Trời đất bao la thì tiền lương vẫn là quan trọng nhất.
Ông chủ rất coi trọng người này nên họ không dám đắc tội.
Một lát sau, thủ tục đã hoàn thành.
Trình Tinh Lâm cất thẻ căn cước của mình vào, thấp giọng sắp xếp: “Căn phòng VIP đó từ nay về sau không được cho phép ai vào nữa.”
Nhân viên nhìn cô gái trước mặt anh, liền hiểu ra.
Nhân viên cười đáp: “Vâng, cậu chủ Tiểu Trình.”
Có một nhân viên khác đi ra, đưa tay mời vào thang máy, “Mời hai quý khách.”
Trình Tinh Lâm hất cằm, “Đi thôi.”
Cho đến khi nghe tiếng chân đằng sau Trình Tinh Lâm mới khẽ cong môi.
Anh biết cô không muốn làm phiền anh nhưng anh càng muốn làm cô áy náy.
Sau khi cửa thang máy đóng lại, hai nhân viên bắt đầu tám:
“Kia là bạn gái của cậu chủ Tiểu Trình à?”
“Chắc vậy, cũng đã đưa đến đây rồi mà.”
“Nhưng hình như hai người đang giận nhau.”
“Nhìn cậu chủ Tiểu Trình bá đạo vậy mà cũng không biết dỗ bạn gái.”
“Đúng vậy, với lại bạn gái cậu ấy đẹp quá, cách một lớp khẩu trang mà tôi cũng cảm nhận được!”
“Tôi cũng thế, đặc biệt là đôi mắt ấy, làn da cũng trắng quá!”
“Nói đến đôi mắt, sao tôi thấy bạn gái cậu ấy hơi quen quen?”
“Quen vì người đẹp nào cũng có mắt đẹp hết á.”
Nhân viên đưa họ đến tầng 13.
Sau đó đến phòng 1314.
Nhân viên hơi khom lưng, mỉm cười thân thiện: “Đây là phòng VIP, hai người cần gì cứ gọi điện thoại trước bàn là được.”
“Chúc hai quý khách vui vẻ.”
Nhân viên đi rồi, Trình Tinh Lâm mới dùng thẻ mở cửa phòng ra.
Phòng ở rất lớn, lọt vào mắt là chiếc đèn thủy tinh lớn, căn phòng được trang trí phong cách châu Âu, sô pha và ngăn tủ đều là tông màu ấm, còn có sửa sổ sát đất rộng rãi.
Bên ngoài là phòng khách, bên trong có 2 phòng ngủ.
Trình Tinh Lâm đi vào, anh chủ động đưa điện thoại cho cô: “Nói số phòng cho trợ lí cậu đi.”
Lộ Dĩ Nịnh nói cảm ơn, sau đó nhắn tin cho Cửu Cửu.
Lúc sau cô vào nhà vệ sinh rửa mặt, ra khỏi phòng thì thấy người đàn ông đứng bên cửa sổ sát đất.
Trong tay anh kẹp một điếu thuốc, sương khói mập mờ, một tay khác đang cầm điện thoại.
Vì hút thuốc nên giọng nói anh hơi mơ hồ: “Đã nói làm trong 3 ngày mà, bây giờ là ngày mấy rồi? Bảo ông ta nhổ tiền ra rồi hủy tất cả hợp đồng sau này cho tôi.”
“Tôi không tin lời anh nói nữa đâu.”
Lộ Dĩ Nịnh thấy anh bận thì không dám quấy rầy anh.
Thế nên cô ngồi xuống ghế sô pha, rút cái gối ôm ôm vào lòng ngực.
Thoáng nhìn qua người đang nói chuyện điện thoại bên kia.
Anh chau mày, vẻ mặt lạnh lùng, khi nói chuyện cũng bực bội.
Lộ Dĩ Nịnh nhìn làn khói trắng từ trong miệng anh phả ra, cô nắm chặt gối ôm trong lòng.
Trước đây… cậu ấy đâu có hút thuốc lá.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT