Lúc Thường Yến Thah quay về phòng, Ngũ Nguyệt vẫn còn chưa ngủ, mở to mắt nhìn về phía cửa phòng. Từ khi cô vừa đi vào thì đã nhìn thấy, đôi mắt mở to, ánh mắt tỉnh táo, không hề có dáng vẻ buồn ngủ.
Trong phòng chỉ có ánh sáng của đèn bàn.
Cô đóng cửa lại, đi đến bên cạnh giường: "Sao vẫn chưa ngủ?"
Ngũ Nguyệt quay người, nghiêng người về phía cô: "Không ngủ được."
Thường Yến Thanh nằm vào trong tấm chăn mỏng, ôm chặt nàng, trán tựa trán, hơi thở nhàn nhạt phả lên mặt của nàng.
Ngũ Nguyệt nhắm mắt lại, cảm nhận hơi thở nơi chóp mũi, triền miên và kéo dài.
"Mẹ nói gì với chị vậy?"
Hô hấp của Thường Yến Thanh chợt dừng lại nửa giây, sau đó mới mở miệng nói: "Nói muốn chúng ta công khai."
"Thật hay giỡn vậy? Chị trả lời thế nào?"
"Chị đồng ý với bà ấy."
Ngũ Nguyệt nghe xong, từ trên giường bật dậy. Mẹ Thường nói như vậy thì nàng có thể hiểu được, nhưng sao cô cũng nhắm mắt hùa theo chứ?
Nàng ngừng lại một chút, nói: "Chị có biết chuyện này ảnh hưởng đến chị cỡ nào không?"
"Chị biết."
Thường Yến Thanh cũng ngồi dậy, nhẹ nhàng ôm lấy nàng: "Nhưng chị sợ em tủi thân."
Sao cô lại không biết đó là quyết định gây bất lợi cho mình chứ? Nhưng Nguyệt Lượng đã vì cô, vì gia đình nhỏ này mà bỏ ra quá nhiều rồi. Cô và mẹ, từ đầu đến cuối luôn mang theo áy náy.
Nếu không phải sớm kết hôn, sinh con với cô thì có lẽ Nguyệt Lượng đã có hướng phát triển tốt hơn rồi, chứ không phải giống như bây giờ, bị ràng buộc chung một chỗ với cô.
"Thường Yến Thanh." Ngũ Nguyệt vô cùng trịnh trọng nói với cô: "Em không hề cảm thấy tủi thân một chút nào khi được gả cho chị."
Nàng biết vợ của mình luôn cho rằng nàng chịu uất ức, đã hi sinh rất nhiều.
Nhất là trong chuyện sinh con. Lúc trước, nàng thực sự không thích con nít. Thường Yến Thanh chưa từng nhắc đến chuyện này, nhưng nàng đã thử tưởng tượng một chút cuộc sống khi có con.
Một tiểu Thường Yến Thanh ở bên cạnh nàng, hình như cũng không quá khó tiếp nhận như vậy, cho nên mới khăng khăng muốn sinh con.
Mang thai mười tháng, sinh đứa nhỏ ra, nàng thực sự đã dùng tình yêu vô bờ bến để đối đãi với bé con, tâm tâm niệm niệm đều là bé con. Chuyện sắp xếp công việc làm tại nhà cũng là quyết định của bản thân nàng, không hề liên quan một chút nào đến Thường Yến Thanh.
Nhưng Thường Yến Thanh lại luôn nghi ngờ, nghi ngờ nàng chịu uất ức nhưng lại giấu diếm không muốn nói.
Ngũ Nguyệt ôm lấy gương mặt cô, giống như đang muốn nhìn sâu vào nội tâm của cô: "Đây không phải là hi sinh, là vì em yêu chị á, cho nên em không hề bị uất ức. Em đang làm chuyện em muốn làm, chị hiểu chưa hả?"
Thường Yến Thanh nhắm mắt lại, cắt đứt chủ đề.
Cô đang trốn tránh, không muốn bị đối phương nhìn ra được chút tâm tư u ám này.
Cô chậm rãi mở miệng, nói: "Tình yêu của em quá nặng nề, có đôi lúc sẽ khiến cho chị có áp lực, mỗi ngày tỉnh lại đều sợ em sẽ rời khỏi chị. Nếu như sờ thấy gối nằm lạnh lẽo, chị sẽ bừng tỉnh, tìm em khắp thế giới này..."
"Luôn không kiềm chế được mà suy nghĩ, chúng ta thực sự đã kết hôn rồi sao? Hay là, tất cả chuyện này chỉ là một giấc mơ đẹp, khi tỉnh dậy sẽ chẳng còn lại gì nữa."
"Là chị vẫn luôn không xứng với em. Chị... thực sự rất sợ."
Nói đến mức này, lúc này mới xem như thực sự thổ lộ tiếng lòng. Cô đã cho bản thân dũng khí rất lớn, mới dám nói ra.
Ngũ Nguyệt cảm thấy khó tin: "Sao chị lại nghĩ như vậy chứ?"
Không xứng với mình? Nực cười, chị ấy không biết bản thân tốt đến mức nào sao?
Cảm xúc kinh ngạc lắng xuống, trong lòng Ngũ Nguyệt lại hiện lên một tia đau lòng.
Tình hình gia đình của Thường Yến Thanh, sau khi hai người họ hẹn hò được vài năm thì nàng đã được biết. Trong một ngày rất đỗi bình thường, nàng hỏi Thường Yến Thanh tại sao chỉ nói về mẹ nhưng lại chưa bao giờ nghe cô nhắc đến ba mình.
Cũng trong hôm đó, những chuyện từng trải bi thương kia, cứ thế được cô hời hợt nói ra.
Cũng ngay lúc đó nàng mới biết trên lưng Thường Yến Thanh đang gánh vác bao nhiêu thứ mà nàng không thể tưởng tượng ra được. Lúc đó, nàng ôm lấy đối phương rất lâu, không nói gì, chỉ có trái tim đau nhói chứng tỏ nàng đã nghe được hết những nỗi bất hạnh kia.
Có lẽ chính những kinh nghiệm đó đã khiến cho Thường Yến Thanh chôn xuống trong lòng một hạt giống tự ti. Đối với ngày mai, đối với tương lai, luôn luôn tràn đầy sợ hãi.
Yêu đương, kết hôn, sinh con, một đường của hai người đi đến bây giờ vẫn luôn thuận buồm xuôi gió. Ngũ Nguyệt vốn tưởng rằng không có vấn đề gì, không biết bản thân vậy mà lại khiến cho cô lo được lo mất như thế.
Nếu như hôm nay không nói ra thì chị ấy còn dự đình sẽ kìm nén bao lâu nữa đây?
Ngũ Nguyệt ôm đầu nàng, khi mở miệng một lần nữa thì giọng nói đã trở nên nghẹn ngào: "Thực sự xin lỗi, em không biết sẽ như thế này..."
"Chị rất tốt, thực sự rất tốt, cho nên tụi mình mới có thể kết hôn, đúng không? Chị đừng áp lực, làm những chuyện này, em rất vui mà, không phải là vì chị đâu, đừng có tự mình đa tình chứ."
"Em ở đây, vẫn luôn ở đây, cho nên chị đừng sợ. Em sẽ luôn ở bên cạnh chị."
Thường Yến Thanh tựa vào lồng ngực của nàng, hốc mắt đã nóng hổi.
Cho dù có thể làm một chuyện gì đó cho nàng, ngoài tình yêu ra. Bản thân còn có thế cho nàng được gì, ngoài một tình yêu vô điều kiện.
Cô ép nước mắt chảy ngược vào trong, vòng tay ôm lấy eo của đối phương, dùng giọng nói bình thản nhất có thể, nói: "Chúng ta chầm chậm nói cho công chúng biết được không, để cho họ biết em chính là người quan trọng nhất của chị."
Có thể cùng nàng tay nắm tay đi dưới ánh mặt trời, chính là chuyện trước mắt cô vô cùng muốn hoàn thành nhất, cho dù sớm hay muộn, cô đều sẽ đưa ra một lời hứa hẹn như vậy.
Vì đối phương, càng là vì chính mình.
Ngũ Nguyệt không trả lời ngay lập tức mà trước tiên suy nghĩ một chút, mới khịt mũi một cái, nói: "Được thôi, nhưng chị phải làm từ từ nhé."
Cuối cùng nàng cũng hiểu ra rồi. Hậu quả gì đó làm sao quan trọng bằng Thường Yến Thanh chứ.
Vẫn luôn mang danh vì muốn tốt cho đối phương mà ép buộc cô làm những chuyện cô không thích, nhưng lại chưa bao giờ suy nghĩ thử xem đối phương có đồng ý hay không.
Không phải cá thì làm sao biết niềm vui của cả? Cho dù có nói như thế nào thì chuyện này cũng là nàng không đúng. Nàng không nên áp đặt suy nghĩ của bản thân lên người đối phương.
Hai người lặng lẽ ôm lấy nhau, đều không muốn cho đối phương nhìn thấy dáng vẻ khóc thút thít, mặt mũi tèm lem như một chú hề của mình, không biết qua bao lâu thì đã ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau, giống như tối hôm qua chưa từng xảy ra chuyện gì. Hai người không nhắc đến chữ nào, chỉ là trong lòng Thường Yến Thanh đang âm thầm chuẩn bị tiến thêm một bước trong phương án công khai.
Ăn Tết mấy ngày nay, không đi thăm viếng họ hàng. Mọi người ngồi vòng tròn trong nhà đánh mạt chược. Mẹ Tần lấy ra bộ quân mạt chược gia bảo cất giấu đã lâu.
Truyền thống của người trong nước, ai ai cũng đều biết đánh mạt chược, không biết thì cũng chỉ cần nhìn vài ván cũng thành quen. Ngày lễ ngày Tết không làm vài ván mạt chược thì trong lòng sẽ không thoải mái.
Ba Tần, mẹ Tần và mẹ Thường, ba người còn thiếu một tay, sẽ do hai người Thường Yến Thanh và Ngũ Nguyệt đánh luân phiên.
Tần Ngũ Dật là cao thủ nên bị gạt qua một bên. Người làm mẹ này biết chơi mạt chược với cậu một ván cũng không thể thắng nổi, so ra thì con gái dễ lừa gạt hơn.
Ngũ Nguyệt thực sự không biết chơi mạt chược. Thường Yến Thanh thì lại càng không. Điểm kỹ năng thiên phú ở phương diện này của cô vẫn chưa full.
Người mẹ yêu dấu của nàng kêu nàng đánh chung thì cũng thôi đi, thấy nàng ra bài chậm lại còn hối thúc, hoàn toàn không hề khác chút nào với dáng vẻ quyết đoán khi xử lý công việc.
"Được rồi, được rồi, đợi một chút." Ngũ Nguyệt nhìn quân bài, chậm chạp không biết nên ra quân nào.
Tinh Duyệt ở phía sau lưng bà ngoài nhìn trộm, nhìn mami nhà mình ở phía đối diện, giơ tay đưa lên năm ngón. Ngũ Nguyệt liếc nhìn một cái, bật cười thành tiếng.
Cái gì cũng không biết mà ở đó khua tay múa chân, hưng phấn cái gì chứ, đứa nhóc láu cá này.
Nàng cười một tiếng như vậy khiến cho mẹ Tần biết sau lưng có người, quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Đột nhiên bị phát hiện, Tinh Duyệt hơi kinh ngạc một chút, tay chân luống cuống giơ hai tay che miệng lại, trong nháy mắt giả vờ vô tội.
"Không thể ăn gian nha cục cưng." Mẹ Tần mỉm cười trêu bé con.
Tinh Duyệt gật gật đầu, vội vã bỏ chạy. Bé con vẫn còn nhỏ, không chịu được kích thích khi làm gián điệp này.
Không có "viện binh bên ngoài", bản thân Ngũ Nguyệt đành tự nghĩ cách, tính toán những quân bài đã ra, trong lòng không muốn cho người đối diện nã pháo. Nàng ra một quân "ba vạn".
Nhưng không ngờ vừa mới dứt lời thì mẹ Thường đẩy mấy quân bài trước mặt xuống: "Hồ."
Ngũ Nguyệt vỗ trán, âm thầm hối hận. Gừng càng già càng cay, thực sự là tài nghệ không bằng người ta, tài nghệ không bằng người ta mà.
Mọi người đều vui vẻ, trên bàn, nàng là cùi bắp nhất, gần như bị nghiền ép, bị ngược đãi, đã thua mấy ván liền. Mấy vị trưởng bối mỗi người thắng một ván, vui vẻ ghê gớm.
Sau đó lại đánh thêm vài ván, Ngũ Nguyệt rất ít khi thắng. Hai người mẹ ba trăm sáu mươi độ không góc hết hành hạ người mới, còn có một người ba phối hợp, đánh cho nàng trở tay không kịp.
"Ây da, cậu thật đúng là gà mờ mà, nhiều năm như vậy rồi sao trình độ chơi bài không tiến bộ chút nào hết vậy?"
Lúc đang định lấy bài, phía sau bất thình lình truyền đến giọng nói châm chọc khiêu khích, khiến cho Ngũ Nguyệt giật nảy mình.
Nàng vỗ vỗ trái tim đang đập loạn của mình, kiềm lại cơn tức giận, nói: "Cậu hay rồi, cậu lên đi."
"Được, mình lên thì mình lên. Mình chắc chắn lợi hại hơn cậu. Em không được rồi em gái à."
Ngũ Nguyệt đứng dậy nhường chỗ. Thẩm Khê lập tức ngồi xuống tiếp nhận vị trí của nàng.
Thẩm Khê đến chúc Tết. Hai nhà vẫn luôn ở tiểu khu kế nhau. Từ khi Ngũ Nguyệt và Thường Yến Thanh dọn ra ngoài ở, cô ấy rất hiếm khi qua bên này.
Trong nhà thực sự quá nhàm chán, đúng lúc ăn tết ở nhà cũ, cô ấy liền nói với ba mẹ một tiếng, qua đây tìm cả nhà Nguyệt Lượng chơi, không ngờ trùng hợp đụng phải họ đang đánh mạt chược. Nguyệt Lượng lại còn đánh nát như vậy, tâm hồn vui chơi của cô ấy lập tức cháy hừng hực.
Ngũ Nguyệt ở phía sau vỗ vỗ vai cô ấy, âm thầm đồng cảm.
Đứa ngốc Thẩm Khê này có lẽ vẫn chưa biết ba người phía đối diện chung một lòng, thích nhất là nã pháo cho nhau, một chấp ba rồi? Khó. Chắc chắn sẽ bị ngược đã giống như nàng rồi.
Nhìn dáng vẻ tràn đầy tự tin nhất định có thể chiến thắng của cô ấy, Ngũ Nguyệt lại không đành lòng nói cho cô ấy biết sự thật này.
Thiếu niên, mình kính cậu là một hán tử, nhưng tha thứ không thể phụng bồi rồi.
Ngũ Nguyệt từ bỏ cơ hội ở một bên quan sát cuộc chiến, chạy đến bên cạnh xem phim với vợ, bỏ lại một mình Thẩm Khê ở chỗ này vò đầu bứt tai, sốt ruột không ổn.
Đầu Thẩm Khê sắp nổ tung rồi. Sao bài này lại khó đánh như vậy chứ! Khó trách khi Nguyệt Lượng đi ra cười ngu ngơ hệt như một con rái cá, hóa ra là đang ở đây đợi cô ấy.
Chị em đồng lòng giết địch, chiêu này mẹ Tần và mẹ Thường phối hợp thực sự không tệ, lại còn thêm ba Tần nội ứng ngoại hợp, đánh cô ấy như một trò đùa.
Cảm giác này quá bất lực. Thẩm Khê cảm thấy cô ấy không đánh nổi nữa.
"Tần Ngũ Dật, cậu đến đánh đi, mau lên. Tôi đi vệ sinh." Cô ấy vẫy vẫy tay với Tần Ngũ Dật, muốn mượn lí do đi vệ sinh để tránh số phận bị treo lên đánh.
Tần Ngũ Nguyệt đột nhiên bị điểm danh, tim bỗng đập thình thịch một lúc, nắm chặt nắm đấm, nghe lời đi qua.
Cậu vừa mới âm thầm đến gần chỗ này, "nghe" họ chơi mạt chược, cách không xa nên mới bị Thẩm Khê nhìn trúng, lúc này mới bị xem như người công cụ kéo qua cho đủ tay.
Thẩm Khê giả vờ như thật, đi đến nhà vệ sinh một chuyến, nghiêm túc rửa tay xong mới đi ra ngoài, đứng sau lưng cậu quan sát cuộc chiến.
"Lợi hại nha sinh viên ưu tú, một chấp ba."
Nghiêm túc quan sát một chút, cô ấy mới phát hiện em trai thực sự rất lợi hại, một chấp ba không hề sợ hãi, dưới sự tấn công của ba người lại không hề hoảng loạn, đánh nhiều thắng nhiều, không hổ là sinh viên ưu tú được bồi dưỡng nhiều năm, đầu óc thực sự rất tốt, không làm nhục cái danh học bá.
Ba vị trưởng bối lúc nãy còn trêu chọc cô ấy đánh như gà mờ, lúc này lại bị Tần Ngũ Dật bắt đầu tiến công, đều lo lắng nhíu mày, trong lòng mỗi lần đánh ra một quân đều sợ đang đưa bài cho cậu.
Tần Ngũ Dật ngay lúc cô ấy lên tiếng thì thân thể đột nhiên căng cứng, lòng bàn tay đang cầm quân bài lo lắng đến đổ mồ hôi.
Dường như cậu mỗi khi đối diện với Thẩm Khê sẽ lập tức khẩn trương, thân thể không tự chủ mà căng cứng.
Thẩm Khê cũng không nhắc đến chuyện đánh bài nữa, nghiêm túc ở một bên quan sát cuộc chiến, thỉnh thoảng kinh ngạc thán phục IQ của Tần Ngũ Dật không phải của người bình thường.
Vừa cao ráo vừa đẹp trai lại vừa có tiền, còn là học bá siêu cấp, chính là một cực phẩm, có lẽ có không ít con gái yêu thích nhỉ? Chỉ là có lẽ tính cách không dễ khiến cho con gái yêu thích, điểm này phải bị trừ điểm.
Cô ấy ở chỗ này nghĩ đông nghĩ tây, Tinh Duyệt lặng lẽ lẻn qua, ôm lấy chân cô ấy.
Thẩm Khê cảm giác bản thân bị một sức mạnh huyền bí kéo chân, cúi đầu nhìn xuống, Tinh Duyệt đang dùng đôi mắt lấp lánh nhìn cô ấy. Gương mặt, đôi mắt, lông mi cong cong chớp chớp, đáng yêu muốn chết luôn.
Cô ôm ấy cục đáng yêu, miệng trêu chọc: "Cục cưng à, có nhớ dì không?"
Tinh Duyệt ngọt ngào trả lời: "Nhớ ạ."
Thẩm Khê hôn một cái lên mặt bé con: "Dì cũng nhớ con lắm, yêu chết cục cưng của dì rồi."
Tinh Duyệt không kiềm được cười "hì hì". Cục đáng yêu đi chơi với dì Thẩm Khê. Hai người mẹ đang cùng nhau xem phim, căn bản không hề để ý đến bé con.
Tần Ngũ Dật vẫn đang đấu trí với mấy vị phụ huynh nghe thấy cuộc trò chuyện này, không kiềm được khóe môi giật giật, nhếch lên thành một đường cong.
Xem ra cô ấy rất thích con nít.
Cô ấy chẳng khác gì với lúc còn nhỏ hết.
Mẹ cậu ngồi ở phía đối diện như mới gặp quỷ, dáng vẻ hoảng hốt.
Tiêu rồi, con trai nhà mình đang cười. Nó muốn ra đại chiêu rồi. Ván bài này còn có thể đánh tiếp không vậy