Chương 51:

Tống Liên Thành tặc lưỡi, “Tiếc quá.”

– Một lúc sau, anh ta lại hỏi, “Mấy năm nay vân chưa tìm ra mẹ của Tâm Can à?”

“Biết đi đâu mà tìm?” Tiêu Diễn nhún vai, “Tôi đánh thuốc anh ấy, tìm cho một cô kỹ thuật đỉnh của đỉnh, ai dè, ngày hôm sau liên lạc với cô kia, cô ta nói không tìm thấy anh tôi đâu cả! Cậu nói xem sao cô ta ngốc thế, đã nói rõ số phòng rồi, đưa cho cả chìa khóa phòng rồi, mà vẫn không tìm được! Tôi sợ anh tôi bị dục vọng thiêu đốt chết tươi, vội vàng chạy đến phòng anh ấy xem! Kết quả thế nào cậu biết rồi đấy.”

Tống Liên Thành gật đầu.

Bốn năm trước, lúc mấy anh em họ xông đến phòng đại ca thì phát hiện đại ca ngủ mê man, trên tắm ga trải giường chỉ còn lại một vệt máu tươi hồng.

Lễ cưới của Lãnh Quân Lâm tổ chức ở biệt thự trong núi.

Nơi đó là khu biệt thự do tập đoàn Tiêu Thị đầu tư, mới xây xong, còn chưa bắt đầu rao bán, cũng không lắp đặt camera giám sát, nên không tìm được chứng cứ gì.

Khách mời nữ có mặt tại hôn lễ hôm đó nhiều như thế, họ cũng không thể trống dong cờ mở truy tìm từng người một được.

Sau đó chuyện này cũng bỏ dở.

Và tám tháng sau, Tâm Can được đưa tới cửa biệt thự nhà họ Tiêu.

“Lúc Tâm Can được đem tới nhà chúng tôi, chúng tôi nghĩ có thể mẹ con bé có tình sinh nó ra để được vào nhà họ Tiêu, nghĩ chắc thế nào sau đó cô ta cũng sẽ đến để thương lượng điều kiện, nào ngờ mắt hút từ đó đến nay.”

Tiêu Diễn buồn rầu, “Tôi không hiểu, cậu nói xem nếu cô ta không muốn có con thì phá đi có phải là xong rồi không? Đằng này lại nhất quyết sinh ra, sinh ra rồi lại không muốn nuôi, vất bỏ ở nhà tôi, thế thôi cũng đành, Quan trọng nhất là, rõ ràng cô ta biết anh tôi là bố đứa bé, thế mà không bắt anh tôi phải chịu trách nhiệm! Thế có phải là quá coi thường anh tôi không!”

“Mỗi người một sở thích.”

“Cứt! Coi thường anh tôi là mắt cô ta mù rồi.”

Tống Liên Thành, “…”

Lâm Quán Quán không ngờ rằng Tiêu Lăng Dạ lại ngủ một giác dài như vậy.

Cô đã trơ mắt đợi từ tám giờ sáng, đợi đến lúc ăn sáng xong, lại đợi đến qua bữa trưa, cuối cùng đợi cho đến tận hai giờ chiều, hai chân của Lâm Quán Quán từ tê rần đến cuối cùng đã hoàn toàn không còn cảm giác.

Ăn uống còn dễ giải quyết.

Tiêu Diễn có thể đặt món dâng đến tận miệng cô, nhưng có những việc thực sự không nhịn được.

Lâm Quán Quán chống tay lên ghế sofa định đứng dậy.

“Bà Gõ…”

*Gọi ông cô cũng vô ích! Bà đây muốn đi vệ sinh!” Lâm Quán Quán gần như hét lên.

Tiêu Diễn, “…”

Thôi được rồi, con người ta có ba việc gấp.

Nội tâm Tiêu Diễn giằng xé, Tống Liên Thành cũng bước tới, cả đêm anh ta không ngủ, ngáp một cái rồi vỗ vai Tiêu Diễn, “Ngủ từ hai giờ sáng đến hai giờ chiều, tròn mười hai tiếng đồng hồ, cũng là được rồi.”

“… Đành vậy!”

Tiêu Diễn dang định gọi Tiêu Lăng Dạ thì thấy anh nhíu mày, cử động cơ thể, rồi mở mắt.

Lúc mới ngủ dậy anh còn hơi mơ màng, chớp mắt đã khôi phục lại vẻ tỉnh táo dửng dưng nhự thường ngày.

“Anh…”

Tiêu Diễn ngồi xuống ghế, ngủ được một giấc ngon lành, tỉnh thần anh sảng khoái hơn hẳn, cũng không bớt lạnh lùng hơn mọi khi, “Sao chú lại đến đây?”

Tiêu Diễn, “…”

Nghe mà xem! Nghe mà xem! Uổng công anh ta lao tâm khổ tứ vì một giấc ngủ của anh, thế mà vừa tỉnh dậy đã hắt hủi em trai mình như vậy!

“Các anh tạm thời đừng nói chuyện được không.” Hai chân Lâm Quán Quán Quán run như cầy sấy, cô loạng choạng định đứng dậy.

Cô vừa nhắc được người lên một chút đã ngồi thụp xuống.

Hai chân hoàn toàn không còn sức lực.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play