Edit+Beta: Anbel
Phương Dạ Âm không có phản kháng, cậu nằm lẳng lặng trên giường, ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào dáng lưng tinh tế của cậu.
Xương bả vai xinh đẹp như hồ điệp làm Tần Việt Phương kìm lòng không được cúi người xuống hôn, động tác ở hạ thân cũng nhu hòa hơn một chút.
Khoái cảm giao triền làm hắn rên rỉ sung sướng ra tiếng, ôm lấy eo nhỏ của Phương Dạ Âm, thỏa mãn đến không cách nào hình dung được.
Nhưng rất nhanh chóng, người dưới thân hoàn toàn an tĩnh, làm hắn phát hiện ra một tia không thích hợp.
"Âm Âm?" Tần Việt Phương nhíu mày ngồi dậy, lại gọi thêm một tiếng. "Phương Dạ Âm?"
Tần Việt Phương đem người Phương Dạ Âm lật lại mới phát hiện ra người dưới thân từ từ nhắm hai mắt lại, sắc mặt tái nhợt yếu ớt, hô hấp như muốn biến mất.
...
Mục Bạch cùng Triệu Tuyên chạy tới bệnh viện cảm thấy có chút khó hiểu, mới tách ra có bao lâu, bây giờ người này lại đi vào bệnh viện.
Triệu Tuyên nhìn đến Tần Việt Phương liền nói đùa: "A Việt, tình huống là như nào vậy, cậu đem người 'làm' chết thiệt à."
Tần Việt Phương vô lực nhìn anh một cái, khó có được một lần mà không trừng mắt với anh.
"Là ngộ độc thức ăn, tôi nghĩ rằng thức ăn trong nhà hàng kia có vấn đề, các cậu cũng nên đi kiểm tra một chút." Nếu không bởi vì nguyên nhân này, hắn cũng sẽ không kêu Triệu Tuyên tới.
Mục Bạch có chút lo lắng: "Cậu có kiểm tra qua chưa, không có vấn đề gì phải không?"
Tần Việt Phương lắc đầu, "Tình huống bên trong kia so ra còn nghiêm trọng hơn, xuất hiện trạng thái sốc nhẹ."
Triệu Tuyên thấy hắn có bộ dạng uể oải liền tặc lưỡi một tiếng: "Không phải là ngay lúc cậu đang cao trào mà cậu ấy ngất đi chứ, cậu không được thỏa mãn nên trông mặt cậu mới như thế đúng không."
Tần Việt Phương rốt cuộc cũng lên tinh thần hung hăng trừng mắt với anh, "Cậu không lo đi kiểm tra thì liền cút, đừng có ở chỗ này chướng mắt tôi."
Triệu Tuyên thấy hắn buồn bực biến thành tức giận, "Được được được, đi đây đi đây." Lại bồi thêm một câu trước khi đi: "Cậu cũng rảnh thì đi kiểm tra đi, chuyện đại sự của nam nhân là nhất, không nên không để ý nha."
Mục Bạch đứng bên cạnh nghẹn cười, bị Tần Việt Phương trừng mắt nhìn thêm vài lần, Triệu Tuyên mới chịu dẫn theo Mục Bạch đi kiểm tra.
Tần Việt Phương sau khi nhìn bọn họ rời đi mới phiền muộn đốt một điếu thuốc, thần sắc có sức phức tạp nhìn lên đèn màu trên phòng cấp cứu.
Chắc là... Không có vấn đề gì đi?
Cũng may là không có vấn đề gì nghiêm trọng, chỉ là bản thân Phương Dạ Âm có chút dị ứng với một loại gia vị trong thức ăn cộng thêm yếu tố của thân thể dẫn tới đột nhiên xuất hiện cơn sốc.
"Có tụ máu trong não?" Tần Việt Phương nhíu mày nhìn bác sĩ. "Không phải là bảo cậu ấy bị ngộ độc thực phẩm sao, sao bây giờ lại thành tụ máu não rồi?"
Bác sĩ nói: "Bệnh nhân dường như có hiện tượng đau đầu, cho nên chúng tôi tiến hành chụp CT trên đầu cho cậu ấy và phát hiện có cục máu đông chèn ép dây thần kinh ở dưới não sau của cậu ấy."
Tần Việt Phương nhíu mày: "Tôi trước đó có dẫn cậu ấy đi kiểm tra qua tại sao lại không phát hiện ra chuyện đó?"
"Hắn là nó tồn tại rất lâu, trước đó nó bị giấu ở nơi hẻo lánh, gần đây bởi vì nghỉ ngơi không tốt, tâm tình chập chờn, đủ loại nguyên nhân dẫn đến tụ máu đó di chuyển ra, bất quá vấn đề không lớn, chỉ cần làm phẫu thuật cắt bỏ là được."
Tần Việt Phương gật gật đầu, hơi chút yên tâm. "Được rồi, vậy chuẩn bị cho cậu ấy đi."
"Tần tiên sinh, chẳng qua là, tụ máu đó có khả năng làm cho cậu ấy khiếm khuyết chút ký ức lúc còn nhỏ, phẫu thuật xong sẽ khôi phục lại phần ký ức đó."
Ký ức lúc nhỏ?
...
"Nhân cách phân liệt hầu hết có nguyên nhân hình thành là do nhân cách chính không phát triển và hoạt động tốt, khi nhận được tín hiệu tinh thần bị kích động thì cơ chế tự bảo vệ tinh thần sẽ xuất hiện và ngăn cản sự đối đầu giữa nhân cách và tiềm thức. Phần lớn những chuyện này sẽ có liên quan đến những việc xảy ra trong thời thơ ấu, nhất là việc bị xâm hại."
"Tôi đề nghị anh tiến hành điều tra thêm về thời thơ ấu của cậu ấy."
...
Tần Việt Phương đột nhiên nhớ tới lời Thẩm Ngôn Sướng nói, đôi mắt hắn hơi tối lại. "Cứ chuẩn bị việc giải phẫu trước đi, chờ tôi nói rồi hả làm."
"Được rồi."
Ra khỏi phòng khám bệnh, Tần Việt Phương đi vào phòng bệnh của Phương Dạ Âm.
Hôm qua sau khi ngất đi cậu liền không có tỉnh lại, bác sĩ bảo là do quá mệt mỏi, ngủ không đủ giấc nên mới thế.
Vừa bước vào liền có thể nhìn thấy tấm màn cửa màu vàng nhạt bay nhè nhẹ, làm cả căn phòng bệnh đều trở nên ấm áp hơn.
Tần Việt Phương ngồi ở đầu giường nhìn Phương Dạ Âm, cậu nằm an tĩnh tại đó, lông mi dày rũ xuống thành một hàng bóng râm, tô điểm cho gương mặt tái nhợt càng thêm yếu ớt, chóp mũi ửng đỏ, đôi môi xinh đẹp cũng không phải hơi hơi cong lên một chút, một chút đó vô tình làm biểu tình trên mặt cậu có vài phần ủy khuất.
Tần Việt Phương nhẹ nhàng nhéo nhéo mũi cậu, "Nhóc nghịch ngợm, em còn ủy khuất với tôi à."
Hắn mới là người bị ủy khuất đấy, mới vừa vào liền bị cậu dọa cho héo 'dưa'.
Phương Dạ Âm tựa hồ cảm giác được mũi của chính mình bị bóp, hô hấp có chút không thuận mới hơi hơi há miệng rên rỉ một chút.
Tần Việt Phương lúc này mới buông lỏng mũi cậu ra, hắn cúi người khẽ cắn một ngụm lên cánh môi cậu, nhiệt độ lành lạnh làm hắn có chút bất mãn, hắn mút vào cánh môi cho tới khi ấm áp lên mới chịu tha cho cậu.
Tần Việt Phương thấp giọng nói: "Thật là một vật nhỏ quý giá mà."
Ngồi một hơi bên giường, ở trên người Phương Dạ Âm xoa bóp sờ soạng đến thỏa mãn thì Tần Việt Phương mới vừa lòng rời khỏi phòng bệnh.
Công ty gần đây có rất nhiều việc, hắn muốn có cơ hội để nghỉ ngơi cũng không có.
Sau khi hắn rời đi, Phương Dạ Âm nằm trên giường bệnh càng nhăn mày thêm chặt.
...
Lần này hắn mơ thấy một giấc mộng.
Giấc mộng này có chút dài, nhưng hắn không phải là vai chính, hắn tựa như một người khán giả đứng nhìn, đi theo Phương Dạ Âm nguyên bản, chứng kiến toàn bộ quá trình từ lúc cậu được sinh ra cho đến khi lớn lên.
Mẹ của Phương Dạ Âm là một nữ sinh viên giàu tinh thần năng động, trẻ tuổi, nhiệt tình, xinh đẹp lại lương thiện. Bà sau khi tốt nghiệp liền lựa chọn đến một ngôi làng trên miền núi làm giáo viên tình nguyện, nhưng lại bị người lừa gạt đến thôn của cha Phương Dạ Âm, sau đó lại bị ép gả cho cha của Phương Dạ Âm, Phương Đại Sơn.
Phương Đại Sơn là một lão đầu hơn bốn mươi tuổi, uống rượu đánh bạc còn háo sắc, gã tiêu hết tiền trong nhà mua lại mẹ của Phương Dạ Âm, sau đó hạ sinh Phương Dạ Âm.
Phương Dạ Âm có vẻ ngoài hệt như mẹ cậu, thậm chí còn xuất sắc hơn, từ khi còn bé trắng nõn sạch sẽ đáng yêu giống như bé con trong tranh ngày tết. Già rồi mới có con nên Phương Đại Sơn vui không chịu nổi, mỗi ngày đều phải mang theo con trai mình đi ra ngoài đi một vòng, mấy lão đầu trong thôn không chỉ có mình Phương Đại Sơn, nhưng có tiền mua vợ cũng chỉ có mình Phương Đại Sơn.
Hơn nữa mẹ Phương Dạ Âm trẻ tuổi xinh đẹp, sinh ra Phương Dạ Âm cũng đẹp như vậy. Rất nhanh liền có người đến thương lượng muốn cùng Phương Đại Sơn mua cái bụng, ý tứ chính là muốn mẹ Phương Dạ Âm sinh con cho nhà mình, sinh xong con cho họ liền trả về cho gã.
Khi đó Phương Đại Sơn trong nhà đã nghèo không còn gì ăn, Phương Đại Sơn cảm thấy mình đã có con trai rồi, vợ mình liền không còn quan trọng gì nữa, gã lấy mấy trăm đồng bạc, đem mẹ Phương Dạ Âm đưa đi cho một lão đầu thuê sinh con cho hắn.
Mẹ Phương Dạ Âm vô lực phản kháng, bà lại bị đem đi đưa cho một tên nam nhân khác, sinh hạ thêm được một cô con gái.
Khi Phương Đại Sơn lại muốn đem bà đi bán một lần nữa, bà rốt cuộc cũng phát điên.
Mẹ Phương Dạ Âm xông thẳng về nhà, bà đem rơm rạ trong chuồng heo mạnh mẽ nhét vào miệng của Phương Dạ Âm chỉ có vài tuổi.
Phương Dạ Âm sợ hãi vẫn luôn kêu mẹ, nữ nhân không có bất kỳ phản ứng gì, bà chỉ là chết lặng bóp cổ cậu nhét rơm rạ vào liên tục, hắn đứng bên cạnh nhìn cơ hồ cũng có thể cảm giác được trong cổ họng đau đớn cùng mùi máu tươi nồng đậm.
Tra tấn như vậy không biết diễn ra trong bao lâu, nữ nhân mới chịu buông lỏng tay ra, ôm lấy Phương Dạ Âm mà khóc lớn, đầy tuyệt vọng lại đầy bi thương.
Yết hầu Phương Dạ Âm cũng bởi vì lần này mà xảy ra vấn đề, đó chính là nguyên nhân khiến cổ họng trở nên non mịn yếu ớt, một khi âm thanh nói lớn một chút liền kéo theo đau đớn, thời điểm nghiêm trọng còn sẽ trào ra máu, lâu ngày dẫn tới giọng nói cậu khàn khàn trầm thấp như hiện tại.