Edit+beta: LQNN203Chúc Trầm Ngâm tuy là nói với Cố Ninh và Cao Hồng, nhưng mắt lại nhìn chằm chằm vào Cao Gia Tiện.
?? Anh hiểu cái rắm.
Cổ họng Cao Gia Tiện thắt lại, ở trong lòng thầm mắng một câu.
Cô cảm thấy anh hẳn là rất rõ ràng hai mắt mình bẩm sinh rất tốt, sẽ tận dụng chúng trong những trường hợp khác nhau.
Rốt cuộc bị một đôi mắt như vậy nhìn, luôn có thể khiến đối phương của cuộc trò chuyện, đặc biệt là phái nữ, trong lúc vô ý liền sinh ra chút suy nghĩ lung tung, do đó mà gây ra hỗn loạn.
Cũng không biết người này ở bệnh viện, rốt cuộc dựa và đôi mắt này, có đào hoa mời chào dù là cố ý hay vô tình không.
Nghĩ đến đây, trong lòng cô không quá thoải mái.
Vì thế giây tiếp theo, cô bỗng nhiên cười nhạt nhìn anh: "Anh hiểu cái gì?"
Trước khi Chúc Trầm Ngâm chưa kịp mở miệng trả lời, cô đã tiến lại gần anh một chút, dựa vào bên tai anh, dùng giọng chỉ có hai người bọn họ mới có thể nghe rõ nói: "Anh cảm thấy ý của bố mẹ em chính là hy vọng hai chúng ta phu thê chung sống hòa thuận... Hay là, sớm sinh quý tử?"
Nghe được ánh mắt anh hơi tối sầm lại, theo bản năng cúi đầu nhìn lại cô.
Cô cong khóe môi có má lúm đồng tiền nhỏ, chớp chớp mắt với anh: "Em không hiểu lắm."
Phóng hỏa xong, cô trực tiếp lui về phía sau một bước, quay đầu nói với Cố Ninh và Cao Hồng: "Bố mẹ, không còn sớm nữa, hành lý đợi lát nữa con tự thu thập được rồi, con gọi xe đưa hai người về nhà trước."
Cố Ninh và Cao Hồng nghĩ vợ chồng son mới cưới, bọn họ ở chỗ này quấy rầy lâu cũng không tốt, lúc này đã đem đồ đưa đến, giường cũng trải xong, hai vợ chồng già vung tay lên, tiêu sái nói: "Được, chúng ta đi trước, các con nghỉ ngơi sớm chút."
Bốn chữ "nghỉ ngơi sớm chút" thực vi diệu, Cao Gia Tiện nghe xong không khỏi trợn mắt ngoác mồm.
Cố Ninh và Cao Hồng lập tức bắt đầu giả vờ ánh mắt họ không tốt.
Chúc Trầm Ngâm đứng bên cạnh giấu đi ánh sáng vỡ vụn vừa mới bị trêu chọc trong đáy mắt, lấy chìa khóa xe trong túi quần ra: "Dì Cố chú Cao, để con lái xe đưa hai người về."
"Không cần không cần." Cố Ninh liên tục xua tay, "Chúng ta đi taxi rất tiện, con cũng đừng ra cửa nữa, không phải nói để hai con nghỉ ngơi sớm một chút sao?"
Ai biết được, anh lúc này thế mà lơ đãng hướng Cao Gia Tiện bên kia liếc mắt một cái, nói: "Đi qua đi lại một vòng rất nhanh, Tiện Tiện hẳn là có thể đợi."
Cao Gia Tiện: "???"
Mà Cố Ninh nghe xong lời này, trực tiếp làm lơ Cao Gia Tiện sắc mặt đã xanh lại, miệng cười gian xảo đi theo Chúc Trầm Ngâm ra ngoài: "Được được, con bé nhất định phải đợi được, nếu nó dám ngủ trước khi con về, mẹ nhất định đánh gãy chân nó."
Cao Gia Tiện: "..."
Nhóm người này có phải đều điên rồi hay không!?
Mẹ cô cô rất hiểu, miệng toàn nói phét là chuyện thường, nhưng vị bác sĩ Chúc trước nay nghiêm cẩn ổn trọng hiện tại đang xảy ra chuyện gì?
Cô nhớ rõ anh trước kia thật sự không phải loại há mồm liền mang phong cách cợt nhả này.
Ai biết chuyện này vẫn chưa kết thúc, khi ra đến cửa, Cố Ninh một bên mang giày, một bên lại nói: "Đúng rồi, Trầm Ngâm, sao con còn ở kêu chúng ta là chú và dì? Con cùng Tiện Tiện hôm nay đều đã lãnh chứng rồi, không thay đổi xưng hô sao?"
Cao Gia Tiện vốn dĩ đang ở trong lòng tính toán nhân lúc Chúc Trầm Ngâm đưa bố mẹ cô về, cô sẽ đến khách sạn gần đây ở tạm một đêm, ngày mai lại nghĩ cách về nhà thuyết phục Cố Ninh bọn họ lấy chìa khóa đến một căn hộ khác ở.
Nhưng vừa nghe đến lời này, cô thiếu chút nữa không đem mình sặc chết: "... Mẹ!"
"Kêu mẹ làm gì?" Cố Ninh nhún vai, "Mẹ hiện tại muốn nghe Trầm Ngâm gọi mẹ như vậy hơn."
Cao Hồng ở bên cạnh cười không ngừng, một chút đều không có ý muốn ngăn cản Cố Ninh.
Chúc Trầm Ngâm lúc này nghiêng đầu nhìn thoáng qua khuôn mặt đỏ của Cao Gia Tiện, sau đó quay mặt đi, ngữ khí ôn hòa lại khách khí nói với Cố Ninh và Cao Hồng nói: "Bố, mẹ."
Hai chữ nhẹ nhàng, ngắn ngủi nhưng mạnh mẽ.
"Ai u!" Cố Ninh rất cao hứng, Cao Hồng cũng cười liên tục gật đầu.
"Những lời này đây, mẹ vốn dĩ muốn nói trong hôn lễ của hai con. Nhưng nếu hai con quyết định không tổ chức hôn lễ, mẹ nói ở chỗ này cũng giống nhau." Cố Ninh vươn tay vỗ vỗ bả vai Chúc Trầm Ngâm, "Từ hôm nay trở đi, con chính là con trai của chúng ta, chúng ta sẽ coi con như con của mình. Tiện Tiện được quan tâm và yêu quý ra sao, con cũng giống như vậy, đều sẽ không thiếu thốn hơn con bé."
Chúc Trầm Ngâm vốn dĩ khóe miệng chỉ nở một nụ cười nhàn nhạt, khi anh nghe được lời Cố Ninh nói, lại bắt gặp ánh mắt của Cao Hồng chân thành tha thiết, nụ cười trên mặt anh trong nháy mắt trở nên tươi hẳn lên.
Qua vài giây, anh mới kiềm chế lại xúc động trong mắt, như thường lệ mở miệng nói: "Cảm ơn dì... Bố mẹ."
Cao Gia Tiện đứng ở phía sau giờ phút này tay nắm di động có hơi phát run, trái tim cũng run lên theo.
Cô cảm thấy bố mẹ mình hiện tại thoạt nhìn là thật sự rất vui.
Bọn họ hẳn là cảm thấy cô có thể gả cho Chúc Trầm Ngâm, là một chuyện rất hạnh phúc đi.
Bọn họ hẳn là cảm thấy có thể có được con rể như vậy chăm sóc cho con gái bảo bối của mình, tương lai sẽ làm cho bọn họ rất yên tâm đi.
Nhưng, nếu bọn họ biết chân tướng của cuộc hôn nhân này, bọn họ đến tột cùng sẽ có bao nhiêu khổ sở và thất vọng đây?
Trong khoảng thời gian ngắn, cô chỉ có thể cố nén nỗi đau và cảm giác tội lỗi trong lòng trước, làm bộ không có chuyện gì ở cửa nhà chào tạm biệt Cố Ninh và Cao Hồng.
Chờ bọn họ vừa đi, nụ cười vừa mới trên mặt còn duy trì tức khắc biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi, xoay người đi vào phòng ngủ lấy hành lý chuẩn bị rời đi.
Chờ khi cô kéo hành lý đi ra cửa, cô lại phát hiện tay nắm cửa có đẩy như thế nào sống chết đều bất động.
Ngay từ đầu cô còn tưởng rằng có phải vừa nãy mình đã khóa trái nhầm khi đóng cửa hay không, nhưng cô vặn nắm cửa vài vòng, phát hiện cô không có khóa trái từ bên trong.
Sau khi nôn nóng ở cạnh cửa thử lại một phút, cô phát hiện ra chân tướng kinh người - cửa này hình như là bị người từ bên ngoài khóa.
Mà rất hiển nhiên, toàn thế giới chỉ có một người duy nhất có thể làm được điều này, chính là chủ nhân căn nhà này.
Cao Gia Tiện cảm thấy đầu tóc mình bắt đầu bốc hỏa. .
||||| Truyện đề cử:
Tình Cảm Chân Thành |||||
Cô nhíu mày đẩy vali vào tủ, lấy di động ra gọi cho Chúc Trầm Ngâm.
Nhưng nghĩ lại, bây giờ anh đang ở trên đường lái xe, nếu cô nã pháo đến anh, Cố Ninh bọn họ cũng sẽ nghe được.
Cô nghiến răng nghiến lợi nhẫn nhịn, chỉ có thể kiềm chế cơn giận gửi cho anh một tin nhắn qua WeChat.
Gail - Gia đóa: Anh khóa cửa là có ý gì?
Cái đuôi nhỏ màu xanh lục đã nằm lặng lẽ suốt mười lăm phút trong khung thoại của cô và Chúc Trầm Ngâm mà không nhận được hồi âm.
Cao Gia Tiện bước qua tấm thảm ngay cửa, một cái đuôi nhỏ màu trắng mới nhảy ra.
Trầm Ngâm: Dì Cố nói sợ em một mình ở nhà nguy hiểm.
Cái rắm anh đấy.
Cao Gia Tiện thiếu chút nữa chửi ầm lên.
Từ khi cô còn nhỏ lá gan đã lớn, tự chăm sóc bản thân lại mạnh mẽ, Cố Ninh và Cao Hồng bận công việc, cô thường ở nhà một mình, còn thường xuyên đi ra ngoài tham gia các loại trại hè và tập huấn. Tốt nghiệp đại học lại một mình ra nước ngoài công tác, nhiều năm như vậy, cô chưa từng nghe Cố Ninh và Cao Hồng nói qua một câu "Sợ cô gặp nguy hiểm".
Cho nên, cô dùng mũi cũng có thể đoán được cửa này tuyệt đối là người nào đó thời điểm mới ra cửa, cố ý khóa không cho cô nhân cơ hội trốn đi.
Khi cô chuẩn bị tìm mọi cách đóng đinh chết tên điểu nhân* này, có tiếng chìa khóa chuyển động phát ra từ cánh cửa.
*Điểu nhân: Cách gọi một người có tính xấu hoặc thấy người đó phiền phức.Giây tiếp theo, "Điểu nhân" như không có chuyện gì mà xuất hiện ở ngoài cửa.
Cao Gia Tiện lập tức ngẩng đầu, trên mặt đều viết đầy "Nếu hôm nay anh dám không cho em đi, em liền đóng đinh chết anh".
Ai ngờ lúc này ánh mắt Chúc Trầm Ngâm chỉ nhẹ nhàng lướt qua trạng thái chiến đấu của cô và vali bên cạnh, vô cùng tự nhiên mà trở tay đóng cửa lại, cởi giày đi vào trong phòng khách.
Lúc đi ngang qua, cô nghe được anh thấp giọng nói: "Chúng ta nói chuyện trước."
Chỉ năm chữ, lại làm Cao Gia Tiện cảm giác mình đã chuẩn bị một quyền rất lâu, còn chưa ra tay, tay đã bị chặt đứt trước.
Cô nhắm mắt, dừng tại chỗ vài giây, mới xoay người đi trở về phòng khách, "cạch" kéo ghế bàn ăn ra ngồi xuống: "Anh muốn nói chuyện gì? Nói làm sao để diễn trò nguyên vẹn sao?"
Cô nói với giọng điệu đanh thép, anh cũng không tức giận, không chút hoang mang ngồi ở ghế đối diện cô.
Trong một không gian yên tĩnh, anh nhìn cô, từng câu từng chữ mà nói: "Anh vừa mới sửa miệng gọi dì Cố và chú Cao, không hy vọng bọn họ chịu mất mát."
Cô cười lạnh nói: "Là không hy vọng bọn họ mất mát, hay là sợ phiền toái không muốn lộ ra sơ hở khiến cho bọn họ hoài nghi?"
Cô nói lời châm biếm này, anh hết thảy đều chịu, một giây sau mới ôn hòa nói: "Em muốn nghe lời nói thật, đó chính là tất cả."
Cao Gia Tiện cong một chút khóe môi: "Em phát hiện từ nhỏ đến lớn, anh hình như vẫn luôn không thích nói dối."
Anh lắc lắc đầu.
"Em bây giờ còn không phải nói một lời nói dối to lớn có bản chất cực kỳ hèn hạ sao?" Ánh đèn ấm áp chiếu xuống, cô nhìn đồng tử anh nhiễm ánh sáng nhàn nhạt, "Thậm chí còn muốn kéo anh theo."
Cô giật mình, nhấp môi dưới, không hé răng nữa.
Căn phòng yên lặng trong vài phút không hề có chút âm thanh nào, khi Cao Gia Tiện đã có chút xuất thần, cô đột nhiên nghe được anh nói: "Anh còn muốn trực tiếp nói với em một lần nữa."
Cô ngẩng đầu lân.
"Xin lỗi, vì đã kéo em vướng vào chuyện hoang đường như thế này."
Anh nói chuyện ngữ điệu luôn không nhanh không chậm như vậy, phảng phất anh không hề hoang mang khi gặp phải sự tình hoảng loạn.
Khi đập vào mắt anh, cô thấy được một mảng lớn đen tối không rõ của sự áy náy và lời xin lỗi, giống biển cả vô tận.
Nhưng không xuất hiện đau lòng và khó chịu.
Ít nhất cô không nhìn thấy.
Đây là anh.
Cô nghĩ thầm.
Đây là người đàn ông cô yêu thầm nhiều năm như vậy.
Anh luôn luôn ôn hòa nhã nhặn, luôn luôn trấn định tự nhiên.
Cũng luôn luôn khó phân biệt, xa cách, thờ ơ.
Kỳ thật, điều anh cảm thấy có lỗi với cô đâu là chỉ là dính vào hợp đồng hôn nhân hoang đường này.
Cô chậm trễ không chỉ là thời gian, sức lực, danh dự, kết hôn rồi một năm sau lại biến thành ly hôn, lừa gạt những người biết về cuộc hôn nhân của họ.
Còn điều quan trọng nhất, anh cũng vĩnh viễn sẽ không biết được - cô đang dùng sự chân thành của mình đồng hành cùng anh một cách vô lý.
"Bớt phí lời đi, ngày thường em nghe người khác nói nhiều lắm rồi."
Lúc này cô nheo mắt, một tay đặt trên lưng ghế, không cảm xúc nói, "Dù sao với cường độ làm việc của em, em vốn dĩ cũng không định mấy năm nay sẽ kết hôn. Cùng anh lần này kết hôn giả không chỉ cho em có lý do chính thức để chuyển về Trung Quốc dành nhiều thời gian cho bố mẹ em hơn, cũng có thể làm cho bọn họ yên tâm, vì rốt cuộc bọn họ vẫn luôn cho rằng em không kết hôn được, nói bóng nói gió lo lắng cho em."
"Đương nhiên, hiện tại có rất nhiều cơ hội tốt ở Trung Quốc, có thể cho em phát triển lớn trong sự nghiệp của mình và làm những gì mình muốn, việc kết hôn cũng mang lại sự ổn định nhất định cho tổ chức."
Cô dừng một chút, nhìn về phía anh, "Dù sao, nếu việc làm ăn này thật sự quá tệ em cũng sẽ không đồng ý làm."
Ngụ ý là, anh cũng không cần quá dát vàng lên mặt mình, cảm thấy cô sẽ vì anh mà hy sinh lớn lao cỡ nào.
Chúc Trầm Ngâm là người thông minh cỡ nào, sao có thể không rõ ý của cô chứ.
Anh cứ như vậy lẳng lặng nhìn cô trong chốc lát, mới chậm rãi mở miệng nói: "Em thật sự không muốn ở nơi này?"
Lúc này anh hơi nghiêng người, chỉ chỉ hướng phòng ngủ: "Vốn dĩ kế hoạch của anh chính là, em ngủ ở phòng ngủ chính, anh ngủ ở phòng dành cho khách. Ngày thường anh thường xuyên trực ở bệnh viện, không có nhiều thời gian về nhà, hẳn là cơ bản sẽ không quấy rầy đến em."
Cao Gia Tiện nghe được lời này, trong nháy mắt chần chừ một chút.
Nói thật, cô thích cách trang trí của căn hộ này, sáng sủa lại rộng rãi. Hơn nữa điều quan trọng là gần với nơi làm việc của cô, so với hai căn hộ riêng của cô thì gần hơn rất nhiều, buổi sáng còn có thể giành giật từng giây ngủ thêm nửa tiếng, quả thật là không thể nói không mê người.
Nhưng cô nghĩ đến nếu thực sự sống như vậy, từ nay về sau phải ở chung dưới một mái nhà với anh một năm, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, cuối cùng cô vẫn kiên cường nói: "Đúng vậy, em không nghĩ, em có thể tới khách sạn ở vài ngày, sau đó nghĩ cách tìm bố mẹ lấy chìa khóa một căn hộ khác. Em có thể bịa ra trăm ngàn loại lý do, luôn thành công lừa được bố mẹ."
"Đêm nay em vẫn là ở lại đi, hành lý chuyển đến dọn đi không tiện."
Ngữ khí của anh nghe không có gì khác thường, "Việc kế tiếp có thể chờ ngày mai lại chậm rãi lên kế hoạch."
Khi cô muốn lại lần nữa mở miệng cự tuyệt, Chúc Trầm Ngâm bỗng nhiên không nóng không lạnh mà đẩy ra một câu.
"Đừng làm dì Cố bọn họ thất vọng vì lòng tốt về tấm chăn màu đỏ."