“Cô Hạ là một người thông minh, những gì tôi muốn nói chắc là cô cũng đã đoán được rồi.” Mặc Lâm đi thẳng vào vấn đề.

Dưới ánh đèn pha lê, khuôn mặt trang điểm xinh đẹp ấy càng trở nên rực rỡ.

Lông mày cao, khóe mắt xếch lên, phong thái đoan trang lấn áp tính dịu dàng.

Một bên là hoa sen trong vắt dưới nước, một bên là hoa đào nở xum xuê lộng lẫy.

Nhợt nhạt và tươi tắn, ánh mắt đầu tiên của mọi người nhìn vào thường sẽ là vế sau.

“Có chuyện gì thì cô cứ nói thẳng đi, tôi không thích vòng vo.”

Với tư cách là một nhà báo xuất sắc, Hạ Hà thích thẳng thắn, như trong mọi cuộc phỏng vấn, làm thế nào để nắm bắt những điểm mấu chốt đã hình thành một thói quen trong suy nghĩ của cô.

Lần đầu gặp mặt, lúc Mặc Lâm đang dò xét cô, chẳng phải cô cũng đang mổ xẻ phân tích Mặc Lâm sao?

“Cô có thích An Tuyệt không?”

Hạ Hà cười một cách tao nhã: “Cô Lâm lấy tư cách gì mà hỏi tôi?”

“Bạn gái của An Tuyệt.”

“Cô có chắc không phải là bạn trai không?”

Mặc Lâm cười chế nhạo, hai mắt híp lại.

“Hóa trang của cô không hoàn hảo, diễn xuất của cô cũng không đạt.” Một cách nói nhẹ nhàng nhưng lại khiến người nghe cảm nhận được sự chế giễu.

Đòn phản công thuộc của Hạ Hà.

“Ồ… tôi đã đánh giá thấp cô rồi.” Mặc Lâm cười nhẹ, vẻ mặt bên ngoài thì bình tĩnh, nhưng trong lòng thì tức đến ói máu.

Dám nói cậu ta diễn xuất không đạt?!

Hừ — con mắt gì vậy?!

Trong kinh kịch hát đào chánh, cậu ta là số hai thì không ai dám nhận mình số một, OK?

Mặc Lâm bị kích động như muốn lấy tất cả các cúp mà mình đạt được ném thẳng vô mặt của cô gái này, kèm theo hiệu ứng âm thành: đừng bị mê hoặc bởi anh, anh đây chỉ có trong truyền thuyết thôi.

Hạ Hà chỉ cười và không phản ứng gì.

“Cô phát hiện từ lúc nào?” Mặc Lâm trở lại giọng nói vốn dĩ của mình, không còn giả giọng mềm mại, nhưng trong cậu ta vẫn giữ một sự gợi cảm sâu sắc.

“Lúc nãy. Lúc khăn lụa của cô trượt đi.”

Mặc Lâm cúi đầu mới phát hiện ra móc khóa kéo đã bị hở ra một nửa, lộ rõ yết hầu của người đàn ông ra ngoài.

“Bởi vậy tôi mới nói là hóa trang của cô không hoàn hảo.”

Mặc Lâm vẻ mặt xấu hổ.

“Mời cô Hạ hãy trả lời câu hỏi lúc nãy của tôi — Cô có thích An Tuyệt không?”

“Thích.”

“Thích như thế nào?”

“Tôi đã từng nói qua, tôi và cậu ấy chỉ có thể làm chị em thôi.” Nụ cười vẫn vậy, nhưng lại có một sự kiên định trong đôi mắt không hợp với tính cách dịu dàng của cô.

Với ánh mắt như ngọn đuốc, suy nghĩ của Mặc Lâm nhanh chóng xoay chuyển.

Đừng thấy cậu ta không làm việc đang hoàng, cả ngày cà lơ phất phơ, nhưng trong những lúc then chốt, lại chưa bao giờ làm hỏng việc.

Đây là việc quan trọng liên quan đến chung thân đại sự của An Tuyệt, với tư cách là bạn thân thiết từ nhỏ anh, Mặc Lâm nhất định phải xử lý tốt việc này!

“Cho nên, quan hệ của cô với An Tuyệt, không phải là quan hệ tình cảm nam nữ sao?”

“Không phải.”

“Tôi không tin.”

Đường đường là cậu chủ nhà họ An, người thừa kế duy nhất của tập đoàn An thị, thành thạo quyền anh, judo mọi thứ đều tinh thông. Điều quan trọng là còn đẹp trai, chân dài, dáng chuẩn, người đàn ông như vậy ở ngay trước mắt mà cô cũng không hề động lòng, thì chỉ có thể có hai khả năng——

Thứ nhất, người con gái này bị mù.

Thứ hai, người con gái này là đồng tính.

Hạ Hà đã có thể nhìn thấu danh tính thực sự của cậu ta thì chứng tỏ không bị mù, vậy nên chỉ còn lại —

“Cô là les à?”

Sau một hồi bàng hoàng, cô gái mới phản ứng lại và lắc đầu: “Không phải.”

“Vậy tại sao cô lại không thích An Tuyệt?”

“Tôi nói rồi, có thích.”

“Cho nên?”

“Hoặc là cô nói dối, hoặc là cô chính là người đồng tính!”

Hạ Hà cứng họng không nói nên lời.

Đây vốn dĩ là suy nghĩ của một tên cướp mà, cả hai điều trên cô đều không muốn thừa nhận.

“Chọn đi.”

Mặc Lâm oán thầm, cô gái này đúng thật là khó đối phó, bày mưu tính kế còn biết giả vờ thả ra để bắt thật!

“Nếu như bắt buộc phải chọn,” Hạ Hà hít một hơi sâu, “Vậy thì tôi thừa nhận mình là đồng tính, được chưa?”

“Trung Quốc có một câu ngạn ngữ là giấu đầu lòi đuôi.”

Lông mày Hạ Hà nhíu chặt lại.

Mặc Lâm bất ngờ nở nụ cười, nụ cười hài hước hiện ra trong ánh mắt sắc bén, “Nói, dối.”

“Cậu đang phân tích tâm lý của tôi đấy à?”

“Cô Hạ, đúng là khiến người khác phải nhìn nhận bằng con mắt khác đấy.”

Người vợ hiền, người mẹ tốt và người phụ nữ mưu mô, hóa ra còn có thể hoán đổi được như thế này.

“Cậu giả khùng giả điên để kéo tôi xuống sao?” Đôi mắt nheo lại đột nhiên sắc bén.

“Giả khùng giả điên?” Mặc Lâm vỗ tay, “Câu này dùng hay lắm, cô giả điên, tôi giả khùng, rất công bằng đúng không?”

“Đừng có mà mang tôi ra so sánh với cậu.”

“Ồ?”

“Tôi không đê tiện như cậu.”

“Thì ra đây mới chính là bộ mặt thật của cô Hạ, An Tuyệt có biết điều này không?”

“Cậu đe dọa tôi sao?”

Hai mắt Mặc Lâm tối sẫm lại, “Lúc trước chưa xác định được tình cảm của cô, tôi còn có thể khoan dung cho cô ở lại bên cạnh Tuyệt, biết đâu lại thực sự chỉ là tình chị em?”

“Cho nên?”

“Bây giờ đã xác định cô có tình cảm khác với anh ấy, thì đừng trách tôi không nể mặt.”

Hạ Hà che miệng cười, nhưng ý cười không hiện tới đáy mắt.

“Cậu có tư cách gì mà quyết định thay cậu ấy?”

Mặc Lâm xua tay, “Đừng có chọc tức tôi. Cô và An Tuyệt cách nhau quá xa, bất kể là xuất thân hay là ngoại hình, mãi mãi cũng không thể đứng chung một vị trí, cùng nhau kề vai sát cánh. Cộng thêm bệnh của cô…….”

Môi cô run lên.

Cô ấy có thể dùng hàng ngàn lý do để phản bác lại, dùng kỹ năng văn chương thành thạo và cực kỳ hoàn mỹ của mình để ca tụng sự tự do của tình yêu.

Thậm chí là dành lấy An Tuyệt một cách dễ dàng như trở bàn tay.

“Bệnh của cô” ba chữ này, chỉ vỏn vẹn có ba chữ này, đã làm cô một bước chà xát tình yêu của mình thành một đống thủy tinh vụn vỡ.

Từ ngày sinh ra, số phận ngắn ngủi của cô đã được định sẵn.

Sống thêm được ngày nào thì hay ngày ấy.

Rất có thể khi nhắm mắt đi ngủ vào buổi tối, cô cũng không còn được nhìn thấy mặt trời của ngày mai nữa.

“Tôi tin cô thật sự yêu anh ấy, cho nên tới bây giờ vẫn nhất quyết khẳng định là quan hệ chị em. Nếu tôi đoán không sai, thì cô chắc chắn sẽ không chấp nhận An Tuyệt.”

Mặc Lâm vẻ mặt kiên quyết.

“Cậu nghĩ về tôi quá vĩ đại rồi đấy.” Hạ Hà cười lạnh lùng, khóe miệng cay đắng.

Cô là người không phải thần thánh, cũng bị luẩn quẩn thiếu quyết đoán, cũng sẽ vì một lúc nào đó mà bốc đồng không màng đến mọi thứ.

“Vì vậy, đã đến lúc cô nên rời đi.”

Hạ Hà như bị sét đánh.

“Một người xuất sắc như An Tuyệt, ở bên cạnh anh ấy, sớm muộn gì cũng có một ngày cô chịu không nổi.”

“Tôi chỉ muốn nhìn cậu ấy từ xa, như vậy cũng không được sao?”

“Cô có thể đảm bảo rằng bây giờ cô sẽ không chấp nhận lời theo đuổi của anh ấy, nhưng sau này thì sao?”

Cứ như vậy mãi sẽ khó mà không động lòng.

Mặc Lâm có thể nhìn thấu rằng căn bệnh của Hạ Hà giống như một quả bom, và không ai biết được quả bom này sẽ nổ vào lúc nào.

Ở bên cô ấy, lúc nào cũng phải nơm nớp lo sợ.

Bên cạnh đó, người nhà họ An đều là những người coi trọng tình cảm, An Bính Hiền đau khổ chờ đợi Nina đến tận bây giờ, An Tuyển Hoàng yêu vợ như chính sinh mệnh của mình, bàn về mức độ si tình thì An Tuyệt chỉ có nhiều chứ không ít.

Nếu như Hạ Hà đi trước, sẽ chỉ còn lại một mình anh ấy sống một cuộc sống cô độc.

Mặc Lâm hát bản buồn vui hợp tan trong kinh kịch, thái độ thì lúc nào cũng cà lơ phất phơ, nhưng trái tim cậu cũng đã quen với thói đời nóng lạnh, tình cảm con người lúc lúc nóng lúc nhạt.

Đức Phật nói rằng có tám nỗi khổ ở đời –sinh, lão, bệnh, tử, yêu thương chia ly, ân oán lâu dài, không đạt được, không buông bỏ được.

Cậu thà để An Tuyệt “không đạt được” còn hơn để cậu ấy “không buông được.”. Cái trước, thời gian sẽ chữa lành; cái sau, phải dùng cả đời để tưởng nhớ.

Nỗi đau dài hạn chi bằng nỗi đau ngắn hạn, đã biết không buông tay được, Mặc Lâm cũng không ngần ngại mà trở thành con dao cắt đứt sợi dây tình yêu này.

Không khí của bữa ăn tối, ngoài sự im lặng cũng chỉ là sự im lặng.

Mặc Lâm cúi đầu ăn, thỉnh thoảng gật đầu biểu thị sự khen ngợi.

Cái cô Hạ Hà này suy nghĩ hơi sâu sắc, hơi mưu mô, nhưng nấu ăn ngon, đặc biệt là món sườn xào chua ngọt cô làm, vừa mềm vừa mịn và có mùi thơm ngào ngạt.

Cô ấy thực sự là cũng có chút tài năng, nhưng tình trạng sức khỏe chính là khuyết điểm lớn nhất.

An Tuyệt nhướng mày suy nghĩ, trong ánh mắt hiện lên vẻ mệt mỏi, mười phút trước anh mới từ phòng hội nghị trở về, sau khi ăn xong lại phải tiếp tục họp bàn thảo luận.

OPEC đơn phương tăng giá dầu, nguồn cung năng lượng ở Bắc Mỹ rơi vào cuộc khủng hoảng chưa từng có, một nhóm các trưởng lão đã lo nghĩ đến bạc cả đầu mà cũng không đưa ra được phương án, đành phải chờ An Tuyệt quay lại.

Hạ Hà đưa đồ ăn cho anh, lại bận rộn múc cơm múc canh, trên môi thấp thoáng nụ cười bình yên, khiến cho đôi mày cau có của An Tuyệt lập tức trở nên thoải mái.

“Cảm ơn.” Lời nói vẫn là lạnh lùng, nhưng có chút ấm áp không dễ phát hiện.

Mặc Lâm không nói, ánh mặt trầm lặng che dấu trong đó một ý nghĩ sâu xa.

Hy vọng quyết định của cậu là đúng…

Ngày hôm sau, mới sáng sớm An Tuyệt đã ra ngoài.

Hạ Hà còn thức dậy sớm hơn cả anh, chuẩn bị ba bản thông tin tài liệu, “Đủ chưa?”

“Ừm. Cám ơn.”

“Thích là được rồi.” Cô kéo ghế và ngồi xuống bên cạnh người đàn ông.

An Tuyệt hơi giật mình, anh bị sốc trước sự thân mật bất ngờ của cô, đồng thời cũng cảm thấy vui mừng khôn xiết.

Kể từ cuộc cãi vã trong đình nghỉ mát, mối quan hệ của hai người đã xuống mức đóng băng.

Hạ Hà đổi cách xưng hô, không còn gọi anh là “Tuyệt” nữa, một tiếng “em trai” đã tàn nhẫn mở ra khoảng cách giữa hai người.

Không còn thân thiết nữa mà cố tình giữ khoảng cách.

Hạ Hà có sự kiên trì của Hạ Hà, An Tuyệt có sự kiêu ngạo của An Tuyệt.

Không ai chịu nhận thất bại, không ai sẵn lòng cúi đầu trước!

“Tôi… muốn về nhà.”

“Là ý gì?” Lông mày nhíu chặt một cách nghiêm nghị.

“Cho dù Chiêm Ngao có tốt thế nào thì rốt cuộc nơi đây cũng không phải nhà của tôi … tôi muốn về Bắc Kinh.”

“Không được phép!”

“An Tuyệt, cậu nghe tôi nói…”

“Ở lại bên cạnh tôi không được sao?”

Hạ Hà mím chặt môi và im lặng.

“Ở lại bên cạnh tôi không được sao?” Anh cúi sát hơn, lặp lại một cách cố chấp, trong ánh mắt hiện lên sự cầu xin, “Trên đảo có mọi thứ, chị muốn thứ gì tôi cũng có thể cho chị.”

“Xin lỗi.”

“Hạ Hà, chị đừng như vậy mà …”

“An Tuyệt, tôi là một nhà báo, có sứ mệnh và trách nhiệm của riêng mình, không thể suốt đời ở trên đảo Chiêm Ngao này được…..”

“Tại sao lại không thể?!”

“Đây là thế giới của cậu.” Cô gái lắc đầu và tự cười chế giễu, “Nhưng không phải là của tôi.”

“Không, đây là của chúng ta!” Đôi mắt đen sâu thẳm nhưng lại nghiêm túc một cách chưa từng có.

“E rằng phải làm cậu thất vọng rồi, tôi không có bờ vai ấy, cũng không đủ dũng khí để cùng cậu gánh vác trách nhiệm nặng nề đó.”

“Không cần chị gánh, có tôi rồi.”

Hạ Hà lắc đầu, nước mắt lưng tròng: “Nhưng tôi không nỡ để cậu một mình.”

Có bao nhiêu người có thể hiểu được ẩn ý trong câu nói này?

Nỗi đau xót trong lòng này thì ai có thể chia sẻ được?

Không có.

Tất cả mọi thứ, cô ấy chỉ có thể gặm nhấm nó một mình và tươi cười như chưa từng có chuyện gì.

“Cô nhất định muốn rời đi?” Giọng An Tuyệt trầm xuống, đôi mắt đen lạnh lùng.

“Ừm.”

Loảng xoảng —

Tiếng dao nĩa đập vào cạnh đĩa giòn tan, khiến cho da đầu của Hạ Hà tê dại.

Sắc mặt của người đàn ông tối đen.

“Tôi không cho phép.” Nói xong, anh đứng dậy và giận dữ bỏ đi.

Nhìn thấy bóng lưng của người đàn ông khuất xa, Hạ Hà kiệt quệ cả về thể xác lẫn tinh thần, cô cụp mắt xuống, một dòng nước mắt tuôn rơi.

“Xin lỗi.”

Mặc Lâm đứng trên hành lang tầng hai trong bộ váy ngủ bằng lụa, khoanh tay trước ngực, yên lặng nhìn mọi chuyện vừa xảy ra, cậu thở dài và nhẹ nhàng lắc đầu.

Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, Hạ Hà chính là số kiếp lớn nhất của An Tuyệt!

Như có linh cảm về điều gì đó, cô gái lau đi nước mắt, ngẩng đầu lên, khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, Mặc Lâm lập tức rời mắt đi.

Sự thương hại, tội lỗi, những cảm giác như vậy cậu đều giấu đi, “Đừng quên việc cô đã hứa với tôi.”

Hạ Hà cũng đáp lại bằng ánh mắt.

“Yên tâm.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play