“Làm gì đấy!” Ông cụ Mạc mặc Đường trang màu đỏ thẫm bước vào phòng yến tiệc, trông vô cùng phấn chấn khỏe khoắn.
“Ba!” Trương Vân xách làn váy suýt nữa khóc thành tiếng: “Ba nhìn đi kìa, con nói nó mấy câu mà nó đã đập con rồi!”
“Ai đập con?” Ông cụ Mạc hơi kinh ngạc, với tính cách mạnh mẽ của con dâu này của mình mà còn có người dám ra tay à?
An Nhu yên lặng đứng dậy, rượu vang trên người còn chưa khô, dính trên sơ mi trắng vô cùng bắt mắt.
“Ba!” Trương Vân còn muốn nói gì đó, ông cụ Mạc đã giơ tay ngăn cản, chỉ vào một chỗ trong phòng yến tiệc: “Thấy chưa? Ở đó có camera, con nói cho rõ ràng, là ai ra tay trước?”
Trương Vân lập tức im bặt, nhìn về phía chồng mình xin giúp đỡ.
Mạc Thịnh Khang chớp mắt mấy cái: “Ở đó có camera, anh cũng không giúp em được đâu.”
“Ông nội, mẹ cháu chỉ nhất thời hồ đồ.” Mạc Thành Hoàn tiến lên cầu tình cho Trương Vân: “An Nhu còn nhỏ tuổi…”
“Còn nhỏ tuổi nên trở thành đối tượng bị mấy người tụ tập ức hiếp hả?” Ông cụ Mạc cau mày, không khách khí đứng về phía cậu.
“Hai người các cậu, có phải muốn để người khác cười nhạo nhà họ Mạc chúng tôi không?” Ông cụ Mạc đã sớm chú ý tới người nhà họ Lưu đứng một bên.
“Thằng bé còn nhỏ, nhưng nó là anh dâu của con, là chú dâu của cháu.” Ông cụ Mạc bất mãn nhìn hai người: “Thành Hoàn, ông vẫn cho rằng cháu là đứa trẻ hiểu lý lẽ, sao vậy? Mẹ cháu giết người cháu cũng sẽ giúp đỡ bao che hả?”
Mạc Thành Hoàn cúi đầu, không nói một lời.
“Tôi đã sớm biết có một số người cảm thấy ông già này lớn tuổi rồi, cho nên tâm tư cũng bắt đầu linh hoạt rồi.” Ông cụ Mạc nhìn lướt qua Trương Vân, bà ta lùi về sau theo phản xạ, cố giả vờ bình tĩnh.
“Tôi còn chưa chết đâu, nhà họ Mạc vẫn nằm trên tay tôi, vai vế không thể rối loạn được, cũng đừng hòng giở trò gì đó dưới con mắt của tôi.” Ông cụ Mạc đưa mắt nhìn lướt qua mọi người, cuối cùng dừng lại trên người An Nhu.
“Con nói xem chuyện này nên làm sao đây?”
“Con muốn bà Trương Vân và Mạc Thành Hoàn nói xin lỗi con.” Vẻ mặt An Nhu thản nhiên: “Phải thành tâm thành ý.”
“Không quá mức.” Ông cụ Mạc nhìn về phía Trương Vân: “Có miệng không?”
“Xin… xin lỗi.” Trương Vân cắn răng, quay về phía thiếu niên.
“Còn xưng hô đâu?” Ông cụ Mạc bất mãn hỏi lại.
“Chị dâu, xin lỗi.” Trương Vân hít sâu: “Là tôi nhất thời hồ đồ.”
“Ý của nhất thời hồ đồ tức là sẽ không có lần thứ hai đúng không?” An Nhu mỉm cười nhướng mày: “Ở đây bao nhiêu người nghe thấy đấy nhé, bà suy nghĩ cho kỹ rồi hẵng nói, đừng để sau này tái phạm, khiến người khác cho rằng chị em dâu nhà họ Mạc bất hòa.”
Trương Vân ngẩng đầu lên, chỉ thấy chồng mình quay mặt đi, con trai giữ im lặng, không khỏi vành mắt cay xè. Từ nhỏ tới lớn mình chưa từng chịu thiệt thòi bao giờ, hôm nay dựa vào đâu mà cứ phải nói xin lỗi hết lần này tới lần khác trước mặt một thằng nhóc!
“Sao? Còn muốn cãi hả?” Ông cụ Mạc trừng mắt: “Có người mẹ như cô, sớm muộn gì con cô cũng sẽ phạm sai lầm thôi!”
“Xin lỗi anh dâu.” Nước mắt Trương Vân không kìm được tuôn trào: “Sau này tôi sẽ không làm như vậy nữa.”
“Ừ.” An Nhu nhếch môi cười, sau đó nhìn về phía Mạc Thành Hoàn.
“Xin lỗi…” Mạc Thành Hoàn tiến lên một bước, vẻ mặt cứng đờ: “Chú dâu.”
“Vãn bối phạm sai lầm thì vẫn có thể tha thứ.” An Nhu mỉm cười, nhìn về phía ông cụ Mạc: “Ba, cảm ơn ba đã bảo vệ công bằng cho con.”
Ông cụ Mạc khoát tay: “Chuyện này dừng lại ở đây, hai con đi thay quần áo đi, trở về rồi mở tiệc.”
Chỉ chốc lát sau, An Nhu mặc sơ mi trắng mới tinh trở về, Trương Vân không mang theo lễ phục khác nên chỉ có thể khoác áo khoác của chồng, nghiến răng nghiến lợi dặm phấn.
Người nhà họ Mạc bắt đầu chủ động ngồi vào ghế. An Nhu tìm được vị trí của mình ở đối diện Trương Vân, sau khi mỉm cười với bà ta rồi ngồi xuống ngay ngắn.
Mọi người đều ngồi vào ghế, chỉ có vị trí bên cạnh An Nhu là bỏ trống. Ông cụ Mạc có phần tiếc nuối nhìn thoáng qua ghế trống, sau đó giới thiệu An Nhu cho mọi người.
Nhắc tới mình, An Nhu đứng dậy đối diện với mọi người, động tác hào phóng thỏa đáng, không có một chút câu nệ.
Trải qua chuyện vừa rồi, kẻ ngốc cũng nhận ra cậu không dễ chọc. Hiện trường trừ toàn là tiếng chúc mừng, không còn nghe thấy thanh âm khác.
Nói lời chúc phúc xong, ông cụ Mạc còn cụng ly rượu với An Nhu, cho cậu đủ thể diện trước mặt mọi người.
Ông cụ đã lớn tuổi rồi, bữa tiệc tan cũng sớm, lúc sắp rời đi có không ít người tặng quà tân hôn. An Nhu lễ phép nhận lấy, nói lời cảm ơn với từng người một.
Lưu Nam tặng cho một bộ tranh chữ, còn trao đổi phương thức liên lạc với An Nhu. Ông cụ Mạc ở bên cạnh rất kinh ngạc, đến khi nhìn An Nhu, vẻ mặt hơi trầm tư.
Vợ chồng Mạc Thịnh Khang tặng một cặp kim cài ngực áo, thoạt nhìn rất đắt đỏ. Sau khi khách khứa rời đi, An Nhu ném kim cài ngực áo vào thùng rác ngay trước mặt ông cụ Mạc, không có một chút do dự.
Quà của mẹ chồng trước, dù đắt tiền đến mấy, giữ lại cũng ghê tởm.
Thấy vậy, ông cụ Mạc không khỏi cười lặng lẽ, chỉ nghĩ thiếu niên nóng tính mà thôi.
“Lúc trước gia đình Thịnh Khang cũng chăm sóc Thịnh Hoan rất nhiều.” Ông cụ Mạc ôn hòa giải thích: “Trương Vân đúng là ngang bướng một chút, nhưng suy cho cùng thì lòng dạ con bé vẫn lương thiện.”
An Nhu lặng lẽ nhìn thoáng qua ông cụ Mạc. Muốn thay đổi cái nhìn của một người đối với người khác thật sự cần một chút thời gian.
“Con cũng nghe thím Dương nói, Trương Vân đã từng làm không ít chuyện cho Thịnh Hoan.” Vẻ mặt An Nhu hơi bất an: “Ba, lần này xảy ra chuyện như vậy, có khi nào em dâu sẽ vì con mà lén trả thù Thịnh Hoan không?”
“Ờm… Có ba đây, không có chuyện đó đâu.”
Mặc dù nói là vậy, nhưng nghe cậu nhắc tới chuyện này, trong lòng ông cụ Mạc cũng hơi nghi ngờ. Ông biết tính cách của Trương Vân, bụng dạ hẹp hòi, bảo đảm có thể làm ra chuyện trả thù người khác.
“Thế này đi.” Ông cụ Mạc trầm tư một lát: “Bây giờ Thịnh Hoan đã thành gia, chuyện lớn chuyện nhỏ nên do con chăm lo.”
“Chỉ cần con bảo đảm mỗi ngày đều từ trường về nhà chăm sóc Thịnh Hoan, ba sẽ không cho bất cứ kẻ nào nhúng tay vào cuộc sống của con với Thịnh Hoan nữa.”
“Con bảo đảm.” An Nhu nở nụ cười xán lạn: “Con cũng muốn bầu bạn với Thịnh Hoan nhiều một chút, tìm hiểu anh ấy nhiều hơn một chút.”
“Ừ, vậy thì ba yên tâm rồi.” Ông cụ Mạc vui vẻ gật đầu, thấy vẻ mặt chân thành của cậu, ông cũng không nhịn được vui mừng.
Đứa con dâu này vừa thấy đã biết là tốt hơn Trương Vân nhiều.
Đêm đó An Nhu chiến thắng trở về, không chỉ mang tới một đống quà tân hôn mà còn giành được quyền chăm sóc cho Mạc Thịnh Hoan hằng ngày.
Thoạt nhìn chỉ là chuyện nhỏ, nhưng như vậy chí ít có thể ngăn cản Trương Vân tiếp tục làm tổn thương ông chú. Sau khi An Nhu nói với thím Dương chuyện này, thím Dương vừa mừng vừa sợ. Không thể ngờ được rằng thiếu niên thoạt nhìn non nớt này lại làm việc lợi hại đến thế.
“Anh Mạc đâu ạ? Bây giờ anh ấy ổn hơn chưa?” An Nhu ôm đống quà, mấy thứ này không chỉ là tặng cho mình, mà còn có phần cho ông chú nữa.
“Buổi chiều cậu chủ uống chút cháo, nhìn sắc mặt thì đã khỏe hơn rồi.” Thím Dương cười híp mắt: “Cậu An có muốn uống thêm một chút không?”
“Cảm ơn thím Dương, không cần đâu ạ.” An Nhu nhìn đồng hồ: “Con đi cho anh Mạc xem quà tặng, thím dọn dẹp một phòng có thể ngủ cho con đi.”
Văn kiện hơn trăm trang mà thư ký Lý cho cậu xem cũng không phải là vô ích. Trên văn kiện nói bệnh nhân tự kỷ đôi khi sẽ yêu cầu hoàn cảnh chung quanh không thay đổi, một khi xảy ra thay đổi thì bệnh nhân sẽ nảy sinh cảm xúc khủng hoảng và không thể thích nghi.
Cho nên An Nhu không có ý định thay đổi nơi này, đồng thời tránh việc mình trở thành ngọn nguồn khiến Mạc Thịnh Hoan hoảng loạn.
Đứng trên lập trường của ông chú mà suy nghĩ thì buổi tối khi đi ngủ, bên cạnh có người lạ nằm chung giường thì sẽ rất khó để thích nghi trong thời gian ngắn.
“Chuyện này thì có gì mà chịu thiệt.” An Nhu nhếch môi cười.
Ngủ phòng riêng sau khi kết hôn là chuyện bình thường, nhất là sau khi có con. Chồng trước cực kỳ phiền cậu mỗi lần đi tiểu đêm chăm sóc con, ảnh hưởng tới giấc ngủ của anh ta, ngủ phòng riêng ngược lại càng thoải mái.
An Nhu ôm quà lên lầu, thấy Mạc Thịnh Hoan đã thay áo ngủ, quay lưng về phía cửa phòng, ngồi bên giường không nhúc nhích.
Áo ngủ mỏng manh càng làm tôn lên thân hình cao gầy của người đàn ông, xương vai sau lưng có thể thấy rõ hình dáng, đường nét xinh đẹp khiến An Nhu không dời mắt được.
Không biết phần lưng dưới áo ngủ trông như thế nào.
Dường như nghe thấy động tĩnh An Nhu vào phòng, Mạc Thịnh Hoan chậm rãi quay đầu, khóe mắt đối diện với ánh mắt của cậu, mi mắt giương lên.
“Anh Mạc, ở đây có chút quà.” An Nhu nhanh chóng dẹp kiều diễm dưới đáy lòng, ôm quà đi tới trước mặt người đàn ông.
“Quà nhà Trương Vân tặng, tôi đã vứt đi rồi, còn lại mấy thứ này, anh có thích cái nào không?”
Nhìn đống quà trong lòng cậu thiếu niên, Mạc Thịnh Hoan im lặng một lát rồi dừng lại trên một cuốn tranh chữ.
“Đây là quà anh họ Lưu Nam tặng.” An Nhu đặt những món quà khác xuống, rút cuộn tranh ra mở trước mặt Mạc Thịnh Hoan.
Cuộn tranh không nhỏ, tay An Nhu không đủ dài nên chỉ có thể trải trên giường, cùng Mạc Thịnh Hoan thưởng thức bức tranh.
Trong tranh là một cặp khổng tước, lông đuôi của hai con đều vô cùng lộng lẫy, cùng nhau tựa vào bên cạnh cây mây, chung quanh tô điểm mấy chùm nho màu tím, bên cạnh viết hai dòng chữ, in con dấu vuông của Lưu Nam.
Hình như ông chú rất thích bức tranh chữ này, ngắm suốt mười phút. An Nhu mang những món quà khác vào phòng chứa đồ, lúc trở về thấy Mạc Thịnh Hoan đã cuộn bức tranh lên, đặt lên bàn đầu giường, sau đó xê dịch gối đầu và chăn của mình sang một bên ngay trước mặt An Nhu.
Không gian nhường ra đủ để nằm một người.
Ý của ông chú đã rất rõ. An Nhu vốn định uyển chuyển từ chối, nhưng khi đối mặt với đôi mắt xinh đẹp lạnh nhạt như mặt nước của Mạc Thịnh Hoan, An Nhu lại không nói nên lời một câu từ chối.
Cứ như bị mê hoặc, An Nhu tay chân lóng ngón nhanh chóng đi rửa mặt, trở về thay đồ ngủ đã chuẩn bị từ trước, cả người cứng đờ như khúc gỗ nằm bên cạnh Mạc Thịnh Hoan.
Ban ngày thư ký Lý nói đã chuẩn bị vật dụng hằng ngày đầy đủ cho mình, cũng không phải là chém gió. Lớn tới chăn đắp gối đầu, nhỏ tới bàn chải ly súc miệng, đầy đủ mọi thứ, chỉ cần lết xác vào ở mà thôi.
Tiếng tắt đèn truyền tới từ bên cạnh. An Nhu trợn tròn mắt, mượn ánh trăng chiếu qua cửa sổ lẳng lặng nhìn trần nhà.
Không biết trôi qua bao lâu, An Nhu cẩn thận quay đầu, đập vào mắt là mặt bên của ông chú, lông mi rất dài, vẻ mặt an tường, kèm theo đó là nhịp thở đều đặn, lồng ngực chậm rãi phập phồng.
Lướt qua Mạc Thịnh Hoan, An Nhu chợt thấy một chấm màu hồng, hơi nâng người lên thì thấy bình sáp thơm cắm bông hoa.
Trái tim An Nhu khẽ rung động, đó là bình sáp thơm mà mình lấy trong nhà vệ sinh để cắm bông hoa vào lần đầu tiên gặp mặt, không biết khi nào Mạc Thịnh Hoan lấy nó từ thư phòng đặt ở ban công phòng ngủ.
Bây giờ trong bình sáp thơm đó có hai bông hoa, bông hoa màu trắng mới hái được cắm bên cạnh đóa hoa màu hồng. Dưới ánh trăng, hai đóa hoa rúc vào nhau, mùi hương giao hòa.
TYT & Lynn
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT