“Hà Tam Bôi ở đây trên không có già dưới không có trẻ, hồi còn trẻ ăn chơi trác táng, sức khỏe không tốt nên ra đi từ sớm rồi, hiện giờ viện bên cạnh chỉ còn lại một mình thím Cẩm. Tính tình bà ấy rất quái gở, người trong thôn đều không thích gặp bà ấy. Hiện giờ mắt bà ấy nửa mù nửa rõ, cũng chỉ vì Hà Tam Bôi giữ lại mới miễn cưỡng sống được qua ngày.”
Khi Ngô nương tử nói chuyện vỗ về Tiểu Hòa: “Ai a, ta suýt nữa thì quên mất, Tiểu Hòa, đợi lát nữa ăn xong rồi mang nửa chén bánh bột ngô trong nồi cho Tam nãi nãi đi, buổi trưa ta qua đó xem thử, người lạnh căm, cơm chiều chắc cũng không nấu.”
Tiểu Hòa xới cơm, khuôn mặt nhỏ tràn đầy vẻ không vui, nhỏ giọng phản bác nói: “Vừa rồi không phải hát rất có sức lực sao ạ? Sao cơm chiều lại không nấu? Nương, người có thể mặc kệ bà ấy không!”
Ngô nương tử nghiêm mặt, duỗi tay gõ đầu cô bé: “Để cha con nghe thấy lời này thì nhất định sẽ cho con một trận đấy. Nói thế nào thì con cũng phải gọi người ta một tiếng Tam nãi nãi.”
Tiểu Hòa bưng chén cơm nhảy xuống ghế tránh đi, lớn tiếng nói: “Vốn dĩ chính là vậy mà, nghe bà Cửu nói lúc Tam gia gia sống bà ta cũng như vậy, không làm một cái gì hết. Hiện giờ đã mấy chục tuổi rồi, một đống tuổi mà còn không biết việc bằng con, cả ngày chỉ biết chờ người mang cơm cho! Cho bà ta làm gì chứ!”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT