Lúc này, Thường Yến Thanh đang ở hậu trường dặm lại lớp trang điểm, chờ sau khi bộ phim kết thúc thì đi vào rạp.
Buổi chiều, sau khi gặp hai người ở khu arcade game, Thường Yến Thanh mơ hồ đoán được hai người sẽ đến xem phim. Đợi sau khi thợ trang điểm dặm xong, cô âm thầm một mình đi đến rạp chiếu phim tìm kiếm.
Trong rạp chiếu phim một mảnh đen kịt, giơ tay không nhìn thấy năm ngón. Thường Yến Thanh hoàn mỹ ẩn nấp trong đó mà không lo lắng bị người khác phát hiện.
Mượn ánh sáng từ màn ảnh, cô đưa mắt lướt nhìn xung quanh rạp chiếu phim, quả nhiên phát hiện hai người ngồi gần lối đi nhỏ.
Mọi người đều ngồi ngay ngắn, chăm chú xem phim. Tình tiết trên màn ảnh đang đến đoạn cao trào. Bé con mím môi, mặt mũi vô cùng lo lắng.
Ngũ Nguyệt dựa vào ghế, gương mặt cũng rất nghiêm túc.
Thường Yến Thanh cứ đứng như vậy, quan sát hai người họ, ý cười dâng lên nơi khóe miệng.
Nhân viên công tác của rạp chiếu phim đứng ngay bên cạnh.
Thường Yến Thanh chỉ về phía hai người, hỏi anh ta: "Chỗ ngồi phía bên kia là số mấy vậy?"
Nhân viên công tác không rõ cụ thể cô chỉ chỗ nào, trên mặt lộ vẻ hoang mang.
"Là cô gái đang ôm đứa bé ấy." Thường Yến Thanh lại tiếp tục giải thích.
Lúc này, người kia mới nhìn thấy rõ. Anh ta nhớ lại một chút, nói với Thường Yến Thanh: "Là hàng thứ 6, ghế thứ 7, chị Thường."
Thường Yến Thanh âm thầm nhớ kỹ số ghế ngồi, gật đầu với anh ta: "Cảm ơn."
Tiếp tục ngừng chân nhìn hai người họ, cô nhất thời không nỡ bỏ đi.
Loại cảm giác âm thầm quan sát sát ở nơi công cộng như thế này là lần đầu tiên. Đối với cô mà nói, thực sự rất mới lạ.
Trước kia, Nguyệt Lượng cũng ở một nơi bí mật gần đó nhìn mình giống như thế này sao?
Thậm chí, Thường Yến Thanh còn bắt được một tia cảm giác không chân thật, giống như thế giới này chính là một bộ phim, cô chỉ là một người đứng xem bên ngoài bộ phim, không hề quen biết người trước mặt.
Chỉ có thể dừng chân ở đây, không thể tiến lên.
Có thể ngắm nhìn nhưng không thể có được.
Ngay cả bản thân còn cảm thấy như thế này, vậy thì trước kia, một mình Nguyệt Lượng theo đuổi cô thì có bao nhiêu tủi thân đây?
Trái tim của Thường Yến Thanh bắt đầu co thắt đau đớn.
Nếu như không có Ngũ Nguyệt thì bây giờ, Thường Yến Thanh cô chắc chắn sẽ cô đơn một mình, mỗi ngày máy móc diễn đi diễn lại những kịch bản đã được lựa chọn tốt chứ không phải trở thành người đứng xem, người cảm thụ kịch bản.
Ngũ Nguyệt chính là nguồn sáng trong bóng đêm đời cô, là Ánh Trăng trong lòng cô.
Thường Yến Thanh im lặng, đứng yên một lúc lâu, cho đến khi bộ phim sắp kết thúc, không thể không rời đi.
Cô âm thầm rời khỏi rạp chiếu phim, đụng phải trợ lý đang ngó dáo dác bốn phía tìm mình.
Tiểu Mễ gấp muốn chết rồi: "Chị đi đâu vậy chị Thường, sắp vào hiện trường rồi, sao lại trốn mất tiêu vậy?"
Thường Yến Thanh bình tĩnh đáp lại cô ấy: "Đi xem phim."
Tiểu Mễ: "..."
Chạy nhiều buổi tuyên truyền như vậy rồi mà vẫn chưa xem đủ hả chị...
Cô ấy xem đến mức muốn nôn ra luôn rồi...
Nhưng cô ấy chỉ có thể trả lời: "Được rồi, người không chạy mất là được."
Hai người đi thẳng về phòng nghỉ. Tất cả mọi người đều đang ở bên trong, đợi sau khi phim kết thúc thì sẽ vào hiện trường.
Thường Yến Thanh vừa vào cửa thì đã đi ngay đến chỗ MC của buổi tuyên truyền lần này.
"Tiểu Trần, đợi lát nữa có thể giúp tôi một chuyện không?" Thường Yến Thanh hỏi anh ta.
"Có thể, cô Thường, chuyện gì thì cô cứ nói đi, có thể giúp được thì tôi chắc chắn sẽ giúp." MC được đề cao nhưng lại cảm thấy sợ hãi, đồng thời cũng có chút lo lắng. Anh ta chỉ là một MC thôi, sao có thể giúp được chuyện gì cho ảnh hậu Thường chứ?
Thường Yến Thanh cười với anh ta: "Yên tâm, chuyện này chắc chắn anh có thể giúp được."
Châu Hàm ngồi trên ghế sô pha cách đó không xa, chỉ thấy cô và MC kia nhỏ giọng nói chuyện với nhau mấy câu, sau đó trên mặt của MC lộ ra chút khó hiểu, hơi gật đầu với cô.
Đợi sau khi Thường Yến Thanh làm xong tất cả mọi chuyện, đi đến trước mặt cô ấy, Châu Hàm mới hỏi cô: "Em nói gì với người ta vậy?"
Cô ấy thực sự có chút tò mò. Thường Yến Thanh không có nhiều bạn bè, chị ấy đều có quen biết. Trong ấn tượng của chị ấy, hai người họ vốn không hề quen biết nhau, có thể nói chuyện gì mà nói tận một lúc lâu chứ.
"Không có gì."
Châu Hàm không tin. Không có gì? Không có gì mà em cười giống như con hồ ly như vậy à?
Nhưng người này vốn kín miệng, không thể cạy ra được điều gì, nhiều lời cũng vô ích, chị ấy không nói thêm gì nữa.
...
Ngũ Nguyệt ở bên trong phòng chiếu phim vẫn còn đang ôm bé con, thưởng thức vai chính Thường Yến Thanh của bộ phim này.
Bởi vì đây là một bộ phim hành động hài hước, tuy có mang theo vài nhân tố kịch tính, nhưng cũng không hề có tình tiết máu me, bạo lực, cho nên Ngũ Nguyệt mới dám dẫn bé con đến xem.
Trong phim, Thường Yến Thanh đóng vai một cô tiểu thư nhà giàu, võ nghệ đầy mình, động tác đánh võ lưu loát, kỹ năng diễn xuất tiến bộ, khiến cho người xem vui thích.
Phần sau của phim có chứa tình tiết plos twist. Tiểu thư hiền lành bắt đầu hắc hóa, cho đến cuối cùng, mọi người mới kinh ngạc thán phục, hóa ra, tiểu thư mới là trùm cuối.
Kịch bản logic, cao trào thay nhau nổi lên, tình tiết gây cười xuất hiện không ngừng, dư vị vô tận. Tóm lại, rất đáng xem.
Ánh đèn bắt đầu dần dần sáng lên. Ánh sáng chói mắt kia chiếu vào mặt, Ngũ Nguyệt híp mắt, giơ tay hơi che mắt Tinh Duyệt lại, tránh cho ánh sáng này chiếu thẳng đến.
MC lên sân khấu, bắt đầu giới thiệu chương trình: "Xin chào, chào mừng đã đến buổi meetinh của đoàn làm phim <XXX>. Tôi là MC của buổi meeting này, Trần xx..."
Nói xong một đoạn lời thoại, hiện trường bắt đầu náo nhiệt hẳn lên. Thành viên trong đoàn phim bắt đầu lần lượt tiến lên sân khấu. Đầu tiên là đạo diễn, tiếp theo là biên kịch, sau đó là các vị diễn viên... Nam chính áp chót, là người thứ hai đếm ngược bước lên sân khấu.
Nam chính của bộ phim này là một anh trai bỗng hot trong mấy năm gần đây. Trước kia, khichưa hot, anh ta thường diễn rất nhiều vai phụ, lặng lẽ rất nhiều năm, mới đợi được lúc chuyển mình.
Xuất đạo sớm, tốn nhiều thời gian như vậy, kỹ năng diễn xuất được tôi luyện càng thêm xuất sắc, tuổi tác cũng không còn nhỏ nữa.
Là nam chính, dĩ nhiên nhân khí sẽ bùng nổ cả rạp. Hiện trường có gần một phần ba là người hâm mộ của anh ta, còn có một phần ba là của Thường Yến Thanh. Hai người cân sức cân tài.
Anh ta vừa mới xuất hiện, tiếng hoan hô trong rạp vang lên liên tục, dưới sân khấu còn truyền đến tiếng tỏ tình của khán giả.
Tính cách của người này tương đối thoải mái. Dưới bầu không khí sôi sục như thế này, anh ta tự động làm thay công việc của MC, đầu tiên là tự giới thiệu bản thân một phen, để hiện trường náo nhiệt thêm một chút nữa, mới bắt đầu giới thiệu Thường Yến Thanh ra trận.
Sau khi anh ta nói xong, Ngũ Nguyệt lập tức trông thấy Thường Yến Thanh chậm rãi bước ra từ trong bóng tối, đi đến phía dưới ánh đèn. Ánh sáng kia rơi trên người cô, càng tôn lên khí chất thoát tục của cô.
Có lẽ vì để phù hợp với hình tượng nhân vật được xây dựng trong bộ phim, hôm nay, Thường Yến Thanh một một bộ suit màu đen, bên trong phối với áo sơ mi trắng đơn giản, chỉ cài đến nút thứ ba, cổ áo hơi mở rộng, cà vạt thắt hờ, mái tóc đen miễn cưỡng che phủ được bả vai, còn cố ý để kiểu vuốt ngược.
Đôi giày da đế bằng màu đen trên chân kia, là buổi sáng mang từ nhà ra ngoài.
Ngũ Nguyệt nghe thấy bên cạnh có người hô "Nữ thần, em yêu chị! Em muốn sinh khỉ con cho chị!" thì hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Người phụ nữ đáng chết, xin chị ngừng phát ra mị lực của mình.
Fans ở hiện trường bị mê hoặc đến mức không phân biệt được đông tay nam bắc. Ngũ quan ưu việt này, khí chất tuyệt vời này, ảnh hậu nhà họ thực sự là soái đến mức khiến người ta bi thảm.
Các Thanh Thang giơ đồ tiếp ứng trên tay lên huơ huơ, lớn tiếng kêu tên của Thường Yến Thanh.
Trong tay của Tinh Duyệt còn cầm tờ banner buổi chiều được người ta tặng, trên tay buộc dải lụa tiếp ứng màu xanh lục.
Buổi chiều, sau khi nhận được dây lụa, Tinh Duyệt lập tức kêu mami cột lên cho bé, còn quấn lấy mami, yêu cầu nàng cũng phải đeo lên tay.
Lúc này, bé con học theo những người ở hiện trường, cũng giơ tấm banner lên, vốn dĩ định kêu mẹ, nhưng nhớ lại lời hứa lúc đó với mami, liền không mở miệng nữa, chỉ kích động huơ huơ tay, ánh mắt lóe sáng như những vì sao.
Thường Yến Thanh đứng trên sân khấu, ở giữa một đám diễn viên, nhìn về phía khu vực bên này. Sau khi trao đổi ánh mắt với bé con một cái, cô mỉm cười đầy cưng chiều với bé, chậm rãi lên tiếng: "Xin chào, tôi là Thường Yến Thanh, vai trò trong bộ phim này là..."
Tinh Duyệt chớp mắt, có chút khó tin. Bé con kích động cầm lấy cánh tay của Ngũ Nguyệt, lắc lắc: "Mami ơi, lúc nãy mẹ mới nhìn con đó."
Ngũ Nguyệt: "Ha ha, sao có thể chứ." Bé con lại mơ mộng hão huyền nữa rồi.
Tinh Duyệt thấy nàng không tin thì ngẩng đầu, ánh mắt chăm chú nhìn nàng: "Thật đó ạ! Lúc nãy mẹ còn cười với con nữa!"
Ngũ Nguyệt cũng không trả lời, sờ sờ đầu của bé con, chỉ xem như bé đang mê sảng.
Họ đã trốn rất kỹ rồi, sẽ không bị phát hiện đâu. Có lẽ Thường Yến Thanh nhìn bao quát cả khu vực này, chứ không riêng gì Tinh Duyệt. Chắc chắn bé con nhìn lầm rồi.
Tinh Duyệt thấy không thuyết phục được mami nhà mình, bản thân lại không có bằng chứng thực sự, nên cũng lười nói với nàng.
Lúc này, tất cả nhân viên có mặt đều đã giới thiệu xong xuôi, ngồi xuống. Đạo diễn và diễn viên chính bàn về những chuyện tâm đắc và một vài câu chuyện thú vị xảy ra trong quá trình quay phim.
Sau màn đối thoại là tiết mục người xem đặt câu hỏi. Theo như Ngũ Nguyệt biết, trong phần đặt câu hỏi này, phần lớn người hỏi đều đã được sắp xếp sẵn, cho nên câu hỏi đều sẽ liên quan đến bộ phim và nhân vật, tất cả đều là để đạt được mục đích tuyên truyền. Mọi người cũng trả lời tương đối khách quan.
Chỉ có một số ít là ngẫu nhiên chọn ra từ trong các khán giả, mà những câu hỏi này đều khá riêng tư và bát quái.
Có một người đã hỏi Thường Yến Thanh vấn đề như vậy.
"Trong phim, vai diễn của bạn là một cô tiểu thư yêu thích mẫu đàn ông chính trực. Vậy thì xin hỏi trong hiện thực, mẫu người lý tưởng của bạn là gì?"
Đám người dưới sân khấu nghe thấy câu hỏi này thì bắt đầu xôn xao, giơ ngón tay cái với anh ta. Câu hỏi này hỏi vô cùng hay, họ cũng muốn biết.
Ngũ Nguyệt nghiêng đầu, vô cùng hứng thú.
Nàng cũng muốn nghe thử một chút vợ sẽ khen mình như thế nào.
Thường Yến Thanh đối mặt với vấn đề bát quái như thế này, không hoảng không giận, tựa vào tay vịn của ghế sô pha, chậm tãi giơ micro lên, chậm rãi mở miệng: "Hiền lành, đáng yêu."
Chỉ thốt lên bốn chữ, rồi không nói gì nữa.
Nam chính ở một bên rõ ràng đã bị câu nói này làm cho kinh ngạc, hỏi ra tiếng lòng của khán giả: "Đáng yêu? Vậy là, cô thích người nhỏ tuổi hơn mình à?"
THường Yến Thanh suy nghĩ một chút, Nguyệt Lượng thực sự nhỏ hơn cô ba tuổi, cho nên đã gật đầu: "Ừ."
Dưới sân khấu dậy sóng.
Người nam chính kia nhíu mày, nói với cô: "Quào, không ngờ Yến Thanh lại thích hình mẫu em trai."
Anh ta quay đầu nhìn về phía khán đài, nháy nháy mắt, mở miệng nói: "Đã nghe rõ hết chưa? Yến Thanh thích người đáng yêu. Mấy người đàn ông đến tuổi lập gia đình có điều kiện phù hợp thì không nên bỏ lỡ nha."
Còn các fans của cô thì đều kinh ngạc đến rơi mất cằm.
Ảnh hầu nhà họ! Vậy mà! Thích! Niên hạ*!???
*Người nhỏ tuổi hơn mình.
Tiếng loảng xoảng vang lên chính là âm thanh cõi lòng tan nát của người hâm mộ.
Trong lòng họ âm thầm tính toán một chút những người phù hợp điều kiện ở trong giới, phát hiện không có một ai xứng với ảnh hậu nhà mình.
Ngũ Nguyệt nghe thấy bốn chữ này, âm thầm líu lưỡi. Còn tưởng rằng sẽ nghe thấy mấy lời dễ nghe chứ. Câu này, nếu như đổi lại là nàng thì đã có thể khen cô khen ra một đóa hoa luôn rồi.
Chờ đợi uổng công một trận.
Người này luôn luôn không biết nói mấy câu tâm tình. Ngay cả khen người ta cũng nhàm chán như vậy.
Câu trả lời của Yến Thanh nhấc lên một đợt cao trào. Mấy người đặt câu hỏi phía sau đều nhắm vào cô, hỏi một vài vấn đề kì lạ, đều bị cô nhanh trí hóa giải, thực sự cũng không tiếp tục có được thông tin mới gì nữa.
Kết thúc phần đặt câu hỏi, MC cue sang quá trình khác, tiến vào hoạt động tương tác. Lần này thực sự sẽ rút thăm ngẫu nhiên từ trong những người xem.
Trò chơi rất cũ. Đuổi hình bắt chữ.
Chỉ có sáu diễn viên chính, phụ tham gia trò chơi. Họ đứng trên sân khấu, xếp thành một hàng. Micro được đưa đến. Họ sẽ kêu ngẫu nhiên một số ghế ngồi.
Khi nói đến chỗ của Thường Yến Thanh, cô hơi cúi đầu xuống, nói vào micro: "Hàng số 6, ghế số 7."
Màn tương tác này, vốn dĩ người được chọn là số cố định, nhưng bởi vì tiết mục này cũng không có diễn tập, thuộc tính linh hoạt nhiều hơn, cho nên cô bèn lợi dụng chỗ hở, nhờ MC lúc đó đổi thành để bản thân tự chọn.
Người có số chỗ ngồi được đọc lên vô cùng vui vẻ, chạy lên trên sân khấu, chỉ có người được Thường Yến Thanh đọc số lại chậm chạp chưa đến.
Vốn dĩ chỉ có vài người tò mò nhìn về phía Ngũ Nguyệt, nàng không hề để ý. Kết quả, bởi vì nàng vắng mặt, ánh mắt của cả hiện trường đều tập trung về phía nàng.
Bị cả đám người nhìn chằm chằm, nàng dần dần ý thức được chuyện gì đó, cứng nhắc lấy vé xem phim ra, phía trên in chình ình mấy chữ "hàng số 6, ghế số 7".
Cho nên, Thường Yến Thanh phát hiện ra nàng từ lúc nào vậy? Nàng tự cho rằng bản thân đã che giấu rất tốt, rất bí mật rồi, không ngờ vẫn bị bắt ra, ngay giữa bàn dân thiên hạ.
Chắc chắn chị ấy cố ý.
Nhưng bây giờ, tên đã lên dây, không bắn không được, Ngũ Nguyệt chỉ có thể nhắm mắt đi lên.
Nàng dặn dò bé con ngoan ngoãn ngồi yên tại chỗ, đừng làm loạn. Tinh Duyệt khẽ gật đầu, nàng liền lên sân khấu.
Thang Thang ngồi trong khán phòng vô cùng hâm mộ người được Thường Yến Thanh đích thân chọn. Đợi sau khi người kia lên sân khấu, cô ấy cẩn thận xem thử rốt cuộc người được trời chọn này là ai.
Kết quả vừa nhìn một cái, thực sự cô ấy có quen biết. Người này, còn không phải chính là chị gái hồi chiều sao?
Cô ấy còn nghĩ hèn gì người kia sao lại trông quen mắt như vậy! Đây còn không phải là Nguyệt Lượng sao?
Biết ngay cái khí chất tuyệt vời như thế, cái sự xinh đẹp ngay cả cách một lớp khẩu trang cũng có thể cảm nhận được kia, chắc chắn sẽ không phải là một người bình thường!
Đợi đã, đi lệch hướng rồi.
Cho nên, nữ thần và Nguyệt Lượng?
Ôi mẹ ơi, giật hết cả mình!
Số dưa cả đời này mình ăn cũng không nhiều bằng hôm nay!
Cô ấy quay đầu nhìn về hàng số 6, ghế số 7, bé con đang ngoãn ngoãn ngồi đó, nhìn lên phía sân khấu.
Bây giờ, Thang Thang có thể khẳng định một trăm phần trăm họ là một nhà ba người.
Bí mật động trời này không ngừng xoay chuyển trong lòng cô ấy, thiêu đốt nội tâm nóng bỏng của cô ấy. Cô ấy lại không thể nói cho bất cứ người nào biết.
Hơn nữa, cho dù có nói ra thì cũng sẽ không có ai tin, trái lại sẽ mắng cô ấy bị bệnh tâm thần.
Lần đầu tiên Thang Thang hận đôi mắt nhìn thấu hồng trần và cái đầu linh hoạt này của mình.