Mấy cô gái trong đội cổ vũ bị đẩy ra vì tận mắt được nhìn thấy cú đá của Tống Sư Yểu nên vẫn còn đang ngây ngẩn vì cảnh tượng đẹp mắt khi đó, miệng còn há hốc, ánh mắt vừa sùng bái vừa kính sợ nhìn bóng lưng của cô, không tham gia vào đám người đang xì xào bàn tán.
Tống Sư Yểu bước vào sân quần vợt, Lê Chiêu co rụt vai lại đi theo sau cô như một cái đuôi nhỏ. Cô ấy nhìn bóng lưng ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào của Tống Sư Yểu trong lòng vừa sùng bái vừa lo lắng. Thật sự không sao chứ? Ánh mắt của mọi người xung quanh họ giống như những mũi kim đâm vào người, không được thân thiện cho lắm, rồi cả Kim Diệu nữa...
Tống Sư Yểu đi tới gần Minh Thù, quan tâm hỏi: “Sao rồi? Có thể đi được không?”
Minh Thù nhìn Tống Sư Yểu, nước mắt càng chảy càng nhiều, không nói nên lời, gật đầu rồi lại lắc đầu. Nhưng mọi người có thể thấy cô ta đang vui vẻ đến mức nào trước sự xuất hiện của Tống Sư Yểu.
Tống Sư Yểu nhìn Lê Chiêu: “Lê Chiêu, em đưa bạn ấy đến phòng y tế của trường đi.”
Lê Chiêu gật đầu, lập tức đi tới đỡ Minh Thù.
“Dừng lại.” Giọng nói lạnh lùng trầm thấp của thiếu niên truyền đến từ phía sau: “Tôi cho phép cô ta đi à?”
Tống Sư Yểu quay đầu lại, bắt gặp đôi mắt màu hổ phách như chim ưng của Kim Diệu, nhìn thấy bóng dáng của một con vật hoang dã bên trong vẻ rực rỡ phóng túng của người này.
Kim Diệu ngạo nghễ nhìn Tống Sư Yểu.
“Dù là lý do gì đi nữa thì anh cũng không thể đánh một nữ sinh ra thế này.” Tống Sư Yểu không đổi sắc mặt nhìn anh ta.
“Thật sao? Vậy thì cô định làm gì?” Cây vợt trên tay Kim Diệu ép xuống, chỉ thẳng vào mũi Tống Sư Yểu, ánh mắt nguy hiểm: “Muốn đòi lại công bằng cho cô ta à? Tống, Sư, Yểu.”
Tống Sư Yểu nhìn chằm chằm vào anh ta vài giây, sau đó thu hồi ánh mắt, nhìn Minh Thù và Lê Chiêu: “Chúng ta đi thôi.”
Kim Diệu nhìn bóng lưng Tống Sư Yểu hoàn toàn không coi mình ra gì, trong lòng cực kỳ tức giận vì thấy tôn nghiêm của mình bị mạo phạm: “Đóng cửa lại!”
Cánh cửa sân tennis lập tức bị đóng lại.
“Tống Sư Yểu, cô đã muốn trở thành anh hùng thì tôi sẽ cho cô được như ý nguyện. Hoặc cô thay cô ta đỡ bóng của tôi, hoặc là thay cô ta quỳ xuống dập đầu với tôi, nếu không thì đừng mơ được đi ra ngoài.” Tiếng nói của Kim Diệu như tiếng ác ma truyền tới.
Lê Chiêu căng thẳng nhìn Tống Sư Yểu, Minh Thù, co rúm người lại. Bây giờ cô ta rất sợ Kim Diệu, anh ta là một con quỷ, còn có thể ra tay tàn nhẫn với một cô gái như vậy, cô ta có bị nhũn não mới muốn ôm cái kịch bản tình yêu vườn trường với anh ta. Ai mà làm được cái trò này!
Cô ta không khỏi nhìn về phía Tống Sư Yểu, cô sẽ làm gì? Trong lòng cô ta bất giác cảm thấy lo lắng, rõ ràng là trước đó không lâu cô ta còn đang phát sầu vì không biết phải làm sao để khiến Tống Sư Yểu phải chịu khổ.
“Được thôi, tôi sẽ đấu với anh. Anh cho họ ra ngoài trước đi, ở đây quá vướng chân.” Tống Sư Yểu nhìn Kim Diệu nói.
Sự khó chịu trong lòng Kim Diệu lúc này đều hướng về Tống Sư Yểu, anh ta cũng không thèm đếm xỉa đến Minh Thù nữa, phất tay cho người gác cổng thả người ra ngoài. Hai người kia vì lo lắng nên cũng không rời đi, bám chặt vào hàng rào thép gai nhìn cảnh bên trong.
Tống Sư Yểu chọn một cây vợt cảm thấy vừa tay mình rồi bước vào sân.
Lần này là phần tiếp theo của ván đấu chưa hoàn thành giữa Kim Diệu và Minh Thù, cho nên đến lượt Tống Sư Yểu phát bóng. Quả bóng màu vàng nảy trên mặt đất hai lần được nắm trong bàn tay mảnh mai trắng nõn.
“A a a, tôi sợ quá, Tống Sư Yểu sắp bị đánh rồi!”
“Tâm trạng tôi giờ phức tạp lắm, trước đây rõ ràng là ghét cô ta, nhưng bây giờ lại bắt đầu lo lắng cho cô ta.”
“Trông khung xương cô ấy còn nhỏ hơn Minh Thù nữa, có khi nào đánh một cú là gãy xương luôn không?”
“Kim Diệu đúng là đáng ghê tởm, anh ta đi đánh phụ nữ thế này, về sau nhất định sẽ là một người đàn ông bạo lực gia đình.”
“Mọi người bình tĩnh lại đi, buổi phát sóng trực tiếp mới bắt đầu không lâu thôi, bây giờ chúng ta cũng chưa xem được nhiều. Xin hãy nhớ rằng cô ta đã giết một thiếu niên ở thế giới thực chỉ vì nhất thời nổi lòng háo sắc đấy!”
Quả bóng nhỏ màu vàng được ném lên không trung, tư thế giao bóng của Tống Sư Yểu rất chuẩn và đẹp mắt, nhìn sơ qua đã biết cô là người biết chơi quần vợt.
“Nhưng Kim Diệu đã chơi quần vợt từ khi còn nhỏ rồi. Nếu không phải do gia nghiệp lớn của nhà họ Kim thì chắc chắn anh ta có thể trở thành một tuyển thủ chuyên nghiệp.”
“Toang thật rồi, tôi thích Tống Sư Yểu quá đi mất, không chịu nổi nữa.”
“Chỉ cần Kim Diệu không đánh vào mặt cô ta thì tôi vẫn có thể chấp nhận được. Tôi là fans nhan sắc của Tống Sư Yểu.” ( truyện trên app T Y T )
“Sức lực của Kim Diệu quá lớn, con trai đỡ bằng một tay mấy cú đã không chịu nổi rồi, cánh tay Tống Sư Yểu nhỏ thế kia thì lại càng không được...”
“...”
“Bịch!”
Quả bóng màu vàng được đánh ra, trông giống như một cú giao bóng rất bình thường. Kim Diệu khinh thường cười nhạo, anh ta hơi cúi xuống, vợt trong tay chuyển động đập quả bóng lại. Kim Diệu đánh bóng không có ý tốt, bóng trực tiếp bay qua quệt vào má Tống Sư Yểu. Mặt cầu thô ráp tăng thêm tốc độ, giống như má cọ vào sàn bê tông.
“Bịch!” Quả bóng đập vào lưới vây, tiếng động rất lớn.
Trên má trắng nõn của Tống Sư Yểu lập tức xuất hiện một vết bầm đỏ.
Kim Diệu: “Tôi khuyên cô nên quỳ xuống xin tha đi.”
Tống Sư Yểu mặc kệ anh ta, ánh mắt bình tĩnh tiếp tục phát bóng.
Kim Diệu nhìn cô, trong lòng không khỏi bực bội, tay nắm chặt cây vợt.
Quả bóng lần này cũng giống quả trước, không cần biết là tốc độ quay hay góc quay đều không khó để Kim Diệu đánh trả.
“Bịch!”
Quả bóng lại một lần nữa cọ vào má Tống Sư Yểu, cú đánh bóng này mang theo ý trêu chọc, cọ thành một vết xước trên người Tống Sư Yểu song song với vết trước.
Một lần giao bóng được phát sáu lần, mỗi quả bóng đều được phát ra giống hệt nhau. Trên cánh tay, đùi và cổ Tống Sư Yểu đều có những vết xước rất rõ ràng.
Vào lúc đánh lại cú phát bóng thứ sáu, Kim Diệu chợt nhận ra rằng cô không thể đánh tùy tiện mà ra được thế này, nếu không cố ý thì sẽ không thể đánh sáu quả bóng chính xác như vậy. Những người hơi có hiểu biết về tennis đều biết căn cứ vào diện tích tiếp xúc của vợt và bóng, góc độ, phương pháp vung vợt và lực đánh bóng đều sẽ ảnh hưởng đến hướng quay của quả bóng. Bởi vậy nếu như không phải tuyển thủ chuyên nghiệp cố ý đánh thì không có khả năng phát bóng này cũng giống nhau như đúc vậy.
Có âm mưu! Kim Diệu nheo mắt lại, quyết định nhanh chóng kết thúc trò hề này.
Anh ta chỉ vợt về phía Tống Sư Yểu: “Đến lượt tôi giao bóng. Tôi đã cho cô nhiều cơ hội rồi. Lần này ông đây sẽ không nương tay đâu.”
Tống Sư Yểu khẽ cong môi.
Kim Diệu ném quả bóng tennis lên cao, giơ cánh tay lên định đánh bóng đi, nhưng khi vợt vừa chạm bóng thì cơ cánh tay của anh ta như bị điện giật. Cảm giác kích thích đánh thẳng vào não, không thể kiểm soát được lực đánh trên tay, sức lực lập tức giảm hơn phân nửa, quả bóng bị đánh nhẹ nhàng ra ngoài.
Cái gì?
Tống Sư Yểu chạy vài bước, vung vợt lên đập bóng trở lại như không có việc gì.
Mọi người vẫn chưa kịp hoàn hồn, chỉ cảm thấy sự việc quá đột ngột khiến tất cả đều choáng váng.
“Cô ấy đỡ được bóng của Kim Diệu à?”
“Tống Sư Yểu... đỡ được bóng à?”
“Kim Diệu có chuyện gì vậy? Tự nhiên lại nhường?”
“Anh ta không phải loại người như vậy đâu! Sao thế nhỉ?”
Bóng lăn đến chân Kim Diệu, vẻ mặt anh ta tràn đầy u ám: “Cô đã làm gì vậy?”
Tống Sư Yểu cười nói: “Mỗi cú giao bóng đều là một cú xoáy bóng. Nếu tính toán thì sẽ thấy nó không có gì nổi bật cả. Nhưng thực tế là góc xoay của bóng rất lắt léo. Nếu anh xem thường thì sẽ không thể đánh bóng qua lưới được. Anh là một vận động viên quần vợt xuất sắc, đã nhanh chóng phát hiện bí mật về cách xoay của nó, cho nên anh đã thay đổi tư thế để đánh trả chính xác. Nhưng anh không nhận ra sự tổn thương ở cổ tay và các cơ duỗi của mình vào lúc đó. Đặc biệt là mỗi ngày anh đều dùng lực trả bóng như vậy nên đã tạo ra gánh nặng lớn cho các cơ, anh chỉ cần thực hiện động tác đó trong sáu lần liên tục thì cơ bắp sẽ nhanh chóng đáp trả lại anh thôi.”
Nếu đã không thể phá bóng trực tiếp thì cô cũng chỉ có thể tìm một cách riêng. Và sự kiêu ngạo của Kim Diệu đã cho cô một cơ hội. Kỹ năng chơi quần vợt của cô chỉ ở mức trung bình, điểm mạnh duy nhất của cô là phòng ngừa chu đáo, chăm chỉ luyện tập chiêu phát bóng này.
“Không hiểu gì cả, chỉ biết rất lợi hại thôi!”
“Đột nhiên hơi nóng máu nhaaa.”
“Mặc dù không hiểu gì nhưng tóm lại Tống Sư Yểu đã gài bẫy Kim Diệu và chiến thắng phải không?”
“Quá trâu bò! IQ cao có khác!”
“Tống Sư Yểu ngầu quáaa!”
“Tâm cơ quá sâu.”
Kim Diệu hiểu ra, anh ta tức giận cười ra tiếng: “Không ngờ Tống Sư Yểu cũng có biện pháp hèn hạ như vậy.”
“Bạn học Kim Diệu này, anh dùng thứ mình giỏi để thách thức người khác mà không cho phép người khác dùng những gì họ giỏi để đối phó lại anh sao?” Tống Sư Yểu gật đầu, ánh mắt thẳng thắn không hề sợ hãi.
Trong mắt Tống Sư Yểu dường như có thứ gì đó kích thích tới Kim Diệu, anh ta đột nhiên vô cùng tức giận, nhảy bổ qua lưới, đi tới trước mặt Tống Sư Yểu.
Toàn bộ mọi người thấy cảnh này đều bị dọa sợ, vốn tưởng rằng sẽ nhìn thấy cảnh Kim Diệu đánh Tống Sư Yểu, nhất thời không dám phát ra tiếng động gì.
Kim Diệu nắm lấy cằm Tống Sư Yểu, nhìn chằm chằm vào cô với vẻ trịch thượng: “Cô tự hào cái gì? Cô mà cũng xứng xem thường ông đây à? Cô thì là cái thá gì?”
Bàn tay của anh ta rất lớn, mà khuôn mặt của Tống Sư Yểu lại quá nhỏ, cằm cô như bị bóp nát, đôi mắt Tống Sư Yểu đỏ bừng lên vì đau. Cô đưa tay ra định nắm lấy nhưng cái tay kia vẫn bất động như kìm sắt. Đôi mắt trong veo dịu dàng lóe lên tia sáng hoang dã của dã thú, Tống Sư Yểu đột nhiên dùng sức xoay mặt, ngón tay cái của Kim Diệu trượt lên môi cô, sau đó đôi môi kia lập tức mở ra, ngậm lấy ngón tay.
Một giây thoáng qua khi cánh môi mềm mại tiếp xúc với đầu ngón tay mang đến cảm giác ẩm ướt cực kỳ rõ ràng. Một giây sau Kim Diệu lại lập tức cảm nhận được một cơn đau dữ dội.
Tống Sư Yểu cắn mạnh, hung ác như sói cắn, như sắp cắn đứt ngón tay cái của anh ta khiến Kim Diệu lập tức buông Tống Sư Yểu ra, rút nhanh tay về.
“Cô!” Kim Diệu khó tin nhìn ngón tay cái bị cắn chảy máu, trừng mắt nhìn Tống Sư Yểu.
Hốc mắt Tống Sư Yểu đỏ lên, lấy mu bàn tay lau môi: “Bạo lực không giải quyết được vấn đề gì cả, nhưng nếu lần sau bạn học Kim Diệu còn động tay động chân với tôi thì đừng trách tôi bất lịch sự.”
Sau đó cô quay lưng bỏ đi. Người gác cổng vẫn còn bàng hoàng không dám ngăn cản.
Lê Chiêu và Minh Thù đang đợi cô ở bên ngoài, thấy cô bước ra liền tới đón rồi cùng nhau rời đi.
Minh Thù nhìn Tống Sư Yểu, ánh mắt rất phức tạp. Trên người cô chồng chất những vết thương, dấu tay trên cằm nhìn thấy mà giật mình, tất cả đều là do cô ta. Cho dù ở ngoài đời thực cô ta cũng chưa từng gặp một người như vậy, hóa ra vào thời khắc tuyệt vọng có người đến cứu mình là cảm giác thế này.
“Cảm ơn chị.” Nước mắt Minh Thù lại rơi.
Tống Sư Yểu nhìn cô ta, đôi mắt vốn còn hơi tức giận chợt dịu lại như muốn tan ra, cô lấy khăn tay ra lau nước mắt cho đối phương.
“Đi thôi, chúng ta đi gặp bác sĩ.”
Khóe miệng Tống Sư Yểu nhếch lên, dưới ánh mặt trời, cho dù thiếu nữ có hơi chật vật thì dường như cũng không ngăn thể được ánh sáng tỏa ra từ trong linh hồn cô, ánh sáng rực rỡ vô cùng.
Đúng vậy, khi tuyệt vọng mà được người ta cứu giúp thì sẽ có cảm giác như vậy, thật sự rất ấm áp phải không? Vô cùng cảm động phải không? Vào lúc này chỉ muốn dùng cả thế giới để trả ơn đối phương có đúng không? Cảm thấy đối phương chính là thiên sứ có phải không?
Kiếp trước trong tập này cô cũng bị rơi vào hoàn cảnh bị bắt nạt thế này. Nhưng lúc đó cô không biết, chuyện cô làm vị cứu tinh nhưng các bạn học khác lại không để ý tới, chuyện cô một ngày bị đánh đến mấy trận đều là kiệt tác mấy người kia tự biên tự diễn ra.
Bây giờ phong thủy luân chuyển, mấy người cũng đã phải nếm thử cảm giác này rồi, rất tốt.
Kim Diệu siết chặt tay nhìn chằm chằm bóng lưng Tống Sư Yểu, một lúc sau anh ta mới phát hiện có rất nhiều người trên khán đài đang nhìn chằm chằm vào mình, thế là bèn quát to: “Nhìn cái gì mà nhìn? Cút hết cho tôi!”
Đám học sinh vội vàng đứng dậy, giải tán đi ngay.
TYT & Lavender team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT