Lễ tân có vẻ khó xử, người phụ nữ này nhìn không giống cái loại ngu xuẩn tự mình dâng tới cửa, nhưng quy tắc không thể bỏ được, không hẹn trước, cô ấy thật sự không thể cho gặp được.
“Như vầy đi, cô gọi cho văn phòng giám đốc. Tôi họ Diệp, Diệp trong lá cây.”
Cô đến đây chỉ vì một mục đích, gặp Huy Nguyệt, chứ không phải là đến gây phiền phức, cũng không muốn làm cho mọi việc trở nên tồi tệ.
“Xin chờ một chút, tôi sẽ liên hệ với phía trên ngay lập tức.”
Diệp Nhĩ gật đầu, ngồi xuống ghế sofa ở bên cạnh.
Những người chờ đợi hóng chuyện xung quanh vô cùng thất vọng, tản đi hết rồi.
Rất nhanh, cuộc gọi kết thúc.
“Thưa cô, thực xin lỗi, Dạ tổng đi công tác, không ở công ty.”
“Đi công tác?” mày nhíu lại.
“Nếu cô có số điện thoại di động riêng của Dạ tổng, tôi đề nghị cô hãy gọi trực tiếp cho anh ấy.”
“Được, cảm ơn.”
Vừa bước ra khỏi Tinh Huy, đã nhìn thấy một người phụ nữ tóc dài váy đen tiến đến, xung quanh là rất nhiều vệ sĩ.
Người không biết còn tưởng rằng là chính trị gia của nước nào đó, cần được đặc công bảo vệ.
Khoảng cách giữa hai bên càng ngày càng gần, gần như là đông thời đi tới cửa xoay.
Diệp Nhĩ muốn ra, đối phương muốn vào.
Ai trước ai sau, trở thành vấn đề.
Kiêu ngạo như Diệp Nhĩ tất nhiên là không có thói quen nhường đường, Hàn Lộ đang nổi tiếng cũng không có lý do gì phải khiêm tốn.
Bốn mắt nhìn nhau, mặc dù đều đeo kính râm, nhưng vẫn không thể tránh khỏi – tia lửa bắn ra xung quanh.
Diệp Nhĩ giơ tay đẩy cửa ra.
Hàn Lộ đưa mắt ra hiệu, vệ sĩ áo đen tiến lên, bắt đầu đẩy về hướng ngược lại.
Nở nụ cười lạnh, Diệp Nhĩ tháo kính râm ra.
Cô đang mang một bụng tức giận, đang lo không có chỗ phát tiếc đây này.
“Cô Hàn, có thể để tôi đi trước không?”
Dịu dàng mỉm cười, khóe môi cong lên mang theo một chút kiêu ngạo bẩm sinh, đó là sự ưu nhã thong dong đã khắc vào trong xương cốt.
Những lời có phần vô lễ được cô nói ra lại trở nên thẳng thắn bộc trực.
Cách một tấm kính, Hàn Lộ coi như không nghe thấy lời này.
Nực cười! Cả Tinh Huy có ai dám cản đường cô ta? Vậy mà lại có người không biết xấu hổ muốn giành đường?
Ha ha…
Thật nực cười!
Mấy tên vệ sĩ coi thường người khác lại không ngờ được Diệp Nhĩ trông có vẻ yếu ớt, nhưng sức lực lại không hề nhỏ, hậu quả của việc không dùng đủ lực chính là để Diệp Nhĩ giành được đường, thành công đi trước.
Khẽ cười, sóng mắt lưu chuyển, vẻ tà mị toả ra.
“Cảm ơn nhé~”
“Đừng lại!” Giọng nữ yêu kiều đột nhiên cất cao, “Cô có biết tôi là ai không?!”
Quay đầu nhìn lại, nụ cười của Diệp Nhĩ vẫn không thay đổi, “Hàn Lộ, cô Hàn, một trong tứ tiểu hoa đán nội địa mới nổi.”
“Nếu đã biết, vậy mà còn dám giành với tôi?!”
Diệp Nhĩ thầm mắng một câu——- “Thứ thiểu năng!”
Trên mặt lại tỏ vẻ vô tội: “Giành? Ý của cô Hàn là sao? Sao tôi… nghe không hiểu.”
“Còn giả ngu à? Cô có dám nói bản thân không cố ý giành đường không?!”
“Đường rộng thênh thang, mỗi người đi một bên, còn cần phải giành à?”
“Cô!”
“À, chắc là cô Hàn đã quen với việc ngã xuống thảm đỏ để giành spotlight, hoặc là giành vị trí của nhân vật chính trong lễ ra mắt phim mới rồi, nên mới một câu hai câu nói ra đều là ‘giành’. Tiếc là chỗ này không phải trường quay, cũng không phải là họp báo, không cần phải nỗ lực như vậy đâu.”
Diệp Nhĩ không kịp đề phòng bị hỏi một câu như vậy, nụ cười cứng đờ trên môi, cả người trở nên ủ dột.
“Tình hình không tốt rồi?” Dạ Cô Tinh lắc đầu, “Em nói mà, làm sao mà chị lại tốt bụng mời em uống rượu chứ…”
Diệp Nhĩ trầm mặc, hồi lâu sau mới nói, chỉ là giọng nói phát ra lại rất nhỏ.
“Bọn chị…. cãi nhau rồi.”
“Gì?!”
“Hình như em rất ngạc nhiên thì phải?” Diệp Nhĩ trợn mắt, vẻ mặt phiền muộn.
“Thằng nhóc Huy Nguyệt kia hận không thể nâng niu chị như bảo vật ấy, sao có thể cãi nhau được? Đừng đùa nữa…”
Diệp Nhĩ sửng sốt, ánh mắt ngẩn ra.
Nâng niu như bảo vật..
Nhớ lại những lần anh nhường nhịn và dung túng cô, yêu nhau một năm, không phải là chưa từng cãi nhau, chỉ là trước khi cô xin lỗi thì anh đã chủ động nhận thua rồi.
Biết được anh sẽ luôn bao dung cho mình, nên càng ngày càng không kiêng nể gì cả, Diệp Nhĩ đột nhiên muốn tát cho bản thân một bạt tai thật mạnh.
“Tình yêu, vốn là thứ không bao giờ bình đẳng, ai yêu nhiều hơn thì đã định là sẽ mất đi quyền chủ động, Huy Nguyệt đối với chị vẫn luôn cẩn thận từng li từng tí, lo được lo mất.”
Sắc mặt Dạ Cô Tinh bình tĩnh.
Cô đã cảnh cáo riêng với đứa em trai ngốc này rồi, phải cưng chiều phụ nữ, nhưng tuyệt đối không được khúm núm trước cô ấy, nhưng mà thắng nhóc kia đâu có chịu nghe, vẫn luôn làm theo ý mình.
Đã bảo rồi, thế nào cũng phải chịu khổ thôi, đứa em trai ngốc này lại cứ không tin, chỉ coi như gió thoảng bên tai.
Giờ thì hay rồi…
“Chị hai, không phải là em giúp Huy Nguyệt đâu, chị đối xử với thằng bé luôn không công bằng!”
Người phụ nữ bị sét đánh.
Không công bằng ư?
Diệp Nhĩ lắc đầu, môi run lên, vô thức phủ nhận, “Chị không có.”
“Chị đối với thằng bứes luôn luôn mang theo sự kiêu ngạo của bản thân, không chịu mềm mỏng, không cúi đầu, còn ngoan cố giữ lấy ba mẫu đất trước mặt, không cho thằng bé có cơ hội đến gần.”
Nhấp một ngụm rượu vang đỏ, Dạ Cô Tinh tiếp tục nói, “Hai người là người yêu của nhau, sau này có thể sẽ trở thành vợ chồng. Với tư cách là nửa kia, chị phải học cách dùng sự mềm mại của phụ nữ để gần gũi, để kết nối trái tim của nhau. Không ai muốn sau khi tan làm về nhà còn phải đối mặt với một người vợ gây rối vô cớ cả. Trên đời này, không có ai tự nhiên đối xử tốt với ai; cũng không có ai có thể mãi mãi bao dung một ai đó.”
“Tình cảm cần phải bảo vệ, hôn nhân cần phải vun vén. Chị hai, em không phải là đang nói giúp em trai của mình, em thật lòng mong hai người có thể tu thành chính quả, bên nhau tới bạc đầu.”
“Nhất Nhất, chị hiểu rồi… xin lỗi…”
Cô bật khóc.
Nhớ đến những điểm tốt của Huy Nguyệt, lại so sánh với thái độ của mình, mắt mũi của Diệp Nhĩ đều cảm thấy cay xè, cảm giác tội lỗi áy náy ùn ùn kéo đến.
“Nhất Nhất, xin lỗi… đều tại chị, đã không tin tưởng anh ấy, giấu giếm con người thật của bản thân… cũng không chịu từ bỏ mặt mũi để đi giải thích với anh ấy…”
Dạ Cô Tinh thở dài.
“Mềm mỏng không có nghĩa là nhận thua, hai người yêu nhau thật sự không cần phải so đo quá nhiều.”
“Bây giờ chị biết rồi. Nhưng…” Nói một hồi, hai hàng nước mắt đã lăn dài trên má, “Chị không tìm thấy anh ấy, anh ấy cũng không gọi điện thoại cho chị… có phải là anh ấy đã chán ghét chị rồi không?”
Một nỗi sợ hãi thắt chặt trái tim, gần như nghẹt thở.
Rượu vang đã vào trong cơ thể, giờ này phút này, cô chỉ có thể dùng rượu để làm tê liệt chính mình.
Không có ai bao dung cho ai mãi mãi…
Nghĩ lại những gì Dạ Cô Tinh vừa nói lúc nãy, cô lại rơi vào trong bóng tối của sự sợ hãi, không cách nào thoát ra.
“Nó không gọi điện thoại cho chị thì chị gọi điện thoại cho nó đi! Nếu núi không tìm tới ta thì ta đi tìm núi, sẽ luôn có cách cứu vãn mà.”
Đôi mắt lập tức sáng ngời, tựa như trong bóng đêm đen kịt lại bỗng nhiên nhìn thấy một vầng sáng chiếu soi.
Diệp Nhĩ lấy điện thoại ra, bấm dãy số mà bản thân ngày ngày nhớ nhung.
“Alo…”
Hai tay Diệp Nhĩ run lên, nước mắt lưng tròng.
Giọng nói quen thuộc, có thể tưởng tượng được người đàn ông ở đầu dây bên kia đang làm gì.
Rõ ràng chỉ mới có ba bốn ngày trôi qua, mà cô lại thấy như đã trải qua cả mùa thu, ngày đông lạnh lẽo đến phát run.
Diệp Nhĩ chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó cô sẽ mất đi Huy Nguyệt.
Hóa ra, quen với việc một người đối xử tốt với mình, thật sự sẽ bị nghiện.
Thậm chí không thể tưởng tượng được, những ngày không có người đó thì sẽ sống như thế nào…
Dạ Huy Nguyệt cau mày, ánh mắt dời từ tập tài liệu sang màn hình điện thoại.
Một giây sau, mừng rỡ như điên.
Đợi vầng mây rẽ thấy trăng thanh là như thế nào, lần đầu tiên anh đã tự mình lĩnh hội được.
Vì thời khắc này, tất cả sự chờ đợi đều xứng đáng!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT