"Thường Yến Thanh? Không quen." Ngũ Nguyệt đã nói như vậy.

Cũng đâu có nói sai, thực sự không quen biết.

Ấn tượng của nàng đối với Thường Yến Thanh chỉ dừng lại vẻn vẹn ở mức "Một trong những đầu tường của Thẩm Khê*"

*Là một cách nói trong vòng fans, dùng để nói về những người cứ cách một thời gian là đổi sang thần tượng mới.

Thẩm Khê thích cày phim, có một khoảng thời gian vô cùng mê người này. Ngũ Nguyệt vốn dĩ không thích xem những thứ này, lại bị ép phải xem cùng một chút.

Thường Yến Thanh, theo cách nhìn của nàng, kỹ năng diễn xuất hàng đầu, vẻ ngoài xinh đẹp, lúc đó diễn vai đại tiểu thư ma giáo, cho dù là một người không gần nữ sắc như nàng cũng phải kinh diễm một lúc lâu.

Gương mặt đẹp, dáng người tốt, khí chất tuyệt.

Moi hết ruột gan, chỉ có được bấy nhiêu từ để hình dung thôi, muốn có nhiều hơn cũng không được.

Nhưng nhiều năm trôi qua, Ngũ Nguyệt đã quên mất từ lâu.

Liên quan đến người này, cũng lắm là nhìn thấy trên TV vài ba lần, vẫn chưa thể nói là có quen biết.

Nếu như nhớ không lầm, Thẩm Khê sớm đã đổi đầu tường khác rồi, sao bây giờ lại kích động như vậy chứ?

Thẩm Khê nghe thấy nàng nói như vậy thì vô cùng khinh bỉ: "Thường Yến Thanh mà cậu cũng không biết? Người này chính là ngôi sao lớn đó."

Ngũ Nguyệt trách móc cô ấy: "Ngôi sao này lớn hay không lớn thì mình không biết, nhưng hôm nay cậu cúp học cả một ngày là thế nào đây?"

"Ầy, mình đây còn không phải là vì được nhìn thấy thần tượng sao! Nhất thời kích động nên xông lên!" Thẩm Khê vô cùng chột dạ.

"Sau đó thì chạy trốn với người ta?" Ngũ Nguyệt kí đầu cô ấy.

Thẩm Khê sờ lên nơi vừa bị kí, ra vẻ thần bí: "Chuyện này nói ra rất dài dòng."

Trái lại Ngũ Nguyệt muốn nghe thứ xem cô ấy định giải thích như thế nào: "Vậy thì cậu nói tóm tắt đi."

Chuyện này, Thẩm Khê thực sự không có nói bậy. Sáng nay, cô ấy vẫn như thường ngày, thong thả rời giường, rửa mặt, đi ra ngoài, đến tiệm bánh bao yêu thích nhất bên đường mua bữa sáng, không biết như thế nào lại nảy ra ý tưởng muốn đi cổng Bắc của trường học.

Trường Trung học Thánh Nam có hai khu, khu Nam và khu Bắc. Dãy phòng học của lớp mười một nằm ở khu Bắc, dãy phòng học của lớp mười hai ở khu Nam, hai khu thông với nhau, ở giữa xây một bức tường và lắp cổng. Bình thường không có chuyện gì thì không can thiệp lẫn nhau.

Mặc dù là trường trung học tư nhân, nhưng hiệu trưởng và ban lãnh đạo nhà trường quyết chí tự cường , vô cùng xem trọng việc dạy học cho khối mười hai của họ, nắm chặt tỷ lệ lên lớp, cố ý chia ra một khu vực riêng để họ được yên tĩnh học tập.

Đám người Thẩm Khê thân là lớp mười hai cực khổ nhất, mới nghỉ hè được hơn một tuần lễ thì đã lập tức bị thầy hiệu trưởng bắt trở lại học bù, sớm trải nghiệm cuộc sống lớp mười hai.

Cho nên lúc này, khu Bắc không có người. Đám nhóc lớp mười một đã nghỉ hè từ lâu rồi.

Thẩm Khê đi vòng qua khu Bắc, bước ngang qua sân trường để đi về phía dãy phòng học của mình, chỉ vì muốn tìm được sự yên bình và cảm giác thú vị.

Trên thực tế cũng là vì muốn kéo dài thời gian, vì cô ấy không muốn đi học.

Cô ấy thực sự không muốn đi học.

Học tập quá mệt mỏi, đầu óc của cô ấy không đủ dùng.

Còn chưa đi tới cổng, đã nghe thấy tiếng chuông vào học vang lên, là tiếng chuông của tiết tự học buổi sáng.

Cũng không phải là lần đầu tiên đến muộn, Thẩm Khê cũng không vội, tay cầm bữa sáng, nhàn nhã đi dạo, còn chưa đi đến cổng phía Bắc, không ngờ lại bị báo vệ gác cổng chặn lại.

Bảo vệ mới đổi, lạ hoắc.

Ở trường học của mình lại bị cản lại không cho vào, thiên hạ nào có đạo lý như vậy? Tính khí của Thẩm Khê lên đỉnh điểm, muốn tranh luận một phen, dáng vẻ nghiễm nhiên muốn cãi nhau.

Cô ấy tranh luận với người ta một lúc lâu, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: Đây là trường học của tôi, dựa vào cái gì không cho tôi vào?

Nhân viên bảo vệ kia cũng rất kiên định, nói không cho vào chính là không cho vào.

Thẩm Khê giận muốn ngất, hơn nữa lại càng muốn một lời giải thích. Lúc tranh cãi đến mức mặt đỏ tận mang tai thì có xe chạy đến, dừng ở trước mặt hai người.

Cửa sổ xe ở chỗ ngồi phía sau mở ra, có một cánh tay của nữ giới từ trong vươn ra, trên tay cầm giấy thông hành, gọi bảo vệ mở cửa cho vào.

Bảo vệ ngừng nói, tạm thời bỏ qua qua đứa nhóc con không nghe lời này, bước đến cầm lấy giấy thông hành kiểm tra một chút, xác nhận không sai mới mở cổng nhường đường cho xe chạy vào.

Cãi nhau đang vui lại bị người trong cuộc kêu dừng lại, Thẩm Khê rất khó chịu, đi xem chiếc xe "khách không mời mà đến" kia.

Vừa xem một cái, cô ấy ngốc luôn rồi.

Người này, người này là... Thường Yến Thanh?

Không phải cô ấy đang nằm mơ đó chứ?

Cửa sổ xe chỉ mở ra một nửa. Người nói chuyện xử lý công việc là một phụ nữ xa lạ. Đợi sau khi bảo vệ xem xong giấy thông hành thì cửa sổ xe lập tức đóng lại, trước sau chỉ khoảng vài ba phút.

Nhưng mấy phút này cũng đã đủ rồi, chỉ nhìn một cái thì Thẩm Khê đã có thể nhận ra thân phận của người kia.

Từ kẽ hở của cửa sổ xe, người đang ngồi chỉnh tề ở đó nếu không phải là Thường Yến Thanh thì còn là ai được nữa?

Sườn mặt hoàn mỹ kia, đỉnh đầu hoàn mỹ kia, có hóa thành tro thì cô ấy cũng nhận ra, nếu không thì năm đó mua nhiều sticker như vậy đều lãng phí hết rồi?

Đây chính là Thường Yến Thanh bằng xương bằng thịt đó! Sao cô lại xuất hiện ở đây chứ?

Trong đầu Thẩm Khê nhảy ra 360 dấu chấm hỏi, sau đó lại sinh ra 361 phần kích động.

Cô ấy muốn há miệng kêu một tiếng nữ thần, nhưng lại phát hiện bản thân không nói ra được.

Xe đã lái đi, lòng của cô ấy cũng đi theo nữ thần.

Đột nhiên cảm thấy bánh bao trong tay không còn thơm nữa.

Nữ thần ở bên trong, lần này càng phải nghĩ cách để đi vào đó. Thẩm Khê có chút không biết nên làm gì, đứng yên tại chỗ, gấp đến mức giậm chân.

Cái người vừa tranh luận khí thế hào hùng lúc nãy, vốn dĩ cũng chẳng nghĩ sẽ được đi vào, chỉ là sảng khoái nhất thời, muốn phân chia cao thấp mà thôi, bây giờ thì?

Làm sao bây giờ! Còn có thể cứu vãn được không?

Người ta đã bị cô ấy đắc tội mấy lần rồi!

Cãi nhau? Cãi cái gì mà cãi, đương nhiên nhìn nữ thần quan trọng hơn rồi.

Cô ấy cố gắng bày ra một nụ cười thân thiện, thái độ quay ngoắc 180 độ, xoay người về phía bảo vệ, lấy lòng lên tiếng: "Bác bảo vệ ơi, bác để con đi vào được không? Con thực sự là học sinh của trường này đó!"

Chết tiệt! Tại sao hôm nay lại không mặc đồng phục chứ!

Ồ, đều tại con nhỏ Nguyệt Lượng, hôm qua cứ phải ngồi xuống đất, làm cho đồng phục bị dơ, chỉ có thể đem đi giặt.

Hình như có mặc đồng phục trường học thì cũng vô dụng thôi, phải có giấy thông hành. Lòng Thẩm Khê quặn thắt.

Bảo vệ bị hành động này của cô ấy làm giật nảy người. Sao cô bé này lại còn biết chơi trò đổi mặt vậy? Cái người lúc nãy còn gắt gỏng như một chú hổ con, đảo mắt một cái lại biến thành mèo con rồi.

Nhưng quy định chính là quy định, không có giấy thông hành thì không thể vào. Ông ấy danh chính ngôn thuận từ chối: "Không được."

Thẩm Khê làm công tác chuẩn bị một chút, vểnh môi lên tiếng: "Không cho con vào thì con lập tức khóc ngay tại chỗ này cho bác xem."

Nói xong, nước mắt thực sự đảo một vòng trong hốc mắt.

Bác bảo vệ thực sự hết cách rồi. Ông ấy đường đường là đàn ông lưng dài vai rộng, khiến cho một cô bé phải khóc, chuyện đó nói ra mất mặt đến cỡ nào.

Rốt cuộc cũng mềm lòng, ông ấy chỉ có thể huơ huơ tay: "Cô vào đi, không có lần sau."

Thẩm Khê cúi đầu: "Cảm ơn bác."

Đã đạt được âm mưu, cô ấy vừa quay người thì lập tức mỉm cười, giơ tay dứt khoác lau sạch mấy giọt nước mắt kia, hai ba bước đi vào trong cổng trường. Một trái tim này chạy theo nữ thần nhà mình.

Sân trường bị vây kín bởi một đám người, còn bày ra rất nhiều loại máy móc thiết bị. Thẩm Khê chắc chắn Thường Yến Thanh ở chỗ đó, chạy đến trà trộn vào trong đám người.

Cô ấy rất sợ, chỉ có thể đứng phía xa xa nhìn nữ thần, không dám lại gần chào hỏi. Hơn nữa, có lẽ người thường sẽ không đến gần được đâu nhỉ? Chỉ sợ trong vòng năm mươi mét là đã bị người ta chặn lại rồi.

Hiện trường có rất nhiều người, thêm một người cũng không ai chú ý đến, cô ấy hoàn hảo ẩn nấp trong đó, nhìn chằm chằm Thường Yến Thanh như một kẻ si tình.

Sao lại xinh đẹp như vậy chứ! Không hổ là nữ thần của mình!

Thẩm Khê vẫn còn ở giữa đám người, ngay cả cơm trưa cũng không thèm ăn, sợ ra khỏi trường rồi thì không vào được nữa. Cô ấy không cảm thấy bác bảo vệ sẽ bỏ qua cho cô ấy lần thứ hai.

Hơn nữa, nhìn họ quay phim rất thú vị. Thẩm Khê xem một cách say sưa đắm đuối.

Một mạch đến chiều, cô ấy mắc vệ sinh nên mới chạy một chuyến đến WC. Trên đường trở về, trong lúc vô tình, cô ấy nghe thấy có người nhắc đến chuyện thiếu diễn viên.

Thẩm Khê bí mật quan sát một lúc lâu, sớm đã suy đoán ra được thân phận của người kia, là đạo diễn của bộ phim này.

Thiếu người?

Cái đầu nhỏ của Thẩm Khê bừng sáng.

Cô ấy nhảy đến trước mặt đạo diễn, bắt đầu tự đề cử bản thân: "Đạo diễn! Thiếu người à? Ngài thấy tôi thế nào? Vai gì tôi cũng diễn được hết."

Đạo diễn bị chọc cười. Cô bé này ở ở đâu ra vậy, lại còn có chút thú vị. Ông ấy hỏi: "Cô có thể diễn cái gì?"

Thẩm Khê: "Tôi biết diễn cảnh khóc. Tôi diễn cảnh khóc lợi hại lắm đó."

Đạo diễn: "Vậy cô biểu diễn thử xem."

Thẩm Khê chuẩn bị vài giây, thực sự bắt đầu khóc, còn khóc vô cùng nghiêm túc, thở không ra hơi, ngay cả nước mũi cũng sắp chảy ra rồi.

"Khóc không tệ." Đạo diễn gật đầu: "Đáng tiếc, bộ phim này của chúng tôi không cần khóc mà phải biết cười."

Câu "cảm ơn đạo diễn" của Thẩm Khê còn chưa thốt ra, nghe thấy ông ấy nói như vậy, lập tức chuyển lời: "Tôi cũng biết cười mà! Cười tốt lắm nha! Ngài muốn cười kiểu nào?"

Cô ấy phô bày nụ cười lộ tám cái răng tiêu chuẩn.

Đạo diễn ôm bụng cười lớn. Cô bé này thực sự quá buồn cười rồi, thú vị, thú vị.

Đợi ngừng cười, ông ấy mở miệng, đã quyết định xong chuyện này: "Được, vậy chọn cô đi, đủ tuổi chưa?"

Thẩm Khê: "Vẫn chưa, 17 tuổi."

Đạo diễn gật đầu: "Vậy cô trở về bàn bạc với người trong nhà một chút đi, để họ đến đây ký hợp đồng cho cô."

Cái gì? Cứ như vậy là được rồi sao? Hóa ra đây chính là cảm giác ước mơ biến thành sự thật sao?

Mình muốn quay phim, muốn làm diễn viên!

Thẩm Khê nghĩ đến đây, trên mặt cười tươi như hoa. Cô ấy hướng về phía đạo diễn, cúi người một cái thật sâu: "Cảm ơn đạo diễn, cảm ơn đạo diễn!"

Đạo diễn nghĩ đến đứa con gái mười mấy tuổi nhà mình không hơn kém Thẩm Khê bao nhiêu tuổi thì nảy sinh vài phần ưa thích: "Được rồi, đi chơi đi."

Thẩm Khê chào tạm biệt đạo diễn, nhảy chân sáo rời đi. Hôm nay, chỉ số phấn khích của cô ấy đã vượt chỉ tiêu nghiêm trọng rồi.

Không chỉ có thể thực diện giấc mơ làm diễn viên, mà còn có thể đóng phim chung với nữ thần nữa.

Trời ơi, hạnh phúc quá đi. Đây là vận may phân chó gì vậy.

Đạo diễn mỉm cười nhìn cô ấy đi xa. Phó đạo diễn đứng xem toàn bộ quá trình, có chuyện lúc nãy kiềm chế không nói, đợi người đi khỏi mới hỏi: "Chuyện này quyết định xong rồi à? Có phải quá qua loa rồi không? Nhìn dáng vẻ có lẽ chưa từng đóng phim, biết diễn không?"

"Có biết diễn hay không không phải lúc nãy cậu nhìn thấy rồi à?"

"Nhưng mà..."

"Không có nhưng nhị gì hết. Cô bé rất có sức sống. Tôi thấy ổn."

Ông ấy cũng đã khẳng định như vậy rồi, phó đạo diễn không phản đối nữa, chỉ có thể hi vọng cô ấy thực sự ổn thôi.

Thật ra, đạo diễn cũng không phải tâm huyết nhất thời dâng trào, vỗ đùi đưa ra quyết định. Ông ấy đã có tính toán của mình.

Trong bộ phim, có một nhân vật do diễn viên đã được chọn trước khi khai máy nhưng đã bỏ vai. Chuyện xảy ra quá đột ngột, cũng không có người thay thế, đã vài ngày rồi vẫn chưa chọn được người phù hợp để thay vào. Ông ấy vẫn luôn phát sầu, lúc nãy đang bàn bạc với nhân viên công tác về chuyện này.

Ông ấy đã cố gắng chuyển phần diễn của nhân vật này ra phía sau. Bộ phim đã kéo dài hơn một tuần lễ rồi, không thể kéo dài thêm được nữa. Tiền của đoàn làm phim không phải do gió lớn thổi đến, có nhiều tiền hơn nữa cũng không đủ để đốt như vậy.

Nào biết vận may trên trời rơi xuống, hôm nay đột nhiên xuất hiện cô bé này có ngoại hình và tính cách đều vô cùng phù hợp với nhân vật. Ông ấy thấy rất thích hợp, không cần tốn công sức đi tìm người khác nữa.

Kỹ năng diễn xuất không tốt cũng không sao. Làm một đạo diễn ưu tú phải biết cách chỉ dẫn cho diễn viên, chỉ cần không phải là vũng bùn nhão thì đều có thể trét tường.

Thẩm Khê lại không nghĩ nhiều như vậy. Cô ấy cảm thấy vận khí của mình rất rốt, trùng hợp vừa đuổi kịp, cả người đều bay bổng, vui vui vẻ vẻ về phim trường. Mấy món đồ chơi quay phim kia dưới cái nhìn của cô ấy đều vô cùng mới mẻ.

Lúc này, Thường Yến Thanh đúng lúc vừa mới quay xong, nói vài câu với cô gái ở bên cạnh trông có vẻ là trợ lý. Cô gái kia lập tức bỏ đi. Cô ngồi một mình dưới dù che nắng chuyên dụng của mình, thổi quạt điện, xem kịch bản.

Thẩm Khê thấy bên cạnh nữ thần không có ai, có chút ngứa ngáy muốn hành động, quan sát bốn phía một lúc, bước từng bước nhỏ đi qua đó.

"Xin chào nữ thần!" Vừa mới mở miệng, trung khí mười phần.

Thường Yến Thanh cúi đầu xem kịch bản, đang tập trung xem phân cảnh phim tiếp theo, đột nhiên bị làm phiền, nhưng cũng không hề tức giận. Cô ngẩng đầu lên, phát hiện là một gương mặt xa lạ, nghi ngờ hỏi: "Em là?"

"Em là fan của chị." Mặc dù là mấy năm trước rồi, nhưng vẫn có thể vào fandom lại mà!

Thẩm Khê xoa xoa đôi tay nhỏ. Lần đầu tiên nói chuyện trực tiếp với nữ thần, vô cùng lo lắng.

Thường Yến Thanh nhìn dáng vẻ vội vã, luống cuống của cô ấy, hào phóng tặng cho cô ấy một nụ cười: "Cảm ơn em đã yêu thích."

"Hì hì." Thẩm Khê cười ngây ngô.

Thường Yến Thanh chào hỏi với cô ấy xong, thấy cô ấy không nói gì nữa thì cúi đầu tiếp tục nghiên cứu kịch bản, nhưng cảm xúc đã bị người này cắt ngang, sao có thể nhanh như vậy nhập tâm một lần nữa, suy nghĩ còn đang bay bổng.

Dư quang trông thấy cô bé kia vẫn luôn đứng yên tại chỗ không đi, nhìn chằm chằm vào cô, khiến cho người ta muốn xem nhẹ cũng khó.

Cô lại tiếp tục quay sang nhìn cô ấy, hỏi: "Em còn có chuyện gì không?"

Thẩm Khê liên tục xua tay: "Không có chuyện gì, không có chuyện gì đâu ạ."

Đúng lúc trợ lý quay lại, còn cầm theo hai lon coca. Thường Yến Thanh dặn dò cô ta: "Đưa lon của tôi cho cô bé kia đi."

Trợ lý đưa đến cho Thẩm Khê. Cô ấy nhận bằng hai tay, liên tục nói cảm ơn.

Lon thiếc vào tay tỏa ra hơi lạnh. Lại còn là coca ướp lạnh nữa.

Ồ? Hóa ra nữ thần cũng thích uống coca ướp lạnh à? Nhưng mà mình lấy đi rồi thì chị ấy uống cái gì đây?

Thẩm Khê nghĩ đến chỗ này, không kiềm được hỏi ra miệng. Thường Yến Thanh hướng về phía cô ấy, lắc lắc bình giữ ấm trên tay: "Tôi uống nước nóng."

Thường Yến Thanh chưa bao giờ uống đồ uống có ga. Một năm bốn mùa luôn mang theo bình giữ ấm.

Đồ uống chính là thứ trợ lý thích uống, nhưng uống một mình thì lại cảm thấy áy náy, mỗi lần mua đều muốn mua cho cô một lon, mặc dù cuối cùng cũng xem như đều chui tọt vào bụng cô ta.

Thường Yến Thanh đối xử rất hiền lành với mọi người. Hành vi gián tiếp dung túng này, lúc Châu Hàm dạy dỗ cô ta, cô vẫn luôn ở bên cạnh bao che: Không có gì đâu, để mặc em ấy đi.

Lần này, đúng lúc gặp được Thẩm Khê, cô cũng xem như phân phối tài nguyên đúng chỗ, vừa yêu mến người hâm mộ, vừa giúp người khác hoàn thành ước nguyện.

Thẩm Khê thực sự tiêu rồi. Cô ấy không ngờ nữ thần nhà mình ở ngoài đời lại thân thiết đến như vậy, hoàn toàn không có gánh nặng ngôi sao lớn, còn mời cô ấy uống coca cola.

Yêu rồi, yêu rồi!

Thẩm Khê nhớ lại, cười khúc khích không thể hoàn hồn. Ngũ Nguyệt lắc lắc cô ấy, thử lay tỉnh cô ấy.

Nàng còn muốn biết tiếp theo như thế nào, truy hỏi cô ấy: "Sau đó thì sao?"

Thẩm Khê: "Sau đó, mình bị trợ lý của chị ấy đuổi ra ngoài."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play