng đập cửa vang lên, An Húc lập tức giật mình——-hoàn toàn tỉnh táo lại!

Đẩy người đàn ông ra, ngồi dậy, sửa sang lại quần áo, lại vuốt vuốt lại mái tóc dài, sau khi xác nhận ổn thoả rồi mới mở cửa.

Một cái bóng đỏ rực vụt vào phòng, vừa nhanh vừa vội, không khí xung quanh cũng trở nên nóng lên.

Tóc ngắn tinh nghịch, váy liền màu đỏ, làn da rất trắng, bờ môi đỏ mọng.

“Tớ đã nói là cậu đã trở lại mà….”

Tiếng nói ngừng lại, ánh mắt hơi ngưng trệ, “Ồ, có khách à? Không giới thiệu chút sao?”

“Anh tớ, Dạ Thần.”

An Húc cũng không xấu hổ, phóng khoáng tự nhiên khoác tay người đàn ông, đang vẻ y như chim non đang nép vào người.

Đôi mắt sắc bén quét qua, có thể so sánh với tia X quang, sau một hồi lâu——

“Ồ ~ Thì ra anh ấy là bạn trai của cậu!”

“Xin chào, Mộ Thanh.” Nụ cười tươi sáng, rực rỡ như pháo hoa.

“Dạ Thần.” Ánh mắt lộ vẻ xem xét.

Mộ Thanh ôm cánh tay, toàn thân phát run, “Thật sự là đủ lạnh mà…”

“À đúng rồi, giáo sư Diêm nói, sau khi trở lại trường rồi thì lập tức qua phòng thí nghiệm báo cáo.”

“Giờ này rồi, ngày mai không được à?”

“Dù sao thì lão Diêm cũng nói là đợi cậu ở phòng thí nghiệm đấy.”

An Húc chán nản, đã là ông cụ gần 80 tuổi rồi, sao mà còn sung sức dữ vậy?

Không cần nghi ngờ, nếu không đợi được An Húc, ông ấy tuyệt đối sẽ không rời phòng thí nghiệm, loại chuyện này đã xảy ra không ít lần rồi…

“Vầy đi.” An Húc giơ cổ tay nhìn đồng hồ, “Ba người chúng ta đi ăn cơm trước, sau đó tớ lại đi phòng thí nghiệm, thuận tiện đưa thức ăn tới cho Lão Diêm luôn, thấy sao?”

Mộ Thanh vẫy vẫy tay, đặt mông ngồi xuống giường của mình.

“Hai người tự chơi với nhau đi, tớ không làm bóng đèn đâu! Ở trong phòng thí nghiệm suốt hai ngày rồi, bây giờ chị đây chỉ muốn ngủ thôi.”

Dứt lời, vươn vai, cởi giày, kéo chăn bông lên trùm kín đầu.

Động tác nối tiếp như nước chảy mây trôi.

An Húc bất lực, chỉ có thể đi ra ngoài với Dạ Thần.

Chọn tới chọn lui, chọn được một nhà hàng Quảng Đông, hương vị không tệ, An Húc tham ăn, lại ăn thêm một cái bánh yến mạch óc chó.

Ăn xong đã lập tức hối hận.

Hiện giờ cô đang tuân thủ theo chế độ ăn uống do Tịch Cẩn sắp xếp, ăn uống đúng giờ và đủ lượng, giữ cân nặng rất tốt, cũng không bị suy giảm sức khỏe.

Tuy nhiên, luôn có những lúc thèm ăn.

Ví dụ như hiện tại.

“Anh Thần, vừa rồi anh muốn nói gì ở ký túc xá?”

Tay cầm đũa ngưng lại, sau đó bình thường trở lại, “Thật ra, nhiều năm như vậy anh không cùng em….”

“Chờ em chút, có điện thoại.”



“Ai gọi vậy?”

“Giáo sư Diêm.”

“Có việc gì à?”

“Không, chỉ là liên tục hối em quay lại phòng thí nghiệm. Em thấy ăn cũng khá nó rồi, hay là tụi mình đi thôi?”

“Ừ.”

Lời nói đã đến bên môi, nhưng vẫn phải nuốt lại.

Trong lòng Dạ Thần kêu tức á!

Con vịt vừa đưa tới miệng cứ vậy mà bay mất rồi?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play