Ngũ Nguyệt hơi nhíu mày, có chút kinh ngạc, không ngờ cậu không đánh đã khai nhanh như vậy.
Cái đứa Thẩm Khê này mỗi khi nghe thấy chuyện bát quái thì vô cùng hăng hái, nhai mấy cái rồi nuốt hết đồ ăn trong miệng xuống, truy hỏi: "Là ai vậy, là ai vậy?"
Tần Ngũ Dật mỉm cười với cô ấy, không nói một lời.
Thẩm Khê bị dọa sợ xém nữa đã quăng đôi đũa trên tay. Cái này, không phải cười rất đẹp, rất tự nhiên sao? Vậy còn cái nụ cười xấu như ma ở trong phòng bếp là thế nào đây?
Có người tò mò hỏi cậu vài câu, cậu đều không trả lời trực tiếp. Họ biết có hỏi nữa thì cũng không hỏi ra được cái gì, để thỏa mản lòng hóng bát quái đang cháy hừng hực của họ, cho nên bắt đầu nói sang chuyện khác.
Người bạn khởi xướng chủ đề kia cũng tự biết không nên giỡn nữa, kết thúc đề tài thầm mến đã kéo dài mấy tiếng đồng hồ này.
Chân trời có nơi nào không có cỏ thơm, không chừng tiếp theo sẽ tốt hơn.
Còn Thẩm Khê lại đang chìm trong thế giới của bản thân, không muốn để ý đến cậu, tập trung vật lộn với nước lẩu đỏ rực. Ngũ Nguyệt ở một bên không nhìn nổi nữa.
Cái con nhỏ bạn thân ngốc này.
Đám người vừa cười đùa vừa ăn lẩu, thức ăn trên bàn nhanh chóng đã thấy đáy.
Cuối cùng Thẩm Khê cũng đã ăn no, tựa vào ghế ưỡn bụng, miệng thì hô hào: "Không được rồi, không được rồi, no quá đi, mình không ăn nữa."
Lúc này, có người thính tai nghe thấy tiếng chuông điện thoại, hỏi: "Điện thoại của ai reo kìa."
Mọi người cẩn thận nhìn thử một chút, phát hiện không phải là của mình, không ai đứng ra nhận. Sau khi Ngũ Nguyệt nghe thử, thì đẩy đẩy cái tên ngốc ăn đến mức trông như phụ nữ có thai kia: "Của cậu đó." Tiếng chuông điện thoại của người này nhiều năm như vậy cũng chưa từng thay đổi.
Thẩm Khê không hiểu gì cả: "Hả? Cái gì của mình?"
Ngũ Nguyệt vỗ vỗ bụng cô ấy: "Điện thoại của cậu."
Lúc này Thẩm Khê mới hoàn hồn, lấy điện thoại từ trong túi xách ra, nhận cuộc gọi: "Alo?"
Ngũ Nguyệt trong lúc vô tình liếc nhìn về phía màn hình điện thoại, ghi chú phía trên là "Thân ái". Bởi vì ở gần đó, lại nghe thấy trong điện thoại truyền đến giọng nói của đàn ông, nàng nhíu mày, nói thầm không ổn rồi.
Thẩm Khê đang nói chuyện điện thoại với đối phương.
"Đang ăn cơm ở nhà bạn nè."
"Là nữ, là nữ đó."
"Muốn, muốn, muốn, sao lại không muốn chứ."
"Tháng sau đi thăm anh ha. Anh cố gắng làm việc nha."
Từng câu trả lời này, mấy người bạn nghe vào cảm thấy vô cùng mờ ám, cảm thấy chuyện này không hề đơn giản. Đợi đến khi cúp điện thoại, Ngũ Nguyệt vì hạnh phúc của em trai mình, khều cô ấy, hỏi: "Ai vậy?"
Thẩm Khê đắc ý mở miệng nói: "Haizz, bạn trai, điều tra tình hình."
Một câu nói khiến cho bốn bề bàng hoàng.
Đã nói sẽ cùng nhau làm quý tộc độc thân, cậu lại âm thầm thoát kiếp FA? Cả đám bắt đầu như ong vỡ tổ, bàn ăn lại một lần nữa kéo đến một đợt sóng khác.
Người bạn C chọc ghẹo: "Cậu nói lời này là muốn bị đánh à Thẩm Tiểu Khê. Phần lớn mấy chị gái đang ngồi ở đây đều là dân FA đó."
Thẩm Khê chắp hai tay trước ngược: "Ây da, xin lỗi, mình sai rồi. Mấy chị gái tốt bụng tha cho em đi."
Người bạn A: "Cậu không biết điều chút nào, Thẩm Tiểu Khê, thoát FA thì cũng thôi đi, lại còn không nói với tụi mình?"
Thẩm Khê thanh minh cho bản thân: "Không phải tại vì mới ở bên nhau chưa bao lâu sao? Vốn dĩ tính đợi ổn định một chút rồi nói cho mấy cậu sau mà."
Người bạn A ghét bỏ, bĩu môi, nói đùa: "Không ngờ tụi mình biết được quá sớm chứ gì!"
Thẩm Khê liên tục lắc đầu: "Không có, không có."
Ngũ Nguyệt âm thầm nhìn thoáng qua Tần Ngũ Dật, chỉ thấy cậu không có chút dao động, mặt không biến sắc, không khỏi sinh ra chút khó hiểu. Chẳng lẽ cảm giác của nàng xảy ra vấn đề sao?
Nhưng nàng cảm thấy vẫn cần phải cẩn thận tìm hiểu một phen, liền tiếp tục hỏi Thẩm Khê: "Là người đàn ông nào đã trộm đi trái tim của Thẩm Khê nhà chúng ta vậy?"
Thấm Khê nói ra một cái tên.
Người bạn A vỗ đùi: "Đây không phải là diễn viên nam đang rất hot dạo gần đây sao?"
Người bạn D trầm ngâm một chút, cũng nhớ ra: "Là cái người diễn Đạo Minh Tự trong bản <Vườn sao băng> mới nhất, đúng không?"
Thẩm Khê nhíu mày: "Cậu xem rồi à?"
Người bạn D thành thật trả lời: "Chưa có xem phim, nhưng có nhìn thấy trên hot search."
"Mình xem rồi, mình xem rồi nè. Anh chàng đó khá là đẹp trai." Người bạn B cướp lời. Cô ấy rất thích người đóng nam chính kia, nhưng ngay lập tức, dường như cô ấy lại nghĩ đến điều gì đó, kinh ngạc lên tiếng: "Không đúng, sao mình lại nhớ ra cậu ta mới chỉ hai mươi hai tuổi thôi mà. Tình chị em à!"
Thẩm Khê hơi gật đầu.
Người bạn C trêu chọc, nói: "Được lắm nha nhỏ này, trâu già gặm cỏ non. Đây chính là mốt bạn trai trẻ con đang thịnh hành gần đây à?"
Thẩm Khê xoa bụng, vẻ mặt không thể nói.
Người bạn A: "Hai người là ai theo đuổi ai vậy?"
Thẩm Khê thưởng cho cô ấy một cái liếc mắt: "Chuyện này còn cần phải hỏi à? Đương nhiên là cậu ta theo đuổi mình rồi."
Mọi người đồng loại giơ ngón tay cái với cô ấy: "Trâu bò, quá trâu bò."
Khi đang thảo luận đến quá trình theo đuổi, mọi người lại càng bị ê răng, cả đám hóa thân thành yêu tinh chanh, không ngờ chàng trai trẻ con này trong phim đã ngọt rồi, ngoài đời cũng rất lãng mạn.
Ngũ Nguyệt lại một lần nữa liếc trộm Tần Ngũ Dật. Không biết cậu đã ăn xong từ lúc nào, lúc này đang ôm Tinh Duyệt ngồi trên ghế sô pha xem TV.
Lần này phát hiện cậu có chút mất tập trung, có lẽ thực sự rất sốt ruột rồi. Lúc này, Ngũ Nguyệt mới cảm thấy suy đoán của bản thân là chính xác, lại không khỏi có chút đồng cảm. Nàng dự định sau khi bữa tiệc kết thúc sẽ tìm cậu nói chuyện.
Cả đám bạn hỏi đông hỏi tây mấy câu, trực tiếp muốn lôi hết thông tin về nhà trai. Đợi sau khi cả đám hỏi xong thì đều đã ăn no hết rồi, ngồi ở tại chỗ nghỉ ngơi, bắt đầu chơi điện thoại.
