Ngày mai là chủ nhật, ngày 31 tháng 8.

Buổi chiều là thời gian để học sinh đến trường trung học số 1 Thanh Thành báo danh, ngày mai sẽ tựu trường rồi chính thức khai giảng.

Sau học kì 2 lớp 11 đã phân ban tự nhiên và xã hội, rồi sau đó lại phân ban lần nữa.

Tuy bên ngoài miệng nói rằng lớp 11 năm nay sẽ không xếp lớp chọn nữa nhưng thực tế thì nhà trường đã xếp các học sinh giỏi nhất của hai ban vào hai lớp.

Ý định đầu tiên của nhà trường chính là bồi dưỡng từng nhóm, xem thành tích lớp 11 của bọn họ như thế nào.

Cho đến khi lên lớp 12 thì sang lọc lại, những học sinh có học lực xuất sắc và tương đối ổn định sẽ được xếp vào các lớp trọng điểm.

Lúc này, chỗ báo danh lớp 11 ở dưới lầu đã đầy người, mỗi học sinh đang mặc đồng phục đều đang nhướng người lên, để xem mình đã được phân vào lớp nào.

Chỉ có duy nhất hai người khác biệt, họ cứ thế mà lướt qua bảng thông báo, không thèm nhìn qua một lần mà đã đi vào khu dạy học lớp 11.

Trác Khởi nhìn mọi người vây quanh một chỗ, tặc lưỡi rồi lắc đầu.

Sau đó nhanh chóng nện bước đuổi kịp Trình Tinh Lâm, vỗ vai anh, giọng nói vô cùng vui vẻ không thể kiềm nén, “Uầy, Lâm Thần, nhờ ơn ông mà tụi mình không cần phải chui vào cái lò hấp bánh chưng đó ấy.”

Dưới thời tiết ác liệt này, nóng muốn chết người, mắc gì phải cam chịu nóng nực.

Hai người họ là người khác biệt, trước đó đã biết chính mình học lớp nào.

Bởi vì ba của Trình Tinh Lâm là bạn của hiệu trưởng trường trung học số 1 Thanh Thành, nghỉ hè ông ấy còn đến nhà anh chơi cờ.

Nói chuyện rất nhiều nên cũng nhắc tới chuyện phân lớp.

Cho nên Trình Tinh Lâm đã sớm nắm giữ được thông tin này.

Lúc hai người vào lớp 11-1, phát hiện còn có người đến sớm hơn họ nữa.

Trường trung học số 1 có đồng phục riêng cho nam và nữ, lấy màu trắng và đen làm chủ đạo.

Áo sơ mi đều là màu trắng, học sinh nam thì có cà vạt caro đen trắng, còn học sinh nữ thì có nơ hình con bướm. Phần dưới là váy, và quần đều là màu đen.

Hôm hay Đan Ý mặc áo sơ mi trắng cùng với váy dài màu đen.

Cô có dáng người cao ráo, tỉ lệ chuẩn, váy vừa dài đến đầu gối cô, lộ ra đôi chân dài tinh tế.

Cô đứng ngay góc sau của phòng học, một tay chống bên cửa sổ, không biết là đang nhìn gì.

Trác Khởi nhanh chóng nhận ra cô, gương mặt cậu vô cùng bất ngờ, “Người đẹp, chúng ta lại gặp nhau rồi nè, duyên phận!”

Cậu chạy đến trước mặt cô ấy, “Bảo sao thấy quen quen, cậu học ở trường này thật à?”

Đan Ý quay đầu, ánh mắt nhạt nhẽo nhìn cậu, “Không đấy.”

Sau đó cô đến bàn thứ 2 từ dưới đếm lên bên tổ 4, ngồi xuống chỗ ngồi sát cửa sổ.

Trác Khởi nghi ngờ, “Vậy tại sao cậu lại ở đây?”

Đan Ý nhìn cậu như một người thiểu năng trí tuệ, “Cậu đoán xem?”

Trình Tinh Lâm từ phía sau đi tới, vỗ vào đầu cậu, “Ngốc nghếch.”

Sau đó anh ngồi bên cạnh phía sau cô ấy.

Anh không thích ngồi gần cửa sổ, vì quá nắng.

Cuối cùng Trác Khởi mới bừng tỉnh.

Thì là lúc nãy cô ấy nói trêu cậu.

Sau đó cậu ngồi xuống bên cạnh chỗ Trình Tinh Lâm, chống cằm nhìn bóng dáng của cô, “Ba người tụi mình có duyên quá ha.”

Cậu vỗ đùi chính mình, “Á à, nếu mà bây giờ gặp được tiểu tiên nữ ở cửa hàng tiện lợi nữa thì Tứ Nhân Bang(*) chúng ta được thành lập rồi đấy!”

(*): Ở Việt Nam gọi là Bè lũ bốn tên, là cụm từ để chỉ một nhóm lãnh đạoĐảng Cộng sản Trung Quốc bị nhà cầm quyền Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa cho là cấu kết với nhau lộng quyền và để sát hại những Đảng viên không theo phe cánh từ Đại hội X của Đảng Cộng sản Trung Quốc, nhưng sau đó bị bắt và xét xử năm 1976, sau khi Mao Trạch Đông mất. “Bè lũ bốn tên” là những thành viên hoạt động tích cực nhất trong thời kỳ Cách mạng Văn hóa ở Trung Quốc. “Bè lũ bốn tên” bao gồm: Giang Thanh (vợ thứ tư của Mao Trạch Đông), Trương Xuân Kiều, Diêu Văn Nguyên và Vương Hồng Văn.

Trác Khởi cảm thấy trên thế gian này chẳng có chuyện nào mà trùng hợp như thế cả.

Hôm trước bọn họ còn cùng nhau tránh mưa ở cửa hàng tiện lợi, hôm nay lại gặp nhau tại cùng một lớp, sau này sẽ là bạn cùng lớp với nhau.

Đây đúng là được duyện phận sắp đặt!

Đan Ý quay đầu lại nhìn cậu, hỏi châm chọc một câu: “Vậy cậu có biết kết cục của Tứ Nhân Bang là gì không?”

“Là gì?”

Đan Ý: “Ba người chết vì bệnh, một người tự sát.”

Trác Khởi: “…”

/

Giữa trưa đến giờ ăn cơm của nhà họ Cố, Cố Dĩ Trăn còn đang ngủ chưa dậy.

Vì thế chỉ có hai ba con Cố Minh và Lộ Dĩ Nịnh.

Cố Minh là một nhà nghiên cứu, hiện đang làm ở viện nghiên cứu đứng đầu Thanh Thành.

Lúc trước ông vừa mới xong một hạng mục nên được nghỉ ngơi mấy ngày, thuận tiện ở nhà cùng với con gái mình.

Nhưng trước mắt lại có hạng mục mới, cần phải quay về viện.

Ăn cơm xong, Cố Minh nhìn con gái ngồi bên cạnh, ông lo lắng nói: “Mấy ngày nay ba sẽ không ở nhà, có chuyện gì con cứ tìm chú Chu nhé. Đương nhiên là con có thể nhắn tin cho ba, lúc ba rảnh thì trả lời con.”

Ông nhìn gương mặt gầy ốm mà tái nhợt của Lộ Dĩ Nịnh, vẫn nói câu nói kia: “Bác sĩ nói con đã hồi phục rất tốt rồi, những loại thuốc đó… Rất có hại cho sức khỏe, con cố hạn chế uống nó lại nhé.”

Sau đó ông xoa đầu cô, tiếp tục nói: “Ba đã bảo chú với dì Chu làm những món con thích ăn rồi, với cả canh bổ sung chất dinh dưỡng nữa.”

“Nếu đã về nhà rồi thì con phải chăm sóc bản thân mình.”

“Với cả…”

Cố Minh nói rất nhiều, đều là nhắc cô chăm sóc bản thân.

Lộ Dĩ Nịnh ở một bên lẳng lặng nghe hết, thường gật đầu đáp lại ông.

Thấy thời gian không còn sớm nữa, đã đến lúc Cố Minh phải đến viện nghiên cứu.

Quản gia Chu lúc này cũng đi tới, lúc nãy ông vừa vào gara lấy xe, sau đó lại đây đưa chìa khóa xe cho Cố Minh.

“Đúng rồi, lớp của con là lớp 11-1, con cứ đến lớp báo danh là được.”

Ông nghĩ ngợi, “Không được, để ba nói A Trăn đưa con đi.”

Nhưng quản gia Chu ở bên cạnh nhắc ông: “Cậu chủ luôn tự đạp xe đến trường, không có ghế sau đâu ạ.”

Cố Minh: “Vậy để tôi thêm cho nó cái ghế sau.”

Cố Dĩ Trăn còn đang ngủ khò khò trong chăn không biết cục cưng xe đạp của mình đã bị sắp xếp tu sửa cả rồi.

“Không cần đâu ba, con tự đi được mà.” Lộ Dĩ Nịnh xua tay từ chối.

Cô biết ý tốt của Cố Minh, ba cô đang muốn khiến cho quan hệ của hai chị em cô tốt lên.

Nhưng cô cũng biết, Cố Dĩ Trăn không muốn tiếp xúc nhiều với cô.

Cố Minh nghe cô nói như vậy thì thay đổi quyết định, “Vậy để chú Chu lái xe đưa con đến trường nhé, con còn lạ với nơi này mà, ba không yên tâm.”

Lộ Dĩ Nịnh gật đầu, lần này cô không từ chối.

Cô vẫy tay tạm biệt ông, “Tạm biệt ba ạ.”

Cố Minh cũng tạm biệt cô rồi xoay người rời đi.



Sự thật chứng minh rằng những lo lắng của Cố Minh là không thừa.

Vì Lộ Dĩ Nịnh bị lạc đường trong trường học.

Không phải là giáo viên nên tất cả các xe khác không được vào trường, vì thế quản gia Chu chỉ có thể đưa cô đến cổng trường.

Lộ Dĩ Nịnh vừa mới chuyển tới đây, cho nên vô cùng xa lạ.

Hơn nữa không biết là có phải cô đến muộn hay không mà không thấy bảo vệ ở đâu cả, sau khi vào trường cũng không thấy ai.

Tóm lại là vô cùng vắng vẻ.

Bệnh cảm của cô còn chưa bớt, hơn nữa đi dưới trời nắng một thời gian lâu nên cô thấy hơi nhức đầu.

Lộ Dĩ Nịnh bỗng thấy hoảng hốt, lỗ tai bắt đầu ù ù, tầm mắt cũng mờ đi.

Chắc là lại bị tuột huyết áp.

Cô lắc lắc đầu, nhớ lúc nãy cô có thể một cái ghế đá nho nhỏ, nên cô đi đến vị trí kia theo trực giác của mình.

Sau đó cô hơi khom lưng, vươn tay sờ phía trước, quả nhiên là có một chiếc ghế đá.

Ngồi xuống xong, Lộ Dĩ Nịnh lấy cặp sách ra đằng trước, cứ như vậy mà không nhúc nhích.

Một lúc sau cô cảm thấy đầu cô không còn hôn mê nữa.

Cô lấy một chiếc bình nước từ trong cặp ra, bên trong là nước măng tây mà Cố Minh nấu cho cô.

Giữa trưa hôm nay cô bị ho, uống vài hớp thế thấy khá hơn nhiều, nên cô mang nó theo.

Lộ Dĩ Nịnh chậm rãi uống mấy hớp, nước ấm chảy dọc xuống cổ họng cô.

Sau đó cô ăn một viên kẹo mềm vị chanh, hương vị chua chua ngọt ngọt chầm chậm tan ra trong miệng cô.

Cô nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra thì tầm nhìn của cô đã rõ hơn chút.

Không chỉ vậy mà cô còn thấy được người.

Có ba bốn sinh đang mặc đồng phục đứng cách cô mấy mét. Hình như bọn họ đang ôm sách giáo khoa.

Tầm mắt Lộ Dĩ Nịnh rơi vào phía sau lưng của một nam sinh.

Anh rất cao, dáng người thon, áo sơ mi màu trắng đơn giản trên người anh toát ra một cảm giác quý tộc của một vị công tử thời xưa, khí chất kiêu ngạo mà trang nhã.

Phần thân trên cân đối hoàn hảo, tôn lên những đường nét cơ bắpở phần vai và cánh tay. Cà vạt trắng đen chỉ lộ 2/3 trên nền áo sơ mi trắng, còn lại thì bị nhét vào túi áo bên trái ngực.

Đôi chân rõ dài nhưng lại đi rất chậm, từng bước rất lười biếng.

Quan trọng hơn là Lộ Dĩ Nịnh biết anh.

Là nam sinh cho cô cây kẹo que tại cửa hàng tiện lợi.



Trình Tinh Lâm và Trác Khởi, còn có hai nam sinh khác bị chủ nhiệm lớp Mạnh Đức tóm được.

Bởi vì chủ nhiệm lớp năm ngoái và năm nay đều là một người.

Ông vô cùng ấn tượng với học sinh giỏi nhất lớp Trình Tinh Lâm, có thể nói là vừa yêu vừa hận.

Vì thế mà lúc nhà trường thông báo mỗi lớp cử học sinh đi lấy sách tại phòng giáo vụ thì người thứ nhất bị bắt đi chính là Trình Tinh Lâm.

Sau đó ông lại gọi thêm mấy nam sinh nữa.

Thời tiết quá nóng nên Trình Tinh Lâm không muốn đi ở bên ngoài, nhưng cũng không muốn đi về nhanh để nghe lão Mạnh tụng kinh.

Nên anh cố gắng đi chậm, muốn kéo dài thời gian.

Đang đi về phía trước thì đột nhiên có gì đó kéo vạt áo anh lại.

Trình Tinh Lâm xoay lại phái sau, không thấy ai.

Quần áo lại bị kéo lấy, đúng là thật, không phải ảo giác.

Lúc này anh mới cúi đầu, thấy một nữ sinh đứng sau anh.

Vô cùng nhỏ nhắn.

Cô nhìn anh, đôi mắt to tròn, trong veo, như thể có dòng nước đang chảy, tinh khiết hút lấy anh.

Ký ức ở cửa hàng tiện lợi đột nhiên ùa về.

Đây cũng là lần đầu tiên Trình Tinh Lâm phá lệ nhớ kỹ một nữ sinh mà mình hoàn toàn không quen biết.

Hôm nay cô mặc váy liền màu trắng, mái tóc đen dài mượt mà được buông xuống bờ vai gầy gò.

Gương mặt chuẩn hình trái xoan, làn da trắng trẻo như sương tuyết, hàng mi dài khẽ động.

Trên người còn tỏa ra một mùi hương nhàn nhạt, hình như là mùi hoa nhài.

Đôi mắt to tròn, đen trắng rõ ràng kia đang nhìn anh, mang vài sự bỡ ngỡ.

Giống như một thiên sứ bị rơi xuống thế gian lạc lối.

Trong phút chốc, Trình Tinh Lâm cứ ngỡ phía sau cô còn thiếu một đôi cánh màu trắng nữa.

Giọng nói của cô thỏ thẻ, lại hơi non nớt, “Chào cậu, cho hỏi cậu có biết đường đi đến lớp 11-1 như thế nào không?”

Nam sinh này đã cho cô một viên kẹo nên chắc là người tốt.



Tác giả có lời muốn nói: Nhật kí của Trình Tinh Lâm.

Aaaaaaaa vợ chạm vào vạt áo của tôi rồi, giờ anh là người của em.

Lộ Dĩ Nịnh: Tích, phát một thẻ người tốt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play