Khi Thường Yến Thanh ghi hình xong, quay về nhà, Ngũ Nguyệt hỏi cô: "Cảm thấy thế nào?"
Nàng thực sự rất tò mò cô vợ nhà mình và MC nổi tiếng kia đã trò chuyện về những điều gì, nhưng nếu như hỏi thẳng thì những chuyện vui được nói ra từ miệng của Thường Yến Thanh chắc chắn sẽ bị bớt vui, dứt khoác chỉ hỏi trải nghiệm cá nhân, tình hình cụ thể chừa lại, đợi khi chiếu rồi xem sau.
Mấy cái tin bát quái khiến nàng có chút lo lắng. Bởi vì Thường Yến Thanh thực sự đã quá lâu rồi không tham gia chương trình, Ngũ Nguyệt sợ cô không đối phó được, không hiểu rõ đưa đẩy trong đó, ở bên ngoài sẽ bị bắt nạt. Nàng hoàn toàn không nghĩ đến chuyện Thường Yến Thanh tham gia chương trình thì Châu Hàm sao có thể không chuẩn bị tốt tất cả mọi thứ chứ?
Thường Yến Thanh nhớ lại cả quá trình một chút, không xảy ra sai lầm, nói chuyện bình thường với MC, điều nên nói cũng đã nói rồi, trả lời: "Vẫn ổn."
"Vẫn ổn là được rồi."
Yêu cầu của Ngũ Nguyệt đối với cô rất thấp, không mắc sai sót là được rồi, có lúng túng hay không, nàng mặc kệ, người mất mặt cũng không phải là nàng. Vợ của nàng gặp nguy không loạn, sẽ không có thời điểm cảm thấy mất mặt. Có lẽ, dù hiện trường có trở nên lúng túng thì ngay cả bản thân cô cũng hoàn toàn không biết gì cả.
Nếu như thực sự xảy ra sự cố, nói không chừng sẽ nghe được một câu "không tốt lắm". Bây giờ nghe thấy cô nói vẫn ổn, có lẽ bản thân cô cảm thấy khá tốt, không có vấn đề gì lớn.
Sau khi ghi hình chương trình xong, còn có một giai đoạn chế tác không ngắn. Không giống như mấy chương trình thực tế hậu kỳ có thể kéo dài, có lẽ tầm một tuần sau thì có thể chính thức lên sóng rồi.
Chưa kịp đợi hai người cùng nhau ngồi xem chương trình chính thức thì Thường Yến Thanh đã bị hối thúc vào đoàn phim.
Ngày đi, Ngũ Nguyệt đưa cô ra sân bay. Hai người âm thầm bỏ đi trước, không dẫn con theo, sợ bé con khóc rống, không nỡ xa mẹ. Đến lúc đó, ba người mắt to trừng mắt nhỏ, không ai đi được.
Trước khi xuống xe, Thường Yến Thanh xoa đầu nàng: "Quay về đi."
"Ừm." Ngũ Nguyệt rầu rĩ không vui. Chuyến đi này lại hơn mấy tháng không được gặp mặt. Nàng chăn đơn gối chiếc, vô cùng tịch mịch.
Ngũ Nguyệt lại nhắc nhở vài câu phải ngoan ngoãn ăn cơm, nhớ mỗi ngày đều phải gọi điện về nhà, rồi mới đưa mắt nhìn cô rời đi.
Khung cảnh chia tay này họ quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn nữa. Sân bay, sân bay, mãi mãi là sân bay. Thường Yến Thanh là một người bay trên không trung, công việc luôn cần phải bay tới bay lui. Lưu luyến chia tay và cửu biệt trùng phùng của hai người họ trên cơ bản đều thể hiện ở địa điểm này.
Bắt đầu từ lần xa cách đầu tiên khi còn là thiếu niên thì vẫn luôn là như thế này. Ở bên nhau thì ít mà xa cách nhau thì nhiều.
Nhiều năm về trước cho đến bây giờ, thân phận của nàng thay đổi không ngừng. Từ bạn gái trở thành một người vợ rồi lại đến mẹ của bé con, nhưng tâm trạng mỗi lần phải xa nhau đều giống như lần đầu tiên. Mỗi lần gặp mặt cũng đều vui vẻ sung sướng hệt như trước kia.
Đều nói tiểu biệt thắng tân hôn, hai người còn có thể duy trì sự nhiệt tình như lúc mới yêu nhau có lẽ là vì có điều này chèo chống. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết chính là hai người tuyệt đối trung thành và cũng có đủ sự tin tưởng dành cho đối phương.
Đã nhiều lần nhìn theo bóng lưng của Thường Yến Thanh. Sự tịch mịch âm thầm luân chuyển đó đã khắc thật sâu vào trong đầu nàng. Đợi khi bóng lưng kia hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, nàng mới kêu tài xế lên đường về nhà.
Lúc về đến nhà cũ, vừa mới bước vào cửa, Tinh Duyệt lập tức nhào đến, mang theo giọng sữa tự nhiên của trẻ nhỏ hỏi nàng: "Mami, mami đi đâu vậy?"
Buổi sáng, bé con vừa mới mở mắt, rời giường thì đã thấy mami không còn ở đây nữa. Bé là một đứa trẻ hiểu chuyện, không khóc, không quậy, cũng không hỏi, ngóng trông đến tận trưa. Meo Meo ở bên ngoài ngoe nguẩy cái đuôi, ngoan ngoãn ở bên cạnh chủ nhân.
Ngũ Nguyệt giang hay tay, đón được bé con, nói: "Đưa mẹ đi làm."
Vừa mới nói xong, nước mắt của bé con lập tức lộp bộp rơi xuống.
Người lớn nghĩ rằng trẻ con không biết gì cả, nhưng thật ra chúng hiểu rõ tất cả mọi chuyện. Tinh Duyệt là một đứa trẻ thông minh lại nhạy cảm. Buổi sáng, lúc mới thức dậy, không nhìn thấy hai người thì đã lờ mờ cảm giác được có lẽ mẹ lại muốn không từ mà biệt rồi. Bé kìm nén suốt cả một buổi sáng, bây giờ nhận được câu trả lời chắc chắn, cảm xúc tủi thân phút chốc bạo phát.
Trong lòng Ngũ Nguyệt âm thầm thở dài một hơi. Nàng đã nghĩ đến sẽ như thế này. Im lặng thút thít là thứ khiến cho người ta đau lòng nhất.
Nàng ôm lấy bé con, khẽ hôn lên mặt của bé, nhỏ giọng an ủi: "Không thể khóc. Tinh Duyệt đã lớn rồi, không thể hở một tí là khóc được. Ngoan nào, mẹ sẽ nhanh chóng quay về thôi."
Tinh Duyệt nghe lời, không khóc nữa, khịt khịt mũi, chỉ là cảm xúc buồn bã nhất thời vẫn không thể nào giải quyết được, trên mặt vẫn toàn là ý chực khóc.
Ngũ Nguyệt rút khăn tay ra, giúp bé lau nước mắt và nước mũi, vỗ nhẹ phía sau lưng: "Chúng ta về nhà thôi nào, được không?"
Tinh Duyệt gật đầu, xem như đồng ý.
Đứa cháu ngoan ngoãn vừa mới sáng ra đã không vui vẻ rồi, cũng không nói chuyện, đột nhiên lại rơi nước mắt, ba Tần mẹ Tần đau lòng không thôi. Lần này nghe nàng nói muốn quay về nhà, lại càng không nỡ.
"Bây giờ quay về à?"
"Sắp khai giảng rồi, về nhà vẫn sẽ thuận tiện hơn."
Hai người lớn tuổi suy nghĩ. Nhà cũ ở gần vùng ngoại thành, lúc mua vừa muốn yên tĩnh, lại vừa muốn vắng vẻ, nên không thể nào gần trường học được. Lúc trước hai người kết hôn, dọn ra ngoài ở, suy tính đến nhiều nhân tố, nên mới mua căn hộ tốt nhất ở trong khu vực trường học.
Ở mãi tại nhà cũ, chuyện đưa đón đứa trẻ thực sự không thuận tiện lắm, nhưng lần này đi rồi thì chỉ còn lại hai người họ thôi.
Mẹ Thường mới ở được vài ngày thì đã về lại quê nhà. Tần Ngũ Dật hết tết cũng đã đi làm, mỗi ngày tận nửa đêm mới về đến nhà, con gái, cháu nhỏ lại đi nữa vậy thì không phải chỉ còn lại hai người họ nương tựa lẫn nhau sao.
Ngũ Nguyệt biết ba mẹ không nỡ xa mình và bé con, lựa lời khuyên nhủ: "Sau này, con vẫn sẽ giống như trước đây, mỗi tuần dành thời gian đưa bé con quay về ăn cơm."
Hơn nữa, không phải nàng đã ra lệnh cưỡng chế Tần Ngũ Dật không được dọn ra ngoài, ở nhà với họ hay sao? Em trai ruột mà, không dùng thì phí phạm quá.
Nàng đã nói như vậy rồi, ba mẹ còn cách gì nữa đây, đành phải chấp nhận.
Ngũ Nguyệt quay về phòng dọn dẹp một vài đồ vật cần thiết một chút, rồi dẫn Tinh Duyệt và Meo Meo quay về tổ ấm trong thành phố của mình.
Không bao lâu sau, bé con đã khai giảng, nàng lại quay về với khoảng thời gian cửa hàng đồ ngọt, nhà trẻ, nhà, ba điểm một đường thẳng.
Buổi sáng đưa bé con đi học, ban ngày nhàm chán thì đi đến chỗ làm, buổi chiều đón bé con về nhà, thỉnh thoảng cơm nước xong xuôi sẽ dẫn chó cưng ra ngoài tản bộ, tối về nhà gọi điện thoại với vợ, có đôi khi đối phương bận quá còn chẳng gọi điện thoại được. Cuối tuần không phải ở nhà lên mạng thì chính là dẫn bé con đi ra ngoài chơi, đến tối thì lại về nhà ba mẹ ăn một bữa cơm.
Cuộc sống ngày qua ngày chính là đơn điệu không chút thú vị như vậy đó. Duy nhất chỉ có một chuyện từ đầu đến cuối không hề thay đổi chính là nghĩ về vợ.
Thường Yến Thanh, haizzz...
Thường Yến Thanh, lại nhớ chị rồi.
Ngũ Nguyệt ngồi trên băng ghế dài trong công viên, cứ thế nhớ về một người.
Giống như thường ngày, ăn cơm tối xong, trời vẫn chưa tối hẳn. Hoàng hôn chiều nay đẹp đến lạ thường, nhuộm đỏ nửa bầu trời.
Hơn nữa, màu đỏ đó là đỏ hồng, giống như gò má đỏ bừng của thiếu nữ, ngại ngùng e thẹn, muốn nói lại thôi, khiến cho người ta không tự giác sinh ra vài phần tâm tư hướng về.
Chén cũng chưa rửa, nàng đã dẫn bé con ra ngoài dắt chó đi dạo, cẩn thận thưởng thức, mới xem như không lãng phí cảnh đẹp lần này.
Tinh Duyệt nắm lấy dây thừng, dẫn theo Meo Meo chạy vô cùng vui vẻ. Ngũ Nguyệt đi vài bước, kêu bé con chạy chậm một chút, đừng để bị ngã, rồi ngồi xuống chiếc ghế bên vệ đường.
Bầu trời màu đỏ vẫn chưa tản đi. Nàng xem vô cùng vui vẻ, không kiềm lòng được dùng di động chụp lại, gửi wechat cho Thường Yến Thanh, đợi một lúc không nhận được tin nhắn trả lời, nàng lại đặt điện thoại xuống.
Cách đó không xa, Tinh Duyệt không chạy nữa, đang vui đùa với Meo Meo. Bé con lớn lên rất khỏe mạnh, chạy nhảy tưng bừng, bừng bừng sức sống. Meo Meo bởi vì lý do hình thể có hơi lớn, có lẽ sợ chủ nhân va chạm với mình, động tác đều vô cùng nhẹ nhàng, rất ra dáng "anh trai".
Bỗng có thêm cảnh đẹp, trong lòng Ngũ Nguyệt lại nảy sinh vài phần suy nghĩ về những ngày tháng tốt đẹp. Nếu giờ phút này Thường Yến Thanh ở đây, vậy thì càng tốt rồi.
Đáng tiếc chị ấy không có ở đây.
Hai người nhìn bé con và chó cưng lớn lên. Mới đầu chỉ có một chút xíu như vậy, giờ đã trưởng thành đến thế này rồi.
Trước kia, Meo Meo không gọi là Meo Meo mà tên là Đáng Thương. Meo Meo về nhà này còn sớm hơn cả Tinh Duyệt, là do hai người họ nhặt được ở trường học của Ngũ Nguyệt.
Khi hai người họ vừa ở bên nhau thì đã bị ép phải bắt đầu yêu xa. Có lúc nàng sẽ bay đi tìm Thường Yến Thanh, có lúc Thường Yến Thanh không có công việc sẽ đến tìm nàng.
Sau đó tốt nghiệp cấp ba, điểm số của Ngũ Nguyệt miễn cưỡng đỗ một trường đại học 985 ở địa phương. Lúc mới chọn ngành học cũng không có chủ ý gì cả, sau đó nghĩ đến việc dạ dày của Thường Yến Thanh không tốt, lập tức tìm kiếm tư liệu ở nhiều phương diện, cuối còn chọn chuyên ngành khoa học thực phẩm, giành làm chuyên gia dinh dưỡng tư nhân của bạn gái nhà mình.
Học mấy năm, học được sơ sơ, hiểu được kiến thức dinh dưỡng cơ bản, nhận được mấy cái chứng chỉ, tóm lại có thể quang vinh vào cương vị rồi.
Có một lần, Thường Yến Thanh đúng lúc đi ngang qua, đến trường học tìm nàng. Hôm đó đang là nửa đêm, nàng vừa mới ngủ, đột nhiên nhận được điện thoại của bạn gái.
"Muốn xuống lầu gặp chị một chút không?"
Bây giờ, Ngũ Nguyệt vẫn còn nhớ rõ giọng điệu khi nói câu đó của Thường Yến Thanh. Giọng nói đó thông qua sóng điện thoại, truyền vào tai, tê tê dại dại, mang theo chút lạnh lẽo của màn đêm, vài phần mệt mỏi, càng nhiều hơn chính là sự vui vẻ và chờ mong hiếm thấy.
Nàng bừng tỉnh từ trong giấc mộng, không kịp nói gì, đặt điện thoại xuống, bật dậy khỏi giường, chạy xuống lầu. Lầu ký túc xá sớm đã đóng cửa, mạo hiểm bị ghi tên, nàng đánh thức dì quản lý ký túc xá, vội vã cầu xin cho nàng được ra ngoài.
Nhìn trái nhìn phải, nàng phát hiện ra Thường Yến Thanh ở cách đó không xa, Cô đang ngẩng đầu nhìn lên những khung cửa sổ trên lầu, không nhìn rõ biểu cảm trên mặt.
Gần như chạy về phía trước, Ngũ Nguyệt rơi vào cái ôm của Thường Yến Thanh, bên tai mang theo tiếng gió, ngay sau đó lại vang lên tiếng cười khẽ của cô.
Trái tim thương nhớ quá sốt ruột, thiếu nữ vô cùng bối rối, không tự chủ đỏ bừng cả mặt. Gương mặt có chút nóng lên gặp phải gió bấc se lạnh, bày ra tư thái băng hỏa giao dung.
Thường Yến Thanh dùng áo khoác của mình bọc nàng lại, hơi trách cứ, nói: "Sao chưa mặc đồ mà ra đây rồi?"
Khi đó, Ngũ Nguyệt mới nhận ra bản thân vội vã chạy ra, quần áo vẫn chưa mặc đàng hoàng, chỉ mặc mỗi đồ ngủ, thuận tay chụp lấy cái áo khoác mặc vào, ngay cả khóa cũng chưa kịp kéo lên.
Thường Yến Thanh gọi điện thoại cho trợ lý, nhờ đem một bộ đồ đến, sau đó tiếp tục ôm nàng, sưởi ấm cho nàng.
Đại não đình trệ nửa phút mới bắt đầu hoạt động như bình thường, Ngũ Nguyệt muốn hỏi: "Sao chị lại đến đây?"
"Nhớ em rồi." Thường Yến Thanh ôm chặt lấy nàng, suy nghĩ có nên nói cho nàng nghe tình hình thực tế hay không, cuối cùng vẫn mở miệng nói: "Đợi lát nữa phải đi rồi, chỉ có hai tiếng thôi."
Nửa câu đầu khiến cho lòng nàng như nở hoa, nửa câu lập tức khiến người ta tắt lửa.
Nàng nên hiểu được đây là chuyện thường tình. Hai tiếng đối với cô bạn gái càng ngày càng bận rộn của nàng mà nói đã là rất xa xỉ rồi.
Nàng lăn qua lộn lại trong ngực Thường Yến Thanh, trái hừ hừ, phải hừ hừ, phàn nàn công ty không có nhân tính, phàn nàn cái nghề diễn viên này quá phản nhân loại. Tóm lại chính là cái này, cái kia, cái nào cũng không tốt. Chuyện trái ý nàng thì tất cả đều quy về mấy thứ không tốt.
Thường Yến Thanh nghe thấy, chỉ mỉm cười, mặc nàng phàn nàn.
Nửa đêm mùa đông lạnh đến cỡ nào? Mở miệng cũng tỏa ra khói trắng. Hai người lẳng lặng ôm nhau, dường như không cảm nhận được cái rét lạnh bên ngoài, chỉ còn những lời tâm tình của gió bấc đang lặng lẽ thấp giọng thỏ thẻ bên tai, nói cho họ biết đối phương có bao nhiêu nhớ mong và yêu mình đến cỡ nào.
Chưa qua bao lâu, trợ lý đã đem quần áo đến. Thường Yến Thanh kéo khóa kéo của áo khoác Ngũ Nguyệt lên, lại trùm thêm cho nàng một chiếc áo bông dày, gói thành một cái bánh chưng, nhìn cũng không quá lạnh nữa.
Cũng may Ngũ Nguyệt không tính là quá ngốc, lúc ngủ có mang vớ, dép lê cũng là kiểu dáng cực kỳ giữ ấm, chuẩn bị đầy đủ trang bị để trải qua mùa đông.
Đuổi trợ lý đi, hai người nắm chặt tay, thong thả đi dạo trong sân trường, nói những chuyện trước đây chưa nói xong, những chuyện khó nói trong điện thoại, hoặc là dứt khoát không nói chuyện nữa, tận hưởng thế giới hai người.
Duyên phận của hai người và Meo Meo bắt đầu từ lúc đó.
Hai người dạo bước trong đêm tối. Ngũ Nguyệt bất cẩn giẫm lên thứ gì đó mềm mềm, liền nghe thấy vài tiếng chó sủa. Không phải tiếng kêu khỏe mạnh, nghe vừa đau đớn lại vừa thảm thiết.
Thường Yến Thanh mở đèn lên chiếu xuống, nhìn thấy một chú chó, chỉ lớn hơn bàn tay một chút, có vẻ là con non vừa mới chào đời, vừa học được cách bước đi, bởi vì dinh dưỡng không đầy đủ nên gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, bộ lông cũng không sáng loáng như bình thường, nhìn thế nào cũng thấy có chút đáng thương.
Nghe nói có rất nhiều gia đình khi thú cưng sinh con non không muốn nuôi hoặc không ai muốn thì sẽ bị ném đi. Đây là sân trường, có lẽ là do một học sinh nào đó không muốn chịu trách nhiệm nên đã ném đi rồi.
Ngũ Nguyệt ngồi xổm xuống, tràn đầy trìu mến sờ đầu chú chó, trong lòng vô cùng buồn bã. Nó còn nhỏ như vậy mà đã bị người ta vứt bỏ rồi. Nếu như không mang đi, giữa trời đông giá rét như vậy, chưa được bao lâu thì sẽ hóa thành một đống xương trắng, không còn sự sống.
Sinh mệnh yếu ớt, chẳng ai muốn trơ mắt nhìn nó dần trôi qua mà không làm gì cả.
Nàng xoay người nhìn về phía Thường Yến Thanh, ánh mắt đầy chờ mong: "Chúng ta có thể nuôi nó không?"
.--- .. -. -.-- .- -
Nếu có một ngày mọi người thấy tui drop truyện thì có nghĩa là một đứa FA như tui đã ngất xỉu vì shock đường của cái gia đình nhỏ này nhé =)))