Lăng Tịch tức giận hít sâu một hơi, “Tôi cần câu chúc mừng này của cậu sao, tôi muốn cậu trở về, cạnh tranh công bằng với tôi một lần.”
“Tôi muốn chứng minh cho mọi người xem, không phải vì cậu rời đi thì tôi mới có thể thành trưởng ban nhạc.”
Lộ Dĩ Nịnh ngẩng đầu đón nhận ánh mắt của cô ấy, thản nhiên nói: “Không cần chứng minh, vốn dĩ cậu đã rất giỏi rồi.”
Lăng Tịch cảm giác như mình đang đánh vào một cục bông.
“Cậu còn chưa trả lời câu hỏi của tôi, sao lại chuyển trường?”
Lộ Dĩ Nịnh hơi nheo mắt, giọng điệu nhẹ nhàng, “Chắc là cô Ngô đã nói với cậu rồi nhỉ.”
Cô Ngô là giáo viên của trường âm nhạc trước kia, Lăng Tịch và Lộ Dĩ Nịnh đều là học trò của cô ấy.
Lăng Tịch nhớ đến câu nói kia thì không thể chấp nhận được, “Tại sao, tại sao cậu lại nói với cô ấy rằng cậu không chơi đàn Cello nữa?”
Tháng chín khai giảng, ban nhạc Cello của trường âm nhạc sắp tiến hành một cuộc tuyển chọn ra trưởng ban.
Người được chọn cũng đã được quyết rồi, đó là một trong hai người Lộ Dĩ Nịnh và Lăng Tịch.
Chẳng qua vì Lộ Dĩ Nịnh tạm nghỉ học nên chuyện này bị trì hoãn.
Nhưng không ngờ rằng Lộ Dĩ Nịnh lại chuyển tường.
Đây cũng có nghĩa là cô chủ động từ bỏ đợt tranh cử lần này.
Ngày đó khi Lăng Tịch đến trường âm nhạc, trưởng đoàn công bố ngay vị trí người được chọn chính là cô ấy.
Một giây đó, cô ấy tìm bóng dáng của Lộ Dĩ Nịnh nhưng lại không thấy đâu.
Tiếng chúc mừng của mọi người xung quanh đều không lọt vào tai, cô ấy bỗng phát hiện ra chuyện gì.
Vì thế cô ấy đi hỏi trưởng đoàn cho rõ ràng.
“Trưởng đoàn, Lộ Dĩ Nịnh đâu, tụi em còn chưa đấu với nhau nữa mà.”
Trưởng đoàn chỉ nói một câu, “Em ấy chuyển trường rồi.”
Cụ thể thì không muốn nhiều lời.
Lăng Tịch lại đi tìm cô Ngô dạy đàn Cello cho hai người.
“Cô Ngô, chắc chắn cậu ấy đã đến tìm cô. Cậu ấy nói gì vậy ạ, em chỉ muốn một cái đáp án.”
Cô Ngô: “Em ấy nói, sau này em ấy sẽ không chơi đàn Cello nữa.”
Khi đó trong mắt Lăng Tịch chỉ có bốn chữ không thể tin được.
Cô ấy không tin Lộ Dĩ Nịnh đã nói ra những lời này, nhưng cô Ngô sẽ không lừa cô.
Sau này Lộ Dĩ Nịnh lại không chơi đàn Cello nữa.
Lộ Dĩ Nịnh là ai, năm tuổi đã học đàn, mười tuổi đã đậu kì kiểm tra dàn Cello cấp 10, mười hai tuổi được nghệ sĩ Cello nổi tiếng trong nước là Thẩm Liên nhận làm đệ tử ruột.
Mỗi lần cô biểu diễn, là được các thầy cô lấy tiết mục đó làm mẫu.
Cô Ngô cũng tán dương, nói rằng nhiều năm rồi cô mới gặp được học sinh thiên phú như vậy.
Cô cũng là đối thủ duy nhất có năng lực cạnh tranh với Lăng Tịch.
Bởi vì vị trí của cô luôn là đứng nhất, có cô thi đấu thì Lăng Tịch vĩnh viễn chỉ có thể đứng nhì.
Bây giờ cô ấy còn chưa tung ra hết năng lực mà Lộ Dĩ Nịnh đã từ bỏ.
Lăng Tịch lẩm bẩm thành tiếng, “Rõ ràng là rất thích mà, cậu học lâu như vậy sao nói bỏ là bỏ được.”
“Lúc trước cậu sốt cao ba ngày cũng có thể gắng gượng mà hoàn thành buổi biểu diễn kia mà.”
“Rốt cuộc thì đã có chuyện gì xảy ra?”
Lộ Dĩ Nịnh, cậu nói đi chứ!”
Lăng Tịch liên tục chất vấn, biểu cảm cũng kích động hơn.
Nhưng nữ sinh đối diện cô ấy vẫn cứ thản nhiên, cảm xúc cũng không có gợn sóng gì.
Lăng Tịch cảm thấy cô đã thay đổi rồi, Lộ Dĩ Nịnh trước mặt cô ấy giờ đây không còn là Lộ Dĩ Nịnh ngày xưa nữa.
Lộ Dĩ Nịnh mà mỗi lần nhắc đến đàn Cello thì trong mắt sẽ lấp lánh ánh sáng.
Cô cúi đầu không nói chuyện, thoáng nhìn nam sinh đang đứng trước cửa tiệm mì, ánh mắt đối diện anh, sau đó lại thu hồi.
Lộ Dĩ Nịnh buông lỏng hai tay đang nắm chặt ra, vẫy tay với người con trai đang đứng khuất mắt cô.
Trình Tinh Lâm ngầm hiểu, thấy ám hiệu này anh liền đẩy xe đạp đến bên cô.
Tiệm mì sắp đóng cửa, bà chủ bảo Trình Tinh Lâm đến đúng lúc lắm, còn tưởng rằng anh không đến lấy xe về nữa chứ.
Trình Tinh Lâm gửi một chút tiền cho bà chủ, bảo là làm phiền bà rồi chứ không có ý gì khác.
Nhưng bà chủ nói không cần, bà cười tủm tỉm nói, “Thấy cậu đẹp trai nên không lấy tiền đâu.”
Người ta sắp đóng cửa nên Trình Tinh Lâm cũng ngại ở lại lâu, anh đẩy xe ra.
Loáng thoáng anh nghe thấy câu nói cuối cùng của người nọ.
Sau đó, Lộ Dĩ Nịnh lấy anh ra làm tấm bia đỡ đạn.
Sau khi anh đến bên cô, Lộ Dĩ Nịnh lại mở miệng nói, “Lăng Tịch, cậu về nhà sớm đi.”
“Tạm biệt.”
Cô không trả lời câu hỏi lúc nãy, rõ là đang trốn tránh.
Lộ Dĩ Nịnh nhìn anh, sau đó hai người quanh lại đi về đường cũ.
Lăng Tịch đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng cô hô to, “Lộ Dĩ Nịnh, dáng vẻ bây giờ của cậu như là con rùa rụt cổ vậy!”
Cô dừng chân lại, rồi nhanh chóng bước tiếp.
Trình Tinh Lâm đi bên cạnh cô, quay đầu nhìn nữ sinh phía sau, rồi quay đầu lại.
Ánh mắt Lộ Dĩ Nịnh vẫn luôn nhìn về phía trước, tiếp tục đi, không hề quay đầu.
Nhưng dưới chân lại nặng như ngàn cân.
Lăng Tịch nhìn bóng dáng cô đi càng xa, giọng nói nhỏ đến mức không ai nghe thấy, lẩm bẩm tự nói, “… Cậu về đi, có chuyện gì thì chúng ta đều có thể giải quyết cùng nhau mà.”
/
Sắc trời dần tối, thị trấn vào ban đêm mỹ lệ lại yên tĩnh, mang một cảm giác yên bình.
Ánh trăng như một hạt trân châu được khảm trên bầu trời, một tầng lụa trắng trùm lên thị trấn.
Lộ Dĩ Nịnh nằm trằn trọc trong phòng, cô không ngủ được.
Cô sợ bị ông bà ngoại phát hiện nên không mang theo thuốc ngủ theo.
Chờ thêm một lúc, cô lại mở to mắt lần nữa, không hề buồn ngủ.
Vì thế cô xoay người xuống giường, đi ra khỏi phòng.
Vừa đi ra sân, phát hiện có người ngồi dưới ánh trăng.
Thân hình cao lớn của Trình Tinh Lâm ngồi trên băng ghế nhỏ, nghe có tiếng động thì nhìn lại.
Sau đó anh lấy một băng ghế nhỏ phía sau ra đặt bên cạnh mình.
Ý đồ rất rõ ràng.
Lộ Dĩ Nịnh đi qua, khom lưng ngồi bên cạnh anh.
Hai người cũng không nói chuyện.
Bầu trời xanh thẫm, vầng trăng sáng và bầu trời đầy sao lóe lên một chút ánh bạc.
Đây là cảnh đẹp mà thành phố không bao giờ có.
Trình Tinh Lâm ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, mở miệng trước, “Tên của tôi ấy, được đặt khi ba tôi ngắm bầu trời sao.”
“Đến từ câu thơ của Đỗ Phủ, Tinh lâm vạn hộ động, Nguyệt bạng cửu tiêu đa.” (*)
(*): Sao chiếu trên vạn nóc nhà nhấp nháy
Trăng dọi qua chín tầng mây vằng vặc
Giọng nói trầm thấp của anh dưới ánh trăng yên tĩnh lại càng thêm quyến rũ.
Anh nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt như chưa đầy sao, “Còn của cậu, có ý nghĩa gì không?”
Ánh mắt Lộ Dĩ Nịnh cũng đang nhìn bầu trời đêm, ánh sáng màu bạc từ mặt trăng chiếu lên khuôn mặt ngọc bích như pha lê của cô.
Tưởng chừng như cô đang lâm vào hồi ức, đôi mắt vô định.
“Bởi vì mẹ mình thích ăn chanh và quả phỉ nên đặt tên mình và A Trăn như thế.”
(*): Tên của nữ chính (路以柠) 柠Nịnh có nghĩa là Chanh, tên của Cố Dĩ Trăn (顾以榛– gù yǐ zhēn) zhēn đồng âm với quả phỉ
Từ góc độ này, hình như Trình Tinh Lâm thấy được dòng nước óng ánh trong đôi mắt cô.
Anh chậm rãi mở miệng, “Chắc là dì yêu hai người lắm.”
Lộ Dĩ Nịnh cố mở to mắt, hốc mắt phiếm hồng, nhấp môi, tiếng nói thỏ thẻ, “Đúng vậy.”
Yêu nhiều đến mức, mẹ phải trả giá bằng cả sinh mệnh.
Trình Tinh Lâm vô cùng nhạy bén, phát hiện ra tâm tình lúc này của cô khác với lúc trước, cứ như cả người cô toàn đau thương.
Anh nhớ đến lời nói của cô gái ở phố Tứ Phương, nhớ lần đầu tiên gặp cô, bộ dáng cô lau hộp đàn Cello vô cùng cẩn thận.
–“Rõ ràng là rất thích mà, cậu học lâu như vậy sao nói bỏ là bỏ được.”
Trên người cô cất giấu một bí mật mà anh rất muốn biết.
Một trận gió đêm thổi đến, mang theo sự lạnh lẽo.
Nhiệt độ ở thị rất thấp hơn ở thành phố, đặc biệt là ban đêm.
“Ắt xì –”
Lộ Dĩ Nịnh không khỏi hắt xì, vốn cô đã yếu đuối, vậy mà chỉ mặc một cái áo đi ra ngoài.
Trên người Trình Tinh Lâm mặc áo khoác, vì lúc mới ra đây đã có gió to nên anh vòng về lấy thêm áo khoác.
Anh nhanh chóng cởi áo khoác mình ra, khoác trên người cô.
Áo khoác của anh có độ ấm, làm cả người cô ấm lên một chút.
Lộ Dĩ Nịnh muốn mở miệng nói, lại bị anh cắt ngang, “Không được từ chối, nếu không thì tôi chẳng có chút ga lăng nào.”
“Ắt xì –” Nói xong câu đó, chính anh cũng hắt xì.
Bầu không khí yên lặng.
Lộ Dĩ Nịnh lấy áo khoác trên người mình ra, “Cậu cứ mặc đi.”
“Tôi có cách rồi.”
Mắt Trình Tinh Lâm sáng lên, liền bỏ áo khoác trên người mình ra, cúi người lại gần, kề sát bên người cô.
Cánh tay anh quàng qua vai cô.
Đây là khoảng cách gần nhất từ trước đến nay của hai người, tư thế này quá thân mật.
Hơi thở của riêng anh tràn ngập trong khoang mũi cô, Lộ Dĩ Nịnh hơi ngước đầu nhìn anh.
Đôi mắt nai con còn chút nước, trong vắt sáng ngời, lấp la lấp lánh.
Theo động tác chớp mắt của cô, lông mi nồng đậm phe phẩy lên xuống.
Đã câu lấy trái tim của thiếu niên.
Khoảng cách gần như thế này làm Trình Tinh Lâm ngẩn ra, đầu quả tim nổi lên một gợn sóng nhẹ nhàng.
Giờ phút này, anh có một loại cảm giác là muốn cướp người của Đường Tinh Chu.
—
Tác giả có lời muốn nói: Nhật kí của Trình Tinh Lâm
Tôi có thể đánh thắng anh ta được không nhỉ, đang tự hỏi – ing.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT