Chung trà mới được bưng lên bốc hơi nước nghi ngút, hương thơm thanh nhạt của trà mới lững lờ phảng phất nơi đầu mũi. Trong khoảng thời gian không quá dài này, Chiêu Nguyên Đế đã sớm khôi phục lại được dáng vẻ uy nghiêm ngày thường của mình.

Ông nhìn Định Vương bên dưới, ánh mắt lướt từ bờ lưng đang phủ phục của hắn ta trượt đến trên lò sưởi mạ vàng phía sau ba thước, nắp trà trên tay ông lại vứt về chung trà tạo thành tiếng vang thanh thúy.

Ông nói: “Thế nào? Người vẫn còn muốn nói?”

Mồ hôi túa ra trên trán Định Vương, thấm ướt mu bàn tay dính nhớp nháp, mi mắt hắn ta run run. Bởi vì tư thế khấu bái trong thời gian dài khiến cơ thể hắn ta cứng ngắc, tầm mắt chỉ nhìn chằm chằm trường bào màu đen phác họa hoa văn sợi bạc hình chim thước, hắn ta chậm rãi nhắm mắt trả lời: “Nhi thần không còn lời nào để nói, nhưng phụ hoàng…”

Định Vương chậm chạp đứng thẳng người, quỳ ngay ngắn trên mặt đất, nói: “Dù bà ấy làm sai chuyện, nhưng suốt mười mấy năm qua cũng đã phải trả giá rồi, chịu cảnh giá băng nghèo khổ, hiu quạnh nghèo hèn. Nhi thần không cầu người tha tội cho bà ấy, nhưng phụ hoàng nhân từ, chỉ xin phụ hoàng tha cho bà ấy một mạng.”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play