Ngũ Nguyệt mua vé máy bay bay đến thành phố của Thường Yến Thanh.
Bởi vì Tần Ngũ Dật truyền tin đến, nói đoàn làm phim kia có người nói xấu Thường Yến Thanh, nói khắp nơi đều đang lan truyền tin bát quái của cô và Tưởng Viện Giai, nói Thường Yến Thanh ở bên đó không được sống yên ổn.
Cũng bởi vì tối hôm trước, Thường Yến Thanh đã nói thẳng với nàng người phụ nữ Tưởng Viện Giai kia đã chặn cô trong phòng nghỉ, bày tỏ với cô. Liên tưởng đến những lời nói kia của Tần Ngũ Dật, nàng lại càng cảm thấy Tưởng Viện Giai là một yêu tinh đáng ghét nhất trần đời này.
Lúc Thường Yến Thanh nói những chuyện này, miệng của Ngũ Nguyệt vểnh lên rất cao, ngay cả chính nàng cũng cảm nhận được một trời ghen tuông, sự khó hiểu loáng thoáng hiện trên gương mặt. Thường Yến Thanh bởi vì vậy còn phải dỗ dành nàng cả một buổi tối, mặc dù rất sứt sẹo, nhưng nàng vẫn bị lấy lòng.
Vốn dĩ tâm trạng đã ổn định lại rồi, bây giờ lại muốn gì đây? Thường Yến Thanh và Tưởng Viện Giai dùng chung một kim chủ? Cái phát biểu hồ đồ gì vậy? Chuyện cười. Nàng chính là kim chủ duy nhất của Thường Yến Thanh. Sao nàng lại không biết mình bao nuôi Tưởng Viện Giai từ khi nào vậy nhỉ? Có cho nàng cũng không thèm.
Nàng! Rất! Tức! Giận!
Ngũ Nguyệt cảm thấy có thể nhẫn nại, không thể nhẫn nhục. Làm nhục vợ tôi thì tôi không thể chịu đựng được nữa. Nàng muốn lên đường ngay lập tức, cùng mấy tên vương giả mạnh miệng này đại chiến ba trăm hiệp.
Sắp xếp xong hết chuyện trong nhà, nàng lại chạy đến chỗ Thường Yến Thanh. Lần này, nàng sớm đã đánh tiếng với Thường Yến Thanh, không có tập kích đột xuất nữa, cũng không nói cho cô biết lý do, chỉ là nói nhớ cô.
Không có bất ngờ, không cần bất ngờ, lần này nàng mang theo nhiệm vụ để đến đây. Một là vì đề phòng Tưởng Viện Giai lại một lần nữa bày trò quỷ quái, hai là khi Thường Yến Thanh gặp chuyện không thuận lợi có thể ở bên cạnh cô.
Ngũ Nguyệt biết, Thường Yến Thanh sẽ không để cho nàng đi đối đầu chính diện với những người kia, cho nên thật ra dù nàng có tức giận hơn nữa, trong lòng muốn hung hăng vụt roi mấy người đó đi nữa thì cũng không thể làm chuyện gì cả, chỉ có thể ở bên cạnh cô.
Ở bên cạnh là được rồi, không để cho Thường Yến Thanh một thân một mình đối diện với những chuyện này, cho cô một hậu thuẫn không tính là quá kiên cường. Dù trời có sập xuống thì hai người cũng sẽ cùng nhau gánh đỡ.
Lúc xuống máy bay, Tiểu Mễ đến đón Ngũ Nguyệt. Thường Yến Thanh đang làm việc, không đi được, cho nên mới phái cô ấy đến.
Nàng tự đến khảo sát tình hình, xem kẻ nào không có mắt đang đâm bị thóc chọc bị gạo, sau đó cầm sổ sách ghi lại, để ở trong lòng, mắng chửi từng người một.
Thế nào? Không thể lí luận chính diện, chắng lẽ còn không cho phép nội tâm của nàng hoạt động phong phú một chút sao. Nàng cứ muốn mắng đó.
Ngũ Nguyệt sắp xếp cho mình thân phận là trợ lý riêng của Thường Yến Thanh.
Trợ lý riêng vốn dĩ là chức vụ chuyên môn của nàng, chỉ vì đã nghỉ hưu rất lâu rồi, rất nhiều năm không đi làm công cho Thường Yến Thanh, bây giờ xem như quay lại làm việc thôi.
Cách đây mấy năm, nàng thực sự từng làm trợ lý của Thường Yến Thanh, lúc nên đi học thì nghiêm túc học tập, vừa được nghỉ một cái là tự động vào cương vị, theo Thường Yến Thanh lăn lộn trên từng phim trường, công việc trợ lý phải làm như thế nào, nàng đã sớm quen thuộc.
Trợ lý riêng kỳ diệu ở một chữ "riêng".
Ban ngày làm trợ lý, buổi tối làm vợ, chỉ sợ là đang miêu tả mối quan hệ giữa Ngũ Nguyệt và Thường Yến Thanh.
Tiểu Mễ tính ra còn được tuyển đến muộn hơn cả Ngũ Nguyệt một chút. Khi cô ấy vẫn còn là một tay mơ ở chỗ làm việc, cái gì cũng không biết, rất nhiều chuyện đều là do Ngũ Nguyệt dạy bảo cô ấy.
Khi đó, Tiểu Mễ vô cùng sùng bái Ngũ Nguyệt, cảm thấy chuyện gì nàng cũng biết, cái gì cũng làm được, thậm chí ngay cả ba bữa cơm của bà chủ cũng có thể bao trọn, quả thực là trợ lý vạn năng.
Nhưng mà, thẳng đến một lần nhìn thấy hai người quần áo không chỉnh tề xuất hiện trong một căn phòng, Tiểu Mễ mới đột nhiên nhận thức được cái gì mới là lợi hại thực sự.
Cái chức trợ lý này làm tới làm lui còn làm đến trên giường luôn rồi? Quá trâu bò! Không hổ là chị, chị Nguyệt!
Từ đó về sau, ánh mắt Tiểu Mễ nhìn Ngũ Nguyệt lại càng thêm sùng bái. Đây là lần đầu tiên cô ấy tận mắt nhìn thấy có người từ trợ lý thăng chức lên thành vợ bà chủ, thực sự khiến cho người ta nhìn mà chỉ biết than thở.
Bị ánh mắt của cô ấy nhìn chằm chằm như vậy dẫn đến hoảng sợ trong lòng, Ngũ Nguyệt không chịu nổi nữa, kể hết một mạch tất cả mọi chuyện cho cô ấy biết, cũng mặc kệ cô ấy có thể tiếp nhận hay không.
Sự thật thường khiến cho người ta mở rộng tầm mắt. Sau khi biết được tất cả mọi chuyện, Tiểu Mễ hoảng loạn, ngày đêm nơm nớp lo sợ, sợ bản thân đã biết quá nhiều sẽ bị giết người diệt khẩu lấy đi ký ức. Tâm trạng lo lắng qua một khoảng thời gian mới dần chuyển biến tốt hơn.
Trước sau đã làm trợ lý của Thường Yến Thanh nhiều năm, Tiểu Mễ đối với mấy hành vi điên khùng của Ngũ Nguyệt đã không còn cảm thấy kinh ngạc nữa, gần như miễn dịch. Giống như giờ phút này, Ngũ Nguyệt lấy mũ áo đội lên đầu, nhìn xung quanh, lén lén lút. Cô ấy cũng không cảm thấy vợ bà chủ của mình là người có vấn đề về thần kinh nữa.
Xuất phát từ tố chất nghiệp vụ của nhân viên, cô ấy mở miệng hỏi Ngũ Nguyệt: "Chị Nguyệt, chị đang làm gì vậy?"
"Ồ, không có gì." Ngũ Nguyệt thu lại tầm mắt đang tìm kiếm và lỗ tai đang vểnh lên, tùy tiện trả lời một câu, trong lòng lại đang nói thầm.
Nàng muốn nghe thử xem những người kia đang nói cụ thể về chuyện gì, sao bây giờ xem ra hình như không có ai nhắc đến vợ của nàng hết. Tần Ngũ Dật cũng không thể nào gạt người được.
Không thể nào, em trai của nàng không phải là người như vậy.
Có lẽ gần đây yên ắng hơn một chút, đám quỷ đáng ghét kia không bị nàng bắt được.
Mặc dù rất kỳ quái nhưng không có chuyện gì đương nhiên là tốt nhất rồi, tránh cho nàng nghe thấy lại nổi nóng, lại không thể phát biểu, một mình kiềm nén, khó chịu đến cỡ nào.
Bên phim trường chính, Thường Yến Thanh còn đang làm việc, tạm thời không rảnh để ý đến nàng. Ngũ Nguyệt không có tí sức lực nào, âm thầm hỏi Tiểu Mễ: "Tưởng Giai Viện ở chỗ nào?"
Chiến thuật của Tiểu Mễ là rụt cổ lại, mặt lộ vẻ khó xử, giọng nói run rẩy: "Chị, chị muốn làm gì?"
Cô ấy đứng xem toàn bộ quá trình Tưởng Viện Giai bày tỏ tấm chân tình với bà chủ của mình, đồng thời vì để bảo toàn mạng sống, việc này cũng không dám báo cáo lại với Ngũ Nguyệt, sợ làm ảnh hưởng tình cảm vợ vợ.
Cho nên vợ bà chủ nhà họ đã biết được chuyện gì rồi sao? Có lẽ bà chủ thê nô kia đã chủ động tự thú rồi.
Kích thích! Đây mới thực sự là tiết mục chính cung tranh đấu với tiểu tam nè. Mấy thứ lan truyền ở bên ngoài đều là đồ quỷ!
À, không đúng. Tưởng Viện Giai cũng không tính là tiểu tam. Dù sao bà chủ nhà mình cũng không có bất cứ quan hệ gì với cô ta, chưa từng liếc mắt nhìn cô ta một cái. Nếu không thì trên đời sao lại có tiểu tam thê thảm như vậy chứ, khiến cho người ta không khỏi dâng lên chút đồng cảm.
Chậc, xem ra vợ bà chủ muốn ra tay xé tình địch rồi!
Tiểu Mễ thực sự rất sợ Ngũ Nguyệt kiếm chuyện... Đừng để lát nữa liên lụy đến cô ấy...
Cầu xin chị tỉnh táo giùm em một chút đi chị...
"Haiz, chị hỏi chơi chơi thôi mà." Đối diện với ánh mắt khó hiểu của Tiểu Mễ, Ngũ Nguyệt kéo sợi dây của mũ áo khoác rủ xuống trước ngực, che đi vẻ bối rối của mình, vẫn không quên quay trở lại chủ đề chính: "Em mau nói đi."
Cái dáng vẻ này giống như đang hỏi chơi lắm à? Tiểu Mễ sợ rồi. Nhưng dưới sự lạm dụng uy quyền của vợ bà chủ, cô ấy nói không phải được rồi sao...
Liếc nhìn về phía bên trái, trùng hợp nhìn thấy Tưởng Viện Giai đang ở chỗ đó, không về phòng nghỉ của mình, cô ấy lập tức hướng về phía bên đó, bĩu môi: "Uầy, ở đó."
Ngũ Nguyệt nhìn theo ánh mắt của cô ấy. Tưởng Viện Giai đang nói chuyện phiếm với người bên cạnh, cười cười nói nói, không hề giống như dáng vẻ đang thất tình.
Gặp quỷ rồi, tỏ tình bị từ chối mà cô ấy không khó chịu à? Cười vui vẻ như vậy? Bên trong có mìn.
Không phải trong lòng đang cất giấu ý định quỷ quái gì đó, đang ém chiêu chứ.
Người họ Ngũ nào đó không kéo dây áo nữa, rơi vào trầm tư, nội tâm cẩn thận cân nhắc tâm lý khác thường của "tình địch".
Nàng đang nhìn Tưởng Viện Giai, Tiểu Mễ đang nhìn nàng, chỉ sợ nàng không nói một lời nhào đến battle với người ta, đến lúc đó xảy ra chuyện rồi thì không tiện ăn nói với bà chủ.
Chuyện này cũng không thể trách cô ấy lo lắng thái quá. Trước kia, Thường Yến Thanh cũng có rất nhiều người theo đuổi, nhưng chưa có lần nào Ngũ Nguyệt xem trọng như thế này, lại còn nhắc đến nhiều lần, ghen tuông rất rõ ràng.
Cũng chưa từng nhìn thấy người nào như Tưởng Viện Giai. Tỏ tình xong còn ra vẻ em thích chị nhưng em hi vọng chị có thể được hạnh phúc.
Lúc đó, Tiểu Mễ còn nghi ngờ có phải cô ta đang lấy lui làm tiến, lạt mềm buộc chặt, giả vờ yếu đuổi để nhận lấy sự đồng cảm của người khác hay không. May mà bà chủ không dính chiêu này, cái gì cũng không nghĩ đến.
Thường Yến Thanh không nghĩ không có nghĩa là Ngũ Nguyệt không nghĩ. Tiểu Mễ trông bộ dạng của nàng thì hình như còn nghĩ nhiều nữa là đằng khác.
Ngũ Nguyệt giống như hóa đá, hơi cắn môi, qua vài phút cũng không có động tĩnh. Tiểu Mễ lấy cùi trỏ chọt chọt nàng mấy cái, nàng mới dần dần hồi phục tinh thần.
Lúc này, Tưởng Viện Giai ở phía đối diện có vẻ đã ý thức được có người đang nhìn lén mình, quay đầu tìm kiếm, đã sắp phát hiện được nàng. Ngũ Nguyệt cuống quít có tật giật mình, thu lại tầm mắt.
Ồ, hình như nàng nhìn chằm chằm người ta quá lâu rồi.
"Đi thôi." Không nhìn nữa, ngày nóng nực, nóng đến phát hoảng, đi đến phòng nghỉ thổi điều hòa đợi vợ vậy.
"Đạo diễn Từ gọi tôi có chuyện gì không?"
Thường Yến Thanh vừa quay phim xong thì lại bị đạo diễn kêu qua nói chuyện riêng.
Đạo diễn Từ cầm lấy chén trà uống một ngụm, làm thanh cuống họng vì chỉ đạo phim mà trở nên khàn khàn, đi thẳng vào vấn đề: "Có phải không thích tiếp xúc với những nhà đầu tư kia không?"
Đêm qua trở về ông ấy lập tức suy nghĩ có phải bản thân vẽ vời thêm chuyện không. Thường Yến Thanh không cần những sự sắp xếp này. Hôm nay có thời gian rảnh bắt người đến đây hỏi thăm.
"Không phải." Thường Yến Thanh ngượng ngập. Chuyện ngày hôm qua chính cô cũng không dự đoán được.
"Vậy tại sao tối qua cô lại không nói chuyện. Tôi thấy hình như tổng giám đốc Tần nghe được chút lời đồn về cô. Ấn tượng về cô không tốt lắm." Nói đến từ này, đạo diễn Từ nhướng đôi mày rậm lên, gắt một câu: "Đều là mấy người lắm mồm kia. Tôi đã thông báo rồi. Ai còn tiếp tục nhiều chuyện nữa thì nhanh chóng cút đi. Trong đoàn không nuôi người rảnh rỗi."
Thông báo xuống hình như cũng có hiệu quả, không còn bàn tán như lúc trước nữa.
Thường Yến Thanh nắm chặt tay, trong lòng có chút xúc động.
Cô vô cùng cảm kích sự quan tâm của đạo diễn, trong đó còn mang theo chút áy náy. Bởi vì đạo diễn tốn công sắp xếp nhưng vì nguyên nhân của bản thân cô mà không còn giá trị nữa rồi, trái lại còn làm ồn ào một trận khiến cho ông ấy không vui.
Xuất phát từ tâm lý này, Thường Yến Thanh nói cho ông ấy biết tình hình thực tế: "Cậu ấy là em trai của vợ tôi."
Cậu ấy? Tổng giám đốc Tần à?
"Ồ?" Lần này đến lượt đạo diễn Từ kinh ngạc.
Ông ấy thực sự không nghĩ đến Thường Yến Thanh lại còn có bối cảnh như vậy. Vậy thì sắp xếp của ông ấy chẳng phải là dư thừa rồi sao? Lấy gia nghiệp của nhà họ Tần mà nói, muốn trải đường chắc không phải chuyện gì khó.
Vừa nghĩ đến chuyện này, đạo diễn Từ lại phủ định suy nghĩ của mình.
Ông ấy biết Thường Yến Thanh là người như thế nào, dĩ nhiên sẽ không chấp nhận vận dụng bối cảnh bên kia, ngồi mát ăn bát vàng. Điều ông ấy muốn làm bất quá cũng chỉ là giúp cô giới thiệu với vài người, nhiều hơn nữa chắc chắn Thường Yến Thanh cũng sẽ không tiếp nhận.
Vậy tối hôm qua họ không nói chuyện với nhau câu nào là vì muốn tránh hiềm nghi, bởi vì cô và vợ mình vẫn chưa công khai quan hệ.
Chuyện này nếu như công khai sẽ là một trận long trời lở đất. Công chúng có thể tiếp nhận hôn nhân đồng giới hay không vẫn là một vấn đề. Mặc dù đã được hợp pháp hóa nhiều năm nay, nhưng vẫn có rất nhiều nhiều có tư tưởng truyền thống, không thể nào tiếp nhận được. Thân là nhân vật của công chúng, đa số cũng sẽ không lựa chọn chủ động công khai. Việc giết địch một ngàn tự tổn thương tám trăm này thực sự không đáng.
Còn có bối cảnh của nhà họ Tần nữa. Cái tiếng thấy người sang bắt quàng làm họ chắc chắn sẽ ném lên lưng Thường Yến Thanh, dù sao hào môn cũng không phải dễ gả vào như vậy.
Được lắm, ẩn hôn sinh con, tình yêu đồng giới, gả vào hào môn, bom mìn có thể giẫm phải cũng đã giẫm hết rồi. Đạo diễn Từ cũng không biết nên nói gì với cô mới tốt, trông cô có vẻ rất vui.
Chuyện này không tiện nói. Người vui vẻ là được rồi. Cái vòng này cũng không phải nơi tốt đẹp gì, không ở thì không ở thôi, làm người không cần quá câu nệ tiểu tiết, sống như vậy rất mệt mỏi.
Đạo diễn Từ lại hỏi han vài câu thì mới bằng lòng thả người đi.
Thường Yến Thanh ngoài mặt bình tĩnh nhưng trong lòng sớm đã muốn quay trở về. Xem chừng thời gian, có lẽ Ngũ Nguyệt đã đến rồi, nhưng cô vừa mới kết thúc cảnh quay thì đã bị đạo diễn Từ kêu đi tâm sự, trò chuyện một cái thì là một lúc lâu, cho đến cảnh phim tiếp theo sắp quay, phó đạo diễn không nhìn thấy người, đến gọi ông ấy thì rốt cuộc mới kết thúc.
Trên đường về phòng nghỉ, Thường Yến Thanh không thể che giấu tâm tình tốt đẹp của mình. Tâm trạng tích tụ nhiều ngày đều chậm rãi tản đi.
Gần đây gặp một số chuyện quấy rối, rất phiền muộn, nhưng nghĩ đến người nào đó thì lại cảm thấy không cần để ý đến người khác nói gì, làm gì nữa. Tâm tư của cô không nên đặt ở chỗ khác, mà có lẽ nên đặt trên người mình yêu.
Lúc Thường Yến Thanh đẩy cửa phòng ra, Ngũ Nguyệt đã ngủ. Buổi trưa nóng lòng bắt kịp máy bay, buổi chiều lại ngồi xe một đường xóc nảy đi vào trong thôn này, chờ khi đến nơi đã là chạng vạng tối. Bây giờ màn đêm đã buông xuống, nàng đợi Thường Yến Thanh hơn một tiếng đồng hồ, vậy mà lại buồn ngủ rồi.
Bộ phim hiện tại đang quay có câu chuyện xảy ra ở một thôn làng đang lụn bại, bởi vậy mới chọn một địa phương như thế này, giao thông cực kỳ bất tiện, ra vào càng thêm phiền phức.
Ngũ Nguyệt nằm ngửa trên chiếc ghế được trải nệm êm ái, không gian phía trên không lớn, bởi vì tay chân của nàng dài, trông có chút ủy khuất, ngủ dậy chắc chắn sẽ bị tê.
Gió từ máy điều hòa thổi ra có chút lạnh. Chiếc chăn bình thường hay dùng để đắp chân bị nàng lơ đãng đè dưới người. Thường Yến Thanh kêu Tiểu Mễ lấy chiếc chăn dự phòng ra, nhẹ nhàng đắp lên người nàng.
Để người kia yên tĩnh ngủ, Thường Yến Thanh ở một bên xem kịch bản, ôn lại lời thoại của cảnh phim tiếp theo, sớm tìm cảm giác, thỉnh thoảng quay đầu nhìn thử Ngũ Nguyệt ngủ thế nào.
Lại qua thêm một tiếng đồng hồ, Ngũ Nguyệt mới bắt đầu tỉnh lại, trong miệng "ưm" dài một tiếng, duỗi tay duỗi lưng một cái, chiếc chăn trượt xuống đến thắt lưng.
Thường Yến Thanh nghe thấy nàng phát ra động tĩnh thì đặt kịch bản trên tay xuống, đi đến.
Nàng dụi mắt chậm rãi nâng mí mắt nặng nề lên. Ánh mắt tan rã, nhìn chằm chằm lên trần nhà, không bao lâu sâu, bối cảnh thuần một màu lập tức xuất hiện gương mặt của Thường Yến Thanh.
Ngũ Nguyệt mỉm cười kêu lên "Thanh Thanh", giơ một tay lên muốn sờ lên gương mặt tinh xảo kia, muốn cứ như vậy ngồi dậy hôn cô một cái, không ngờ mới vừa động đậy một chút thì cả người tê rần ngã xuống lại, trên mặt còn lộ ra biểu cảm khó nói nên lời.
Duỗi duỗi chân, cảm giác tê dại như bị điện giật chạy dọc cẳng chân. Quả nhiên, chân tê rồi.
Thế là người nào đó yếu ớt lẩm bẩm: "Chân của em..."
Thường Yến Thanh cam chịu số phận, cúi xuống xoa bóp đôi chân bị tê của nàng. Ngón tay bóp quanh bắp chân của nàng, nhẹ nhàng xoa bóp, lực đạo vừa đủ, khiến cho Ngũ Nguyệt vô cùng thoải mái.
Nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu của Thường Yến Thanh, xúc cảm trông có vẻ rất tốt. Ngũ Nguyệt không nhịn được giơ tay vuốt một chút, phát hiện quả nhiên không sai, thế là xoa nhẹ mấy cái.
Không giống với cảm giác khi xoa đầu Tinh Duyệt. Tóc của trẻ con khá mềm mại, tóc của Thường Yến Thanh hơi cứng hơn một chút, sờ tới sờ lui có một loại cảm giác thô ráp vi diệu, nhưng lại vô cùng suông mượt, thực sự rất thần kỳ.
Thường Yến Thanh để mặc nàng làm loạn đầu tóc của mình, đợi khi nàng ra lệnh "Chân tốt rồi" thì mới đứng lên, không xoa bóp nữa.
Ngũ Nguyệt cảm động lây, cũng giúp Thường Yến Thanh xoa eo, sau khi xoa bóp một thời gian ngắn, tay mới trượt ra phía sau lưng, ôm cô vào lòng, mặt dán lên bụng của cô, hỏi: "Còn bao lâu nữa mới kết thúc vậy?"
"Sắp rồi, còn một cảnh nữa." Đôi tay Thường Yến Thanh vuốt tai nàng, ôn tồn dỗ dành: "Chị kêu Tiểu Mễ mua cơm cho em, ăn xong ngoãn ngoãn đợi ở đây, buổi tối cùng nhau về."
Ngũ Nguyệt dùng gương mặt mềm mại cọ lên phần bụng cũng mềm mại giống như vậy của Thường Yến Thanh: "Được thôi."
Có ngày nào mà nàng không ngoan sao?