Có lẽ thật sự đã lâu không gặp cô gái ngốc nghếch này, Chúc Trầm Ngâm cầm trên tay chiếc điện thoại di động một lúc, anh đã có thể suy ra Cố Doanh muốn biểu đạt điều gì dựa trên hai chữ không có ngữ cảnh này.
Lúc này anh mới đứng dậy khỏi ghế, chậm rãi hỏi: "Chị dâu của cậu tới đây, còn cãi nhau với ai đó?"
Cố Doanh cả kinh thiếu chút nữa cắn rớt đầu lưỡi mình: "Mẹ kiếp, cái này mà anh cũng có thể đoán ra!? Chúc Trầm Ngâm đầu óc anh phát triển như thế nào vậy?"
Anh không trả lời những lời ngu ngốc, sải bước về phía cửa: "Ai nói với cậu?"
"Chính em đã nhìn thấy!" Cố Doanh vừa đi cùng anh về hướng thang máy, vừa kích động giơ tay ra hiệu, "Vừa rồi em không phải xuống lầu mua đồ uống sao, khi quay lại em đã nhìn thấy Thẩm Hàm và y tá Văn Văn ở đại sảnh vây quanh một cô gái trẻ. Em nhìn thế nào cũng thấy cô gái trẻ đó hơi quen, nhớ ra anh đã cho em xem ảnh của chị dâu, liền phát hiện ra ai ya đây không phải là chị dâu sao!"
Chúc Trầm Ngâm đi tới thang máy ấn nút xuống tầng rồi liếc nhìn anh ta: "Toàn bộ Nhân Thần tính ra cậu là người ít bận nhất, chuyện gì cậu cũng có thể đụng phải."
"Anh!"
Cố Doanh tức giận đến mức thổi râu trừng mắt: "Chúc Trầm Ngâm anh đừng có mà không biết tốt xấu! Nếu không phải đụng phải em, chạy như chó muốn lên mách với anh, có lẽ chị dâu chốc lát đã bị bọn họ ức hiếp thành cái dạng gì rồi!"
Nghe đến đây, Chúc Trầm Ngâm quay đầu đi theo bản năng cười một tiếng.
Cố Doanh trợn tròn mắt: "Anh… vợ anh bị bắt nạt, sao anh còn cười?"
Chúc Trầm Ngâm bước vào thang máy, nụ cười trên khóe miệng vẫn còn đọng lại: "Tôi cảm thấy cậu đảo ngược vị trí chủ ngữ và vị ngữ rồi."
Cố Doanh: "???"
Phía bên kia.
Người nào quen biết Cao Gia Tiện đều biết tính tình của cô hoàn toàn không có liên quan gì đến "tốt", hơn nữa còn bị đối phương không ngừng truy hỏi ở đây lúc đói bụng, chút kiên nhẫn và nhẫn nại cuối cùng cũng triệt để cạn kiệt.
Cô nhìn Thẩm Hàm và Văn Văn, nụ cười trên mặt biến mất: "Vậy hôm nay hai người định đứng canh ở đây sao?"
Thẩm Hàm nhìn cô, không nóng không lạnh nói: "Trị an quản lý của bệnh viện Nhân Thần luôn rất nghiêm ngặt, nếu không phải bệnh nhân đến khám bệnh thì phải đăng ký đặc biệt hoặc bác sĩ đích thân đến đón người. Nếu mỗi người nhà đều tùy tiện chạy đến bệnh viện và không chứng minh được danh tính, nếu xảy ra chuyện, ai sẽ chịu trách nhiệm?"
Cao Gia Tiện bị chọc cho buồn cười: "Tôi tay không tấc sắt, chỉ đến đây tìm tiên sinh nhà tôi, tại sao ở nơi này của cô tôi cảm giác như mình đang phạm pháp vậy?"
Vì có người chống lưng, Văn Văn tức khắc trở nên kiêu căng ngạo mạn hơn: "Bác sĩ Chúc rất nổi tiếng ở bệnh viện của chúng tôi, mọi người đều rất ngưỡng mộ anh ấy, vì vậy không thể loại trừ khả năng một số người có tình cảm quá mức với anh ấy muốn đến quấy rối anh ấy. Là đồng nghiệp của anh ấy, tất nhiên chúng tôi phải bảo vệ anh ấy."
"Vậy à..." Cô nâng cằm về phía Văn Văn, "Có tình cảm quá mức, cô đang nói mình sao?"
"Cô!" Khuôn mặt Văn Văn đỏ bừng vì tức giận, cô ta chỉ tay vào mặt cô, "Cô đừng có nói nhảm!"
Vẻ mặt Cao Gia Tiện lạnh lùng, đẩy ngón tay Văn Văn ra: "Con gái đó, động khẩu chứ không động thủ."
Vốn dĩ trong đại sảnh không có mấy người, nhưng bởi vì giọng của bọn họ càng ngày càng lớn, đã có rất nhiều người và bệnh nhân cách đó không xa đang quan sát.
Đúng lúc căng thẳng, Cao Gia Tiện vừa ngước mắt lên liền nhìn thấy một bóng dáng tuấn tú quen thuộc mặc áo blouse trắng từ trong thang máy đi ra.
Thời điểm bốn mắt chạm nhau, cô không biết tại sao, nhưng cô cảm thấy lúc này tâm tình rất tốt.
Văn Văn và Thẩm Hàm có lẽ không mong đợi anh đến, một lúc sau họ nhìn anh đến càng lúc càng gần.
Anh bước đến bên cạnh Cao Gia Tiện, đứng yên tại chỗ không nói lời nào, hơi cúi đầu, cầm lấy túi giữ nhiệt trong tay cô.
Chỉ một hành động im lặng này.
Cao Gia Tiện nhìn thấy Thẩm Hàm và Văn Văn đối mặt với nhau, sắc mặt thay đổi rõ rệt.
Tim cô đáp xuống đất ngay lập tức.
Mặc dù khi anh không xuất hiện, cô không sợ người khác tìm kiếm phiền phức, nhưng khi anh xuất hiện, cô nhận ra mình vẫn hy vọng anh có thể đứng bên cạnh cô vào lúc như vậy.
Thẩm Hàm dường như vẫn có chút không thể tin được, mắt tròn mắt dẹt, vẻ mặt bình tĩnh tươm tất vừa rồi rốt cuộc không kìm lòng được: "Trầm Ngâm, vị này thật là…?"
Chúc Trầm Ngâm đứng ở vị trí nhỉnh hơn Cao Gia Tiện một chút, động tác của anh đã ngầm mang phong thái của một người bảo vệ.
Lúc này, anh khẽ quay đầu lại nhìn cô, sau đó quay sang Thẩm Hàm và Văn Văn nói: "Vợ tôi đến mang cơm cho tôi, tôi mãi khám bệnh quên mất thời gian, không kịp xuống đón cô ấy."
Khuôn mặt của Văn Văn căn bản không nhìn được nữa, Chúc Trầm Ngâm bâng quơ nói vài câu nhẹ nhàng này, như thể bốn cái bạt tai tát vào mặt cô ta một cách dữ dội, ngay cả Cao Gia Tiện cũng cảm thấy đau thay cô ta.
Nhưng vẫn chưa kết thúc.
Cô lại nghe thấy anh nói với Thẩm Hàm: "Tôi sẽ đi đăng ký lại cho cô ấy sau, đồng thời cũng sẽ đến chỗ bảo vệ và quản lý xin lỗi. Nếu cô ấy sau này lại gặp mọi người, hãy trực tiếp đưa cô ấy đến chỗ tôi là được rồi."
Aaa.
Cao Gia Tiện hô một tiếng thật đau thay cho Thẩm Hàm.
Thẩm Hàm rốt cuộc lớn tuổi hơn Văn Văn một chút, lòng dạ cũng thâm sâu, nhìn thấy tình hình như thế, cô ta đã điều chỉnh lại biểu cảm trên mặt, kéo Văn Văn với đôi mắt đỏ hoe ra phía sau.
Sau đó, cô ta mỉm cười với Chúc Trầm Ngâm, nhưng trong giọng điệu lại có chút bất bình: "Trước đây tụi em chưa từng nghe anh nói là đã kết hôn nên hôm nay mới xảy ra hiểu lầm, hoàn toàn không có ý định nhắm vào vợ anh."
Chúc Trầm Ngâm nhàn nhạt đáp lại: "Bây giờ thì tất cả mọi người đều đã biết. Trước đây tôi không đề cập đến là vì chúng tôi vừa mới lãnh chứng vào ngày hôm qua."
Thẩm Hàm á khẩu không nói nên lời.
Trong lòng Cao Gia Tiện sảng khoái không thôi, lúc này vỗ vỗ cánh tay của Chúc Trầm Ngâm, thò nửa đầu ra từ phía sau anh: "Xem như hôm nay anh không dùng loa trong bệnh viện để công khai cả tòa nhà rằng anh đã kết hôn, vẫn là anh không đúng rồi."
Thấy Thẩm Hàm sắc mặt lại sắp tái, cô giật giật tay anh, sốt sắng chuẩn bị xoay người chạy lấy người: "Em đói."
Chúc Trầm Ngâm liếc nhìn cô, nín cười rồi nói với Thẩm Hàm và Văn Văn: "Tôi đưa vợ tôi lên trước, nếu tôi không dỗ khi cô ấy đói, tôi sẽ rất thảm."
Thẩm Hàm và Văn Văn đứng đó, sắc mặt còn xấu hơn cả đáy nồi cháy xém.
...
Cao Gia Tiện đi theo Chúc Trầm Ngâm vào tận thang máy và lên lầu.
Vừa bước vào phòng, cô không thèm để ý xem cửa có đóng hay không, mở miệng nói: "Ai là bạn gái cũ của anh? Hay là cả hai?"
Trong phòng một mảnh im lặng.
Cô nói xong liền cảm thấy có gì đó không đúng, vừa quay đầu lại thì phát hiện phía sau có người đang đứng.
Người đàn ông có khuôn mặt thư sinh trắng nõn sạch sẽ và thanh tú, một đôi mắt biết cười, lúc này đang cười ngây ngô nhìn cô.
Cao Gia Tiện muốn nói "Cái nón ngớ ngẩn* này là ai vậy?", thì nghe thấy cái nón ngớ ngẩn đó nói: "Xin chào, chị dâu, em tên là Cố Doanh, chị cũng có thể gọi em là Cố trứng, em và Chúc Trầm Ngâm là đồng nghiệp kiêm bạn bè."
*Nón ngu hay còn gọi là nón cổ ngớ ngẩn theo tiếng địa phương Đông Bắc, được phát âm là "shǎ mào", có nghĩa là hạ thấp người khác. Ý nghĩa ban đầu là ngu ngốc và liều lĩnh, đôi khi nó là một loại tình yêu dành cho những người đơn giản và chất phác, thẳng thắn và trung thực, tốt bụng và đáng yêu. (Baidu)
Chúc Trầm Ngâm đặt túi giữ nhiệt lên bàn rồi mở ra, không hề ngẩng đầu lên: "Quên hai chữ cuối cùng đi."
"Chị dâu, báo cáo, em có thể trả lời câu hỏi này cho anh ấy." Cố Doanh đóng cửa lại, cười như một con chuột chỉ ăn trộm gạo bên cạnh, "Cả hai đều không phải, Trầm Ngâm thường không để ý đến họ."
Cao Gia Tiện cảm thấy thoải mái hơn, nhìn Cố Doanh hỏi: "Không phải nữ bác sĩ đó thật sao?"
"Trời đất chứng giám, tuyệt đối không phải!" Cố Doanh thiếu chút nữa đã thề thốt thay Chúc Trầm Ngâm, "Thẩm Hàm và em là bạn học, cô ấy đã theo đuổi Trầm Ngâm từ khi học đại học, còn nói với mọi người khắp nơi rằng cô ấy là bạn gái của Trầm Ngâm, cô ấy đã rất phiền đến Trầm Ngâm."
Cô gật đầu: "Nhìn giống như chuyện cô ta sẽ làm được."
Cố Doanh phẫn nộ siết chặt tay: "Cái này gọi là gì? Trà xanh! Long Tỉnh!"
"Có vẻ cậu rất hiểu, có phải trước kia đã gặp qua không?" Cao Gia Tiện cảm thấy tên mũ ngốc này rất thú vị, đơn giản ôm cánh tay trò chuyện với cậu ta.
"Đừng nói nữa." Cố Doanh vò đầu bứt tai, cảm thấy giây sau mình sắp khóc thành tiếng, "Khi còn trẻ không biết gì, em đã bị loại con gái này lừa gạt tiền bạc và tình cảm… Hầu như không ai bị lừa cả. Kể từ đó, chỉ cần em nhìn thấy một cô gái như thế này, em sẽ bỏ chạy năm trăm mét."
Cô không thể nhịn được nữa bắt đầu cười, Cố Doanh thấy cô cười, biểu tình càng khổ sở: "Chị dâu, sao chị còn cười em vậy? Em đã rất đáng thương rồi, cái lịch sử đen tối này đã bị bạn học em công khai trêu ghẹo hơn ba mươi ngàn lần vẫn chưa ngừng..."
"Không sao đâu, cậu phải nghĩ như thế này." Cao Gia Tiện vươn tay vỗ vỗ vai cậu ta, "Trước kia đã từng bị lừa, hiện tại sẽ không bị lừa nữa. Nếu cậu lớn như vậy mà còn bị lừa, chẳng phải càng bị người khác chê cười hăng hơn sao?"
Cố Doanh mở miệng: "Chị nói đúng!"
"Cố Doanh."
Đúng lúc này, một giọng nam không cao cũng không thấp đột nhiên vang lên sau lưng họ.
Cao Gia Tiện quay lại thấy Chúc Trầm Ngâm đang bình tĩnh nói với Cố Doanh, "Cậu đã xem bệnh nhân ở phòng 09 chưa?"
"Mẹ kiếp!"
Cố Doanh chửi thề một câu, xoay người đi ra ngoài. Nhưng trước khi lao ra khỏi phòng, cậu ta còn quay đầu lại khí thế hét vào mặt Cao Gia Tiện, "Chị dâu, đừng lo lắng, cho dù tất cả các cô gái trong bệnh viện đều thèm nhỏ dãi Chúc Trầm Ngâm, trong mắt anh ấy cũng không có các cô ấy!"
Trái tim của Cao Gia Tiện lệch một nhịp.
Căn phòng yên lặng trở lại, vừa rồi cô không có cảm giác gì, nhưng khi thực sự không có ai xung quanh và chỉ còn lại hai người bọn họ, cô chợt nhận ra hình như mình đã nói điều không nên nói.
Hai câu hỏi dò của cô dường như khiến cô thực sự nhận mình là vợ anh để hỏi tội.
Trên thực tế, cô nào có tư cách hỏi đến?
"Ngồi đi." Trước khi cô có thể nghĩ về lời mở đầu, Chúc Trầm Ngâm đã nhẹ nhàng kéo chiếc ghế bên cạnh bàn ra.
Cao Gia Tiện cắn chặt răng, ngồi xuống như không có chuyện gì xảy ra, nghe anh nhẹ giọng nói: "Đi thị sát hài lòng chứ?"
Oành.
Cao Gia Tiện nghe thấy một đám mây hình nấm nổ tung trên đầu mình.
Cô mở to mắt, trên má hiện lên vệt đỏ nhàn nhạt: "… Em đi thị sát anh?"
Chúc Trầm Ngâm cụp mắt xuống, dùng ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng mở hộp giữ nhiệt, trên khóe môi nở một nụ cười nhàn nhạt: "Đích thân tới thị sát và có lời khai của nhân chứng, hẳn là có thể hoàn toàn chứng minh sự trong sạch của anh."
Đây thực sự là kế một mũi tên trúng hai con nhạn, đầu tiên là anh cam đoan với cô rằng anh sẽ không đưa ai về nhà, để cô yên tâm ở nhà, thứ hai lại chỉ ra anh thực sự vẫn trong tình trạng độc thân.
Cao Gia Tiện trả lời chắc nịch: "Em không biết hàm lượng vàng của nhân chứng này, ai biết được cậu ta đã nhận hối lộ của anh."
Anh nhướng mày: "Anh không ngại cho người ta biết chúng ta đã kết hôn."
Cô nghe thấy điều này, lập tức sững sờ cả người.
Sao có thể như thế được? Làm sao anh có thể không bận tâm?
Thật ra Cao Gia Tiện muốn hỏi anh tại sao, họ chỉ có một năm hôn nhân đầy sương gió như vậy, anh nói với cả thế giới, cuối cùng điều đó không tốt cho anh, dù là trong sự nghiệp hay cuộc sống cá nhân của anh.
Nhưng cô sợ rằng câu trả lời cô hỏi không phải là những gì cô muốn nghe.
Thấy cô không nói lời nào, anh cười như không cười nói: "Bây giờ có muốn dẫn em đi khắp tòa nhà để giới thiệu không?"
"Lăn đi, đừng cho là em không biết anh chỉ muốn lấy em ra làm lá chắn, khiến những cô gái kia không có hứng thú tự động rút lui." Cô máy móc chuyển đề tài, chỉ chỉ hộp giữ nhiệt trước mặt anh, "Ăn cơm của anh đi."
Anh mấp máy môi dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại cúi đầu, liếc mắt nhìn đống đồ ăn đen ngòm trong hộp không biết làm sao, ngẩng đầu nhìn cô: "Anh chỉ muốn hỏi, đây là cơm sao?"
Cô vô cảm: "Anh muốn chết?"
Anh cong khóe miệng: "Em nghĩ khá chu đáo."
Cao Gia Tiện: "?"
Chúc Trầm Ngâm: "Gửi cái này đến bệnh viện cho anh ăn, sau khi ăn xong anh cũng có thể trực tiếp được xử lý ngay tại chỗ."
Cô đỏ mặt đập bàn: "Em không đốt giấy cho anh là tốt rồi, vẫn là thứ cho người sống ăn!"
Anh cầm thìa lên, thật sự múc một miếng từ món ăn đã đen kia, đưa vào miệng: "Phải, anh cảm động đến rơi nước mắt."
Cao Gia Tiện trơ mắt nhìn anh thực sự đưa từng thìa thức ăn cho lợn vào miệng và nhai chậm rãi, muốn từ trên mặt anh tìm ra vẻ mặt đau khổ. Kết quả phát hiện anh thậm chí còn không cau mày, sau khi nhai xong rồi nuốt xuống hoàn toàn.
Cô há miệng: "Anh… anh ăn thật à?"
"Bằng không thì?" Anh nheo mắt, "Đây là em tự mình làm mà."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT