Ngũ Nguyệt là ai?
Dùng lời fans của nàng nói, chính là đóa hoa lạ của giới võng hồng, là dòng suối mát của giới hot girl.
Trên weibo của nàng mãi mãi chỉ có ba thứ: vẻ ngoài, cẩu tử, và đồ ngọt.
Nàng có một gương mặt nữ thần gợi cảm, tính cách lại không hề gợi cảm chút nào, khi thì ngốc ngốc giống động vật họ cẩu nào đó, có lúc thì rõ ràng chính là một nữ thanh niên văn nghệ, lúc lả lơi thì lả lơi đến gãy chân.
Cộng thêm việc weibo của nàng chưa từng có quảng cáo, cũng không giống như mấy võng hồng khác lượng fans vừa tăng lên thì liền mở cửa hàng online, thỉnh thoảng livestream còn kiên quyết không cho người ta tốn tiền. Fans khắc sâu tư tưởng đây không chỉ là một cô công chúa không thiếu tiền, mà còn là một cô công chúa không thích ra vẻ, càng ngày càng yêu thích.
Nói tóm lại, trong mắt fans, nhìn thế nào cũng thấy tiểu Nguyệt Lượng nhà chúng tôi thực sự vô cùng xinh đẹp! Ngay cả người qua đường cũng phải nói một câu như thế này: Người con gái này thật giản dị, không biết giả vờ giả vịt.
Nhưng mà Ngũ Nguyệt lại tự định vị bản thân là: Hai mươi năm tập trung kinh doanh nhan sắc.
Khoanh tròn trọng điểm, nhan sắc!
Trẻ tuổi xinh đẹp cũng là vốn liếng nha mấy chị em.
Trẻ tuổi khỏe mạnh, hậu quả tự mình trải nghiệm chính là sáng hôm nay, vợ không xuống giường được.
Sáng sớm, lúc Ngũ Nguyệt thức dậy, Thường Yến Thanh vẫn còn đang ngủ say. Tối qua chưa kéo kín rèm cửa, từng tia nắng xuyên qua cửa sổ, lặng lẽ chui vào phòng.
Ngũ Nguyệt vươn một tay ra khỏi chăn, mò điện thoại, nhìn thời gian, mới bảy giờ, cũng không vội vã rời giường, lại chui vào trong ổ chăn nằm với bà xã.
Ánh sáng yếu ớt xuyên qua sáng sớm, trong mông lung có thể trông thấy ngũ quan tinh tế của người đang ngủ say. Nàng không kìm lòng được, vươn tay cẩn thận miêu tả. Đầu ngón tay lướt qua hàng lông mày ưa nhìn của cô, sống mũi thẳng tắp, đôi môi trong lúc ngủ mơ cũng hơi mím lại.
Ánh mắt kia dừng trên đôi môi vài giây, cuối cùng là rướn người lên trộm hương cắp ngọc. Một nụ hôn chỉ như chuồn chuồn lướt nước. Hôn xong lại cười ngây ngô một mình.
Người hoàn mỹ như vậy, là của mình nè.
Nàng có một chút xíu kiêu ngạo.
Thực sự yêu chết cái dáng vẻ ngoan ngoãn nằm trong lòng mình của người này.
Trong lúc suy nghĩ miên man, nàng lại dần dần ngủ thiếp đi, khi một lần nữa tỉnh lại đã là chuyện của hai tiếng sau.
Trời đã sáng hẳn, người trong lòng vẫn chưa tỉnh ngủ. Ngũ Nguyệt dụi dụi mắt, mượn sắc trời nhìn rõ quầng mắt thâm đen của Thường Yến Thanh, thầm mắng bản thân cầm thú.
Theo cái nghề diễn viên này sao có thể không mệt mỏi chứ? Tối qua lại còn đòi hỏi vô độ như vậy, thưc sự không nên chút nào.
Nàng cẩn thận rút cánh tay đang bị nắm chặt ra, xoay người rời giường, giúp Thường Yến Thanh đắp kín chăn.
Hôm nay đã hẹn ba mẹ đón con gái, bản thân nên ra ngoài sớm một chút.
Sau khi rửa mặt xong, Ngũ Nguyệt đầu tóc rối nùi đi vào phòng bếp, mở tủ lạnh ra, nguyên liệu nấu ăn đặt mua quá nhiều, không biết nên làm món gì, suy nghĩ một chút, vẫn là quyết định nấu cháo, dưỡng dạ dày.
Nàng lấy trong tủ lạnh những nguyên liệu nấu ăn cần thiết, bắt tay vào nấu một nồi cháo bắp bí đỏ, vừa dưỡng dạ dày lại vừa ngon miệng.
Bởi vì tối hôm qua đòi hỏi quá mức, buổi sáng lúc nấu cháo, tay vẫn luôn run rẩy, không biết còn tưởng bị mắc hội chứng Parkinson. Đây là lần thứ hai Ngũ Nguyệt mắng bản thân là cầm thú, sao buổi tối lại không bớt phóng túng một chút chứ!
Đợi sau khi cháo được nấu xong, nàng lấy điện thoại ra, chụp một bức hình, đăng lên weibo:
[Ánh trăng hôm nay không kinh doanh V: Buổi sáng tốt lành [cháo.jpg]]
Bình luận có người nịnh nọt, cũng có người nói muốn ăn cháo do nàng nấu.
Ngũ Nguyệt cười ha ha với người này: Bạn nghĩ đẹp lắm!
Mắt thấy thời gian không còn sớm nữa, cháo cũng không kịp ăn, nàng múc vào trong bình giữ ấm, để lại một tờ giấy ghi chú, dự định một mình ra ngoài đón con gái, để bà xã ngủ thêm một lúc.
Lúc đến nhà ba mẹ thì đã hơn mười giờ.
Hai người lớn không ở nhà, chỉ có hai người nhỏ ngồi trên thảm trải sàn chơi đùa. Hơn nữa, mạnh ai nấy chơi, yên yên tĩnh tĩnh, không có bất cứ trao đổi gì.
Có lẽ nghe thấy tiếng mở cửa, người đàn ông trẻ tuổi ngẩng đầu nhìn sang, thấy rõ người đến, quay đầu nhắc nhở đứa nhỏ ngồi dưới đất: "Tinh Duyệt, con xem ai đến kìa?"
Tiểu Tinh Duyệt đang chơi vui, không để ý dạ một tiếng, một lúc sau mới quay đầu lại nhìn thử, lập tức cười thành một mặt trời nhỏ: "Mami!"
Bé con đứng dậy chạy qua. Ngũ Nguyệt duỗi hai tay ra, vững vàng đón được mặt trời nhỏ chạy như bay đến.
Thường Tinh Duyệt ở trong lòng mami không ngừng làm nũng, sau khi thân mật xong lại nhếch cái miệng nhỏ: "Tại sao mẹ lại không đến ạ?"
"Mẹ quá mệt rồi nên ở nhà ngủ. Chúng ta về nhà thì có thể lập tức nhìn thấy mẹ rồi." Ngũ Nguyệt giải thích với bé con.
Lúc này, Tinh Duyệt mới vui vẻ trở lại.
Bé con không vui vì tưởng rằng Thường Yến Thanh còn ở làm việc ở bên ngoài, chưa quay về nhà. Bây giờ, nghe thấy mẹ đang ở nhà đợi mình, dĩ nhiên bé con cảm thấy rất vui. Mẹ con hai người đã gần một tháng rồi chưa gặp mặt nhau, bé con dĩ nhiên rất nhớ mẹ.
Ngũ Nguyệt hôn lên gương mặt nhỏ nhắn mũm mĩm của bé con để trấn an.
Chàng trai trẻ tuổi chỉ kêu một tiếng "chị" khi nàng mới bước vào nhà, thời gian còn lại đều không nói một lời, vẫn chơi vô cùng vui vẻ
Chàng trai tên là Tần Ngũ Dật, em trai ruột của Ngũ Nguyệt.
Lúc Ngũ Nguyệt được sinh ra, mẹ của nàng đau đến mức chết đi sống lại. Ba cô vô cùng đau lòng, kiên quyết muốn cho cô theo họ của mẹ, nói cái gì mà không cho sinh đứa thứ hai.
Mẹ của nàng lại cảm thấy vẫn nên để lại cho nhà họ Tần một hạt giống, cho dù là con trai hay con gái, cũng phải có người họ Tần, mặc kệ mọi lời ngăn cản của chồng, lại tiếp tục mang thai. Ba Tần cũng hết cách với bà ấy.
Thế là, Tần Ngũ Dật cứ như vậy ra đời, cũng may, cậu tương đối nghe lời, lúc ra đời cũng không hề để mẹ cậu chịu tội, nếu không thì ba cậu đã ném cậu đến Thái Bình Dương rồi.
Ngũ Nguyệt không chỉ một lần tự hỏi lương tâm của mình: Nhà họ Tần của họ sao lại nuôi dưỡng ra được một đứa kín miệng như bưng như vậy chứ? Sau khi từ nước ngoài trở về thì càng nghiêm trọng hơn. Bao gồm cả ba mẹ lẫn bản thân nàng đều không phải kiểu tính cách này, cũng không biết là giống ai nữa.
Nhưng là mầm non nhỏ của nhà họ Tần, tuy tính cách có lạnh lùng một chút nhưng ưu tú thì dĩ nhiên không cần bàn cãi.
Ngũ Nguyệt thấy hai ông bà không có ở đây, hỏi cậu: "Ba mẹ đâu?"
Nghe thấy chị hai hỏi, Tần Ngũ Dật mới ngẩng đầu lên giao lưu với nàng: "Đi ra ngoài tản bộ rồi."
"Ừ." Ngũ Nguyệt đáp lời, lại nghĩ đến tin tức gần đây mẹ của cô tiết lộ, dự định hỏi han một phen: "Mẹ nói dạo gần đây ba đã bắt đầu cho em dần dần tiếp nhận công việc nhỉ?"
"Dạ, tháng trước mới đến công ty điểm danh."
"Ba muốn về hưu sớm một chút."
"Ba còn trẻ mà."
"Vậy em cũng phải nhanh tay nhanh chân lên. Hai ông bà vẫn luôn muốn đi du lịch vòng quanh thế giới. Em tiếp quản sớm chừng nào thì ba mẹ sớm được toạn nguyện chừng ấy."
"Dạ." Dường như sợ nàng không nghe thấy, cậu lại nhấn mạnh một lần nữa: "Em biết rồi."
Ngũ Nguyệt gật đầu: "Được rồi, em có chừng mực, vậy chị cũng không nói nhiều nữa. Chị dẫn Tinh Duyệt về nhà trước đây."
"Ba mẹ nói giữ chị ở lại ăn cơm trưa." Trước khi hai ông bà đi ra ngoài tản bộ đã có căn dặn muốn giữ người lại. Tần Ngũ Dật vẫn nhớ kỹ, chuyển lời giúp họ.
Ngũ Nguyệt thu dọn balo của Tinh Duyệt, trả lời: "Không ăn, chị dâu của em đang bị bỏ đói ở nhà kìa."
Nói xong, nàng ôm lấy Tinh Duyệt, vừa đi ra cửa vừa nói: "Nói tạm biệt cậu đi nào."
Thường Tinh Duyệt ngoan ngoãn vẫy vẫy tay: "Tạm biệt cậu."
"Tạm biệt." Tần Ngũ Dật chỉ có thể đưa mắt nhìn hai người đi ra ngoài.
Bên kia, lúc Thường Yến Thanh tỉnh lại thì đã hơn mười giờ, chỗ ngủ bên cạnh sớm đã trống không.
Đi đâu rồi? Cô bật dậy, ngồi trên giường suy nghĩ nửa phút, não dần dần tỉnh táo.
À, có lẽ là đi đón con gái rồi.
Thường Yến Thanh chật vật đứng lên, kéo lê thể xác đi đến nhà vệ sinh. Chỗ riêng tư còn hơi khó chịu, mỗi bước đi đều có cảm giác đau âm ỉ.
Người trong gương có chút tiều tụy. Công tác cường độ cao hơn một tháng trời, tối hôm qua lại tiểu biệt thắng tân hôn, củi khô lửa cháy... không biết kiềm chế.
Kéo cổ áo một chút, trước ngực một mảng hỗn độn, thực sự quá càn quấy rồi.
Ngoài miệng nói lời trách cứ, nhưng lại đối diện với tấm gương lặng lẽ cong khóe môi.
Thường Yến Thanh rửa mặt xong, vừa mới mở cửa phòng ngủ ra thì đã ngửi thấy trong không khí phảng phất hương thơm như có như không. Cô theo mùi hương tìm đến phòng bếp, đập vào mắt chính là một tờ giấy nhỏ mà người nào đó để lại: [Thức dậy rồi thì uống nước trước, ăn chút cháo lót dạ. Em đi đón Tinh Duyệt về nhà trước đây.]
Cô đặt tờ giấy ghi chép trong tay xuống, mở nắp nồi ra. Mùi bí đỏ thơm ngọt phả vào mặt. Một chén vào trong bụng, dạ dày dần dần truyền đến cảm giác ấm áp.
Dọn dẹp chén đũa xong xuôi, liếc nhìn tờ giấy ghi chép trên bàn, suy nghĩ, vẫn quyết định lau tay sạch sẽ rồi cầm lên, bỏ vào ngăn kéo trong phòng, để chung với những tờ giấy khác.
Ngũ Nguyệt từng mở ngăn kéo ra, thấy một xấp giấy được tích lại rất dày, nói cô làm như vậy rất khoa trương, rất buồn nôn.
Nhưng mà, Thường Yến Thanh vẫn kiên trì tích góp. Hành vi tuy cũ rồi nhưng cô cảm thấy ném vào thùng rác thì lại có chút đáng tiếc. Người nào đó cũng dứt khoác nghe theo cô.
Lúc này, trong căn phòng trống trải chỉ có một mình cô. Thường Yến Thanh yêu thích sự yên tĩnh nhưng lúc này lại cảm thấy kỳ lạ vì có chút không thích ứng được.
Thời tiết hôm nay rất tốt. Ánh nắng tháng mười hai cũng khiến cho người ta dễ chịu. Cô dọn dẹp xong chén đũa, làm ổ trên ban công, lẳng lặng đọc kịch bản.
Ngũ Nguyệt dẫn con gái về nhà nhìn thấy chính là khung cảnh này.
Ánh nắng lười nhát vẩy lên người của Thường Yến Thanh, sinh ra vài phần ấm áp, cũng làm tăng thêm vài phần thuần khiết không tì vết, tựa như nội tâm không nhuốm bụi trần của cô vậy.
Nàng bước chậm lại, lặng lẽ nói với Tinh Duyệt: "Xuỵt, chúng ta nói chuyện nhỏ thôi, lén qua bên đó, hù mẹ một cái nha."
Nói xong, nàng vỗ vỗ cái mông nhỏ của Tinh Duyệt: "Mau đi thôi."
Tinh Duyệt nghe lời lén lút đi qua bên đó, đột nhiên nhảy vọt lên ôm cổ cô: "Mẹ ơi!"
Thường Yến Thanh đọc kịch bản rất say sưa, lúc đầu không phát hiện có người bước đến, đột nhiên nghe thấy tiếng bé con kêu lên, hơi kinh ngạc một chút, nhưng không đến mức hoảng sợ, trái lại, tâm trạng trong nháy mắt trở nên tươi sáng hơn nhiều.
Cô ôm lấy bé con ngồi lên đùi của mình, thân mật sờ lên đôi tai nhỏ bị lạnh đến ửng đỏ.
Tinh Duyệt nhìn thấy mẹ đã lâu ngày không được gặp mặt, nhìn không rời mắt, cảm giác nhìn thế nào cũng không đủ. Trong đôi mắt đen lấy chứa đầy ánh sao trời.
Nội tâm của trẻ con luôn rất thuần khiết, yêu thích mười phần thì muốn thể hiện ra hết mười phần.
Nhưng sự tò mò của con nít cũng rất mãnh liệt:
"Mẹ ơi, cổ của mẹ bị gì vậy ạ?"
"..." Ngũ Nguyệt nghe xong, gương mặt ửng đỏ.
Hay lắm, cục cưng, con phát hiện ra điểm tinh hoa rồi.
Thường Yến Thanh đối diện với lời nói của con trẻ, gương mặt vẫn như cũ, không hề biến sắc: "Côn trùng cắn."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tinh Duyệt nhíu thành một đoàn: "Mẹ ơi, trong nhà có côn trùng ạ?" Bé sợ côn trùng lắm.
"Không sao, đã bị mẹ đuổi đi rồi." Có thể nói là dùng dáng vẻ đĩnh đạc để nói hươu nói vượn.
Ngũ Nguyệt không kìm chế được phì cười thành tiếng.
Tinh Duyệt lại hoàn toàn tin tưởng nàng. Mẹ đã nói là côn trùng, vậy thì chắc chắn chính là côn trùng.
"Để Tinh Duyệt hôn mẹ một cái, sẽ không đau nữa."
Mặc dù có chút không thể hôn xuống, nhưng mẹ đã bị côn trùng cắn rồi, nhìn có vẻ rất đau. Sự đau lòng đã vượt qua nỗi sợ, bé con thực sự nghiêng người qua, muốn hôn lên những chỗ có dấu vết.
Ngũ Nguyệt bước nhanh đến phía trước, bế bé con xuống đất, đuổi bé đi: "Tinh Duyệt, đi đem balo của con về phòng sắp xếp đi."
Đừng ai hòng ăn đậu hũ của vợ tôi. Cho dù con là con gái của mami cũng không được!
"Dạ được mami." Thường Tinh Duyệt không hề nghi ngờ, nghe lời răm rắp, bịch bịch bịch chạy đến phòng khách cầm balo nhỏ đi về phòng mình.
Thường Yến Thanh dở khóc dở cười: "Giấm của con gái mà em cũng ăn."
Ánh mắt không giống như trách cứ, rõ ràng là cảm giác bất đắc dĩ.
Ngũ Nguyệt liếc cô một cái, giống như đang nói với cô: Chị nỏi thử xem?
Bị hành động này của nàng chọc cười, Thường Yến Thanh chậm rãi duỗi tay ra...
Ngũ Nguyệt nhìn thấy cô duỗi tay ra, sợ cô không với tới, vô cùng tự giác xoay người, khom lưng, đưa đầu tới.
Thường Yến Thanh nhẹ nhàng vuốt vuốt đỉnh đầu của nàng, miệng khẽ lẩm bẩm: "Ấu trĩ."
Ngũ Nguyệt chụp lấy bàn tay đang đặt trên đầu của mình, hôn vào lòng bàn tay cô. Thường Yến Thanh thấy cả khuôn mặt của nàng đều vùi trong lòng bàn tay nàng.
Tiếp theo đó, lòng bàn tay một mảnh ẩm ướt. Lông mi giống như một chiếc bàn chải nhỏ khiêu khích dây thần kinh có chút nhạy cảm của cô, khiến người ta loạn nhịp.
"Em chính là ấu trĩ đó."
Tất cả lại trở nên yên tĩnh.
Ngũ Nguyệt giống như một đứa bé giở trò đùa ác ý thành công, trêu chọc trái tim người khác ngữa ngáy khó nhịn, rồi tiêu sái quay người rời đi.
"Em đi nấu cơm cho chị nha."
Thường Yến Thanh nắm chặt bàn tay phải vẫn còn lưu lại cảm giác kia, cảm thấy rất đau đầu.
Hình như mình nuôi tận hai đứa con gái?
"Hôm nay muốn ăn gì nè?" Phòng bếp truyền đến tiếng hỏi.
"Ngũ Nguyệt chua ngọt."
.--- .. -. -.-- .- -.