Lấy được lòng ba vợ rồi, rõ ràng là tâm tình của Trình Tinh Lâm trở nên vui sướиɠ rất nhiều.
Ngay cả nhân viên của công ti khoa học kĩ thuật “Lemon” cũng cảm nhận được sếp nhà mình đang chìm đắm trong sự sung sướиɠ.
Bọn họ nghĩ, chắc chắn là chuyện có liên quan đến bà chủ.
Đúng lúc dạo gần đây công ti vừa mới làm xong một dự án, cũng đến ngày nhận lương.
Trình Tinh Lâm nhớ rằng trong khoảng thời gian này mọi người đều bỏ không ít công lao, nên đã tăng thêm chút tiền cho họ.
Buổi giờ gần đến giờ tan làm, mọi người đều đã nhận được tiền thưởng của mình.
Trình Tinh Lâm đi ra văn phòng, chuẩn bị tan làm.
Đúng lúc Lộ Dĩ Nịnh từ cổng lớn đi đến, cô tới ăn cơm cùng anh.
Toàn thể nhân viên đều dõi mắt nhìn, to tiếng chào hỏi với Lộ Dĩ Nịnh: “Cảm ơn bà chủ nhiều ạ!”
Ai nấy cũng đều hét to.
Lộ Dĩ Nịnh không rõ tại sao, cô có làm gì à?
Cố Dĩ Trăn đi đến bên cô, giải thích đơn giản chuyện Trình Tinh Lâm thưởng cho mọi người.
Vẻ mặt cậu vui vẻ, “Chị, em cũng được thưởng này, tối nay em mời chị ăn.”
Trình Tinh Lâm kéo người qua bên cạnh mình, “Cầm tiền thưởng của tôi rồi thì đừng làm bóng đèn nữa.”
Cố Dĩ Trăn vô cùng kiên quyết, nói: “Tôi từ bỏ, trả lại tiền thưởng cho anh đấy!”
Trình Tinh Lâm bình tĩnh tự nhiên: “Được thôi, ói ra ngay tại đây cho tôi.”
Lộ Dĩ Nịnh: “….”
Hai người này lại nữa rồi.
Cô nhìn về phía em trai mình, kêu tên cậu: “A Trăn…”
Cố Dĩ Trăn cúi đầu, vẻ mặt đáng thương, “Biết rồi biết rồi, em không quấy rầy thế giới riêng tư của hai người nữa, em là người dư thừa.”
Lộ Dĩ Nịnh thấy cậu như thế thì lại mềm lòng, cô nhìn Trình Tinh Lâm bên cạnh, “Hay là, cũng mời A Trăn đi ăn cùng với mình đi anh?”
Cố Dĩ Trăn đứng phía sau Lộ Dĩ Nịnh, trong phạm vi cô không nhìn thấy, cậu chậm rãi ngẩng đầu lên đối mắt với Trình Tinh Lâm.
Cậu làm vẻ mặt quỷ, ra vẻ đắc ý.
Trình Tinh Lâm:!!!”
Cố Dĩ Trăn nói khẩu hình miệng với anh: [Học anh đó.]
Giả vờ đáng thương, ai mà không biết đấy chính là mưu mô trước kia của Trình Tinh Lâm, bây giờ cậu cũng muốn cho anh nếm thử cảm giác á khẩu không nói được gì.
Trên mặt Trình Tinh Lâm cười nhưng trong lòng thì không, anh quét đầu lưỡi qua má, nhìn Cố Dĩ Trăn trước mặt đang “diễn kịch”.
Anh xoay người, ánh mắt nhìn về phía Trác Khởi đang đứng một bên xem diễn trò, anh liếc mắt ra hiệu, cũng nói khẩu hình: [Tăng tiền lương.]
Đôi mắt Trác Khởi bừng sáng lên, không nhiều chuyện nữa mà đi qua quàng lấy cổ Cố Dĩ Trăn.
“Ôi, nhóc Trăn Trăn này, không phải cậu nói tối nay muốn ăn cơm với tôi sao? Sao lại đổi ý rồi?”
Cố Dĩ Trăn: “?”
“Tôi nói thế khi nào?”
Trác Khởi tiếp tục diễn: “Có, cậu đừng có đùa nữa, lúc uống trà trưa nay cậu có nói mà.”
Cố Dĩ Trăn không chịu nhận: “Không hề!”
Trác Khởi không thèm để ý, “Cậu không nhớ thì thôi, nhưng tối nay cậu vẫn phải ăn cơm với tôi.”
Cậu đưa lưng về phía Trình Tinh Lâm rồi chỉ vào cửa, ý bảo anh mau dẫn người chạy nhanh đi, sau đó bắt đầu nói chuyện vô nghĩa: “Đúng lúc tôi muốn hỏi cậu, lúc trước cậu viết bản phân chia kế hoạch cũng được lắm, nói cho tôi nghe, cậu nghĩ thế nào mà hay thế?”
Cố Dĩ Trăn: “Nghĩ bằng đầu.”
Trác Khởi: “…”
Thằng nhóc này còn biết công kích cá nhân à?
Trác Khởi: “Cậu mà cứ nói vậy thì sau này không có bạn gái đâu đấy.”
“Nào, để anh đây chỉ cho câu vài câu thả thính.”
Cố Dĩ Trăn hất tay cậu ra, “Không cần.”
“Tôi muốn tìm chị của tôi.”
Trác Khởi không chịu buông cậu ra, trực tiếp nhảy lên lưng cậu, “Tìm Chanh nhỏ làm gì chứ, không thấy người ta đang ngọt ngào bên anh rể của cậu à, đừng làm bóng đèn nữa.”
Cố Dĩ Trăn: “Trình Tinh Lâm không phải anh rể tôi!”
Trac Khởi: “Ồ ồ ồ, cuối cùng cũng đã gọi người ta là anh rể rồi kìa.”
Cố Dĩ Trăn: “Bộ tai anh bị điếc à!”
Trac Khởi: “Còn trẻ mà, đừng cáu gắt như vậy, học theo anh đây này, uống nhiều trà vào.”
Cố Dĩ Trăn: “Thần kinh!”
Hai người cứ nói qua nói lại, hoàn toàn không để ý bên này, Trình Tinh Lâm đã đưa Lộ Dĩ Nịnh đi rồi.
Lộ Dĩ Nịnh bị anh kéo đi còn quay đầu lại nhìn hai người nọ còn đang “dây dưa”, muốn nói nhưng lại thôi, “A Trăn em ấy…”
Trình Tinh Lâm không hề quay đầu lại, “Nó có người ăn chung rồi, nên chỉ có hai ta ăn cùng nhau thôi.”
Mà bên này, trong công ti “Lemon” còn có vài nhóm nhân viên chưa tan làm, họ xem toàn bộ cảnh lúc nãy, âm thầm tán thưởng trong lòng.
Đúng là chiêu điệu hổ ly sơn.
Bảo sao anh Khởi của bọn họ có thể trợ thành trợ lí đắc lực bên sếp, bây giờ họ đã được mở rộng tầm mắt rồi, người bình thường thì không thể ứng phó được với tên Cố Dĩ Trăn “cuồng chị gái” đâu.
Đột nhiên Cố Dĩ Trăn thấy có gì đó sai sai, lúc cậu quay đầu lại thì đã không thấy hai người kia đâu.
Cậu mới phát hiện ra là Trác Khởi cố ý kéo cậu.
Cố Dĩ Trăn phát điên, “Sao anh giúp anh ta mãi thế! Rốt cuộc anh ta cho anh cái gì!”
Trác Khởi ăn ngay nói thật: “Thêm tiền lương.”
“Cậu cho tôi được không?”
Cố Dĩ Trăn: “….”
—
Ăn cơm xong, Trình Tinh Lâm đưa cô về tiểu khu mà anh ở.
Anh tìm một bộ phim điện ảnh, bật phim trong phòng khách, chuẩn bị xong xuôi thì ngồi lên sô pha, Lộ Dĩ Nịnh nằm trong lòng ngực anh, vừa xem phim vừa ăn đồ ăn vặt.
Phim còn đang chiếu nhưng Trình Tinh Lâm không để tâm.
Hiếm khi hai người mới có được khoảng thời gian riêng tư, anh chỉ muốn lẳng lặng nhìn cô như vậy.
Sau khi bộ phim kết thúc, phòng khách trở về im ắng.
Trình Tinh Lâm cúi đầu, ngón tay móc lấy một lọn tóc đen của cô lên để thưởng thức.
Đột nhiên anh mở miệng: “Ngày mai là Lễ Tình Nhân rồi, em muốn quà gì?”
Lộ Dĩ Nịnh ngủ trên đùi anh, đôi mắt lay chuyển.
Đúng rồi, ngày mai là ngày 14/2, là ngày Lễ Tình Nhân.
Cũng là Lễ Tình Nhân đầu tiên cô bên anh.
Cô bắt lấy đôi tay anh đang chơi đùa với mái tóc cô.
Tay anh vô cùng đẹp, trắng nõn thon dài, xương khớp rõ ràng.
Lộ Dĩ Nịnh nở một nụ cười ngọt ngào với anh, “Em muốn nghe anh đàn piano.”
Cũng là nhờ một lần cô nói chuyện phiếm với Thẩm Y mới vô tình biết được lúc nhỏ anh biết đàn piano, còn rất khá.
Chẳng qua sau này anh thích nhiều thứ, dần bỏ quên đàn piano.
Nhưng Lộ Dĩ Nịnh có thể tưởng tượng, Trình Tinh Lâm lúc nhỏ lúc đàn piano chắc chắn sẽ như hoàng tử.
Có khi còn trưng ra vẻ mặt “Sao dễ vậy”.
Từ trước đến nay anh học hỏi rất nhanh, và rất giỏi.
Trong đầu Trình Tinh Lâm cũng đang nghĩ đến kế hoạch khác, nghe thấy nguyện vọng của cô thì anh đồng ý không cần nghĩ ngợi, “Được.”
Từ trước đến nay anh đều đồng ý với cô tất cả mọi chuyện.
Lộ Dĩ Nịnh vươn một ngón tay ra, “Em còn có thêm một điều kiện, sau này, anh chỉ đàn cho một mình em nghe thôi được không?”
Trình Tinh Lâm không ngờ cô sẽ nói như thế, với lại anh không đồng ý ngay với cô.
Lộ Dĩ Nịnh nhìn biểu cảm do dự của anh, “Không được hả anh?”
Trình Tinh Lâm: “Sau này anh đàn cho con gái mình nghe cũng không được sao?”
Lộ Dĩ Nịnh há miệng, không biết nên nói gì.
Con gái gì chứ?
Mọi chuyện còn chưa vào đâu mà.
Trình Tinh Lâm lại nghiêm túc hỏi lại cô, “Không được hả em?”
Lộ Dĩ Nịnh quay đầu đi không nhìn anh, “Tuỳ anh.”
Người con trai nhéo mũi cô, “Ừm, anh nghe mẹ nó vậy.”
Lộ Dĩ Nịnh chỉ muốn chuyển chủ đề, liền hỏi: “Còn anh, Lễ Tình Nhân anh muốn quà gì?”
Trình Tinh Lâm không yêu cầu gì nhiều, “Em bên cạnh anh là được.”
Chỉ cần cô ở bên cạnh anh là đủ rồi.
Lúc này, có chuông điện thoại vang lên, là của Lộ Dĩ Nịnh.
Trình Tinh Lâm cầm điện thoại từ trên bàn trà lên cho cô, nhìn tên người gọi đến, là Cố Minh.