Thậm chí trong nháy mắt nào đó, cô còn tự hỏi liệu mình có bị ảo giác hay không.
Có phải anh vừa gọi cô là Chúc phu nhân?
Tuy nhiên, vào lúc này, ở đây, trên băng ghế của đại lộ Tân Giang, đêm Thường Xuyên - chỉ có hai người họ, không có người thứ ba nào cả.
Vậy, cái xưng hô này, anh muốn gọi cho ai nghe?
"Anh đã chọn rất lâu, đại khái hơn một tháng."
Thấy cô buồn chán không nói, anh lặng lẽ nhìn cô rồi nói: "Anh sợ hoa văn phức tạp quá em sẽ không thích, cũng lo quá đơn giản không đủ tinh tế. Cuối cùng, anh chỉ có thể lựa ra những bức ảnh chụp, tham khảo Chúc Tịnh và Phương Ngôn từ xa."
Cô đem "Chúc phu nhân" nãy giờ thiếu chút nữa khiến trái tim mình chấn động tạm thời đặt sau đầu, giả vờ bình tĩnh trả lời: "Mắt nhìn của Chúc Tịnh và Chiến Thần rất đáng tin cậy."
Chỉ là, vừa phát ra tiếng nói, cô phát hiện không có cách nào che đi giọng nói vô tình hơi khàn của mình: "... Nhưng mà, sao anh không tới hỏi ý kiến em?"
Trong trường hợp đó, cô có thể trực tiếp cung cấp cho anh kích thước ngón tay đeo nhẫn chính xác và giúp anh đỡ phải đi đến cửa hàng một lần nữa để điều chỉnh.
Lần này, anh đưa ra một câu trả lời khá mập mờ: "Em rất bận công tác ở nước ngoài, anh không muốn làm mất thời gian của em."
Cao Gia Tiện chạm vào đuôi tóc, nói nhỏ: "Em vẫn có thời gian chọn nhẫn mà... Hơn nữa, tại sao anh không đưa nhẫn cho em sớm hơn?"
"Những gì anh nói với Chúc Dung Dung không phải là một lời nói dối."
Cầm chiếc hộp trên tay, anh bình tĩnh đổi chủ đề, "Hôm qua anh có gửi nhẫn của em về cửa hàng để điều chỉnh kích thước, vừa rồi anh mới nhận lại trước khi đến đón em."
Cao Gia Tiện: "... Tại sao cần phải điều chỉnh kích thước?"
Chúc Trầm Ngâm: "Bởi vì anh nghĩ em đã gầy hơn một chút so với khi anh gặp em vài năm trước."
Cao Gia Tiện cảm thấy tim mình đập như sấm, cô tròn xoe mắt nhìn anh, giọng nói có chút đanh lại: "Sao anh biết em gầy!?"
Anh nhẹ nhắm mắt lại, khóe môi cong lên nhìn cô nói: "Em nghĩ thế nào?"
Cô gầy hơn mấy năm trước, làm sao anh biết được? Đương nhiên, chỉ có một câu trả lời.
- --- Tất nhiên là dùng mắt nhìn ra rồi.
Cao Gia Tiện chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể nghe thấy những lời như vậy từ miệng người đàn ông này trong đời.
Tuy suốt ngày miệng lưỡi cô đanh thép, nhưng cô cũng không thể ngăn cản được.
Tuy nhiên, trong quá trình gần gũi và ở chung với anh trong những ngày qua, cô cũng cảm nhận rõ ràng anh không còn là người đàn ông mà cô biết trước đây nữa.
Phải nói rằng có lẽ đây là anh thật nhất mà cô chưa từng thấy.
Một bụng nước mực, một bụng nước đen, còn sâu không thấy đáy.
Nhưng khi cô nhìn thấy anh thân thiết với người khác, anh vẫn giống như chỉ có thể nhìn từ xa mà không thể thân thiết cùng.
Tại sao anh chỉ bộc lộ với một mình cô?
Nhìn anh chằm chằm một hồi, cô muốn mở miệng trả lời anh: "Anh dùng mắt nhìn chỗ nào vậy?"
Sau đó cô nghĩ lại, cảm thấy rằng không đủ tác động.
Anh nghĩ rằng anh là người duy nhất có thể nói chuyện cợt nhả à?
Vì vậy, Cao tiểu thư vỗ trán, trực tiếp nói thẳng: "Chỉ nhìn bằng mắt thường thì có ích gì, sao anh không sờ xem?"
Bây giờ, đến lượt Chúc Trầm Ngâm phải sững sờ.
"Lúc trước em không có ở đây cũng không sao. Hiện tại em đã ngồi ở trước mặt anh rồi." Cô thừa thắng xông lên, "Anh không biết cách tốt nhất để giảm thiểu sai sót là thực sự đo lường sao?"
Anh yên lặng nhìn cô vài giây, đồng tử dần dần tối sầm lại.
Thật ra lúc này tim cô đập rất nhanh, nhưng làm hổ giấy luôn là hoạt động tốt nhất của cô.
Trước mặt họ, những người đi bộ qua lại cười nói, có những đứa trẻ vừa chạy vừa cười với những món đồ chơi phát sáng trên tay.
Tuy nhiên, tất cả các loại âm thanh nền phức tạp dường như không có cách nào xâm chiếm bầu không khí của hai người lúc này.
Một lúc lâu sau, Chúc Trầm Ngâm cụp mắt xuống, vươn tay lấy chiếc nhẫn thuộc về cô từ trong chiếc hộp màu đỏ thẫm.
Sau đó, anh đặt chiếc hộp lên băng ghế, quay lại nhìn cô nghiêm túc với chiếc nhẫn trên tay: "Có thể chứ?"
Khi chuẩn bị một trận phân cao thấp với anh, cô không nghĩ nhiều như vậy.
Cô chỉ đơn giản muốn thắng trận bằng miệng với anh.
Nhưng không ngờ đạo cao một thước ma cao một trượng, chỉ cần cô dám ném ra thì thật sự có người dám tiếp.
Khuôn mặt của Cao Gia Tiện nhanh chóng đỏ lên, để chuyển hướng ánh nhìn của anh khỏi khuôn mặt cô, cô đưa tay trái về phía anh không nói một lời.
Đôi mắt anh khẽ nheo lại, dùng tay trái nhẹ nhàng đỡ lấy tay cô.
Vì tay anh vừa cầm đồ uống nóng nên vẫn còn dư nhiệt độ của thân chai. Vì vậy, khi chạm vào cô, cô thậm chí còn cảm thấy một tia ấm áp vào đêm mùa đông.
Lúc hai tay gần nhau, cô có thể tận mắt nhìn thấy bàn tay của mình đang run rẩy.
Cô nghiến răng nghiến lợi, không khỏi nhìn đến hàng lông mi giống như lông quạ, sống mũi cao và đôi môi mỏng của anh khi anh hơi cúi đầu xuống.
Và quan trọng nhất, vẻ mặt tập trung của anh khiến tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Khi cô tham dự đám cưới của Lăng Họa và Cù Khê Ngưng, cô đã chứng kiến họ trao nhẫn trong buổi tuyên thệ.
Mối liên kết đó là điều cô cho là cốt lõi quan trọng nhất của một đám cưới.
Thật lãng mạn và trang trọng.
Chiếc nhẫn cưới là vật cầu hôn quan trọng nhất, tượng trưng cho giao ước tình yêu trọn đời giữa hai người.
Cô chưa bao giờ tưởng tượng có một ngày mình được ai đó đeo nhẫn cưới, đó là chuyện quá xa vời trong tương lai, cô không thể nghĩ đến và cũng không dám tưởng tượng với người mình yêu thầm một khoảng thời gian dài.
Nhưng vào lúc này, ai có thể ngờ rằng người mà cô đem lòng yêu thương lại nhẹ nhàng đẩy chiếc nhẫn cưới từ trên tay phải ra trước ngón áp út bên trái của cô, cuối cùng ngừng chiếc nhẫn vào cuối ngón áp út của cô.
Quá trình đeo nhẫn thực ra không lâu.
Nhưng vì nhịp tim dữ dội và hỗn loạn của cô, dường như bị kéo dài ra vô tận.
Làm thế nào bây giờ?
Không đời nào cô có thể quên được kỉ niệm trong cuộc đời mình, kể từ đây sẽ có một kỉ niệm nữa.
Cho dù hành động và ý nghĩa của việc đeo chiếc nhẫn hoàn toàn khác với Lăng Họa bọn họ, nhưng cũng đủ... đủ để cô nhớ rất lâu, rất lâu.
Khi đeo nhẫn xong, anh không buông tay trái cô ra ngay.
Anh nhìn sâu vào chiếc nhẫn trên ngón tay cô rồi sau đó nhìn lên cô.
Cô nhịn không được sự chua xót từ chóp mũi một lúc, giả vờ quan sát chiếc nhẫn trên tay, sau đó nhẹ nhàng rút tay ra khỏi tay trái của anh: "Xem ra ít nhiều cũng vừa, nếu anh không điều chỉnh kích thước có thể đã đeo một chiếc nhẫn lỏng lẻo rồi. "
Đôi mắt anh lặng lẽ rơi trên má cô, không cao không thấp "ừm" một tiếng.
"Cảm ơn." Cô lại nói, "Nhưng đáng ra anh nên đưa chiếc nhẫn trong xe cho em sau khi đã điều chỉnh kích thước, như vậy lúc ăn cơm em có thể đeo, tránh Chúc Dung Dung có cơ hội nghi thần nghi quỷ mà kiếm chuyện."
Chúc Trầm Ngâm im lặng hai giây: "Anh không muốn miễn cưỡng em đeo nó."
"Không miễn cưỡng!" Cô cười giả vờ tự do thoải mái, "Anh bỏ ra nhiều tiền như vậy, còn mời quân sư giúp anh lựa chọn kỹ càng. Nhất định phải đeo, nếu không lãng phí của trời quá?"
"Anh đã làm mọi thứ rất tốt cho nên em cũng không thể làm anh xấu hổ đúng không?" Cô cười toe toét, "Ảnh hậu Đại học Ngoại giao Trung Quốc vẫn có tố chất chuyên nghiệp của một diễn viên xuất sắc đó."
Đôi mắt anh sáng lên một chút, không nói.
Sau đó, cô tháo chiếc nhẫn trên tay mình ra trước mặt anh, cất vào chiếc hộp nhỏ bằng gấm trên băng ghế: "Bây giờ em không đeo, lần sau khi cần em sẽ đeo sau, anh cất trong tủ ở phòng khách ấy, lúc nào đó em nhớ sẽ đeo."
Nói xong, cô đợi anh cũng cởi chiếc nhẫn cưới trên tay.
Đợi một hồi cũng không thấy động tĩnh gì, giây tiếp theo, cô thấy anh giơ tay trái đeo nhẫn cưới ra, trực tiếp đóng hộp màu đỏ lại.
Sau đó anh nhẹ nhàng đẩy chiếc hộp đến bên cạnh cô, trên mặt không chút biểu cảm: "Để ở chỗ em là được."
Cao Gia Tiện không hiểu, chỉ vào tay anh: "... Anh không định cởi sao?"
Thấy anh không muốn tháo nhẫn ra, cô chỉ có thể cất chiếc hộp màu đỏ vào túi rồi đứng dậy.
"Anh... ngày mai có về gặp bố mẹ không?" Cô đi theo sau anh, ngập ngừng hỏi.
Anh thấp giọng đáp lại phía trước: "Không cần."
Cao Gia Tiện: "Có cần phải đến những dịp khác để chứng tỏ rằng anh đã kết hôn không?"
Chúc Trầm Ngâm: "Không cần."
Cô chết lặng.
Cô không thể nghĩ ra lý do tại sao anh lại không tháo nhẫn cưới, theo logic mà nói, nếu anh không đi gặp bố mẹ và Chúc Dung Dung, không cần phải lúc nào anh cũng phải đeo nhẫn. Khi làm việc trong bệnh viện, anh phải tháo nhẫn ra trước khi lên bàn mổ, nếu để như vậy sẽ gây ra rất nhiều rắc rối.
Hay là, sau khi nghe tin anh kết hôn, nhiều cô gái trong viện vì ngưỡng mộ và thích anh đều không nỡ từ bỏ, nên anh phải dùng chiêu bài này để khiến những cô gái đó rút lui?
Sau khi suy nghĩ về nó một lúc lâu, Cao Gia Tiện cảm thấy đau đầu, quyết định từ bỏ.
Cả hai đi bộ trở lại trung tâm mua sắm từ Tân Giang dọc theo con đường họ đến, vào gara dưới tầng hầm để lên xe về nhà.
Sau khi đợi lên xe, Cao Gia Tiện cảm thấy cô đã quá mệt mỏi, ăn cơm xong cảm thấy như bị rút hết sức lực.
Cô nằm liệt trên ghế phụ, nghĩ lát nữa về nhà sẽ tắm rửa sạch sẽ, đắp mặt nạ để giải tỏa thần kinh căng thẳng mỏng manh đang lên xuống thất thường và trái tim bị làm cho yếu ớt suốt đêm.
Khi sắp về đến nhà, cô đột nhiên nghe thấy Chúc Trầm Ngâm đang lái xe bên cạnh cô nhỏ giọng nói: "Tiện Tiện."
Cô quay mặt sang: "Hả?"
"Em còn nhớ ngày hôm qua anh đã nói gì với em không?" Anh xoay vô lăng, vẻ mặt bình tĩnh.
Cao Gia Tiện: "Câu nào?"
Hôm qua bọn họ nói nhiều như vậy, làm sao cô có thể biết anh đang ám chỉ câu nào.
"Anh không ngại cho bất cứ ai biết chúng ta đã kết hôn."
Ánh trăng trong như nước, nhàn nhạt chiếu từ cửa sổ xe rơi xuống gò má tuấn tú của anh, "Ý của câu này là - anh còn muốn người khác biết rằng anh đã kết hôn với em, những người không giới hạn trong những người cần thiết nói, mà là anh muốn nói với tất cả mọi người."
Cao Gia Tiện cảm thấy việc học văn của mình là vô ích.
Cô có thể hiểu từng từ của đoạn văn này, nhưng cô không thể hiểu được khi chúng được ghép lại với nhau từ miệng anh.
Kể cả câu "Ở nhà có Chúc phu nhân" trước đây.
Chủ đề này quá cao siêu rồi.
Nghiêm túc mà nói, cuối cùng cô có thể phải nộp một tờ giấy trắng.
Cô sững sờ một hồi, cho đến khi xe đỗ vào bãi đậu xe dưới lầu nhà bọn họ, cô mới chậm rãi đáp: "... Ồ."
Chúc Trầm Ngâm nhìn thấy phản ứng của cô, liền tắt xe, dường như bị cô chọc cười một chút: "Không hiểu?"
Đôi mắt của cô đảo qua, giọng nói cũng không nhỏ: "... Anh cho rằng em ngốc à!?"
Sau khi hét lên, cô cúi đầu nới lỏng dây an toàn.
Khoảnh khắc chiếc khóa được buông nhẹ ra, cô cảm thấy trán mình bị một ngón tay cong lại búng nhẹ vào.
Mặt cô nóng bừng, hoảng sợ ngẩng đầu lên, liền thấy anh hơi giơ tay lên, khuôn mặt tuấn tú kia đột nhiên ở rất gần cô.
Trong không gian kín trong xe, khoảng cách giữa họ đã vượt quá tầm tâm lý thừa nhận của cô một cách nghiêm trọng.
Tuy nhiên, nếu cô vội vàng chạy trốn vào lúc này, thì dường như trong lòng cô có ma.
Vì vậy, Cao Gia Tiện giơ tay xoa xoa nơi bị ngón tay anh búng, cứng ngắc nhìn anh chằm chằm: "Đó là cách anh đối xử với ân nhân cứu mạng của mình à? Còn muốn trả nợ không, coi chừng em tiêu diệt anh!"
Nghe đến đây, dường như anh cảm thấy vui hơn trước một chút.
Anh cong khóe miệng nói: "Nợ nần chồng chất cũng không đè nặng người được."
Cao Gia Tiện: "...?"
Chưa từng thấy một người như vậy bao giờ, cõng nợ mà vẫn tự hào?
Chúc Trầm Ngâm tự mình nói thêm một câu: "Không sao, anh sẽ đích thân trả."
*****
Tác giả có lời muốn nói:
Mẹ kế Tang: Bác sĩ Chúc, tôi có người bạn, muốn nhìn anh đích thân trả nợ như thế nào!! Anh có thể dùng rất nhiều loại phương pháp (tư thế).
Bác sĩ Chúc:?
Oa oa oa đoạn đeo nhẫn thật ngược ngọt!! Tôi đều đã nhìn thấy tiếng gọi ầm ĩ của mọi người rồi, kế tiếp các loại tiếp xúc thân mật đều sẽ được an bài! Chờ tôi!
Editor: Tâm sự mỏng: Trước kia đọc truyện của Tang Giới được ăn thịt no nê nhưng gần đây mọi người đừng trông mong nữa:((, thời buổi gắt gao quá nên tác giả chuyển sang chay hết rồi, có mần ăn gì được đâu |*khóc*|.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT