*Từ chương 51 những bình luận trên mạng sẽ được thay bằng dấu /…/ để phân biệt với đoạn hội thoại trong truyện

Xử lý xong hết mọi chuyện, mỗi người ai nấy đều trở về phòng để rửa mặt, lấy quần áo sạch sẽ treo trong tủ quần áo ra thay. Lê Hân như muốn đền bù cho lỗi lầm của hai mẹ con nên một mình nấu ăn cho mọi người ở dưới lầu, sau đó lắp bắp gọi mọi người xuống ăn cơm.

Bụng ai nấy đều đói đến mức kêu vang, mặc dù tay nghề nấu ăn của Lê Hân rất bình thường nhưng họ vẫn ngấu nghiến mà ăn, cảm giác như đang thưởng thức những món ăn vô cùng ngon.

Mãi đến khi dùng xong bữa cơm, dạ dày được lấp đầy, thư thả ở trong một không gian an toàn, tâm trạng mọi người cũng dần bình tĩnh hơn. Theo đó có thể thấy trong hoàn cảnh rơi vào đường cùng không lối thoát, về căn bản, con người ta nào có thời gian để cảm nhận xem tâm trạng mình thế nào cơ chứ, bị đẩy vào một nơi khiến con người ta tuyệt vọng, sụp đổ, tận mắt chứng kiến đồng đội của mình bị ăn tươi nuốt sống vô cùng kinh khủng, cộng thêm nỗi sợ hãi ngập tràn, không biết tương lai sẽ ra sao, tất cả cứ như một dòng thủy triều mãnh liệt cuốn lấy bọn họ.

Họ ngồi trên ghế sô pha, ôm đầu khóc nức nở.

Dáng vẻ Evans cũng đứng ngồi không yên, nhìn về phía Tống Sư Yểu.

Ở đây, Tống Sư Yểu có lẽ là người duy nhất còn tỉnh táo, cô hơi nhíu mày, vừa vuốt cằm vừa trầm tư suy nghĩ. Khí chất lãnh đạo từ trong con người cô bắt đầu thể hiện rõ hơn, qua hành trình trốn thoát khỏi miệng sói tối hôm qua, trong lòng những người kia đều vô thức xem cô như một con sói đầu đàn, thấy cô đang suy nghĩ, bọn họ không khỏi mong đợi mà nhìn về phía cô, đến chính bản thân bọn họ cũng chẳng biết mình đang mong đợi điều gì nữa.

“So với việc cho rằng chương trình phát sóng trực tiếp đều là lừa gạt, khẳng định rằng Tập đoàn Phồn Tinh lừa chúng ta đến nơi này để làm chuột bạch trong âm thầm, không muốn ai biết, vậy thì tôi nghiêng về một hướng khác hơn. Đúng là chúng ta đang bị quay trực tiếp, hơn nữa còn có rất nhiều khán giả đang nhìn chằm chằm vào từng hành động của chúng ta.” Tống Sư Yểu lên tiếng.

“Nếu như đơn giản là gạt chúng ta đến để làm chuột bạch, vậy thì tại sao bọn họ phải tốn công tốn sức mời mấy người đến đây làm gì? Mấy người đều là những ngôi sao lớn, vô cùng nổi tiếng, còn có một lượng fans hâm mộ đông đảo trên toàn quốc, giả sử như mấy người bỗng dưng lại mất tích, vậy chẳng phải sẽ thu hút sự chú ý trên toàn cầu sao? Cớ gì bọn họ lại tự chuốc lấy phiền phức thế chứ?”

/Quá thông minh luôn! Những người khác cho rằng bọn họ đến đây để làm chuột bạch cho Tập đoàn Phồn Tinh, cho rằng livestream và chương trình truyền hình không hề tồn tại./

/Sản phẩm lần này của Tập đoàn Phồn Tinh rất đặc biệt, chắc là cô ấy không thể phát hiện ra chân tướng đâu./

/Nếu như cô ấy có thể phát hiện ra, vậy thì thật sự là quá trâu bò rồi đấy!/

/Chỉ có mỗi tôi cảm thấy Tống Sư Yểu rất máu lạnh thôi à? Lễ Tuyền chết rồi, mà cô ấy vẫn bình tĩnh để phân tích chẳng hề đau buồn tí nào./

/Đau buồn cái mẹ nhà mày à, mẹ mày chết thì mau đi đau buồn đi, còn xem chương trình thực tế ở đây làm gì./

/Nếu Tống Sư Yểu thật sự máu lạnh thì đã không cứu bọn họ rồi ok?/

/Tranh cãi chuyện không đâu cũng muộn rồi, đâu khiến cô ấy vắng mặt được./

Nhân viên công tác tổ dự án khu vui chơi đảo sinh tồn ai nấy đều dựng thẳng hai tai lên, hai mắt mở to nhìn vào màn hình, muốn xem thử xem Tống Sư Yểu sẽ nói gì.

Những người khác thử suy nghĩ theo mạch suy nghĩ của Tống Sư Yểu, cảm thấy rất có lý, đồng thời cũng bắt đầu hoạt náo lại suy nghĩ của bản thân.

“Ý của cô là Tập đoàn Phồn Tinh thật sự đang tiến hành quay chương trình thực tế, hơn nữa còn đang quay trực tiếp, nhưng vì muốn tỷ lệ thu vào tỷ lệ thuận với tỷ lệ bỏ ra, như vậy buổi phát sóng trực tiếp này chắc chắn sẽ mang lại cho họ nhiều lợi ích hơn là rắc rối.” Listan tức giận đến nỗi trán cũng nổi gân xanh.

Evans: “Họ tiến hành phát sóng trực tiếp ẩn trên mạng à?”

“Đây chính là trò săn bắt đẫm máu của mấy kẻ có tiền đây sao?”

“Bọn họ nhìn người thường chơi thấy khô khan vô vị quá, thấy người nổi tiếng như chúng ta chơi thì thú vị, hấp dẫn hơn à?”

“Quá đáng thật luôn, sao có thể như thế này được cơ chứ!”

“Xem mạng người như cỏ rác, làm trái pháp luật, đúng là một tập đoàn lòng dạ hiểm độc!”

Trong đầu bọn họ đoán đủ các loại trường hợp hỏng bét đáng sợ có khả năng xảy ra các thứ, đã thế càng nghĩ lại càng cảm thấy có khả năng, càng nói lại càng cảm thấy sẽ thành sự thật.

Tống Sư Yểu im lặng lắng nghe họ nói, trông như một người thường được bọn họ dẫn dắt theo, cô không lên tiếng mà chỉ thỉnh thoảng cụp mắt, tao nhã thưởng thức trà nóng trong cốc.

Nhân viên công tác thuộc tổ dự án ở khu vui chơi đảo sinh tồn: Review về tập đoàn quá thảm luôn.

Khán giả: Nếu như chúng ta không xem livestream chắc suýt tí nữa là tin mấy lời phân tích của mấy người họ luôn quá... Ha ha ha ha ha ha con mẹ nó thú vị chết mất!

Listan tức giận đứng bật dậy, điên cuồng giơ ngón giữa khắp phía, có lẽ anh ta đang im lặng sỉ vả những khán giả đang bật cười ha hả đến mất trí nhìn bọn họ chật vật chạy trốn kia.

Nhân viên công tác thuộc tổ dự án ở khu vui chơi đảo sinh tồn: ...

Khán giả: … Cảm ơn, chúng tôi vẫn đang ngồi xem đây. Ha ha ha ha ha ha ha con mẹ nó thú vị quá đi mất!

Những người khác đều nhìn dáng vẻ tức giận mà giơ ngón giữa ra chỉ chỏ khắp nơi của Listan, duy mỗi ánh mắt Giang Bạch Kỳ là lướt qua Listan, dừng lại trên người Tống Sư Yểu đang thưởng thức trà ở phía sau. Cô gái này khi chạy trốn thì di chuyển nhanh như thỏ, khi trầm tĩnh lại như một xử nữ, hình ảnh thưởng thức trà kia của cô trông như một bức tranh xinh đẹp.

Họ tự chọn cho mình một bộ đồ thoải mái trong những bộ đồ được treo sẵn trong tủ quần áo, như lúc này đây, các khách mời đều đã thay ra bộ đồ thoải mái nhất để nghỉ ngơi, chỉ có mỗi Evans và cô vẫn mạng bộ đồ bị tấn công đêm qua, loại quần vải thể thao nhanh khô này là kiểu quần áo thích hợp sinh tồn trong tự nhiên nhất.

Cái tên Evans kia ngoại trừ nóng giận với liên mồm hoan hô 666 ra thì không có tác dụng gì, hệt như đồ trang sức trên đùi em gái mình, quả quyết một lòng nghe theo em gái, nói cách khác, Tống Sư Yểu vẫn  luôn duy trì cảnh giác trong khi những người khác đã ngã xuống chiếc sô pha mềm mại, sa vào thức ăn ngon, và cả những ngọn đèn ấm áp.

Trong đầu cô chắc chắn có suy đoán khác đối với tình huống hiện tại của họ, chỉ là cô không nói ra thôi.

Giang Bạch Kỳ che miệng, trong lòng vô cùng tò mò, đôi mắt xám vẫn luôn nhìn chăm chú về phía Tống Sư Yểu mãi chẳng dời, lúc bị ống kính cản trở tầm nhìn, anh lại theo bản năng mà ló đầu, nghiêng người về phía sau để nhìn tiếp. ( truyện trên app T Y T )

Ngay sau đó, anh chợt nhận thức được hành động của mình, sửng sốt một chút rồi lại có hơi chán nản, hối hận. Lúc này, máy tính cũng hiển thị một email thông báo, tiếng chuông báo có email mới vô cùng đặc biệt, anh cài tiếng chuông đặc biệt này chỉ là vì mỗi lần nghe thấy là có thể biết ngay đó là email của Công chúa Đồ Long. Trước đây mỗi khi nghe thấy tiếng chuông anh đều rất vui, nhưng lúc này đây, không hiểu vì sao anh lại cảm thấy hơi chột dạ.

Chần chừ một lúc lâu Giang Bạch Kỳ mới mở ra xem, nhìn thấy người đại diện của cô gửi tin tức mẫu sách mới xuất bản cho mình, anh thở dài một hơi.

Anh cảm thấy mình đã thay lòng đổi dạ mất rồi, hệt như một tên đàn ông cặn bã. Rõ ràng... rõ ràng trước đây anh đã vui vẻ biết bao khi nhận được email của cô ấy cơ mà.

...

Mặc dù giường đệm mềm mại, nhưng đêm nay đã định sẵn có rất nhiều người mất ngủ.

Vì trong đầu họ có quá nhiều suy nghĩ, cứ hỗn loạn rối bời.

Tống Sư Yểu rửa mặt xong, vừa đi ra thì nghe thấy tiếng gõ cửa nên đi ra mở cửa.

Lê Hân bưng một cốc sữa bò đứng trước cửa, biểu cảm vừa không tự nhiên vừa hơi trông đợi: “Sư Yểu.”

/Tôi bắt đầu cảm thấy gượng gạo rồi./

/Suy cho cùng thì cũng là mẹ ruột mà, nếu như có thể nói rõ cũng coi như là chuyện tốt./

/Nói rõ cái gì nữa đây? Không phải sự thật đã bày ra trước mắt rồi à? Nhà họ Văn chỉ cần Văn Châu Liên thôi, trước đây Tống Sư Yểu bị diss liên hồi như thế, có bao giờ thấy họ đứng ra lên tiếng bảo vệ cho cô ấy đâu./

/Dù sao cũng nuôi Văn Châu Liên bao năm rồi, tình cảm mà, làm sao nói dứt là dứt được chứ.../

Tống Sư Yểu thấy Lê Hân thì hơi sửng người: “Bà Lê.”

Nghe Tống Sư Yểu gọi mình như thế, Lê Hân cảm thấy rất phức tạp, thế nhưng bà ta cũng chẳng có tư cách gì để yêu cầu cô.

“Mẹ nghĩ con vẫn chưa ngủ nên mang cốc sữa bò lên cho con, uống sữa sẽ giúp con ngủ ngon hơn. Chắc mấy ngày nay con đã vất vả rồi.” Lê Hân hơi miễn cưỡng nặn ra nụ cười.

Tống Sư Yểu nhận cốc sữa bò, khách sáo: “Cảm ơn, mọi người cũng vất vả rồi.”

Dáng vẻ của Tống Sư Yểu như muốn kết thúc câu chuyện tại đây, bà có thể quay về phòng được rồi. Nhưng dường như Lê Hân vẫn còn muốn nói với cô cái gì đó, lưỡng lự một lúc mới nói: “Sư Yểu à, trước đây là do chúng ta không biết con lại ưu tưú đến như vậy, vẫn luôn cho rằng con không giỏi giang gì, mà Châu Châu cũng rất mong chúng ta đón con về nhà, con bé... dù con bé không phải là em gái ruột của con nhưng nó vẫn là một đứa nhỏ có trái tim nhân hậu.”

Tống Sư Yểu đã hiểu ý của Lê Hân, thì ra là như vậy, bà ta biết hiện tại bọn họ phải dựa vào Tống Sư Yểu mới có thể thoát ra, thế nhưng vẫn sợ Tống Sư Yểu sẽ nhân cơ hội này mà trả thù Văn Châu Liên, hoặc sẽ không để tâm nhiều đến Văn Châu nên mới đặc biệt đến để nói giúp.

/Cạn lời ghê, kết quả vẫn là vì Văn Châu Liên./

/Nhà họ Văn quá thiên vị thiên kim giả, không cần nói thêm gì nữa./

/Nhưng vẫn có thể hiểu được, một Văn Châu Liên ưu tú xuất sắc như vậy mà, thử hỏi xem phải cần bao nhiêu năm mới có thể cho ra một thiên tài như thế cơ chứ, hơn nữa còn nuôi nấng cô ta biết bao năm rồi còn gì./

/Nói như kiểu thiên kim thật của không ưu tú vậy đó bạn gì ơi./

Tống Sư Yểu gật đầu, vừa bình tĩnh vừa điềm đạm, giống như cách cô đối xử với bất kỳ ai ở trong căn nhà này: “Tôi tin cô ta có trái tim nhân hậu mà, trễ rồi, bà mau trở về nghỉ ngơi đi.”

“À... Được.” Cô đã nói thế rồi, Lê Hân cũng chỉ có thể rời đi.

Phòng Lê Hân nằm ngay bên cạnh phòng Lý Đạt Đạt, thấy Lý Đạt Đạt đang cầm điếu thuốc đi từ dưới lầu lên, Lê Hân kéo tay cô ta lại: “Bố cháu sẽ không sao đâu.”

“Vậy sao?” Trong mắt Lý Đạt Đạt lóe lên một chút gì đó hơi kì lạ, miễn cưỡng mỉm cười với bà ta: “Châu Châu cũng sẽ không sao đâu.”

Cuối cùng họ cúi đầu xuống nhìn đồng hồ đeo tay, điểm sáng màu xanh là vị trí định vị của Văn Châu Liên đang chầm chậm di chuyển về hướng bọn họ.

...

Tống Sư Yểu cầm cốc sữa bò ấm trong tay đi ra ban công. Xung quanh không có phong cảnh gì để để ngắm nhìn, chỉ toàn là rừng rậm, trăng sáng trên cao, sáng tỏ giữa sắc đỏ hỗn tạp mịt mờ.

Mà trên ban công lầu dưới chợt vang lên giọng nói của Listan và Addison.

Tống Sư Yểu không có ý định nghe trộm, chỉ là hiệu quả cách âm của căn biệt thự này quá kém.

“Chúng ta nói chuyện một chút được không?” Listan lên tiếng.

“Được ạ.” Cuối cùng là giọng nói đầy do dự quen thuộc của Addison.

Bố là một ngôi sao điện ảnh mạnh mẽ quốc tế, vậy mà Addison lại là một chàng trai trẻ gầy yếu, năm nay chỉ mới 17 tuổi, nhưng trông nhỏ hơn tuổi thật một chút, gương mặt thanh tú, thân hình gầy yếu, giọng nói luôn do dự, quái gở, không thích sống chung với đám đông. Ở trong trường cậu bé vẫn luôn bị bạn học xem là một quái thai, cách hai cha con sống chung cũng rất kỳ lạ.

Tựa như ở giữa bị cách một lớp ngăn cách cực kỳ dày nào đó.

Người đàn ông vừa nãy dùng ngón giữa điên cuồng giơ giơ ở dưới lầu trông vừa mạnh mẽ vừa lạc quan, lúc này đây, khi ngồi đối diện với đứa con trai gầy ốm, đôi mắt có hồn sáng ngời lại mang một cảm giác vô cùng phức tạp, anh ta nhìn chằm chằm về phía con trai của mình.

Cặp mắt to được thừa hưởng từ mẹ của Addison cũng nhìn về phía anh ta, chỉ là trong ánh mắt ấy vẫn luôn vô cùng mất tự nhiên.

“Con cũng biết đó, hiện tại chúng ta đang rơi vào trong một hoàn cảnh khó khăn, có lẽ bất kỳ lúc nào chúng ta cũng sẽ phải nói lời từ biệt nhau, cho nên bố cảm thấy hai bố con chúng ta nên nói chuyện một chút.”

Addison: “… Bố muốn nói gì ạ?”

“Con ở trường như thế nào?”

Addison: “Thì cứ vậy thôi ạ.”

“Con có bạn gái chưa?”

Addison: “A... Có, có lẽ có. Là một bạn nữ khối dưới.”

“Wow, con bé là người thế nào?”

“Cũng... cũng được, khá là ngầu.”

Tống Sư Yểu: ...

Khán giả: ...

Quả thật là màn trò chuyện giữa hai bố con.

Tống Sư Yểu nghe mấy câu trò chuyện cứng nhắc của hai bố con họ, cô cầm cốc sữa bò muốn đi vào trong, nhưng chợt nghe thấy một giọng nói truyền từ dưới lầu lên.

Addison: “Con vẫn luôn nhớ.”

Listan sửng sốt: “Cái gì?”

Cậu thiếu niên đáp: “Lúc con 5 tuổi, mẹ đã thắt cổ trước mặt con.”

Tống Sư Yểu ngơ ngẩn, cô chỉ nghe thấy dưới lầu im lặng, cuối cùng Listan lên tiếng: “Con có thể tha thứ cho bố không?”

Thế nhưng chất giọng không nóng không lạnh kia của Addison đã làm bố mình tan nát cõi lòng: “Không thể.”

/A a a a a tôi nhớ là vợ của Listan là vì bệnh trầm cảm mà dẫn đến tự sát./

/Cõi lòng tôi tan nát rồi, thì ra là vậy/

/Là chứng trầm cảm sau khi sinh à?/

/Khóc mất thôi./

Dưới lầu không còn nghe thấy tiếng gì nữa, Tống Sư Yểu khẽ thở dài một hơi, đi vào phòng ngủ.

Đêm hôm nay trong đầu mỗi người ai nấy đều chất chứa rất nhiều thứ, mặc cho giường đệm mềm mại cũng không có cách nào làm bọn họ yên lòng chìm vào giấc ngủ được. Vợ chồng Lễ Văn Linh đang chăm sóc Mạnh Thông phát sốt, mẹ Thường cũng đang chăm sóc Thường Hữu Thanh, Lý Đạt Đạt thì đứng ở sân thượng rút từng điếu thuốc, hết điếu này tới điếu thuốc nọ, còn dư luận thì đang tranh cãi về việc cô ta đang suy sụp hay lo lắng áp lực về chuyện của bố mình. Lê Hân và Văn Anh Đình thì lo lắng cho người nhà, đồng thời cũng vì gián tiếp hại Lễ Tuyền chết mà bị nỗi áy náy giày vò...

Sát vách truyền đến tiếng gảy đàn guitar nhẹ nhàng, là Evans đang viết nhạc...

....

Hôm sau.

Ánh sáng mặt trời chậm rãi rọi sáng khung cảnh u ám thần bí trên hòn đảo.

Người trong biệt thự ai nấy đều thức tới sáng mới ngủ được nên vẫn đang chìm trong giấc ngủ.

Chỉ có vợ chồng Lễ Văn Linh đã thức dậy, đôi mắt họ đều đỏ hoe, mang thi thể cứng ngắc của Lễ Tuyền ra khỏi biệt thự, còn cầm theo cái xẻng đi vào rừng rậm.

Ở một bên khác, đám người Văn Châu Liên đi dọc theo bờ sông, thỉnh thoảng để lại chuỗi vết chân trên cát bên bờ biển.

Trong lúc nghỉ ngơi, có một người có sở trường leo cây leo thẳng lên đỉnh cây cao để nhìn hoàn cảnh xung quanh, sau đó còn nhìn thấy căn nhà ở xa xa kia.

“Cứ điểm! Cứ điểm của bọn họ ở đây!” Người đó vui mừng hét to.

Trong nháy mắt người trong nhóm ai nấy đều vô cùng vui mừng, thức ăn của họ đã hết rồi, ai cũng chỉ nghĩ là tham gia gameshow nên mang tâm thái thoải mái mà đi, chỉ mang theo có một chút thức ăn, vốn dĩ không thể duy trì được bao lâu, một vài thiết bị điện mang tới ví dụ như bình đun nước đã bị hỏng từ sớm, cũng đánh mất rất nhiều thứ, có người vì uống nước không sạch mà đau bụng bị tiêu chảy cả một ngày trời, nhìn cứ như sắp chết đến nơi.

Lúc này bọn họ phát hiện ra cứ điểm! Chắc hẳn ở trong cứ điểm sẽ có một vài thứ có thể sử dụng được!

Như nhìn thấy hy vọng, bọn họ lập tức đứng bật dậy, cắn răng chuẩn bị xuất phát, cuối cùng đến tối cũng đã đến được trước căn biệt thự vô cùng ấm áp kia

“Mẹ! Anh!” Lúc này Văn Châu Liên hô to, Lê Hân và Văn Anh Đình ở trên lầu nhìn xuống, thấy người đến là Văn Châu Liên, gương mặt hai người họ đều vô cùng vui mừng.

Một đám người đi đến, bỗng nhiên làm cả căn biệt thự trở nên náo nhiệt.

“Mau mau mau, mau vào đi! Đói không? Mẹ đi chuẩn bị đồ ăn cho các con ngay bây giờ đây!”

“Có người bị thương, mẹ có thuốc không? Ở đây cần được cấp cứu!” Văn Châu Liên lập tức lên tiếng báo tình hình, rồi quan tâm hỏi han hết người này tới người khác: “Anh Thanh thế nào vậy? Dì Thường đâu? Con lo lắng chết đi được! Đều tại con, nếu như lúc đó con giữ lấy Trân Trân...”

Mẹ Thường thấy Văn Châu Liên thì vui mừng vô cùng, ngay sau đó bà ta kéo Văn Châu Liên hỏi han ân cần một loạt, như thể được sưởi ấm bởi tấm áo bông tri kỉ, bà ta liên tục gật đầu: “Cơ thể anh Thanh của con rất khỏe mạnh, dù sao thì cũng vẫn còn trẻ cả mà, nó đã sắp hạ sốt rồi! Chuyện của Trân Trân... Trách ai cũng không thể trách con được...”

“Đạt Đạt! Đạt Đạt cậu thế nào rồi? Cậu xem tôi đưa bố cậu bình an vô sự đến rồi nè!”

“Chị Linh, Lễ Tuyền đâu rồi?”

Văn Châu Liên vừa đến đã như cô chủ hoạt bát dễ hòa nhập với mọi người, cô ta hỏi han mọi người một lượt, nắm giữ quyền chủ động, từ trước đến nay cô ta vẫn luôn là người như thế, bất cứ lúc nào vẫn luôn là trung tâm.

Lúc này, Tống Sư Yểu và Evans từ bên ngoài đi vào, cũng không cần phải nhìn đám người kia, thông qua đồng hồ đeo tay đã có thể biết được người đến là ai rồi, không có gì đáng để kinh ngạc cả.

Cô chỉ nhíu mày, nhìn chằm chằm sàn nhà bị giẫm bẩn thỉu dưới chân.

Văn Châu Liên vội vàng lên tiếng: “Sư Yểu, chị bỏ qua cho nhé, chốc nữa bọn em sẽ lau chùi sạch sẽ cả nha!”

Tống Sư Yểu trực tiếp ngồi xổm người xuống, ngón tay vê bùn đất dưới sàn nhà, chăm chú xem.

Đám người Lễ Văn Linh thấy cô như thế, không khỏi cảm thấy hơi căng thẳng: “Sư Yểu, sao vậy?”

Sắc mặt Tống Sư Yểu hơi thay đổi, cô ngẩng đầu lên nghiêm túc nhìn Văn Châu Liên: “Sao các người đi qua đây được vậy?”

“Thì... thì đi qua thôi.” Văn Châu Liên như bị dọa sợ.

Đám bạn của Văn Châu Liên lập tức bất mãn kêu ca: “Không phải đi qua thì chẳng lẽ bay qua à?”

“Hỏi mấy lời vô bổ thật chứ!”

“Có chuyện gì thì cứ nói thẳng không được à? Cố tình phô trương huyền bí làm gì chứ!”

“Mấy người câm mồm!” Lễ Văn Linh quát lên một tiếng, sau chuyện của Lễ Tuyền, tinh thần của cô ta trở nên vô cùng nhạy cảm, dù sao cô ta vẫn còn có một đứa con trai cần phải bảo vệ, sẽ tuyệt đối không để cho đứa con trai này xảy ra bất kỳ chuyện gì nữa: “Sư Yểu, sao vậy?”

Tống Sư Yểu vân vê đất trên tay: “Đây là phía Bắc… cũng chính là vùng đất sét mà chúng ta đã đi qua, nếu để đất sét này dính vào đế giày sẽ khiến người ta cảm thấy rất phiền, nhưng nếu ngâm trong nước thì rất dễ rửa trôi, nếu như đế giày tiếp xúc nước trong một thời gian dài thì đất sét sẽ không đến được tận đây. Cũng đồng nghĩa với việc, mấy người không băng qua sông mà đi đường vòng mới tới được đây.”

“Cô nói mấy lời vô bổ gì vậy hả, vừa nãy không phải chúng tôi đã nói là đi qua đây rồi à? Cô còn đặc biệt phân tích nữa, thể hiện mình hiểu biết nhiều à.” Người thanh niên không nhịn được mà lên tiếng.

“Sư Yểu, bọn họ không qua sông, thì có gì....” Đột nhiên Lễ Văn Linh nhớ ra gì đó, biểu cảm cô chợt trở nên cứng đờ.

Tất cả những người đã nghe câu chuyện mà Tống Sư Yểu nói, gương mặt đều trở nên cứng lại.

Những lời Tống Sư Yểu đã nói, chợt vang vọng lại trong đầu họ.

/Khứu giác của gấu ngựa săn bắt thính gấp bảy lần, quần áo lướt qua lá cây, rồi lưu lại mùi hương của lá mà chúng nó cũng có thể tóm cho được, buộc phải đi qua  sông mới có thể cắt đứt dấu vết lần theo của gấu ngựa.../

Khí lạnh từ lòng bàn chân tràn lên bao phủ khắp người, tất cả mọi người từng được Tống Sư Yểu phổ cập kiến thức khoa học, lúc này tim ai cũng bắt đầu đập nhanh, trong nháy mắt sự kinh khủng của con gấu ngựa kia bao phủ lên đỉnh đầu của mỗi người.

Lễ Văn Linh nhìn về phía Tống Sư Yểu, giọng nói run rẩy: “Bọn họ dẫn gấu... Đến đây rồi à?”

/Ôi vãi mẹ!/

/Mẹ nó! Không phải chứ!/

/Da đầu tôi tê hết rồi này, con gấu đó vẫn luôn đi theo phía sau đám người Văn Châu Liên hả?/

/Má nó, chỉ mới được yên ổn chưa được bao lâu mà, thật sự là bị đám người Văn Châu Liên hại chết rồi!/

/Ba người Châu Châu cũng không biết chuyện này, hơn nữa chưa chắc gấu sẽ đi qua đây thật, sao mấy người cứ coi lời của Tống Sư Yểu như thánh chỉ vậy, nếu gấu không tới thì sao, không sợ bị xấu hổ hả?/

“Cái gì? Gấu?” Văn Châu Liên ngơ ngác.

“Cái gì mà nói chúng tôi dẫn gấu qua đây hả? Chúng tôi chẳng hề làm gì cả! Cô đừng nói bậy!” Những người khác cũng bị dọa sợ một phen.

Nhưng bọn họ vừa dứt lời, chợt xuất hiện một tia chớp từ trên bầu trời đêm đập tới, trong rừng rậm bỗng có một nhóm chim chợt nổi lên bay về phía chân trời, một bầu không khí đáng sợ tràn ngập chợt ập tới.

Hiện tại sắc mặt của những người vẫn còn cứng miệng ban nãy đều trở nên cứng đờ, há to miệng, đưa tay ra, run rẩy chỉ về phía trước: “Chỗ đó... Hình như...”

TYT & Lavender team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play