Thẩm Khê lướt Weibo, mở ra siêu thoại của mình nhìn lướt một vòng. Ánh mắt liếc qua, nhìn thấy cô bé lúc chiều. Cô bé kia đăng lên Weibo bức ảnh chụp chung của ba người, còn tag hai người họ.
Cô ấy ra hiệu cho người trong cuộc còn lại sang đây xem ảnh chụp chung. Ngũ Nguyệt liền rướn cổ qua nhìn vào màn hình điện thoại của cô ấy. Bên trong, Thẩm Khê ôm lấy cổ của nàng, hai người mỉm cười dịu dàng, cô bé bên cạnh chụp hình. Buổi chiều Ngũ Nguyệt vẫn chưa nhìn kỹ, không ngờ lại chụp đẹp như vậy.
Thẩm Khê cảm thán: "Sao hai tụi mình lại xinh đẹp như vậy chứ?"
Ngũ Nguyệt liếc mắt, người này luôn luôn tự luyến hơn cả mình.
Thẩm Khê liên giơ tay chuyển tiếp bài Weibo này.
[Thẩm Khê V: Ây da, bị phát hiện rồi/ che mặt]
@Tiểu mê muội của công chúa Khê Khê: awsl/ khóc thét
Buổi chiều ra ngoài tản bộ, trùng hợp gặp được Thẩm Khê.
Người thật thực sự rất xinh đẹp nha!
Lúc đó Nguyệt Lượng cũng có mặt.
Chị ấy thực sự siêu cấp xinh đẹp luôn!
Hai người thực sự rất dịu dàng hu hu hu!
Không ngờ hai người lại là bạn tốt.
Hai chị gái đều là nhan sắc giá trị thần tiên gì đây.
Quả nhiên người xinh đẹp đều chơi với người xinh đẹp!
@Thẩm Khê @Hôm nay Nguyệt Lượng không làm việc
[chụp ảnh chung. jpg]]
Cô ấy làm xong, khều khều Ngũ Nguyệt, ra lệnh: "Cậu cũng mau phát đi, nhanh lên."
Ngũ Nguyệt bị cô ấy làm phiền, lấy điện thoại, mở Weibo ra, nhập tên của nàng vào thanh tìm kiếm, nhấn vào bài đăng mới nhất trên trang chủ kia.
[Hôm nay Nguyệt Lượng không làm việc V: Nháy mắt. jpg
// Thẩm Khê V: Ây da, bị phát hiện rồi/ che mặt
@ Tiểu mê muội của công chúa Khê Khê: awsl/ khóc thét
Buổi chiều ra ngoài tản bộ, trùng hợp gặp được Thẩm Khê.
Người thật thực sự rất xinh đẹp nha!
Lúc đó Nguyệt Lượng cũng có mặt.
Chị ấy thực sự siêu cấp xinh đẹp luôn!
Hai người thực sự rất dịu dàng hu hu hu!
Không ngờ hai người lại là bạn tốt.
Hai chị gái đều là nhan sắc giá trị thần tiên gì đây.
Quả nhiên người xinh đẹp đều chơi với người xinh đẹp!
@Thẩm Khê @Hôm nay Nguyệt Lượng không làm việc
[chụp ảnh chung. jpg]]
Thật ra, rất lâu trước kia hai người đã follow Weibo của đối phương rồi, nhưng chưa từng tương tác, bình thường có chuyện gì đều sẽ gọi Wechat thông báo cho đối phương. Weibo luôn trong trạng thái không liên quan đến nhau, đến mức ngay cả fans cũng không biết hai người họ quen biết nhau.
Lần này, không biết Thẩm Khê nổi điên chuyện gì, lại muốn cô đi tương tác.
Thẩm Khê giám sát nàng đăng bài, rồi cầm lấy điện thoại của nàng, cùng nàng xem bình luận.
Phần bình luận của Ngũ Nguyệt vô cùng náo nhiệt.
[Mắt của bạn bị gì vậy, sao cứ nháy mãi thế, bị bệnh đau mắt hột hả? Cần thuốc nhỏ mắt không?/ đầu chó]
[Chị nháy mắt là có ý gì đây? Nháy mắt là muốn ám chỉ cái gì à?]
[Hả? Chị bị bắt cóc à? Sao có thể như vậy chứ! Đợi một chút, em lập tức đến cứu chị]
[Được lắm nghen Nguyệt Lượng, có tiền đồ đó, ngay cả ngôi sao lớn cũng có quen biết, lên như diều gặp gió thì đừng quên các anh em đã đồng cam cộng khổ với chị nha]
[Có phước cùng hưởng có nạn cùng chia/ ôm quyền]
[Chủ tus nói đúng lắm. Quả nhiên người xinh đẹp chỉ chơi với người xinh đẹp thôi 🤧]
[Hai chị gái nhan sắc giá trị thần tiên, yêu yêu]
[Vãi, tôi cũng không ngờ hai người này vậy mà lại có quen biết với nhau. Tôi cũng khá thích Thẩm Khê đó]
[Mặt trăng đắc đạo, vệ tinh lên trời. Sau này mọi người đi ra đường thì có thể thẳng lưng một chút rồi. Dù sao thì Nguyệt Lượng của chúng ta là bạn tốt của ngôi sao lớn đó] Fans của Ngũ Nguyệt tự xưng là Vệ Tinh.
Còn có người không biết Thẩm Khê, rối rít hỏi:
[Chị gái bên cạnh là ai vậy?]
Có fan của Thẩm Khê từ tràn qua từ Weibo của cô ấy, nhìn thấy câu hỏi này đều cố hết sức trả lời "chào hàng" thần tượng nhà mình, tiện thể follow Weibo của Ngũ Nguyệt, giúp nàng tăng thêm một lượng fans.
Thậm chí còn đập cp ngay tại chỗ, bắt đầu kéo bè kết phái thành lập tổ chức tà giáo.
Thẩm Khê cười đến mức nằm nhoài lên người của Ngũ Nguyệt: "Fans của cậu sao lại biết chơi như vậy chứ. A ha ha ha ha ha ha! Ôi thôi không ổn rồi, mình cười chết mất."
Máu diễn xuất của cô ấy dâng trào: "Phỏng vấn cô gái này một chút, có cảm nghĩ như thế nào khi làm bạn với ngôi sao lớn?"
Ngũ Nguyệt cười lạnh: "Cậu cảm thấy thế nào?"
Thẩm Khê vỗ trán một cái: "À, mình quên mất, vợ của cậu còn là thứ dữ hơn cả mình nữa, so với chị ấy thì mình chỉ là em trai thôi."
Ngũ Nguyệt liếc xéo cô ấy một cái. Cậu biết thì tốt rồi.
"Bây giờ, trên dưới cư dân mạng đều biết hai chúng ta có quen biết nhau. Mình có thể quang minh chính đại show ân ái với cậu rồi!"
Ánh mắt sắc như dao của Ngũ Nguyệt một lần nữa phóng qua. Lời nói của cậu thực sự không khiến người ta ngạc nhiên đến chết thì không lấy tiền mà.
Thẩm Khê lập tức hoảng sợ, chê cười nói: "Ha ha, đùa xíu thôi mà."
Bản thân tự vả vào miệng một cái. Cái người chiều vợ điên cuồng Thường Yến Thanh kia mà biết thì nói không chừng sẽ thủ tiêu cô ấy mất! Cô ấy còn muốn sống thật tốt để ngắm nhìn thế giới xinh đẹp này nữa.
Trong lúc cười đùa, bất tri bất giác đã hơn mười giờ, thấy vui chơi cũng đủ rồi, Thẩm Khê ra hiệu cho cả đám cùng nhau chụp ảnh. Chụp ảnh xong rồi, mọi người bắt đầu lần lượt rời khỏi hiện trường.
Tinh Duyệt được Ngũ Nguyệt ôm vào lòng, ngoan ngoãn nói tạm biệt với mọi người. Mấy người dì cuối cùng dây dưa một chút rồi thì ai về nhà nấy.
Thẩm Khê là người về cuối cùng. Ngũ Nguyệt mở miệng nói nói cô ấy: "Để Ngũ Dật tiễn cậu về nhé?"
Cô ấy xua xua tay: "Không được, mình mới vừa gọi điện hối tài xế, kêu anh ta đến đón mình rồi. Bây giờ chắc đang ở dưới lầu."
Ngũ Nguyệt cũng không miễn cưỡng: "Được rồi."
Thẩm Khê mặc áo xong, cuộn bản thân kín mít, nói tạm biệt với ba người, rời khỏi nhà của Ngũ Nguyệt. Trên đường về nhà, cô ấy đăng bài Weibo thứ hai của ngày hôm nay.
[Thẩm Khê V: Chị em tụ họp 😎]
[chụp ảnh chung. jpg]
Ở trong đó, hai người Thẩm, Ngũ sóng vai đứng chung với nhau, mỉm cười vô cùng xán lạn.
Bên này, người đã đi hết, Ngũ Nguyệt dặn dò Tần Ngũ Dật khoan hẵn đi, còn bản thân thì dẫn Tinh Duyệt đi tắm rửa, rồi lại đưa bé đi ngủ. Bé con hơi mệt một chút, cũng không cần dỗ nhiều, rất nhanh đã ngủ thiếp đi.
Lúc đi ra, Tần Ngũ Dật đã thu dọn xong bàn ăn và phòng bếp, lúc này đang ngồi trên ghế sô pha đợi nàng.
Ngũ Nguyệt cảm thán em trai nhà mình thực sự quá "hiền đức" rồi. Đáng tiếc, người đã có bạn trai nào đó lại không được trải nghiệm.
Nàng cầm một chiếc ly, rót nước ấm, để ở trước mặt Tần Ngũ Dật, ngồi xuống đối diện cậu.
Tần Ngũ Dật nhận lấy ly nước, nhấp môi một ngụm, sau đó nhìn nàng, đợi nàng lên tiếng.
Ngũ Nguyệt nói chuyện vô cùng thẳng thắn: "Em thích Thẩm Khê?"
"Dạ."
"Bắt đầu từ lúc nào?"
"Lớp 10."
Lớp 10? Ngũ Nguyệt không biết nên mắng em trai mình cầm thú hay là nên mắng bạn thân là cầm thú nữa.
Một đứa 14 tuổi, một đứa 16 tuổi.
Một đứa yêu sớm, một đứa vô tình rù quến trẻ vị thành niên.
Amazing.
Mặc dù rất muốn em trai có thể có được hạnh phúc, nhưng có vài lời nàng không thể không nói: "Tối nay em cũng nhìn thấy rồi nhỉ? Cô ấy có bạn trai rồi."
Tần Ngũ Dật vuốt chiếc ly, lại ngửa cổ uống một hớp: "Biết rồi."
Ngũ Nguyệt có chút đau lòng. Yêu thầm 9 năm, không biết cậu đã trải qua thế nào. Nàng thở dài: "Tại sao em không chịu nói sớm hơn một chút chứ?"
"Khi đó ra nước ngoài rồi, em mới phát hiện mình nhớ chị ấy như vậy."
"Em không biết chị ấy có thể thích em hay không."
"Em rất sợ, sợ chị ấy nói em còn quá nhỏ, sợ chị ấy nói chị ấy không thể nào chấp nhận em được."
"Cho dù chị ấy đồng ý thì em cũng không về nước được. Em không thể níu chân chị ấy như vậy."
Lúc này, Tần Ngũ Dật vô cùng hi vọng ở trước mặt không phải là một ly nước mà là một chai rượu.
"Em cũng từng thử quên đi chị ấy, nhưng chị có biết không? Không ai tốt như chị ấy, không một ai."
Có lẽ tất cả mọi người trong tình yêu đều hèn mọn nhưng lại cũng rất cao quý.
Ngũ Nguyệt nghĩ đến nhiều năm về trước, có chút bị cảm động lây.
"Vậy sau này em tính thế nào?"
"Em có thể tiếp tục đợi, đợi khi chị ấy kết hôn, nếu như tên đàn ông đó đối xử không tốt với chị ấy thì em sẽ không bỏ qua cho hắn."
Cậu cầm ly nước lên, một hơi cạn sạch, đáy ly chạm lên bàn trà bằng thủy tinh, phát ra âm thanh lạnh lẽo.
Từ sau khi về nước đến giờ, đây là lần Ngũ Nguyệt nghe thấy cậu nói chuyện nhiều nhất.
Tiếp tục chờ đợi sao?
Nàng giơ tay xoa đầu của cậu, không nói gì nữa.
Haiz, em trai ngốc của chị.