"Xin lỗi."
Thẩm Khê âm thầm dời sang trái một bước.
"Xin lỗi mà." Ngũ Nguyệt ôm lấy ống tay áo của cô ấy, không cho cô ấy động đậy.
Trải qua nhiều ngày để chuẩn bị tâm lý và đợi đối phương hết giận, cuối cùng Ngũ Nguyệt cũng canh chuẩn thời gian đến đây chịu đòn nhận tội.
Thẩm Khê liếc mắt nhìn nàng: "Cậu có lỗi gì với mình?"
Ngũ Nguyệt: "Ây da, mình thực sự không phải cố ý. Chị ơi, em sai rồi!!"
Một nửa là cố ý, một nửa là nằm ngoài dự đoán, nàng nói như vậy cũng không tính là gạt người đâu nhỉ.
Thẩm Khê đẩy nàng: "Có kêu là ba cũng không được, tránh xa mình một chút."
"Mình không tránh, mình không tránh đó!" Ngũ Nguyệt vẫn cứ nắm lấy ống tay áo của cô ấy không buông.
"Cậu vô lại!" Thẩm Khê gỡ tay nàng ra, vừa gỡ ra xong thì nàng lại chụp lấy, dính chặt hệt như keo 502.
Thấy lời nói không ăn thua gì, Ngũ Nguyệt nhe mấy chiếc răng trắng nhỏ, bắt đầu quát tháo: "Cậu mà không tha thứ thì mình sẽ cắn cậu đó!"
Nhìn rất hung dữ, trên thực tế lại yếu ớt đáng thương, một chút lực sát thương cũng không có.
Thẩm Khê bị nàng chọc cười, không khống chế được biểu cảm trên mặt, phì cười.
Cô ấy có chút cạn lời, nói: "Ê! Cậu nói chuyện cho rõ ràng nhé. Bây giờ mình đang tức giận mà cậu lại còn muốn cắn mình?"
Còn có công lý, còn có vương pháp không! Ai đến quản này!
Có thể cười chứng tỏ vẫn còn chỗ để cứu vãn.
Vì để nhanh chóng dập tắt lửa giận của đối phương, Ngũ Nguyệt chớp mắt, sử dụng tuyệt chiêu làm nũng của nàng: "Hì hì, vậy cậu hết giận rồi đúng không?"
Đã qua mấy ngày rồi, thật ra Thẩm Khê đã hết giận từ lâu rồi.
Ngũ Nguyệt yêu đương, cô ấy có gì phải tức giận chứ. Thẩm Khê chỉ đơn giản là bày tỏ bất mãn với hành vi lừa gạt cô ấy của nàng thôi. Bình tĩnh lại là được rồi. Có thể làm gì đây. Bạn thân của mình, chẳng lẽ có thể tuyệt giao hay sao. Người ta cũng đã nhận sai với cô ấy rồi, mượn bậc thang này để bước xuống thôi.
May là Ngũ Nguyệt đủ hiểu rõ cô ấy, đợi khi cô ấy hết giận mới đến, nếu không bản thân cô ấy cũng không thể cam đoan mình có làm ra một vài chuyện không tốt hay không, ví dụ như đánh bầm dập đối phương một trận.
Được rồi, được rồi. Cô ấy sợ Thường Yến Thanh tìm mình tính sổ.
Thế là Thẩm Khê khoanh hai tay trước ngực, hỉnh mũi nói với nàng: "Được rồi, được rồi. Lần này bỏ qua cho cậu. Đừng làm giống như mình đang bắt nạt cậu vậy." Cô ấy là một người rất khoan dung độ lượng.
Nhưng mà cô ấy cảm thấy rất tò mò đối với tình cảm của hai người. Tại sao không một tiếng động liền bàn chuyện yêu đương rồi vậy?
"Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm trị." Thẩm Khê giơ tay chọt vào bả vai của Ngũ Nguyệt, bày ra dáng vẻ chuẩn bị thẩm vấn: "Hai người ở bên nhau như thế nào, đều phun ra hết cho mình."
Ngũ Nguyệt nghe xong, quét mắt nhìn bốn phía. Người đến người đi, không phải là nơi phù hợp để nói chuyện, kéo cô ấy đi đến một nơi yên tĩnh.
"Tụi mình đổi nơi khác rồi nói."
Thẩm Khê hiểu ý. Quan hệ của hai người thực sự rất bí ẩn. Cứ nói ra không chút che giấu gì như vậy, khó đảm bảo sẽ không có người nghe lén, đến lúc đó sẽ gây ra phiền phức lớn cho Thường Yến Thanh, cô ấy còn mặt mũi nào đối diện với người kia nữa.
Nghĩ xong, cô ấy nhấc chân đuổi theo.
Tìm được một địa điểm chắc chắn an toàn, Ngũ Nguyệt mới nói ra toàn bộ quá trình "gây án" của mình.
Thẩm Khê nghe xong, suýt chút nữa đã không quen biết người trước mặt này.
"Không ngờ nha, cậu được lắm, Nguyệt Lượng thối, mê hoặc chị mình đến mức thần hồn điên đảo." Cô ấy tự động chuyển sang dáng vẻ ăn dưa chuyên dụng: "Mình còn tưởng rằng là cậu quấn chặt lấy chị ấy chứ."
Mấy lời như vậy, Ngũ Nguyệt không thích nghe: "Mình có không biết xấu hổ như cậu nói sao?"
Rõ ràng hai người họ là vì yêu thích đối phương nên mới ở bên nhau, sao lại thành quấn chặt lấy cô rồi?
Thẩm Khê gật đầu: "Có chứ."
Ngũ Nguyệt giả vờ như muốn đánh cô ấy. Thẩm Khê nửa đường cản lại, trong miệng còn ghét bỏ, nói: "Dữ gần chết."
Sau đó, cô ấy bắt đầu nghe ngóng bát quái: "Bình thường cậu đối xử với chị ấy cũng hung dữ như bây giờ à?"
Chị ấy này, dĩ nhiên là nói đến Thường Yến Thanh.
Ngũ Nguyệt nhớ lại một chút. Lúc nàng và Thường Yến Thanh ở chung với nhau thực sự vẫn luôn giữ tính cách vốn có của bản thân. Có chuyện thì sẽ nói ra, có tình cảm cũng sẽ cố gắng bày tỏ, mấy hành động giương nanh múa vuốt như vậy có lẽ cũng từng xuất hiện nhỉ?
Trái lại, Thường Yến Thanh không phải là một người giỏi biểu đạt, có chuyện gì cũng đều giấu kín trong lòng, có gì muốn nói cũng không muốn nói với nàng, trong phim là trong phim, cô ngoài đời thực hệt như một người tự kỷ, cầm kịch bản trong tay hoặc là xem sách từ ngày này qua ngày khác.
Ngũ Nguyệt luôn cảm thấy trên người cô còn rất nhiều bí mật to lớn. Ví dụ như tại sao cô luôn luôn trầm mặc, vì dụ như tại sao cô cứ thường xuyên nhíu mày, trên mặt viết đầy hai chữ u buồn.
Thường Yến Thanh không nói, nàng cũng không hỏi, đợi một ngày nào đó đối phương chủ động nói ra. Ngày đó, nàng tin chắc sẽ không đến quá muộn.
Đối với vấn đề trước mắt, nàn cho Thẩm Khê một câu trả lời chắc chắn.
Ánh mắt Thẩm Khê nhìn nàng một lời khó nói hết, chỉ thiếu điều in lên trán hai chữ "mê muội".
"Thực sự không biết chị ấy thích cái gì ở cậu nữa."
...
"Cho nên, chị thích em ở điểm nào vậy?" Ngũ Nguyệt ngẩng đầu nhìn vào mắt Thường Yến Thanh, hỏi.
Lúc này, nàng đang ngồi trên xe chuyên dụng của Thường Yến Thanh, tựa vào khuỷu tay của cô, xe chậm rãi chạy trên đường, hướng về phía sân bay.
Người có vui buồn hợp tan, trăng có mờ tỏ tròn khuyết. Thường Yến Thanh phải đi rồi, thời gian quay phim cũng chỉ có khoảng hai tháng. Vì để không ảnh hưởng học sinh đi học, trước khi tụ trường phải rút lui khỏi trường học. Các cảnh quay ở sân trường trong kịch bản đã gấp rút hoàn thành trong thời gian dự kiến. Những cảnh phim tiếp theo sẽ quay ở một địa điểm cách rất xa nơi này.
Hôm nay chính là thời gian cô lên đường.
Chỉ có hai tháng ngắn ngủi, Ngũ Nguyệt lại cảm giác lâu như đã qua một đời. Dù có ngàn lần không nỡ, nhưng nàng cũng không thể ngăn cản Thường Yến Thanh, không cho cô làm việc được. Cố tình gây sự như thế này, ngay cả bản thân nàng cũng ghét bỏ.
Nàng phải học cách trở thành một người bạn gái khéo hiểu lòng người.
"Thích em ở chỗ nào, thích em ở chỗ nào?" Giờ phút này, nàng không chịu bỏ qua, muốn tìm kiếm một đáp án từ chỗ Thường Yến Thanh.
Thường Yến Thanh: "Là vì em."
Không nói ra chữ thích, nhưng lại trả lời rất nghiêm túc.
Bởi vì em là chính em, thích em, cho nên kéo theo những thứ có liên quan đến em đều sẽ trở nên đáng yêu.
Nghe xem, đây là đáp án gì đây? Ngũ Nguyệt âm thầm thở dài, muốn đối phương nói một tiếng thích cũng quá khó khăn rồi.
Nàng ôm lấy mặt của Thường Yến Thanh, giọng điệu trêu đùa chọc ghẹo cô: "Chị nên nói là: Thích em xinh đẹp, dịu dàng, đáng yêu, hào phóng lại còn mê người nữa."
Ngũ Nguyệt là một giáo viên tốt, hướng dẫn từng bước, nhưng Thường Yến Thanh lại không phải là một học sinh tốt.
Bởi vì cô chỉ học được một nửa: "Em xinh đẹp, dịu dàng, đáng yêu, hào phóng lại còn mê người."
Rõ ràng đều là những lời nói dễ nghe, nhưng sao nàng lại không cảm thấy vui nhỉ?
Nhưng mà, dáng vẻ nghiêm túc nói lại của Thường Yến Thanh trong mắt nàng thực sự vô cùng đáng yêu.
Không biết đã nhìn thấy một câu nói ở đâu đó. Nói rằng, nếu như bạn cảm thấy một người xinh đẹp, vậy thì có khả năng người ấy thực sự rất xinh đẹp. Nhưng nếu như bạn cảm thấy một người đáng yêu, vậy thì bạn xong rồi.
Ngũ Nguyệt cảm thấy nàng xong đời rồi.
Ngũ Nguyệt đã xong đời nằm lại vào lòng Thường Yến Thanh, lưng tựa vào thân thể mềm mại của cô, bàn tay tìm đến đuôi tóc dài xõa ngang vai của cô, quấn quanh đầu ngón tay.
Ngũ Nguyệt: "Em đã nói với ba mẹ chuyện của tụi mình rồi. Họ đều rất ủng hộ. Em muốn đợi khi chị chuẩn bị xong thì sẽ dẫn chị đi gặp họ."
Thường Yến Thanh nhàn nhạt đáp: "Được."
Biểu cảm của cô hoàn toàn không hề có chút kinh ngạc. Ngũ Nguyệt chỉ xem như cô điềm tĩnh, không nói gì nữa.
Trên thực tế, Thường Yến Thanh đã biết chuyện này từ trước, từ miệng của mẹ Tần.
Mấy hôm trước, cô nhận được cuộc gọi từ một số điện thoại lạ, trong điện thoại di động là giọng nói của một người phụ nữ xa lạ, không nghe rõ cảm xúc, chỉ nói muốn gặp cô.
Nghe giống như điện thoại lừa đảo, nhưng trực giác của Thường Yến Thanh cảm nhận chuyện này không đơn giản như vậy. Đối phương có thể dễ như trở bàn tay có được số điện thoại của cô, cũng ngay lúc cô nhận điện thoại lập tức nói ra tên họ của cô, chắc chắn không phải là một nhân vật bình thường. Nói chung đều là người hiện nay cô không thể đắc tội nổi. Cô quyết định hẹn gặp mặt.
Địa điểm đã hẹn với đối phương là một nhà hàng khá nổi tiếng trong thành phố. Hôm đó, Thường Yến Thanh đã dặn dò trợ lý trước. Nếu như trong một tiếng đồng hồ mà cô vẫn chưa đi ra thì hãy đi đến đó tìm cô, rồi mới một mình đi vào phòng riêng.
Nếu như nói trước khi đến đây cô có chút mơ hồ không biết con đường phía trước sắp xảy ra những gì thì khi nhìn thấy gương mặt có sáu bảy phần tương tự Ngũ Nguyệt kia thì tất cả mọi chuyện đều đã rõ ràng.
Người trước mặt này ngoài mẹ của Tiểu Nguyệt Lượng ra thì còn có thể là ai nữa chứ.
Thường Yến Thanh hướng về phía bà ấy, hơi khom người: "Chào bác gái, con là Thường Yến Thanh."
"Ngồi đi." Mẹ Tần ra hiệu cho cô ngồi xuống ghế.
Thường Yến Thanh nghe lời ngồi xuống: "Cảm ơn bác gái."
Lúc này, hai người đang đối diện nhau. Mẹ Tần có vô cùng hứng thú chăm chú quan sát cô: "Bác còn tưởng rằng hôm nay con sẽ không đến."
"Không dám ạ." Thường Yến Thanh lễ phép mỉm cười.
Nhìn bên ngoài bình tĩnh thoải mái, nhưng lần đầu tiên ra mắt phụ huynh của bạn gái, sao cô có thể không lo lắng chứ? Chỉ là cô không nên thể hiện ra ngoài. Cô nên biểu hiện tốt một chút, để lại ấn tượng tốt cho đối phương.
Trong lòng mẹ Tần âm thầm gật đầu. Lễ phép, có chừng mực, không kiêu ngạo, không tự ti, thoải mái phóng khoáng, đúng là một đứa trẻ ngoan.
Sau đó, hai người đều không nói gì thêm, đồ ăn đã kêu trước đó lần lượt lên món, trong phòng chỉ còn lại tiếng bát đũa va chạm nhau.
Đợi khi hai người đều đã ăn no rồi, mẹ Tần mới đặt đũa xuống, nói mục đích thực sự của chuyến đi lần này.
"Nghe con gái của bác nói bây giờ hai đứa đang hẹn hò nhỉ?"
Thường Yến Thanh không biết ba mẹ của Ngũ Nguyệt biết được bao nhiêu, nhưng nếu như đã tìm đến cô thì quan trọng nhất là thái độ của cô. Đối diện với câu hỏi của phụ huynh, vẻ mặt của cô có chút nghiêm túc, trả lời: "Dạ đúng."
Mẹ Tần nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của cô, nhàn nhạt cười ra tiếng.
Người trẻ tuổi đúng là người trẻ tuổi, tính tính có chững chạc, biểu hiện trầm ổn đến mức nào đi nữa khi đụng đến chuyện bản thân quan tâm thì cũng khó tránh hoảng hốt lo sợ một trận.
Người trẻ tuổi nói đến chuyện yêu đường chính là như vậy đó.
Mẹ Tần: "Yên tâm đi. Bác không phải đến đây giơ gậy đánh uyên ương, chia rẽ hai đứa đâu."
Nói xong, bà ấy cẩn thận quan sát cô gái trẻ tuổi phía đối diện, rõ ràng cảm nhận được cô thở phào một hơi.
"Tiểu Nguyệt Lượng đã nói hết với chúng ta rồi. Tụi con yêu đương, bác và ba nó không có ý kiến. Mục đích hôm nay đến đây chỉ là muốn gặp mặt con một chút thôi."
Khóe môi mẹ Tần mang theo nụ cười nhàn nhạt: "Lúc đầu ba nó cũng muốn đến bữa cơm lần này, nhưng mà ông ấy quá bận rộn, có công việc đột xuất. Bác thay ông ấy đến cũng như nhau thôi. Chúng ta có câu muốn nói với con."
Nói đến đây, bà ấy ra vẻ bí ẩn, chờ đợi xem phản ứng của cô gái trẻ tuổi.
"Bác nói đi ạ." Thường Yến Thanh lễ phép, cung kính.
Mẹ Tần thong thả nói: "Lời hai chúng ta muốn nói đều giống nhau, chính là hi vọng con có thể đối xử tốt với con bé. Con gái của bác bản thân hai bác rõ nhất. Tính cách tương đối ham chơi một chút, có một chút bệnh vặt, nhưng là một đứa trẻ ngây thơ, hiền lành, ngoan ngoãn. Con phải bao dung cho nó nhiều một chút."
Ngoài mặt đang móc mỉa nội tình con gái nhà mình, nhưng sao Thường Yến Thanh có thể không rõ ẩn ý trong lời nói là đang cảnh cáo cô chứ.
Mặc dù là vậy, cô vẫn trịnh trọng chấp nhận hứa hẹn: "Cả đời này của con sẽ không phụ lòng em ấy."
Lời nói rất nặng, mẹ Tần nhìn cô ý vị sâu xa, không nói một lời, không biết rốt cuộc có tin tưởng hay không.
Sau đó, hai người kết thúc bữa tiệc, trở về chỗ ở của mình.
Bây giờ, Thường Yến Thanh nhớ lại lời hứa hôm đó. Cô có thể cam đoan từng câu từng chữ cô từng nói đầu xuất phát từ trong trái tim. Cô nói cả đời này không phụ lòng, chính là một lời nhận định, trừ phi đối phương không cần cô nữa.
Thời gian an ủi vuốt ve cuối cùng của hai người cũng đã lặng lẽ trôi qua. Xe dừng lại ở sân bay.
Tay của Ngũ Nguyệt vẫn đặt trên eo nàng, mặt lẳng lặng vùi vào ngực cô, khắp người bị vây trong cảm xúc khổ sở.
Không thể xuống xe với cô, Thường Yến Thanh đi đăng ký, tài xế đưa nàng quay về, hai người phải tách ra ở đây.
Thường Yến Thanh nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, khẽ nói: "Chăm chỉ học tập, có thời gian trống chị sẽ đến thăm em."
Ngũ Nguyệt rầu rĩ: "Em có thể đi thăm chị không?"
Vốn dĩ Thường Yến Thanh muốn từ chối nàng, đang ở giai đoạn mấu chốt của lớp mười hai, Ngũ Nguyệt cũng không có thời gian dư dả đến thăm cô, nhưng cô không đành lòng nhìn thấy dáng vẻ lạc lõng của người kia.
"Có thể." Cô lùi một bước: "Chỉ cần không làm chậm trễ việc học."
Ngũ Nguyệt: "Vậy chị nhớ phải gọi điện cho em đó."
Thường Yến Thanh: "Được."
Ngũ Nguyệt rời khỏi lồng ngực cô, hôn một cái lên mặt cô: "Em sẽ nhớ chị lắm."
Thường Yến Thanh đặt một nụ hôn nhẹ lên môi nàng, dán sát khóe miệng nàng, nói nhỏ: "Chị cũng vậy."
Trợ lý kéo vali đi cùng Thường Yến Thanh. Xe đưa mấy người đến, cuối cùng chỉ chở một mình Ngũ Nguyệt quay về địa điểm xuất phát.
Nàng lẳng lặng tựa đầu lên cửa sổ xe lạnh lẽo, sau lưng thiếu đi thân thể ấm áp.
Lần này, đối mặt ly biệt, Ngũ Nguyệt kiên cường không hề khóc lóc. Nàng nghĩ, có lẽ Thường Yến Thanh đã cho nàng sức mạnh.
Bạn gái của nàng, Thường Yến Thanh, là người tốt nhất trên thế giới này, không có người thứ hai.