***
Bà tiếc tiền nước, làu bàu đi vào trong bếp, nhìn thấy trong bồn rửa chất một đống bát đĩa đầy bọt xà phòng.
Không ai biết những “người” kia lên xe thế nào.
Vì thế cô kìm nén ham muốn chào hỏi, đi tới hàng ghế thứ tư từ dưới lên, dựa vào khung cửa sổ.
Sau khi chiếc xe khách vòng lên đường cao tốc thành phố, trên đường đi chưa từng dừng lại, từ đầu tới cuối luôn duy trì ở tốc độ 80km/h.
Bà nội trợ ngồi trên sô pha xem phim với chồng mình, phát hiện ra tiếng nước trong bếp róc rách không dừng.
Nhưng số người trên xe quả thực đã tăng thêm.
– Đừng cử động vội…
Có lẽ chỉ mình Lý Ngân Hàng phát hiện ra chuyện này, hoặc có lẽ tất cả mọi người trong xe đều phát hiện ra rồi. Chẳng qua không dám nói ra mà thôi.
Chương 1: Ba người nói có ma, người ta sẽ tin có ma thật (Một).Cô cúi người thấp xuống, trong xoang mũi tràn ngập mùi hương khó chịu của không gian khép kín nóng hầm hập.
Lý Ngân Hàng lặng lẽ cosplay con rùa dưới đáy sông, không nói một lời.
Điều hoà nhiệt độ trên xe để ở mức 16 độ, cửa gió điều hoà ngay phía trên đầu cô.
Rắc…
Gió thổi mạnh tới mức có thể nghe rõ âm thanh.
Tầng tầng lớp lớp sợ hãi kéo tới khiến cho Lý Ngân Hàng càng không dám ngẩng đầu lên.
Bàn tay cô nắm chặt, gió lạnh và mồ hôi nóng giống như những con sâu chậm chạp bò từ đỉnh đầu xuống gáy cô.
Anh ta trấn an:
Quả thực trong xe đã có thêm người…
Nhưng mà sau khi ló nửa đầu ra bên ngoài cửa sổ, người đàn ông không làm động tác tiếp theo.
Làm thế nào thì cảm giác này cũng không chịu biến mất, nhưng cụ thể nhiều hơn ở đâu cô lại không thể nói rõ được.
Có vẻ chẳng qua cậu chỉ chưa tỉnh ngủ mà thôi…
Chẳng lẽ ở một vị trí phía sau nào đó đang lén lút nhìn cô?
Lẽ nào là người đàn ông để lộ chỏm tóc húi cua đang ngồi trước cô hai hàng ghế?
Lý Ngân Hàng còn chưa kịp tiếp tục suy nghĩ lung tung đã nhìn thấy bóng người chậm chạp đứng dậy ở hàng ghế cuối cùng.
Có lẽ gã đang lẳng lặng xoay cái đầu của mình 180 độ, nhìn chằm chằm về hướng cô.
Anh không nhìn cây nấm bắt mắt nhất lúc này…
***
Ngay sau đó chiếc xe bus đi vào trong đường hầm.
Suy nghĩ nhiều là thiên phú của con người.
Không tính cây nấm, tổng cộng có mười một.
Bắt đầu từ một tuần trước, loại thiên phú này của con người đã được rèn luyện tới mức tối đa.
***
Đầu tiên chỉ là một vài sự kiện mất tích bất thường.
Nhưng cảm quan sự thật đã dùng tốc độ vô cùng nhanh thay thế cho ảnh ảo chớp nhoáng.
Ví dụ, bạn bè cùng nhau ra ngoài chơi, khi người ra bên ngoài xách theo túi trà sữa quay về thì trong rạp chiếu phim đã không còn bóng ai nữa rồi.
Người còn lại đắp áo lên mặt, ngửa người dựa vào hàng ghế cuối cùng ngủ say như chết.
Hay như, trong một lớp 11 ban xã hội xếp hạng chót nào đó, giáo viên hóa học trung niên bụng phệ đang giảng tiết học khiến người ta buồn ngủ. Học sinh dưới lớp đã ngủ gật cả đám, chỉ có lớp trưởng quan tâm tới thể diện của ông, cậu ta hí hoáy làm bài tập ngữ văn bên dưới quyển sách giáo khoa hóa học.
Âm thanh vừa vang lên, tạo nên âm vọng văng vẳng quỷ dị trong chiếc xe quá mức yên tĩnh.
Khi âm thanh trong trẻo của vật gì đó rơi xuống làm lớp trưởng giật mình ngẩng đầu lên, dưới đất chỉ có một cây bút viết bảng đang quay tròn.
Vào lúc này, cô vô cùng hạnh phúc vì mình lười, thích để đồ ăn vặt trên giường ở khoảng cách cô quơ tay một cái là có thể mò tới được.
Cậu ta tức giận đứng dậy chỉ trích, nói: “Thầy giáo bị mấy cậu chọc giận đi mất rồi.”
Bởi vì quá nhiều cư dân mất tích, các ban ngành ngay lập tức thay đổi sách lược, triệu tập mọi người trên nguyên tắc tự nguyện để thành lập đội cứu hộ. Bọn họ tới từng nhà tìm kiếm, đưa những người chưa bị mất tích hoặc những người không có năng lực tự gánh vác như trẻ em, người già, người tàn tật, đưa bọn họ tới tập trung trong “Phòng tổ kén an toàn” mới được xây dựng ở gần đây. Hoặc đưa thức ăn cho những người bị nhốt trong nhà, giúp đỡ những người không muốn rời khỏi thực hiện tự cách ly.
Tình hình chuyển biến xấu hơn, chỉ sau thời gian một ngày đêm.
Bàn tay cô nắm chặt, gió lạnh và mồ hôi nóng giống như những con sâu chậm chạp bò từ đỉnh đầu xuống gáy cô.
Bà nội trợ ngồi trên sô pha xem phim với chồng mình, phát hiện ra tiếng nước trong bếp róc rách không dừng.
“Thứ nhất, một khi phó bản đã mở ra, không thể cố ý thoát ra đâu nha.”
Bà tiếc tiền nước, làu bàu đi vào trong bếp, nhìn thấy trong bồn rửa chất một đống bát đĩa đầy bọt xà phòng.
Lý Ngân Hàng không nghịch điện thoại được chỉ có thể thả lỏng đầu óc, cố gắng xua đi tiếng nước tí tách mấy ngày nay vang lên trong đầu.
Mà con gái bà, đã không thấy đâu nữa.
Ngay cả đôi dép lê luôn vang tiếng “lẹp bẹp” khi đi đường của cô bé cũng không thấy đâu.
Người đàn ông ngồi ở hàng ghế thứ hai từ dưới đếm lên không biết tại đã lấy chiếc búa khẩn cấp gắn bên cạnh cửa từ khi nào, đang đập mạnh phá nát cửa kính.
Quay lại phòng khách.
Sự kiện mất tích nhanh chóng được thăng cấp thành “Tai nạn mất tích”.
Phòng khách yên tĩnh.
Thực sự là trò đùa của con người ư?
TV đang phát trận bóng dở, hộp thuốc lá mới tinh vừa mới bóc vỏ, gạt tàn đã được lấy ra khỏi gầm bàn trà.
Cho nên cô bước lên chiếc xe bus hai cửa được trưng dụng tạm thời này.
Dưới ánh sáng vàng nghệ ấm áp, bức tranh cả nhà ba người treo trong phòng khách chỉ ánh lên hình ảnh bà chủ luống cuống không biết phải làm sao.
Khi Lý Ngân Hàng lên xe, quả nhiên cô nhìn thấy ở vị trí phía sau có hai bóng người.
Sự kiện mất tích nhanh chóng được thăng cấp thành “Tai nạn mất tích”.
Cây nấm khoa trương rung rung cái mũ nấm, chỉnh vành mũ nấm giống như đang đội mũ thật.
TV đang dùng hình ảnh tĩnh lặp đi lặp lại những điều cần chú ý, nhắc nhở người dân gần đây dừng những hoạt động không cần thiết phải ra ngoài.
Đôi mắt cậu nhìn về phía cây nấm còn đang lim dim.
Bởi vì số liệu chứng minh, ở một nơi cố định cũng không tránh thoát khỏi khả năng biến mất đột ngột, nhưng ra ngoài đi lung tung thì biến mất càng nhanh hơn.
Tiếng nổ tung khó chịu qua đi. Trước mặt bao người, trên cổ anh ta mọc ra một cây nấm màu sắc rực rỡ lấp lánh.
Cả thế giới này, giống như xuất hiện một bug kỳ lạ không thể sửa chữa.
Bóng tối bao trùm lên tất cả.
Điều này cũng không phải phỏng đoán lung tung của mọi người.
TV đang dùng hình ảnh tĩnh lặp đi lặp lại những điều cần chú ý, nhắc nhở người dân gần đây dừng những hoạt động không cần thiết phải ra ngoài.
Từ năm tháng trước, vào đúng sáu giờ buổi chiều ngày mồng 5 tháng 2, từng có cả triệu người nhìn thấy một khung đối thoại dưới tầng mây lót bị ráng chiều chiếu rọi thành màu đỏ đậm.
Dù thế, bộ dạng của cậu không hề sợ hãi, thậm chí trong tay còn cầm một quả táo.
[Sun.exe không phản hồi. Nếu như bạn tiếp tục chờ đợi, chương trình có lẽ sẽ phản hồi.]
Lý Ngân Hàng vội vàng làm theo, cũng đếm qua một lượt.
[Bạn có muốn kết thúc tiến trình này không?]
Có rúc ở trong đây đi nữa thì sớm muộn cũng sẽ có ngày ăn hết lương thực.
[Kết thúc – Hủy bỏ].
Trên vườn hoa hồng lớn tại Bulgaria.
Khung đối thoại này nhanh chóng biến mất.
Chỉ duy trì tầm một phút, không nhiều hơn một giây.
Khi ánh mặt trời chiếu sáng rõ một lần nữa, Lý Ngân Hàng cảm thấy trên võng mạc của mình xuất hiện một vị trí lỗi kỳ quái.
Khoảng thời gian ấy, khung đối thoại cực lớn này đã gây ra không ít sóng gió trên mạng Internet.
Cả thế giới này, giống như xuất hiện một bug kỳ lạ không thể sửa chữa.
Một ý kiến thịnh hành nhất chính là, địa cầu có bug, người ngoài hành tinh đang tiến hành bảo trì hệ thống với địa cầu.
Điều này cũng không phải phỏng đoán lung tung của mọi người.
Nhưng ý kiến này nhanh chóng bị người ta chế nhạo.
Cũng không tĩnh lặng đến thế.
Lý do là người ngoài hành tinh mà lại đi dùng Windows 16 để bảo trì hệ thống ư?
TV đang phát trận bóng dở, hộp thuốc lá mới tinh vừa mới bóc vỏ, gạt tàn đã được lấy ra khỏi gầm bàn trà.
Khung đối thoại xuất hiện trên không trung ở các thành thị trên thế giới bằng đủ loại ngôn ngữ.
Lý Ngân Hàng đã không thể nhúc nhích.
Trên vườn hoa hồng lớn tại Bulgaria.
Tí tách, tí tách.
Trên khoảng trời sao xinh đẹp tại trấn nhỏ Tekapo ở New Zealand.
Bọn họ đi qua một cây cầu lớn bắc ngang sông.
Bên ngoài cửa sổ máy bay chở trẻ em đi trại hè nước Úc.
Tranh cãi chấm dứt do đoàn nghệ thuật của một nước nào đó đứng ra nhận trách nhiệm. Họ nói rằng đây chính là hành vi nghệ thuật, bọn họ chiếu hình ảnh sự sợ hãi từ sâu trong lòng con người lên trên mặt trời.
Cảnh tượng trước mắt cô có thể nói quá mức đáng sợ trong hai mươi tư năm sống trên đời của cô.
Cho dù bọn họ cũng không đưa ra được thiết bị đủ để thực hiện hành vi nghệ thuật vĩ đại này, nhưng vào thời điểm ấy, mọi người đã rất mệt mỏi vì thảo luận đề tài này rồi.
Ánh mắt anh nhanh chóng lướt qua cả chiếc xe, kiểm lại số lượng người trên xe bằng tốc độ nhanh nhất.
Lý do này đủ để mọi người yên tâm thoải mái chuyển sang một đề tài xã hội nóng hổi tiếp theo.
Cho nên thiết bị chắn sóng này có tác dụng an ủi tâm lý còn nhiều hơn nhiều so với tác dụng thực tế của nó.
Sau đó, cũng có người chuyên nghiệp lấy cả nghìn bức ảnh ra so sánh.
Bởi vì có sự chênh lệch thời gian, có nơi xuất hiện khung đối thoại vừa vặn vào đêm khuya.
Cô căng thẳng vặn xoắn ngón tay, không dám làm người đầu tiên lên tiếng.
Dẫu vậy, vị trí xuất hiện khung đối thoại vẫn trùng khớp trên quỹ đạo chuyển động của mặt trời khi ấy.
Mọi người nhìn thấy người đàn ông quay về chỗ cũ, sắc mặt xanh mét, hai tay nguyên vẹn gãi mạnh vào da mặt đang mấp máy của mình, dường như bên trong tràn ngập ổ côn trùng đang đợi vỗ cánh bay ra.
Có điều, đa số người bình thường đã chẳng còn hứng thú với chuyện đó nữa, khen ngợi một câu “giỏi” là qua chuyện.
Dù sao cũng không mất một miếng thịt, ngày tháng vẫn qua như thường.
Phòng khách yên tĩnh.
Ai ngờ được, năm tháng sau, thế giới biến thành thế này.
Một ý kiến thịnh hành nhất chính là, địa cầu có bug, người ngoài hành tinh đang tiến hành bảo trì hệ thống với địa cầu.
Chuyện này khiến cho người ta không thể không nghĩ rằng, tại sao khung thoại của Window 16 quen thuộc lúc đầu kia lại xuất hiện.
Không biến mất đương nhiên tốt hơn biến mất.
Thực sự là trò đùa của con người ư?
Là do có một thế lực nào đó đang hăm dọa sao?
Nhất là thanh niên tóc bạc ban nãy kịp thời gọi người đàn ông kia đừng tới gần lái xe.
Hay là, chẳng qua chỉ muốn đưa ra một cảnh báo nguy hiểm mà người bình thường cũng có thể hiểu được?
Có tím, có lam, có đỏ, có lục.
Lý Ngân Hàng thực sự nghĩ không ra, cho nên không nghĩ nữa.
Mạng quan trọng hơn.
Mạng quan trọng hơn.
Chương 2Không biến mất đương nhiên tốt hơn biến mất.
Đủ loại phỏng đoán lướt qua đầu cô.
Làm một nhân viên phục vụ khách hàng nhỏ bé ở ngân hàng, cô và một đồng nghiệp mới tới làm chưa được mấy ngày ở chung một phòng ký túc, lựa chọn co đầu rụt cổ ngay tại chỗ.
Trong giây phút thủy tinh vụn vỡ, gió bên ngoài với tốc độ 80 km/giờ ào ạt lùa vào khiến Lý Ngân Hàng phải nhắm tịt mắt vào.
Đồng nghiệp của cô vì không chịu được ba ngày không gội đầu, cho nên đi vào trong phòng tắm và không thấy ra nữa.
Khung đối thoại này nhanh chóng biến mất.
Lý Ngân Hàng không dám đi xem, sợ bản thân mình cũng sẽ theo gót.
– Người đẹp đừng lo, để anh đi xem tình hình thế nào.
Vì thế, vòi hoa sen chưa khóa chặt cứ thế nhỏ nước xuống nền gạch, vang lên “tí tách” ròng rã suốt hai ngày.
“Xin hãy lắng nghe những hạng mục cần chú ý của màn chơi thử…”
Vào lúc này, cô vô cùng hạnh phúc vì mình lười, thích để đồ ăn vặt trên giường ở khoảng cách cô quơ tay một cái là có thể mò tới được.
Cô dựa vào đồ ăn vặt, những video ngớ ngẩn và sạc điện thoại, cố gắng lờ đi tiếng nước như đang gõ vào thần kinh cô.
Giọng bé gái the thé của cây nấm gần như lướt qua sát bên đầu mọi người.
Tí tách, tí tách.
Có lẽ gã đang lẳng lặng xoay cái đầu của mình 180 độ, nhìn chằm chằm về hướng cô.
Cho tới khi đội cứu hộ tới gõ cửa.
Bởi vì quá nhiều cư dân mất tích, các ban ngành ngay lập tức thay đổi sách lược, triệu tập mọi người trên nguyên tắc tự nguyện để thành lập đội cứu hộ. Bọn họ tới từng nhà tìm kiếm, đưa những người chưa bị mất tích hoặc những người không có năng lực tự gánh vác như trẻ em, người già, người tàn tật, đưa bọn họ tới tập trung trong “Phòng tổ kén an toàn” mới được xây dựng ở gần đây. Hoặc đưa thức ăn cho những người bị nhốt trong nhà, giúp đỡ những người không muốn rời khỏi thực hiện tự cách ly.
Trên xe lắp đặt thiết bị chặn sóng.
Người tình nguyện đều là những bác trai, bác gái đeo băng đỏ trên tay áo.
Lái xe không trả lời.
Bởi vì số liệu cho thấy, trước mắt chưa có vụ án mất tích liên quan tới trẻ em dưới mười tám tuổi và người già trên sáu mươi tuổi.
Khung đối thoại xuất hiện trên không trung ở các thành thị trên thế giới bằng đủ loại ngôn ngữ.
Lý Ngân Hàng nghĩ, thò đầu ra cũng là một đao, rụt đầu lại cũng là một đao.
Lý Ngân Hàng không kịp tính toán xem dưới tình huống như vậy nhảy xuống xe có còn hi vọng sống sót hay không, người đàn ông vội vã vươn tay bám lấy khung cửa sổ.
Có rúc ở trong đây đi nữa thì sớm muộn cũng sẽ có ngày ăn hết lương thực.
Người đàn ông cúi đầu vội nhìn thoáng qua, phát hiện người chặn đường anh ta có một mái tóc bạc.
Cô không muốn sống một mình trong căn nhà trống vắng vang tiếng nước tí tách này.
Sau đó, cũng có người chuyên nghiệp lấy cả nghìn bức ảnh ra so sánh.
Cho dù có biến mất, cô cũng hi vọng biến mất trong đám người.
Có lẽ chỉ mình Lý Ngân Hàng phát hiện ra chuyện này, hoặc có lẽ tất cả mọi người trong xe đều phát hiện ra rồi. Chẳng qua không dám nói ra mà thôi.
Cho nên cô bước lên chiếc xe bus hai cửa được trưng dụng tạm thời này.
Trước khi cô lên xe, ông già ngồi ở vị trí lái xe thuận miệng nói một câu: “Số ba à.”
Không biết nằm ngoài dự đoán hay là trong dự đoán…
Khi Lý Ngân Hàng lên xe, quả nhiên cô nhìn thấy ở vị trí phía sau có hai bóng người.
Gió thổi mạnh tới mức có thể nghe rõ âm thanh.
Một người đang nằm ngủ ở hàng ghế đôi thứ hai từ dưới lên.
Ví dụ, bạn bè cùng nhau ra ngoài chơi, khi người ra bên ngoài xách theo túi trà sữa quay về thì trong rạp chiếu phim đã không còn bóng ai nữa rồi.
Người còn lại đắp áo lên mặt, ngửa người dựa vào hàng ghế cuối cùng ngủ say như chết.
Vì thế cô kìm nén ham muốn chào hỏi, đi tới hàng ghế thứ tư từ dưới lên, dựa vào khung cửa sổ.
Trên xe lắp đặt thiết bị chặn sóng.
Đây cũng là một trong những phương pháp khống chế việc mất tích vô cớ của ban ngành nơi đây. Dùng từ trường có cường độ cao để gây nhiễu sóng trong không gian nhỏ hẹp khép kín.
Anh cực kỳ thản nhiên thừa nhận xưng hô “người đẹp” này…
Nhưng chức năng và phạm vi tác dụng của thiết bị chắn tín hiệu thật sự có hạn.
Thậm chí cô còn chưa kịp so sánh xem xuất hiện vấn đề ở đâu.
Muốn thực hiện cách ly từ trường một cách hiệu quả toàn diện, thì phải tới “Tổ kén” được xây dựng từ nguyên liệu đặc biệt.
Cho nên thiết bị chắn sóng này có tác dụng an ủi tâm lý còn nhiều hơn nhiều so với tác dụng thực tế của nó.
Lẽ nào là người đàn ông để lộ chỏm tóc húi cua đang ngồi trước cô hai hàng ghế?
Lý Ngân Hàng không nghịch điện thoại được chỉ có thể thả lỏng đầu óc, cố gắng xua đi tiếng nước tí tách mấy ngày nay vang lên trong đầu.
Bùm!
“Tí tách, tí tách.”
Xe bus đón ba người từ khu chung cư này.
Xe đi rồi lại dừng, một số người lên xe cũng có một số người xuống xe.
Trong xe, hình như có thêm một thứ gì…
Có mấy đứa trẻ được đưa đến khu tị nạn.
Có một già một trẻ tới báo danh tình nguyện, được đưa tới trạm tình nguyện.
Lý do là người ngoài hành tinh mà lại đi dùng Windows 16 để bảo trì hệ thống ư?
Có người chồng lên xe rồi lại đổi ý, muốn ngồi đợi vợ mình quay về.
Ban đầu, Lý Ngân Hàng nhìn thấy người lên xe còn tò mò nhìn qua một cái, định nói mấy câu.
Nhưng cô nhanh chóng cảm thấy lười biếng.
Nhưng chức năng và phạm vi tác dụng của thiết bị chắn tín hiệu thật sự có hạn.
Từ đầu tới cuối, chiếc xe này đều không thể chở đầy một phần ba số người.
Màu sắc bão hòa khiến người ta đau cả mắt.
Mọi người đều là người lạ, đương nhiên sẽ phải cảnh giác, bởi vậy nên ai cũng ngồi lẻ loi, sau khi ngồi vào chỗ cũng không ai muốn nói chuyện với nhau cả.
Sau đó, Lý Ngân Hàng chợt nghe thấy giọng nam trong sáng tiêu chuẩn của người kia:
Lý Ngân Hàng lặng lẽ cosplay con rùa dưới đáy sông, không nói một lời.
Bọn họ đi qua một cây cầu lớn bắc ngang sông.
Một chiếc xe limousine nhỏ nằm nghiêng bên cạnh trụ cầu, bị cháy sạch chỉ còn khung sắt thép. Mùi da dê của túi khí an toàn cháy xém thoang thoảng lan tới qua khe cửa sổ, nửa động cơ bị nổ tung còn treo trên xe, gió thổi qua vang lên tiếng kim loại quẹt vào nhau kèn kẹt.
Điều hoà nhiệt độ trên xe để ở mức 16 độ, cửa gió điều hoà ngay phía trên đầu cô.
Kẹt kẹt… kẹt…
Lý Ngân Hàng không muốn nghĩ tới nguyên nhân của vụ tai nạn này.
Tầm mắt cô chuyển hướng nhìn vào trong xe, muốn đếm xem bây giờ trong xe có bao nhiêu người.
Bởi vì tay chân quá ngắn, nó quả thực giống như một vật cưng ngây thơ đáng yêu.
Ngay sau đó chiếc xe bus đi vào trong đường hầm.
Bóng tối bao trùm lên tất cả.
Khi ánh mặt trời chiếu sáng rõ một lần nữa, Lý Ngân Hàng cảm thấy trên võng mạc của mình xuất hiện một vị trí lỗi kỳ quái.
Trong xe, hình như có thêm một thứ gì…
Không ai biết những “người” kia lên xe thế nào.
Nhưng cảm quan sự thật đã dùng tốc độ vô cùng nhanh thay thế cho ảnh ảo chớp nhoáng.
Cho dù có biến mất, cô cũng hi vọng biến mất trong đám người.
Thậm chí cô còn chưa kịp so sánh xem xuất hiện vấn đề ở đâu.
Kẹt kẹt… kẹt…
Dù vậy, giác quan thứ sáu nói với cô, nhất định là nhiều thêm một thứ gì đó.
Ban nãy, trong xe không có nhiều người như vậy.
Nhưng cô nhanh chóng cảm thấy lười biếng.
Cũng không tĩnh lặng đến thế.
Dù vậy, giác quan thứ sáu nói với cô, nhất định là nhiều thêm một thứ gì đó.
Đủ loại phỏng đoán lướt qua đầu cô.
Tầng tầng lớp lớp sợ hãi kéo tới khiến cho Lý Ngân Hàng càng không dám ngẩng đầu lên.
Cô căng thẳng vặn xoắn ngón tay, không dám làm người đầu tiên lên tiếng.
Cũng may, cô không phải người duy nhất trải qua một giây mà như trôi qua một năm.
Ai ngờ, bởi vì cô dùng sức quá mạnh, khớp ngón tay vang lên âm thanh giòn vang.
Cái nấm ngốc ngốc nhảy về phía trước mấy bước, dang rộng cánh tay ngắn ngủn.
Rắc…
Âm thanh vừa vang lên, tạo nên âm vọng văng vẳng quỷ dị trong chiếc xe quá mức yên tĩnh.
Là do có một thế lực nào đó đang hăm dọa sao?
Trong nháy mắt, cả cơ thể Lý Ngân Hàng đều căng thẳng.
Cũng may, cô không phải người duy nhất trải qua một giây mà như trôi qua một năm.
Sau lưng Lý Ngân Hàng, một người đàn ông dùng giọng cố gắng khống chế run rẩy nói: “Bác tài ơi, có thể dừng xe không. Tôi có chút không thoải mái….”
Cô dựa vào đồ ăn vặt, những video ngớ ngẩn và sạc điện thoại, cố gắng lờ đi tiếng nước như đang gõ vào thần kinh cô.
Lái xe không trả lời.
Không biết nằm ngoài dự đoán hay là trong dự đoán…
Sau khi sự im lặng nặng nề bị phá vỡ, người đàn ông kia dũng cảm đứng dậy, chạy về hướng ghế lái xem xét tình hình.
Sau khi sự im lặng nặng nề bị phá vỡ, người đàn ông kia dũng cảm đứng dậy, chạy về hướng ghế lái xem xét tình hình.
Sau lưng Lý Ngân Hàng, một người đàn ông dùng giọng cố gắng khống chế run rẩy nói: “Bác tài ơi, có thể dừng xe không. Tôi có chút không thoải mái….”
Anh ta vừa mới lướt qua chỗ ngồi của Lý Ngân Hàng, một bàn tay ở bên cạnh đột ngột vươn ra, chắn đường người đàn ông.
Làm thế nào thì cảm giác này cũng không chịu biến mất, nhưng cụ thể nhiều hơn ở đâu cô lại không thể nói rõ được.
Lý Ngân Hàng đang căng thẳng đầu óc bị dọa giật mình.
“Tí tách, tí tách.”
Cô không biết từ khi nào đã có một người xuất hiện trước mặt mình.
Người đàn ông cúi đầu vội nhìn thoáng qua, phát hiện người chặn đường anh ta có một mái tóc bạc.
Bím tóc đuôi sam xinh đẹp được buộc bằng sợi dây đen rủ trên xương quai xanh, màu sắc tương phản với chiếc choker kèm dây bạc trên cái cổ thon thả ấy.
Đối diện với cánh tay xinh đẹp thế này, ngay lập tức người đàn ông càng thêm dũng khí.
Anh ta trấn an:
Trong nháy mắt, cả cơ thể Lý Ngân Hàng đều căng thẳng.
– Người đẹp đừng lo, để anh đi xem tình hình thế nào.
Sau đó, Lý Ngân Hàng chợt nghe thấy giọng nam trong sáng tiêu chuẩn của người kia:
– Đừng cử động vội…
[Sun.exe không phản hồi. Nếu như bạn tiếp tục chờ đợi, chương trình có lẽ sẽ phản hồi.]
Anh cực kỳ thản nhiên thừa nhận xưng hô “người đẹp” này…
Đầu tiên chỉ là một vài sự kiện mất tích bất thường.
Người đàn ông kia còn chưa kịp hoàn hồn, từ chỗ vốn là ghế lái đột nhiên trào ra từng mảng bong bóng màu sắc sặc sỡ.
Có tím, có lam, có đỏ, có lục.
Đồng nghiệp của cô vì không chịu được ba ngày không gội đầu, cho nên đi vào trong phòng tắm và không thấy ra nữa.
Màu sắc bão hòa khiến người ta đau cả mắt.
Tầm mắt cô chuyển hướng nhìn vào trong xe, muốn đếm xem bây giờ trong xe có bao nhiêu người.
Bong bóng rơi xuống đất tới tấp, một cô gái ngồi ở hàng đầu tiên sợ hãi hét thất thanh, đưa chân gác lên chỗ ngồi bên cạnh, né tránh những bong bóng lan ra và lăn lông lốc như đầu người.
Khi âm thanh trong trẻo của vật gì đó rơi xuống làm lớp trưởng giật mình ngẩng đầu lên, dưới đất chỉ có một cây bút viết bảng đang quay tròn.
Ngay sau đó từ trong đám bong bóng đầy màu sắc này, có… một cây nấm ngốc ngốc mọc hai cánh tay tròn vo ngắn ngủn.
Ngay lúc này đây cô không suy nghĩ tại sao cái tên “Vạn Vật Hấp Dẫn” lại quen tai đến thế mà vô thức quan sát phản ứng của những người khác.
Cây nấm màu đỏ, trên mũ nấm còn lấm tấm màu trắng.
Ban đầu, Lý Ngân Hàng nhìn thấy người lên xe còn tò mò nhìn qua một cái, định nói mấy câu.
Thoạt nhìn không khác gì cây nấm ẩn trong viên gạch, ăn vào có thể biến lớn của trò Super Mario.
Thoạt nhìn không khác gì cây nấm ẩn trong viên gạch, ăn vào có thể biến lớn của trò Super Mario.
Cây nấm khoa trương rung rung cái mũ nấm, chỉnh vành mũ nấm giống như đang đội mũ thật.
Bởi vì tay chân quá ngắn, nó quả thực giống như một vật cưng ngây thơ đáng yêu.
Nhưng những người nhìn thấy cảnh tượng phá vỡ thế giới quan này, không ai có thể cười lên nổi.
Cái nấm ngốc ngốc nhảy về phía trước mấy bước, dang rộng cánh tay ngắn ngủn.
Người đàn ông kia còn chưa kịp hoàn hồn, từ chỗ vốn là ghế lái đột nhiên trào ra từng mảng bong bóng màu sắc sặc sỡ.
“Hoan nghênh các vị tiến vào thế giới “Vạn Vật Hấp Dẫn”! Pika rất vui có thể trở thành người dẫn đường của các vị! Hoan nghênh bước vào màn chơi thử…”
Lý Ngân Hàng đã không thể nhúc nhích.
Cảnh tượng trước mắt cô có thể nói quá mức đáng sợ trong hai mươi tư năm sống trên đời của cô.
Ngay lúc này đây cô không suy nghĩ tại sao cái tên “Vạn Vật Hấp Dẫn” lại quen tai đến thế mà vô thức quan sát phản ứng của những người khác.
Nhất là thanh niên tóc bạc ban nãy kịp thời gọi người đàn ông kia đừng tới gần lái xe.
Anh không nhìn cây nấm bắt mắt nhất lúc này…
Ánh mắt anh nhanh chóng lướt qua cả chiếc xe, kiểm lại số lượng người trên xe bằng tốc độ nhanh nhất.
Lý Ngân Hàng vội vàng làm theo, cũng đếm qua một lượt.
Làm một nhân viên phục vụ khách hàng nhỏ bé ở ngân hàng, cô và một đồng nghiệp mới tới làm chưa được mấy ngày ở chung một phòng ký túc, lựa chọn co đầu rụt cổ ngay tại chỗ.
Không tính cây nấm, tổng cộng có mười một.
Lý Ngân Hàng không dám dễ dàng dùng từ “người” để khái quát những sinh vật trong xe này.
Nhưng những người nhìn thấy cảnh tượng phá vỡ thế giới quan này, không ai có thể cười lên nổi.
Lý Ngân Hàng còn chưa kịp tiếp tục suy nghĩ lung tung đã nhìn thấy bóng người chậm chạp đứng dậy ở hàng ghế cuối cùng.
Vẫn còn một người nữa ư?
Suy nghĩ nhiều là thiên phú của con người.
Nhìn người kia, từ ngữ đầu tiên xuất hiện trong đầu Lý Ngân Hàng chính là “chẳng ăn nhập gì cả”.
Thanh niên mặc chiếc áo gió cổ lật hơi dài màu đen đã lỗi thời, áo hai lớp, không nhìn ra được dáng người có cao hay không, nhưng nhìn đường nét dáng cổ có thể nhận thấy khí chất không tầm thường từ cậu.
Da cậu rất trắng, trắng giống như ánh mặt trời xuất hiện khi vừa xuyên qua đường hầm. Mái tóc lỡ hơi xoăn vừa chạm tới bả vai, khiến cho người ta có cảm giác xinh đẹp, đoan chính và lạnh lùng.
Quan trọng là, cậu là người gần cây nấm nhất trong xe, gần như đứng trên một đường thẳng với nó.
Dù thế, bộ dạng của cậu không hề sợ hãi, thậm chí trong tay còn cầm một quả táo.
Hơn nữa có vẻ như cậu còn đang nghiêm túc quan sát cây nấm này.
Ngay sau đó từ trong đám bong bóng đầy màu sắc này, có… một cây nấm ngốc ngốc mọc hai cánh tay tròn vo ngắn ngủn.
Lý Ngân Hàng lại nhìn cẩn thận, phát hiện ra có gì đó không đúng.
Đôi mắt cậu nhìn về phía cây nấm còn đang lim dim.
Vẫn còn một người nữa ư?
Có vẻ chẳng qua cậu chỉ chưa tỉnh ngủ mà thôi…
Lý Ngân Hàng chưa kịp đưa ra phán đoán vô dụng nào nữa, phía sau chợt vang lên âm thanh vỡ vụn khiến cho cô sợ tới mức rụt đầu về.
Người đàn ông ngồi ở hàng ghế thứ hai từ dưới đếm lên không biết tại đã lấy chiếc búa khẩn cấp gắn bên cạnh cửa từ khi nào, đang đập mạnh phá nát cửa kính.
Trong giây phút thủy tinh vụn vỡ, gió bên ngoài với tốc độ 80 km/giờ ào ạt lùa vào khiến Lý Ngân Hàng phải nhắm tịt mắt vào.
Tình hình chuyển biến xấu hơn, chỉ sau thời gian một ngày đêm.
Lý Ngân Hàng không kịp tính toán xem dưới tình huống như vậy nhảy xuống xe có còn hi vọng sống sót hay không, người đàn ông vội vã vươn tay bám lấy khung cửa sổ.
Nhưng ý kiến này nhanh chóng bị người ta chế nhạo.
Trong tình huống quỷ dị thế này, chạy trốn cũng là lẽ thường.
Quay lại phòng khách.
Nhưng mà sau khi ló nửa đầu ra bên ngoài cửa sổ, người đàn ông không làm động tác tiếp theo.
Không ai biết vào giây phút ấy, anh ta đã phải nhận sự đau đớn cùng cực thế nào.
Mọi người nhìn thấy người đàn ông quay về chỗ cũ, sắc mặt xanh mét, hai tay nguyên vẹn gãi mạnh vào da mặt đang mấp máy của mình, dường như bên trong tràn ngập ổ côn trùng đang đợi vỗ cánh bay ra.
Bùm!
Bởi vì số liệu chứng minh, ở một nơi cố định cũng không tránh thoát khỏi khả năng biến mất đột ngột, nhưng ra ngoài đi lung tung thì biến mất càng nhanh hơn.
Tiếng nổ tung khó chịu qua đi. Trước mặt bao người, trên cổ anh ta mọc ra một cây nấm màu sắc rực rỡ lấp lánh.
Huyết thanh trắng chảy dọc theo bả vai anh ta trông giống như là chất dịch nhầy của cây nấm.
Giọng bé gái the thé của cây nấm gần như lướt qua sát bên đầu mọi người.
“Xin hãy lắng nghe những hạng mục cần chú ý của màn chơi thử…”
“Thứ nhất, một khi phó bản đã mở ra, không thể cố ý thoát ra đâu nha.”
Hết chương 1