Ánh đèn vàng ấm áp đột nhiên sáng lên, Diệp Nhĩ thảy giày cao gót đi, mềm nhũn nằm trên ghế sofa.
Gió đêm lùa vào cửa sổ, rèm cửa khẽ lay động, nhìn lên trần nhà, khẽ thở dài một tiếng.
Thói quen thật sự là một thứ rất đáng sợ, bỗng chốc trong căn nhà hai người chỉ còn lại mỗi một người, dường như trái tim cũng thấy hụt hẫng theo.
Đứng dậy, đi vào phòng tắm.
Trong cốc nước súc miệng còn để hai cái bàn chải đánh răng dành cho cặp đôi, kem cạo râu đặt bên cạnh sữa rửa mặt của cô, hai chiếc khăn tắm, một cái màu hồng một cái màu xanh, trông thật chói mắt.
Hai tay chống lên thành bồn rửa mặt, gục đầu xuống, tấm lưng mảnh khảnh cong thành một vòng cung đầy đặn.
Diệp Nhĩ nhắm mắt lại, cố gắng làm dịu cảm xúc của mình.
Nhưng hình bóng người đó cứ lởn vởn trong tâm trí cô ấy.
Anh ngồi xổm trên mặt đất bóp chân cho cô; anh mặc tạp dề bận rộn trong bếp.
Mỗi ngày đều dặn dò cô phải ăn cơm đúng giờ, đưa đón cô đi làm, ngoài bận bịu làm việc thì còn phụ trách tạo sự lãng mạn, chọc cho cô vui, làm cho cuộc sống trở nên vô cùng sống động và đầy màu sắc.
Dù muộn đến đâu, khi về đến nhà vẫn luôn có ánh đèn ấm áp, luôn có thể nhìn thấy bóng dáng anh nằm chờ ở trên ghế sô pha.
“Dạ Huy Nguyệt…”
Nhỏ giọng nỉ non, nghiền ngầm kỹ càng, giây tiếp theo, nhịn không được mà đỏ vành mắt.
Ký ức quay trở lại hai ngày trước.
“Diệp tổng, đây là mẫu mới cho mùa hè thu sắp phát hành của Two, bộ phận thiết kế đã chỉnh sửa nó theo mong muốn của chị, bản thảo cuối cùng đã được hoàn thiện, tất cả đều ở chỗ này.”
Cầm lấy, xem lướt qua một lần, “Hiệu quả tổng thể khá tốt, về phần chi tiết thì tôi cần chút thời gian để xem kỹ hơn.” Nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ. “Dừng ở đây đi, chậm nhất là vào ngày mai, tôi sẽ phản hồi lại với cô sau, nhớ ghi chép lại.”
“Vâng!”
“Muộn rồi, kêu mọi người thu dọn đồ đạc tan làm đi.”
“Sếp thật là tốt bụng quá đi.” Thư ký õng ẹo trêu ghẹo nói, nghiêng người tới.
“Stop! Tôi có chủ rồi, đi tìm mấy chú đẹp trai của cô mà làm nũng.”
“Ây da! Dạ tổng sẽ không để ý đâu mà!”
Cốc cốc cốc——
“Làm phiền hai người nói chuyện yêu đương rồi hả?” Người đàn ông cao lớn dựa vào cửa, nở nụ cười phóng túng, phong thái ung dung.
“Dạ tổng, anh là đồng hồ báo thức hả? Mỗi ngày đều đúng giờ như vậy?”
“Đề nghị này có thể xem xét.”
“Ôi~ em đi chạy deadline bản thảo thiết kế đây, không tiếp tục làm bóng đèn giữa hai người nữa đâu.”
“Cám ơn nhé, hôm khác mời cô ăn cơm.”
Cô nàng thư ký vui gần “chớt”, “Toàn Phúc Lâu?”
“Được luôn.”
“Gọi thêm tất cả mọi người trong bộ phận thiết kế nữa nhé?”
“OK!”
“Yeahhhhh——” Tiếng la kéo dài năm giây, “Hạnh phúc đến quá đột ngột, hai người mau đi hẹn hò đi! Cái gì vui thì chơi cái đấy, mọi người sẽ trông chừng công ty giùm cho, mau đi đi! Mau đi đi!”
Diệp Nhĩ dọn dẹp xong bàn làm việc, nhét tập tài liệu vào túi.
“Em xong rồi.”
Cánh tay dài vòng qua ôm thân thể mềm mại kia vào lòng, tay kia cầm lấy túi xách cho cô.
Cả hai cùng nhau bước ra khỏi cửa công ty, nhận được vô số ánh mắt hâm mộ.
“Hôm nay muốn ăn gì?”
“Anh quyết định đi.”
“Một nhà hàng Thái mới mở ở khu trung tâm, có muốn đi ăn thử không?”
“Cà ri?”
“Không thích à?”
“Gần đây nóng trong người, đau họng.”
“Vậy đến nhà hàng Quảng Đông.”
Diệp Nhĩ bĩu môi, “Cơm canh nhạt nhẽo, không có mùi vị.”
“Đại tiểu thư của anh ơi, chúng ta có thể đừng kén chọn như vậy có được không?” Huy Nguyệt cười bất lực, ánh mắt lại cưng chiều vô cùng.
“Sao đây, chê em rồi hả?”
“Làm sao có thể chứ? Khó khăn lắm mới tìm được một cô vợ, hận không thể ngày nào cũng ngậm trong miệng, đè dưới người, làm sao mà nỡ chê cho được?”
“Anh càng ngày càng lưu manh rồi!”
“Đàn ông không hư, phụ nữ không yêu.”
“Ôi chao, anh còn có lý nữa đấy à?”
Huy Nguyệt sờ sờ mũi, “Tối qua em kêu to lắm mà…”
“Câm miệng!” Diệp Nhĩ trừng mắt nhìn anh, ánh mắt lướt qua, khí thế ngự tỷ toả ra.
“OK.” Hai tay dang ra, nhún vai, “Anh không nói nữa.”
“Coi như anh biết thức thời đấy.”
“Dù sao thì tối nay cũng phải kêu nữa à.”
Diệp Nhĩ:…
Huy Nguyệt lái xe, Diệp Nhĩ ngồi ở ghế phụ ngủ bù, bịt mắt hình chuột Mickey, cực kỳ không phù hợp với bộ quần tây áo vest cô đang mặc.
Đèn vàng nhấp nháy, đèn đỏ sáng lên.
Huy Nguyệt đạp phanh, trong lúc đợi đèn, tách——- chụp lén thành công.
Lưu lại, đặt làm hình nền.
Vợ của anh đúng là đẹp mà, ngủ say rồi mà vẫn ăn ảnh.
Mười lăm phút sau, đã đến nhà hàng, Huy Nguyệt tìm chỗ đậu xe, lấy điện thoại ra và sử dụng APP để đặt chỗ, còn có bốn người đang xếp hàng phía trước.
Không vội xuống xe, điều chỉnh nhiệt độ ở mức phù hợp, lấy iPad ra, xem lại danh sách các thực tập sinh hiện tại của công ty.
Tuần sau sẽ phải tiến hành lần kiểm tra đánh giá cuối cùng, một số người mới đến trong năm nay đều có tiềm năng, phải cân nhắc kỹ càng việc lấy hay bỏ.
Sau khi lật xong trang cuối cùng, vừa đúng 20 phút, cất chiếc ipad đi.
“Vợ ơi, dậy đi, em không đói hả?”
“Hửm?” Diệp Nhĩ tháo đồ bịt mắt ra, mắt vẫn còn lim dim buồn ngủ.
“Xin lỗi, em ngủ quên mất…”
“Ngủ nhiều một chút, giữ vững tinh thần, ban đêm mới làm việc được.”
Diệp Nhĩ liếc cậu một cái, “Trong đầu toàn chứa mấy thứ bậy bạ.”
“Nữ chính chỉ có mỗi em thôi.”
“Chậc, nói anh béo thì anh thở hổn hển thật đấy à?”
“Vậy… anh không ngại nếu em khen thể lực của anh tốt đâu.”
“Thứ không có liêm sỉ! Em đói rồi, mau đi ăn thôi… có cần phải đợi chỗ không?”
“Hai mươi phút, bốn người, chắc gần đến lượt chúng ta rồi đó.”
Quả nhiên, hai người vừa đi vào, gặp được người trước đó vừa ăn xong.
“Gà hầm nấm, thịt bò xào cần, thêm cả một phần tôm hùm chua cay.” Diệp Nhĩ đưa thực đơn lại cho người phục vụ, ngẩng đầu nhìn Huy Nguyệt, “Em chỉ kêu mấy món đó thôi, anh tự kêu thêm đi.”
“Canh sườn khoai môn, ngó sen nhồi thịt, đổi tôm hùm chua cay thành tôm hấp tỏi.”
“Xin hai vị chờ chút ạ.”
Diệp Nhĩ bĩu môi, “Sao lại đổi món của em.”
Dạ Huy Nguyệt búng tay kêu người phục vụ tới, “Thêm một ly trà thảo mộc, cảm ơn.”
“Em đang hỏi anh đó!”
“Không phải là em gần đây đang nóng trong người à? Vậy mà còn ăn tôm hùm chua cay? Em có còm muốn cái cổ họng của mình nữa hay không?” Sắc mặt anh trầm xuống, trở nên nghiêm túc.
Diệp Nhĩ không nói nữa, ngoan ngoãn ngồi yên.
Đừng nghi ngờ, Dạ Huy Nguyệt thật sự có cái bản lĩnh này đấy.
Lúc cần trêu ghẹo thì có thể khiến phụ nữ cười tươi như hoa; lúc cần mềm mỏng dịu dàng thì có thể hạ mình dỗ dành; lúc cần nghiêm khắc thì sẽ không chút do dự mập mờ.
Như em trai, như người yêu, như chồng.
Sự tươi trẻ rạng ngời của một chàng trai và sự già dặn thận trọng của một người đàn ông có thể được cậu ta tùy ý chuyển đổi theo ý mình.
Cậu có cách riêng của mình để đối phó với Diệp Nhĩ.
Dạ Huy Nguyệt kêu người ta mở chai rượu, rồi tự tay rót cho bà xã mình, sắc rượu màu đỏ cuồn cuộn rót vào ly, tỏa sáng dưới ánh đèn.
“Cheers!”
Ly rượu va vào nhau, bầu không khí vừa phải.
Bên cạnh truyền đến một tiếng nức nở khiến người ta mất hứng, hai người đồng thời cau mày.
“Tương Ly, tại sao lại đối xử với em như vậy?!” Ai oán si mê, uyển chuyển thê lương.
Dạ Huy Nguyệt đột nhiên thu lại nụ cười.
Tim Diệp Nhĩ đột nhiên đập mạnh.
Đã bao lâu không nghe thấy cái tên này rồi? Đã từng, họ đã từng nương tựa vào nhau, cách đây một năm, họ đã từng là người yêu thân thiết.
Bây giờ, cả hai chỉ còn là người lạ.
Nhớ lại hồi ở cô nhi viện, cô vẫn là một đứa trẻ mồ côi không tên, không họ, anh là một cậu bé có nụ cười ấm áp, thời gian đã lấy đi thanh xuân, làm cho ký ức trở nên nhạt nhòa.
Nhìn những ký ức và thương cảm trong mắt người phụ nữ, Huy Nguyệt cười khổ.
Bên cạnh, người phụ nữ nức nở nghẹn ngào, xen lẫn những lời chất vấn và lên án khiến mọi người không khỏi xót xa.
“Có phải anh còn nghĩ đến cô ta hay không? Em vì anh mà làm nhiều thứ như vậy, cả một năm nay, từ một cô gái không phải làm bất cứ việc gì lại đi học làm cơm nấu canh, cùng anh tham dự các buổi xã giao lớn nhỏ, thậm chí sử dụng các mối quan hệ của cha em, kết nối quan hệ cho Tập đoàn Hương Giang, lẽ nào anh không cảm nhận được chút nào hay sao?”
“Xin lỗi…” Giọng người đàn ông trầm lắng chậm chạp, mang theo sự mệt mỏi và bất lực vô tận.
Thậm chí Diệp Nhĩ còn nghe thấy sự thê lương suy sụp tinh thần của tuổi xế chiều.
Trái tim nhói lên một cái.
Đặt tình yêu non nớt giữa hai người sang một bên, Diệp Nhĩ luôn biết ơn người đàn ông này, vào lúc cô khó khăn nhất anh đã đã chìa tay ra giúp đỡ.
Dù cho không thể thành người yêu của nhau, cô cũng mong rằng Mạch Tương Ly của thể sống thật tốt, hạnh phúc vui vẻ.
“Thứ em muốn không phải là ‘xin lỗi’! Em muốn sự chân thành của anh, rốt cuộc anh có hiểu hay không hả?!”
Người phụ nữ tức giận, nhưng cố kỵ hoàn cảnh, cố ý hạ thấp giọng, để mình không kích động quá mức.
“Hà Na, em rất tốt, là anh… không xứng.”
“Đây là đang phát thẻ người tốt cho em à? Haha… Sống qua 25 năm, đây là lần đầu tiên em bị đuổi đi với một lý do như vậy đấy.”
“Em đừng như vậy…”
“Mạch Tương Ly, em hỏi anh lần cuối, giữa chúng ta thật sự không còn cách nào cứu vãn nữa sao?”
“Em xứng đáng gặp người tốt hơn.”
“Là ai?”
“…”
“Người phụ nữ luôn được anh giấu kín ở trong lòng, nhớ mãi không quên đó là ai?”
“…”
“Anh đã kết án tử hình cho em thì cũng phải cho em biết tội danh chứ, đúng không?”
“…”
“Đổng Nguyệt? Em không tin. Ngoài cô ấy ra, còn có thể là ai?”
“…”
“Ồ, sao em lại quên được chứ nhỉ, Đổng Nguyệt cũng từng bị anh bỏ rơi. Lúc đầu, mối tình oanh liệt giữa chủ tịch tập đoàn Hương Giang và nhà thiết kế nổi tiếng Diệp Nhĩ đã từng là một giai thoại được lưu truyền. Thậm chí anh còn vì cô ta mà công khai làm sáng tỏ quan hệ với Đổng Nguyệt trước truyền thông.”
“Đủ rồi!”
“Cho nên, cô ta mới là ánh trăng sáng? Là nốt chu sa trong lòng anh?”
“Đúng vậy, anh không quên được, cả đời này cũng không quên được! Em còn muốn biết cái gì? Hỏi hết một lượt đi.”
Sau khi cuộc nói chuyện kết thúc, người phụ nữ đã gần như gục ngã, còn người đàn ông cũng suy sụp tinh thần.
Diệp Nhĩ chỉ cảm thấy da đầu tê dại, đối diện với ánh mắt sắc bén của người đàn ông, xấu hổ, đắng chát, cảm xúc dâng trào mãnh liệt.
“Đi thôi.” Anh đứng dậy, cầm lấy quần áo túi xách, thái độ bình tĩnh, động tác ung dung, nhưng trên mặt lại không có nụ cười.
Diệp Nhĩ đi theo sau lưng Huy Nguyệt, giây tiếp theo, độ ấm của lòng bàn tay anh truyền đến.
“Đi chậm thôi, nhìn đường.” Anh căn dặn.
Diệp Nhĩ bối rồi dời ánh mắt.
Cô biết, biểu hiện vừa rồi của mình rất tệ, e là đã làm tổn thương anh rồi.
Nhưng sau khi tận tai nghe thấy cảnh chia tay kia, cô rất mệt mỏi, chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon.
Sau khi thức dậy, rồi từ từ giải thích cho anh hiểu.
Sau khi hạ quyết tâm, Diệp Nhĩ không xoắn xuýt nữa, vừa lên xe đã ngủ thiếp đi.
Dạ Huy Nguyệt nhìn người phụ nữ đã mệt mỏi ngủ thiếp đi, trong lòng chua xót như thủy triều cuồn cuộn.
Cuối cùng hai người đều không ăn cơm, trở về nhà mỗi người uống một lọ sữa chua là xong.
Diệp Nhĩ tắm rửa xong, đi ngủ, Dạ Huy Nguyệt nhớ lại những lời vừa nãy của Mạch Tương Ly cũng không có tâm trạng ăn uống gì, sau khi giải quyết công việc, tắt đèn, lên giường.
Lần đầu tiên, cả hai xoay lưng về phía nhau, ở giữa cách ra một khoảng trống lớn.
Mỗi người có suy nghĩ riêng.
Diệp Nhĩ bị cơn khát làm cho thức dậy, cô mơ thấy khoảng thời gian khi còn ở cô nhi viện, cô chạy theo sau một bé trai, mỉm cười gọi —– anh Ly!
“Khát… muốn uống nước…”
Cô gọi tên một người, trong lúc mơ hồ, thực và mơ dường như hòa vào nhau, hỗn loạn khó phân biệt.
Chất lỏng mát lạnh chạm vào môi, Diệp Nhĩ há miệng, uống từng ngụm lớn.
Cơn khát giảm dần, cô cũng tỉnh táo hơn nhiều.
Vừa mở mắt ra, khuôn mặt đẹp trai của người đàn ông gần trong gang tấc.
“Cảm ơn.”
“…”
Người đàn ông không nói, sắc mặt lạnh lùng, cơ bắp căng thẳng.
Diệp Nhĩ nhận thấy có gì đó không ổn, ngập ngừng nói: “Anh sao vậy?”
Đưa mắt nhìn qua, lần đầu tiên Diệp Nhĩ nhìn thấy Dạ Huy Nguyệt như vậy—–hung ác nham hiểm, nghiêm túc, lạnh lùng.
“Vừa rồi, em gọi ‘anh Ly’.”
Toàn thân Diệp Nhĩ cứng đờ, đang định nói, lại nghe thấy tiếng vỡ vụn của cốc nước bị ném xuống đất.
Đôi mắt của người đàn ông đỏ ngầu, tựa như một con sư tử đang giận dữ, như thể anh sẽ lập tức lao lên, xé cô ra từng mảnh.
“Tại sao?” Giọng của anh rất trầm, lộ rõ vẻ mệt mỏi, “Em vẫn chưa quên được anh ta à?
“Anh ta” là ai, cả hai người đều hiểu rõ.
“Huy Nguyệt, anh nghe em giải thích…” Diệp Nhĩ lo lắng, cô không biết rằng thái độ im lặng trầm mặc của mình đã làm tổn thương người thiếu niên này tới cỡ nào.
Anh, dù sao cũng không trưởng thành như cô.
Đối với tình yêu, yêu cầu càng khắt khe hơn.
Lần đầu tiên, muốn nâng niu một người, muốn cùng cô đi hết cả một đời, nhưng lại quen với việc nhìn mọi thứ quá hoàn hảo, gần như là bới lông tìm vết.
“Em hối hận rồi sao? Hối hận vì ở cùng anh?”
“Không phải.”
“Vậy thì tại sao em lại gọi tên của anh ta?”
“Chỉ là nằm mơ thôi.”
“Hừ… thật là một cái cớ hay. Em nghĩ là, anh sẽ tin ư?”
Diệp Nhĩ cũng có chút tức giận, cô rất chắc chắn rằng, bản thân chỉ là biết ơn Mạch Tương Ly mà thôi, chứ không có gì khác nữa, mối quan hệ lúc đầu cũng theo sự trôi đi của thời gian mà ngày càng nhạt nhoà, cho đến khi không còn gì nữa.
Nhưng cô không thể chịu đựng được sự nghi ngờ và không tin tưởng của Dạ Huy Nguyệt.
Cô hít sâu một hơi, không tiếp tục giải thích nữa.
Rơi vào trong mắt của Huy Nguyệt, thì đó lại chính là thừa nhận.