Đêm xuống, lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn không tính là ngoài ý muốn như thế này, Thường Yến Thanh không có dự định ở bên ngoài quá lâu, nắm tay Ngũ Nguyệt quay về.

Trên đường về, Ngũ Nguyệt còn đang suy nghĩ câu nói lúc nãy có ý gì. Nàng thực sự không hiểu rõ lắm, hình như có nhắc đến rượu?

"Lúc nãy có phải người đó muốn mời em đi uống rượu không?" Nghĩ mãi cũng không ra, nàng chỉ có thể cầu xin sự giúp đỡ từ Thường yến Thanh.

Thường Yến Thanh muốn phê bình nàng, nhưng lại không mở miệng được, chỉ có thể thở dài, lạnh nhạt thốt lên một câu: "Đồ ngốc."

Ngũ Nguyệt nheo mắt khó hiểu. Vợ nàng uống lộn thuốc rồi à. Sao hôm nay lại khác thường như vậy chứ. Cứ nói nàng mãi.

Cảm xúc không dễ bộc phát ra ngoài này bắt đầu từ khi vừa mới nhìn thấy người đàn ông kia.

Ôm cánh tay của Thường Yến Thanh, Ngũ Nguyệt bước cùng bước với cô, ỷ vào việc Thường Yến Thanh sẽ giữ lấy mình, dùng sức ló đầu ra nhìn gương mặt của cô.

Trên mặt của Thường Yến Thanh có chút không vui, nhưng lúc nói chuyện lại không giống như đang nổi giận với nàng. Chẳng lẽ là vì người đàn ông lúc nãy sao?

"Rốt cuộc câu nói kia có ý gì vậy?" Ngũ Nguyệt thực sự tò mò, muốn hỏi rõ đầu đuôi.

Thường Yến Thanh dừng bước, vịn thẳng người của Ngũ Nguyệt, sau đó rút ngắn khoảng cách với nàng, kề sát tai nàng nhỏ giọng thì thầm vài câu. Ngũ Nguyệt nghe xong, khí nóng cũng lập tức xông lên não.

"Hả? Cái gì!"

Đm, cái người đó xem nàng như con mồi, muốn hẹn x với nàng?

Trước đó nghe nói có rất nhiều người trong nước R thường thích tìm kiếm những cô gái độc thân trên đường phố để bắt chuyện, sau đó đạt được mục đích không thể để cho người khác biết. Không ngờ hôm nay nàng lại đụng mặt.

Vừa rồi có nhiều camera đang quay như vậy. Thế mà anh ta còn dám tiến đến bắt chuyện, đừng có nói là cho rằng nàng là gái mại d*m nhé?

Vậy mà nàng còn nói chuyện vui vẻ với người ta như vậy? Chẳng phải sẽ khiến cho người kia nghĩ rằng nàng vô cùng tình nguyện sao?

Ọe.

Ngũ Nguyệt nhớ đến, cảm giác toàn thân đều nổi da gà, trong lòng hoảng sợ.

"Thật là buồn nôn quá đi!" Bây giờ, nàng thực sự rất muốn chửi tục.

Thường Yến Thanh nghiêng người về phía nàng một chút: "Sau này còn tùy tiện nói chuyện với người lạ nữa không?"

Ngũ Nguyệt mạnh mẽ lắc đầu: "Em sai rồi, không dám nữa."

Nếu như có thể, nàng muốn quay lại mấy tiếng trước, ngăn chặn cái miệng líu lo không ngừng của mình.

Thường Yến Thanh nhìn gương mặt nhíu thành một cục của Ngũ Nguyệt, khẽ ừm bày tỏ đồng ý. Trong nháy mắt vừa rồi, cô đã vô cùng tức giận.

Trước trước sau sau nhiều năm như vậy, vẫn luôn có người nhớ mong Ngũ Nguyệt. Người theo đuổi nàng cũng không hề ít. Cho dù biết là không sao cả, nhưng cảm giác bị người ta có tâm tư khác nhìn chằm chằm cũng khiến cho cô không vui.

Cô là người bằng xương bằng thịt, không phải không có cảm xúc, chỉ là thường ngày hiếm khi thể hiện ra. Khi gặp phải những chuyện bản thân để ý, tất cả đều lộn xộn hết cả lên.

Ngũ Nguyệt dán sát Thường Yến Thanh một chút, muốn xóa đi cảm giác buồn nôn đến choáng váng này. Mùi hương trên người Thường Yến Thanh luôn khiến cho người ta yên tâm.

Đây là con đường có hồi ức không mấy vui sướng gì. Nếu không phải nể tình mấy món ăn kia, thậm chí nàng cũng sẽ không muốn đi tiếp trên con đường này nữa, tránh cho nhớ đến trải nghiệm "bị bắt chuyện" ấn tượng sâu sắc này.

Sau đó, Thường Yến Thanh muốn hỏi nhân viên công tác quay phim tại sao không đuổi người đi trước, nhưng ngẫm lại thì chưa chắc họ đã biết sẽ xảy ra chuyện như thế này, trách móc sau khi sự việc xảy ra cũng chẳng có lợi ích gì.

Cuối cùng, Thường Yến Thanh chỉ có thể nhờ tổ chương trình cắt đi đoạn phim không muốn lan truyền này, cho nên trong tập chính thức không có đoạn ký ức khiến cho người ta buồn nôn đó.

Cũng may hôm sau cả đoàn lại xuất phát đến trạm tiếp theo.

Trạm tiếp theo là ở nước N*. Mọi người đều biết nước N là một quốc gia tôn giáo, là một trong những nơi mà Phật giáo phát triển hưng thịnh nhất. Chọn địa điểm du lịch ở nước N là vì muốn đi bái Phật à?

*Nepal

Trạm thứ nhất đã đi qua, trạm thứ hai Ngũ Nguyệt biết không phải nơi bản thân đã chọn, vậy tất nhiên là nơi lý tưởng của cặp đôi chồng chồng kia rồi.

Hai người đàn ông này tín ngưỡng Phật giáo à?

Đối với lựa chọn này, Ngũ Nguyệt có chút khó hiểu, khi ở trên máy bay không kiềm lòng được đi hỏi cặp đôi chồng chồng kia, rốt cuộc khi hạ cánh muốn chơi hạng mục gì. Không ngờ hai người lại úp úp mở mở: "Đến nơi thì cô sẽ biết."

Trên mặt họ mang theo nụ cười, biểu cảm ra vẻ không thể nói, tạo cảm giác thần bí. Ngũ Nguyệt cảm thấy nụ cười kia không hề tốt lành gì, giống như có chút chế giễu.

Đợi đến khi thực sự đặt chân đến nơi đó, Ngũ Nguyệt mới biết được biểu cảm trên mặt họ thể hiện điều gì. Đó chính là biểu cảm cười trên nỗi đau của người khác "mỉm cười nhìn mấy người khóc thút thít".

Điều Ngũ Nguyệt không biết chính là, nước N ngoài lễ Phật ra thì còn là một nơi có trò chơi thử thách cực hạng. Nàng thực sự không ngờ vừa mới ung dung nhàn nhã đi ngắm hoa anh đào xong thì màn thứ hai lại phải chơi như thế này - nhảy bungee.

Họ đi đến thành phố T, nơi được mệnh danh là có địa điểm nhảy bungee kích thích nhất ở Châu Á. Độ cao chênh lệch đạt 160m, tọa lạc giữa hai hẻm núi cao ngất ngưởng, xung quanh đều là rừng cây nhiệt đới, phía dưới là dòng sông.

Slogan của địa điểm du ngoạn này chính là, thả người từ trên cầu xuống, cảm giác giống như sắp đâm sầm vào dòng sông, vô cùng đáng để trải nghiệm một lần.

Cho nên họ đã đến để thử.

Lúc này, cả đám người đang đứng trên bục nhảy. Nhân viên công tác đang giúp họ mặc vào đồ bảo hộ. Thường Yến Thanh và Ngũ Nguyệt ôm chặt nhau, để người ta buộc họ lại. Họ muốn nhảy cùng với nhau.

Ngũ Nguyệt quay đầu nhìn sang bên trái, một trong ba cô gái của đội đang khóc, nước mắt không ghìm lại được, có thể nhìn ra được đang vô cùng sợ hãi, nhưng vẫn kiên trì tiếp tục.

Chồng của cô ấy đang lên tiếng an ủi cô ấy. Ngũ Nguyệt không nghe rõ nội dung cuộc trò chuyện, nhưng dường như rất có hiệu quả, bởi vì cô bé rất nhanh đã ngừng khóc, tựa vào ngực anh ta nghẹn ngào.

Lại nhìn sang bên phải, cặp đôi chồng chồng đặc biệt phấn khởi. Đàn ông trời sinh vốn đã yêu thích loại vận động kích thích như thế này. Đặc biệt là hai người đàn ông ở với nhau, hiệu quả tăng gấp bội, nếu không thì họ đã không lựa chọn địa điểm nguy hiểm như vậy rồi.

Bởi vì ở chung vài ngày đều đã thân quen. Hai người đàn ông kia nhìn thấy ánh mắt của Ngũ Nguyệt, vậy mà lại không sợ chết cười với nàng, còn ồn ào "Đợi lát nữa chơi xong đừng có khóc nhé", đối lại một cái liếc mắt sắc lẹm của nàng.

Ngũ Nguyệt quay đầu lại nhìn vào mắt của Thường Yến Thanh: "Họ ầm ĩ ghê."

Thường Yến Thanh cười khẽ: "Sợ không?"

Ngũ Nguyệt gật gật đầu: "Có một chút, nhưng nghĩ đến chuyện sẽ đi với chị thì em cảm thấy không còn đáng sợ như vậy nữa."

Nàng nói tiếp: "Chị sẽ ôm chặt em, đúng không?"

Thường Yến Thanh không hề do dự, bảo đảm với nàng: "Đương nhiên."

Ngũ Nguyệt lại dán sát vào người cô một chút, ngửi thấy mùi hương vô cùng yên tâm trên người cô.

Ngũ Nguyệt phá hiện nhịp tim của Thường Yến Thanh rất nhanh.

Không cùng nhau trải nghiệm loại vận động gây khó dễ cho bản thân như thế này, Ngũ Nguyệt thực sự không biết được Thường Yến Thanh có cảm nhận như thế nào.

Ngũ Nguyệt: "Có phải chị sợ lắm không?"

Thường Yến Thanh học theo nàng: "Có một chút."

Cũng không phải là sợ độ cao. Thường Yến Thanh không có chứng bệnh này. Chỉ là, con người thường sẽ kính sợ trước những sự tồn tại không biết tên của tự nhiên. Thường Yến Thanh sợ loại cảm nhận không biết tên này hơn.

Ngũ Nguyệt: "Hay là chị nghỉ ngơi đi, để em thử một mình."

Thường Yến Thanh không hề do dự, lắc đầu từ chối ngay. Từ trước đến nay, cô không thích làm người lâm trận bỏ chạy.

Ngũ Nguyệt biết cô đã quyết định, chớp mắt dỗ cô: "Đừng sợ, em ở đây."

Thường Yến Thanh ừm. Ngũ Nguyệt âm thầm hạ quyết tâm đây là lần cuối cùng. Hôm nay đã đến thì cứ thử một lần. Thường Yến Thanh đã nói không thích rồi, sau này sẽ không chơi mấy trò dọa người này nữa.

Nói ra thì đây là lần đầu tiên họ cùng nhau nhảy bungee. Nếu không phải cơ hội lần này, có lẽ sau này hai người cũng sẽ không thử trò này.

Sao vậy? Là thế giới không tươi đẹp, đồ ăn không thơm ngon nên cứ nhất định phải đi tìm đường chết à?

Nhưng khi đặt mình trong hoàn cảnh này, sao lại đột nhiên cảm giác có chút mong đợi nhỉ.

Ngũ Nguyệt: "Trước kia chưa từng trải nghiệm cảm giác lãng mạng điên cuồng như vậy đâu."

Tưởng tượng cùng Thường Yến Thanh nhảy xuống, sau đó treo ngược dưới đáy cốc hôn nhau, trông thế nào cũng cảm thấy vô cùng lãng mạn.

Nhân viên công tác thông báo cho họ đã làm xong công tác chuẩn bị, bắt đầu đếm ngược.

Trước khi nhảy xuống, Thường Yến Thanh vuốt ve sau ót của Ngũ Nguyệt, nói nhỏ bên tai nàng: "Chúng ta cùng nhau điên cuồng."

Khi thời gian đếm ngược về số một, sau người đồng loạt bị đẩy xuống. Ngay khoảng khắc hai chân rời khỏi bục nhảy, Ngũ Nguyệt đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng nhưng vẫn cảm giác bản thân đã đánh giá thấp chấn động mà lần nhảy này mang đến.

Nói không sợ, nhưng trong nháy mắt mất đi trọng lượng, nàng vẫn siết chặt Thường Yến Thanh, run rẩy kêu lên.

Phản ứng sinh lý, bản thân nàng cũng không thể khống chế.

Dựng ngược đầu xuống dưới, Ngũ Nguyệt cảm giác não bộ đột nhiên sung huyết, thân thể trở nên nhẹ nhàng, giống như đã mọc cánh tung bay, cảnh sắc xung quanh nhanh chóng lướt qua. Nàng muốn nhìn thấy gương mặt của Thường Yến Thanh, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không thể nhìn rõ được.

Khi đã đạt đến chỗ thấp nhất, nàng cảm giác cả người trong trạng thái mất khống chế cảm xúc đã bị kích thích đến cực hạn. Mỗi một giây cũng giống như trôi qua cả một thế kỷ dài dằng dặc.

Nghe tiếng gió gào thét bên tai, thổi qua mặt còn có chút đau nhức. Dây thừng đang giữ lấy hai người đàn hồi, kéo hai người nhấp nhô lên xuống. Ngũ Nguyệt cố gắng dán sát lỗ tai của Thường Yến Thanh, bảo cô: "Thường Yến Thanh."

Thường Yến Thanh cố gắng nghe rõ, sau đó đáp lại nàng: "Ừm, chị ở đây."

"Em nói... em yêu chị."

Một tiếng thổ lộ chân thành lại lưu luyến được cơn gió cuốn lấy, quanh quẩn giữa hẻm núi, dần dần bị vùi lấp trong cơn gió, dưới sự chứng kiến của núi non hùng vĩ.

Tình yêu phải nói cho đúng người nghe.

Thường Yến Thanh nghe thấy, cánh tay càng ôm chặt hơn một chút. Dây thừng bảo hộ không thể cho họ cảm giác an toàn, mà chính là người trong lòng.

Dây thừng đã mất đi lực đàn hồi, lập tức dừng lại. Khi được nhân viên công tác kéo lên, Ngũ Nguyệt thể hiện sự hưng phấn khác thường. Cô gái bên cạnh chân vừa đặt xuống đất thì lập tức nôn ra hết.

Thực sự có chút choáng váng, đặc biệt là khi cắm đầu xuống núi lắc lư.

Ngũ Nguyệt nhìn gương mặt của Thường Yến Thanh một chút. Giờ phút này cũng có chút trắng bệch vì thiếu máu, bước chân nhẹ tênh, nhưng trông trạng thái vẫn còn khá tốt, không có vẻ như muốn nôn. Nàng đã lường trước bản thân có lẽ cũng sẽ giống như Thường Yến Thanh.

Sao có thể không sợ chứ. Đây là lần đầu tiên ở ở gần cái chết như vậy.

"Lúc nãy, khi ở đáy cốc, chị đang suy nghĩ về điều gì?" Ngũ Nguyệt đau lòng, sờ gương mặt của Thường Yến Thanh. hỏi.

Mái tóc của hai người bị gió thổi, bây giờ vô cùng lộn xộn. Thường Yến Thanh giơ tay giúp Ngũ Nguyệt chỉnh lại rồi mới lên tiếng: "May mắn có em ở đây."

Ngũ Nguyệt híp mắt, nở nụ cười. Sự tín nhiệm của Thường Yến Thanh dành cho nàng khiến nàng rất vui vẻ.

Đối với Thường Yến THanh mà nói, cô cũng không phải là một người sắt kiên cố không thể công phá, cô cũng sẽ có một mặt ỷ lại người khác. Sự ỷ lại về tâm hồn này, cô đặt lên người của Ngũ Nguyệt.

Có đôi lúc, Ngũ Nguyệt hi vọng Thường yến Thanh có thể không kiên cường như vậy. Nàng cũng có thể cho Thường Yến Thanh một bờ vai có thể dựa dẫm.

Thường Yến Thanh không hỏi. Ngũ Nguyệt không nói cho Thường Yến Thanh biết nàng đã nghĩ điều gì.

Nàng đã nghĩ, nếu như có thể, trong nháy mắt đó, nàng thậm chí còn chấp nhận cùng chết với Thường Yến Thanh.

Một suy nghĩ vô trách nhiệm và không hề thiết thực, nói thẳng ra là còn có chút ngốc nghếch, nhưng trong giây phút đó, nàng đã thực sự nghĩ như vậy.

Có lẽ là do sản phẩm của adrenalin, con người ở thời điểm cuối cùng của tuyệt cảnh thường sẽ xuất hiện suy nghĩ kỳ kỳ quái quái.

Cho nên ở hiện thực, hai người phải sống thật tốt, nuôi dưỡng Tinh Duyệt trưởng thành, tay trong tay đi đến khi răng long đầu bạc, sao có thể kết thúc như vậy chứ.

Sau khi tiết mục phát sóng, dân mạng đều cảm thấy choáng.

[Sao hai người này lại không sợ hãi vậy? Em gái bên cạnh sợ đến bật khóc rồi. Đúng là mãnh 1 hàng thật giá thật]

[Mẹ ơi, nhảy bungee, nơi cao nhất Châu Á! Chơi lớn vậy à? Thật là đáng sợ!]

[A! Thanh Thanh đáng thương của chúng ta, bị dọa sợ rồi! Đau lòng.]

[Ống kính này quay không còn chút hình tượng nào luôn. Mấy bạn cũng quá thảm rồi ha ha ha ha (cười trên nỗi đau của người khác.jpg)]

[Mẹ n*, họ quá ầm ĩ? Ha ha ha ha, buồn cười quá đi mất. Nguyệt Lượng đúng là một cô gái thẳng thắn, giống như một cỗ máy phàn nàn không có tình cảm vậy]

[Chua... cái loại tình cảm chỉ cần có em ở bên cạnh thì chị không sợ gì cả này thực sự khiến cho người ta hâm mộ trọc đầu mà]

[Buổi tối tôi xem đến khóc luôn. Ngọt quá đi. Đây là cặp đôi thần tiên ỷ lại vào nhau gì vậy]

Sau khi nhảy bungee, Ngũ Nguyệt mơ hồ cảm thấy phía sau có lẽ sẽ có càng nhiều trò chơi kích thích hơn. Quả nhiên, mấy ngày kế tiếp, họ lần lượt khiêu chiến dù lượng, phiêu lưu hẻm núi, thám hiểm rừng cây,... Một loại vận động mạo hiểm kích thích.

Mặc dù những hạng mục phía sau không có hình thức dọa người như nhảy bungee địa ngục kia, nhưng cũng rất thú vị, có ngày thứ nhất làm nền, sau đó có chơi trò gì đi nữa thì cũng cảm thấy chỉ có như vậy thôi.

Sau khi du lịch, mọi người đều kêu đã ghiền, thậm chí còn muốn thêm một lần nữa, ngay cả cô gái có lá gan nhỏ kia cũng thay đổi, không còn rơi một giọt nước mắt nào nữa.

Bởi vì vận động buổi sáng tốn hơi nhiều năng lượng, đến mức tối đến cả đoàn người vùi trong chăn êm nệm ấm ngủ ngon vô cùng.

Nơi họ ở vô cùng thú vị, xây ngay dưới chân núi tuyết. Đầu giường chính là núi tuyết, vừa mở cửa sổ ra thì lập tức có thể nhìn thấy tuyết trắng mênh mông, từng tầng từng tầng trắng xóa bao phủ trên dãy núi, liên miên bất tuyệt.

Cho nên sáng sớm, khi đẩy cửa sổ ra, Ngũ Nguyệt hít sâu một hơi không khí trong lành mang theo chút mát lạnh, không khỏi cảm thán thật tốt.

Gần đây, tần suất sử dụng cái từ này có chút nhiều. Bởi vì cuộc sống quá tốt đẹp, tốt đẹp đến mức khiến cho cả người lẫn tư tưởng của nàng đều có chút lười biếng, nghĩ đến việc mỗi ngày đều như vậy thì quá tốt rồi.

Ngũ Nguyệt gối đầu lên cánh tay nằm sấp ngắm cảnh. Thường Yến Thanh cũng đã thức, lặng lẽ nhấc tấm chăn, đắp lên bờ vai của nàng, tránh để khí lạnh tràn vào.

Điện thoại ở một bên đột nhiên kêu lên một tiếng. Ngũ Nguyệt giơ tay qua lấy nó đến trước mặt, nhấn mở, lập tức nhìn thấy một tin nhắn như thế này:

[Thẩm Khê: Mình đồng ý lời cầu hôn của Tần Ngũ Dật rồi]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play