Edit by Luftmensch

Khu Bắc kí túc xá nam đại học Thiên Đô hôm qua có ma!

Hơn nữa còn ở ngay ngoài cửa phòng 303 của bọn họ, Lục Ly chôn mình vào trong chăn, nói với bạn cùng phòng của mình bằng giọng điệu vô cùng sợ hãi.

Bốn tên thanh niên trời Nam đất Bắc tụ tập vào một chỗ, không phải để nghe chuyện ma quái của học bá vào ngay thời điểm quan trọng như cuối học kỳ!

"Vậy sao? Chả trách tôi nghe nói trước kia trường học là bãi tha ma....." Bạn cùng phòng A âm thầm đâm chọc một câu, để trả thù trò đùa nhàm chán của học bá.

Lục Ly đau khổ cười ha ha lấy ra một quyển sinh học từ trong chăn ra, trong lòng tự nói với chính mình: mình là người kiên định với chủ nghĩa duy vật.

"Nhưng hôm qua tôi thực sự gặp ma đó!"

Là nữ quỷ luôn đấy! Đồ đỏ, tóc đen, trên mặt còn có máu đen! Thế giới quan đều vỡ vụn rồi, được không?

Đặc biệt là ngày hôm qua còn bị nữ quỷ đứng đằng sau thổi cho một hơi ngay cổ, Lục Ly bây giờ vẫn còn cảm giác đằng sau có quỷ, không thể không dựa sát vào vách tường, giảm bớt cảm giác quỷ dị này.

"Thực ra là cậu muốn đi tiểu đêm, nhưng sợ đi một mình chứ gì?" Bạn cùng phòng B nói, ngữ khí vui vẻ khi thấy người khác gặp nạn.

Người duy nhất không nói gì trong bốn người tên Lâm Gia Cảnh, Lục Ly chờ mong nhìn hắn, hy vọng có thể nghe được một chút an ủi.

Đáng tiếc.........

"Hạn chót của luận văn là tám giờ tối nay." Lâm Gia Cảnh ôn nhu nhiệt tình nhắc nhở mọi người, Lục Ly không thể không xuống giường, sau đó mang bàn máy tính lên giường mình.

Thật sự là, đêm nay có thế nào cũng không xuống giường.

Lục Ly vừa động viên chính mình, vừa sửa chữa luận văn. Thời gian từng giây từng giây trôi qua, bốn người lục tục gửi luận văn vào hòm thư của giáo viên. Bạn cùng phòng A với B cùng đi rửa mặt với nhau, Lâm Gia Cảnh một bên nghe nhạc một bên thu thập hành lý, ngày kia là ngày có thể rời trường, tuy rằng đa số bạn học còn phải đi học, nhưng bọn họ đã có thể rời đi.

Lục Ly gõ máy tính bùm bùm nửa tiếng, rốt cục cũng có thể gửi luận văn đi, chỉ là vừa ngẩng đầu lên, trong phòng ngủ trống rỗng chỉ còn mỗi mình cậu.

Lục Ly: Người đâu?

Có lẽ do nguyên nhân tâm lý, cậu cảm giác ớn lạnh, nơm nớp lo sợ quay đầu lại nhìn, liền thấy khuôn mặt nát bấy xuyên từ bức tường đằng sau dán sát vào lưng mình.

"A——————"

Như một cơn lốc xoáy nhỏ, Lục Ly nhảy ra khỏi giường, nhưng không ngờ rằng dưới giường còn có một người, rầm một tiếng, cậu ngã đè lên người đó, mặt đối mặt.

Lâm Cảnh Gia đỡ lấy bảo vệ kĩ càng cho cái người không hiểu nghĩ gì mà nhảy xuống giường, lưng có chút đau.

"Không sao chứ." Hắn an ủi hỏi, khóe miệng kéo lên một độ cung rất nhỏ.

Sắc mặt Lục Ly trắng bệch, răng đánh vào nhau cầm cập, khiến Lâm Gia Cảnh nghi ngờ, có phải mình.....làm hơi quá rồi không. Cũng đúng, Tiểu Hồng cũng không phải con quỷ đáng yêu nhất.

Tiểu Hồng: Hừ.

"Cảm.... cảm ơn."

Lục Ly mất một lúc lâu mới có thể bình tĩnh lại, ai bảo cậu không sợ trời không sợ đất chỉ sợ ma quỷ cơ chứ, đúng là......Chưa đợi Lục Ly cảm khái xong, hai bạn cùng phòng kia đã rửa mặt về đứng trước cửa.

Bốn con người, tám con mắt cảm nhận được tia xấu hổ đang len lỏi vào không khí căn phòng.

"Hai người cứ tiếp tục đi.........Chúng tôi chưa thấy gì cả." Bạn cùng phòng A nó cùng, bạn cùng phòng B liền đóng cửa lại.

Lão Nhị cũng thật là, vất vả lắm mới ra tay một lần, vậy mà lại không báo trước cho bọn họ.

Tặng cho hai tên bạn cùng phòng kia ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, Lâm Gia Cảnh đột nhiên vươn tay ôm Lục Ly ở trên người hắn.

Lục Ly nói lắp: "Sao.....sao vậy?"

Lâm Gia Cảnh: "Vừa nãy hình như tôi thấy cái gì màu đỏ, nhưng nháy mắt liền không thấy nữa. Chắc là tôi nhìn nhầm rồi, không bị sao chứ, có bị đụng vào đâu không?"

Eo nhỏ thật.

"Không sao cả, tôi vẫn ổn." Lục Ly lắc đầu, trong lòng lại dâng lên cảm giác đồng cảm với Lâm Gia Cảnh.

Đồng chí! Chính là cậu! Không ngờ rằng cậu với tôi mới là chung chiến trận, nữ quỷ đỏ kia không biết chết như thế nào, cổ vẹo mắt rớt, trước khi chết nhất định là bị tra tấn cực kì tàn ác, thật đáng sợ mà hu hu hu.........

Tiểu Hồng: Bà đây không phải vì dọa mày nên mới biến thành cái dạng này sao, còn dám chê bà mày xấu!

Lục Ly ở trong lòng Lâm Gia Cảnh cảm thấy vô cùng yên tâm, hình như không thấy nữ quỷ kia nữa. Từ từ! Cậu đang ở đâu cơ? Trong lòng Lâm Gia Cảnh??

Lục Ly ngẩng đầu lên, gương mặt tuấn tú ngay từ năm nhất bước chân vào trường đã hút được ngàn vạn lá thư tình của Lâm Gia Cảnh phóng to trước mắt cậu. Kỳ quái, tại sao trước kia cậu một chút cũng không chú ý tới ngoại hình bạn cùng phòng mình như thế nào?

Hơn nữa, sau khi hết kì 1, hình như cũng không có một bạn nữ vào đến tỏ tình........Có chút kì lạ nha.

Bộ dáng Lục Ly bị dọa đến ngơ ngác khiến tâm tình Lâm Gia Cảnh rất tốt, bộ dáng bị vẻ đẹp mĩ mạo của mình mê mạo lại vô cùng đáng yêu, hắn nhéo nhéo cái má phính phính của Lục Ly, cảm giác không tồi, lại nhéo cái nữa.

Đột nhiên, Lục Ly lấy lại tinh thần, phát hiện ra tư thế đáng xấu hổ của hai người, đầu cậu nóng lên, vội vàng đứng dậy: "Ờm.........xin lỗi, tôi vào.....vào phòng tắm."

Nói xong, tựa như cơn gió chạy vèo ra ngoài.

Lâm Gia Cảnh ở phía sau khẽ cười, hóa ra còn có thể ngượng ngùng, xem ra con đường này không quá gian nan rồi.

Lục Ly cái gì cũng không cầm theo, Lâm Gia Cảnh lắc đầu, cầm lấy cái chậu cùng đồ rửa mặt các thứ của hai người, sau đó mở cửa, kêu hai người đang giả vở ngắm trăng ngoài hành lang vào, còn mình thì đi về hướng phòng tắm.

Bóng ma tâm lý sau khi bị dọa qua không dễ mất như thế, Lục Ly nóng đầu chạy ra ngoài, ngay lập tức hối hận.

Nhà nữ quỷ kia rốt cuộc ở chỗ nào? Lúc ở trong phòng tắm, lúc thấy ở phòng ngủ, người nhà cô có thể bảo cô đừng chạy loạn ra ngoài được không vậy!!!!

Tiểu Hồng: Chồng tôi đi đầu thai trước tôi rồi.........Tôi khó khăn lắm mới kiếm được một công việc dễ dàng, làm xong là có thể đầu thai, tên nhóc nhà ngươi thực sự không có tiền đồ gì cả, sợ quỷ nữa chứ? Haiz, nếu không hoàn thành nhiệm vụ, tôi sẽ trình diễn một vở tình yêu vượt năm tháng. (vong niên luyến)

Lục Ly nhốt mình trong một gian buồng tắm, loại địa phương nhỏ hẹp như thế này có thể đem lại cảm giác an toàn, nhưng cái phần hở chân ở cửa không nằm trong mục này. Gió lạnh từng trận, Lục Ly lúc này không quan tâm an toàn của mình nữa, trong đầu chỉ còn một màn ban nãy trong phòng ngủ. Chóp mũi Lâm Gia Cảnh cách cậu một chút, lo lắng như nước vỡ đê tràn ra khỏi mắt, nếu lúc ấy gần hơn một chút.....lại gần thêm chút nữa.....( có phải là hôn được rồi không.........)

Cốc cốc!

"Lục Ly, cậu ở bên trong à?" Thanh âm Lâm Gia Cảnh vang lên ngay bên ngoài.

Mợ nó? Mình tưởng tượng ra cái hình ảnh gì vậy!

Lục Ly hận không thể tát mình một cái, đầu óc của học bá chỉ dùng để tưởng tượng ra hình ảnh như vậy sao? Tuy Lâm Gia Cảnh rất đẹp trai, nhưng nó không phải lí do để hắn trở thành nam diễn viên còn lại trong vở kịch ngắn vừa rồi.

"Có.....có chuyện gì?" Giọng Lục Ly rầu rĩ truyền từ trong cửa ra.

"Cậu quên mang đồ theo." Dưới chân Lục Ly xuất hiện một cái chậu.

"Cảm ơn." Bên trong đều là đồ của cậu, nhưng hình như cái chậu này không phải của cậu thì phải? Của Lâm Gia Cảnh sao?

"Chúng ta cùng tắm đi."

Lục Ly không ngăn cản trí trưởng tượng của mình, nhưng Lâm Gia Cảnh đẩy cánh cửa buồng bên cạnh ra. Lục Ly thở ra một hơi, đáy lòng lại mơ hồ có chút thất vọng. Phì phì! Thất vọng cái rắm!

Học bá gần đây thô tục hơi nhiều.

Lúc Lục Ly đến, phòng tắm không một bóng người, nếu không phải sau đó Lâm Gia Cảnh đến đây, cậu chắc chắn sẽ chạy về. Bị quỷ dọa, thực sự không đủ can đảm một mình một phòng tắm trống hơ trống hoắc tắm rửa nha.

Tiếng nước bắt đầu bật lên, Lục Ly vừa kỳ cọ, vừa cúi đầu nhìn chằm chằm động tĩnh buồng bên.

Đầu cũng không dám ngẩng lên, sợ trên đầu có quỷ hu hu!

Tiểu Hồng:...........Không có gan nhìn ông chủ tắm, cảm ơn.

"Cho tôi mượn chút sữa tắm." Phía dưới đột nhiên xuất hiện một cánh tay.

"Há." Tim Lục Ly sợ tới mức đập như muốn bay ra khỏi lồng ngực.

"Vẫn còn sợ sao?"

"Có chút.........Không phải, tôi sợ cái gì chứ?" Mặt Lục Ly đột nhiên đỏ rực, tức giận giương mắt hỏi.

Lâm Gia Cảnh cảm thấy đáng tiếc chỉ hận không thể xuyên qua bức tường mà nhìn biểu tình của Lục Ly, khẽ cười một tiếng, "Đúng đúng, tôi chỉ là tiện miệng thôi, tắm đi." Có bạn trai tương lai thích giữ mặt mũi, nên có tâm tư cẩn thận tôn trọng em ấy.

"Hừ." Lục Ly nhỏ giọng hừ hai tiếng, cảnh tượng trước mặt đột nhiên có sự thay đổi.

Vách tường ngăn cách không biết từ lúc nào biến thành trong suốt, giữa làn hơi nước mịt mờ, Lâm Gia Cảnh đột nhiên xuất hiện trước tầm mắt cậu, dòng nước từ đỉnh đầu lướt qua ngũ quan đẹp đẽ của hắn.

"Rầm!"

Lục Ly ngã chổng vó.

Đi chết đi Lâm Gia Cảnh! Đùa giỡn lưu manh! Cay chết mắt ta rồi! Người so với người, tức chết người ta mà!

Lục Ly lau mặt, trên tay không chỉ có nước, còn có chất lỏng đo đỏ dính trên đó.

Cậu....... chảy máu mũi? Vì nhìn thấy Lâm Gia Cảnh khỏa thân?

Ông đây sẽ không cong đâu, nhỉ? Lục Ly gian nan suy nghĩ.

Nước từ vòi sen chảy xuống xua đi vết máu rất nhanh, Lục Ly tắm xong, đã thấy Lâm Gia Cảnh đứng ngoài chờ mình.

"Tôi nghe thấy tiếng cậu ngã, có bị thương ở đâu không? Hôm nay cậu từ giường ngã xuống, giờ đất bằng cũng có thể ngã nốt." Câu trêu chọc của Lâm Gia Cảnh mang theo chút thân thiết làm Lục Ly cảm thấy ấm áp trong lòng.

Từ từ, không phải chỉ là một câu quan tâm thôi sao? Cậu cũng có thể tự nói mà!

Đột nhiên không rõ tính hướng của mình khiến ánh mắt Lục Ly mơ màng, bâng quơ nói với hắn: "Chưa ngã hỏng, ầy, về phòng chơi game thôi."

Lâm Gia Cảnh đi sau nhếch khóe miệng, lúc đến cửa phòng tắm, Lục Ly luôn cúi đầu, đột nhiên thấy trước mắt dư ra một đôi giày thêu màu đỏ.....giầy, thêu, hoa.........

Cậu lùi mạnh về sau, nhắm tịt hai mắt lại, hai hàm răng đánh vào nhau cầm cập. Trước khi cậu ngã thêm một cái nữa, cả người đã rơi vào một cái ôm ấm áp, cái này.........Lâm Gia Cảnh! Lục Ly dứt khoát quay người ôm chặt lấy thắt lưng Lâm Gia Cảnh: "Lần này tôi không hề lừa cậu, phía trước có quỷ!!"

Lục Ly run bần bật nửa ngày, lại phát hiện lồng ngực trước mặt rung động, tiếng cười không chút đè nén nào của Lâm Gia Cảnh truyền từ đỉnh đầu cậu xuống.

Khẳng định chỉ có mình cậu thấy, lại mất mặt trước mặt hắn nữa rồi!!

Lục Ly nhân sinh không còn gì lưu luyến.

"Tôi cái gì cũng không thấy." Lâm Gia Cảnh nói.

Nhưng, cái ôm này hắn rất hài lòng. Gần như vậy, lại còn có thể ngửi thấy hương sữa tắm trên người Lục Ly nữa, ừm, là mùi sữa.

Lục Ly cũng chậm chạp ngửi thấy hương vị trên người Lâm Gia Cảnh, chân.........có hơi mềm.

Không thể chịu thua kém được!

Phỉ nhổ chính mình một lần, Lục Ly tỏ vẻ cái gì cũng chưa xảy ra, thẳng lưng ôm đồ rời đi. Bỏ lại Lâm Gia Cảnh ở phía sau, cười như một tên ngốc.

Bạn trai tôi quá đáng yêu rồi!

Tiểu Hồng: Ha ha.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play