Hình như Tống Thiên nói gì đó, Giang Hoài khẽ nhếch môi, trong mắt chứa đầy nhu tình mà vươn tay vén tóc cô ta ra sau tai.

Cũng chính động tác này làm trái tim Lạc Li đau nhói, hoàn toàn hạ quyết tâm.

“...Được!”

Cô nắm chặt thuốc trong tay, gật mạnh đầu, đồng ý chuyện này.

“Nhưng em tuyệt đối không được nói cho người khác là chị dạy em nhé, nếu để cho anh Giang Hoài biết, anh ấy sẽ hận chị cả đời!”

Tống Tuyết sợ kẻ ngu xuẩn này sẽ bán đứng mình nên ân cần dạy bảo.

“Sẽ không, chị Tuyết Nhi đối xử với A Li tốt như vậy, A Li tuyệt đối sẽ không bán đứng chị!”

Lạc Li lắc đầu, trong mắt đầy cảm kích.

Ha, ngu ngốc, dễ bị dụ như vậy.

Tống Tuyết cười nhạo trong lòng, ngoài mặt thì giả vờ ra vẻ, đứa ngốc, em là đứa em gái chị yêu thương nhất, không tốt với em thì tốt với ai.

“Chị Tuyết Nhi, chị còn dư thuốc không… em, em cũng muốn...”’

Mặt Lạc Li đỏ bừng, trong mắt ngấn nước xuân, nói lí nhí, cuối cùng vì quá ngượng ngùng nên không nói hết vế sau.

“Cô nhóc, còn nhỏ đã biết hoài xuân?”

Tống Tuyết hiểu được ý của cô, cười trêu ghẹo nói.

“Chị Tuyết Nhi, thật đáng ghét mà... Còn nữa, A Li không còn nhỏ, A Li đã mười tám rồi!”

Lạc Li chu miệng, khuôn nhắc nhỏ đỏ ửng thêm vài phần, ngay cả cổ cũng nhuộm hồng do ngượng ngùng.

【... Gái à, tôi có chút buồn nôn! 】

Trong đầu vang lên giọng nói bẩn thỉu của 438.

Kí chủ rõ là người đen sắc ra miếng, giả vờ như vậy không cảm thấy rất phản cảm sao!

Dạ dày có chút rút rẩy là chuyện gì đây?!

“Ha, mi có dạ dày?”

Lạc Li cười nhạt một tiếng, trào phúng đáp trả.

438: 【...】

Ôi trời, có dạ dày thì ghê gớm lắm à.

Nếu không có nó, giờ này cô đã bị chia năm xẻ bảy rồi!

Khoe khoang gì mà khoe khoang!

Đương nhiên nó cũng chỉ dám tự chửi thầm chút thôi, nó có chút sợ hãi không thể giải thích với kí chủ sau khi trọng sinh này, bề ngoài thì ngoan ngoãn đáng yêu, còn bên trong thì là trạng thái bùng nổ.

“Cho em cho em, bà nội nhỏ của chị ơi, sau khi thành công nhớ mời chị đi ăn cơm đó!”

Tống Tuyết cười như tú bà kĩ viện, lấy một viên thuốc từ trong túi ra nhét vào tay Lạc Li.

Ánh mắt Lạc Li chứa đầy thâm tình nhìn về phía Tống Thiên và Giang Hoài cách đó không xa mà cười cực kì tươi.

Chuẩn bị xong chưa, các bảo bối, em gái đáng yêu muốn ra tay rồi...

【Em gái, tôi khuyên cô hãy lương thiện, nhắc nhở hữu nghị, tìm đường chết thì hết mình nhưng thu dọn cục diện rối rắm hỏa táng tràn thì hết hồn đó, nếu không hoàn thành nhiệm vụ, cô sẽ bị lặp lại vị diện này vô thời hạn!】

438 cảnh báo nói, một khi khế ước giữa kí chủ và tâm nguyện của nguyên chủ được lập ra, nếu không hoàn thành nhiệm vụ thì không thể rời khỏi vị diện này.

Lạc Li hoa lệ làm lơ cảnh báo của 438 rồi chậm chạp chạy về phía nam nữ chính cách đó không xa.

Thấy cô chạy về hướng mình, Giang Hoài giang tay ra chuẩn bị đón lấy theo bản năng.

Giây tiếp theo, Lạc Li lảo đảo ngã vào lồng ngực của người đàn ông bên cạnh anh ta.

Xung quanh vốn đang vô cùng náo nhiệt lập tức yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ tiếng kim rơi xuống đất.

Mọi người đều dùng ánh mắt kinh ngạc nghi ngờ trên người Lạc Li.

“Nhóc con, say rồi? Anh không phải Giang Hoài.”

Bạch Dục - người đàn ông bị ‘nhận sai’ lộ ra nụ cười như không cười, giọng nói rõ ràng pha trộn chất khàn khàn làm say đắm lòng người.

“Đại Bạch, ôm một cái thôi!”

Lạc Li vùi khuôn mặt nhỏ vào ngực Bạch Dục, giọng nói mềm mại vang lên, hơi thở nóng bỏng xuyên qua lớp áo sơ mi mỏng của anh, phả lên da thịt anh, mang đến một trận run rẩy.

Calantha team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play