Đối với khí thế không lùi bước khó hiểu xuất hiện trên người Ninh Hồi, Bùi Chất có chút trầm mặc, nhưng dù sao hắn và Ninh Hồi cũng không mấy thân quen, chỉ có trách nhiệm phu thê trên danh nghĩa thôi, hắn khẽ liếc nhìn nàng một cái, sau đó lại bước xuống thềm.
Ninh Hồi ở phía sau bĩu môi, cũng đi theo.
Trên đường về Bùi Chất có xe ngựa của riêng mình, hai chiếc xe ngựa một trước một sau, ranh giới rõ ràng. Ninh Hồi dựa trên xe ngựa, hôm nay lao động quá nhiều, eo có chút nhức mỏi, Thanh Đan Thanh Miêu tưởng là nàng leo núi mệt, thay phiên nhau xoa bóp cho nàng một lát.
“Đợi về phủ nô tỳ tới chỗ Phương đại phu lấy chút thuốc, pha nước tắm gội sẽ đỡ mệt mỏi ngay thôi.” Bàn tay Thanh Đan dừng trên eo nàng, xoa bóp vừa lực.
Trước đây Thanh Đan từng hầu hạ bên cạnh lão phu nhân một thời gian, cơ thể người già luôn không thoải mái, nàng ấy liền đi theo lão ma ma học hỏi tay nghề, thủ pháp xoa bóp thành thạo, mỗi khi chạm vào người Ninh Hồi đều không nhịn được mà nheo mắt lại hưởng thụ.
Con đường xóc nảy, xe ngựa đi hơi chậm, lắc lắc lư lư khiến người ta khó mà đi vào giấc ngủ. Ninh Hồi chống đầu choáng váng mơ màng buồn ngủ, âm thanh nói chuyện về mấy tin đồn thú vị trên phố của Thanh Miêu cũng dần nhỏ đi, cuối cùng dứt khoát im bặt.
Hai người Thanh Đan Thanh Miêu ngồi sóng đôi với nhau, ghé sát tai nhau nhỏ giọng nói vài câu, nhưng leo núi xuống núi tốn không ít sức lực, cuối cùng cũng không vượt qua nổi cơn buồn ngủ.
Phu xe kéo dây cương, khuôn mặt rám nắng vì quanh năm phiêu bạt nở một nụ cười có mấy phần ngô nghê, hắn cực kỳ hâm mộ nhìn thị vệ cưỡi ngựa đi trước mở đường, thị vệ Bùi gia lương tháng đứng đầu kinh đô khiến những người hạ đẳng làm việc trong phủ như họ ngưỡng mộ không thôi.
Phu xe thở dài, dựa vào xe ngựa rồi quất roi, con ngựa màu nâu không kiên nhẫn hắt hơi một cái, tăng nhanh tốc độ.
Mặt trời vốn dĩ đã ló rạng lại trốn về sau đám mây, sắc trời đột nhiên âm u xuống, một cơn gió thổi tới, hất bay cái mũ da mùa hè mỏng manh của hắn lên ván xe. Hắn nghiêng người nhặt mũ lên phủi lớp bụi dính bên trên, đội lại mũ vào đầu, duỗi người ngáp một cái, chỉ thấy con ngựa phía trước hí vang, chất lỏng ấm áp đổ ập xuống khiến cả người hắn cứng lại.
Chất lỏng tanh nóng chảy vào trong miệng, cổ họng hắn không ngừng lăn lộn lên xuống, ngơ ngẩn nhìn thi thể thị vệ phía trước ào ào ngã xuống đất. Hắn nơm nớp lo sợ giơ tay lau mặt, màu đỏ tươi trên tay làm hắn theo phản xạ ra sức giữ chặt dây cương, con ngựa nâu nâng cao chân trước, ngửa đầu hí vang.
“Có thích khách!”
Ninh Hồi giật mình tỉnh lại, nàng mơ thấy một con gấu trúc giống với Thanh Thanh Thảo Nguyên đặt mông xuống ngồi đè chết nàng, cảnh tượng đó thật sự quá đáng sợ, sợ tới mức khiến nàng đổ mồ hôi lạnh cả người.
Nàng rũ khăn thêu hoa lan lau mồ hôi trên trán, thở phào một hơi nhẹ nhõm. Thanh Đan Thanh Miêu còn đang ngủ, nàng lần mò cái ly tự rót cho mình chén trà, nước trà sớm đã nguội lạnh, chảy xuống cổ họng đè hết tất cả khí nóng xuống. Nàng đang chuẩn bị một hơi uống cạn thì tiếng gào thét thảm thiết bên ngoài vang lên khiến tay nàng run rẩy làm vỡ cả cái ly.
Xe ngựa đã dừng lại, Thanh Đan Thanh Miêu bất ngờ kêu lên, một người che chắn cho Ninh Hồi, một người vén rèm xe lên.
Ninh Hồi ngó người nhìn ra, bên ngoài đã đầy người mặc đồ đen, có khoảng mười mấy tên, ai nấy đều cầm trường kiếm ào ào khí thế.
“Thiếu phu nhân, làm, làm sao bây giờ?” Những thích khách này không ngờ lại dám lộng hành ở ngoại ô kinh đô như thế, rõ ràng là nhằm vào mạng mà tới! Hai người Thanh Đan Thanh Miêu có thành thục trầm ổn đến đâu thì cũng chỉ là tiểu cô nương mười mấy tuổi đầu, nào từng gặp qua chuyện này, đương nhiên là bị dọa sợ.
Ninh Hồi cũng lo lắng, cái mạng nhỏ của nàng không phải chỉ thuộc về bản thân nàng mà còn thuộc về cả Thủy Lam Tinh. Nàng còn phải xanh hóa Thủy Lam Tinh và lưu danh trong sử sách, sao có thể dễ dàng go die như vậy chứ?
Bên ngoài đánh càng lúc càng hăng, tiếng đao kiếm loảng choảng va vào nhau và da thịt bị chém đứt vang lên không ngừng bên tai, nàng nói: “Thanh Thanh Thảo Nguyên, ngươi mau tìm lại cẩn thận xem, súng máy của ta có còn không?”
Thanh Thanh Thảo Nguyên cạn lời che đi khuôn mặt béo phì của mình: “Không còn, đừng nói là súng máy của người, ngay cả súng đồ chơi cũng không còn nữa.”
Đây thật sự là một tin tức khiến người ta bi thương.
Thanh Đan Thanh Miêu đã rúm ró lại bên cạnh nàng, nóc xe đột nhiên có động tĩnh, Ninh Hồi ngẩng đầu nhìn, vì chấn động kịch liệt mà mấy vụn gỗ rớt xuống mặt nàng, tiếng bước chân xung quanh xe ngựa cũng ngày càng gần: “Thanh Thanh Thảo Nguyên, không phải Bùi Chất ở ngày phía sau sao?”
“Người ta không thích đi cùng với người, cho nên đi chậm một chút.”
Ninh Hồi: “...”
Thanh Thanh Thảo Nguyên: “Lực sát thương tương đối lớn cũng chỉ có dùi cui điện năng lượng mặt trời, có cần không?”
Ninh Hồi: “Cần cần cần!”
“Ta đã giúp người mô phỏng lại hình dáng dùi cui điện rồi, tránh để người ta nhìn người như yêu quái có bệnh thần kinh.” Thanh Thanh Thảo Nguyên chu đáo vượt quá sức tưởng tượng, Ninh Hồi cảm thấy nó căn bản không phải hệ thống xanh hóa, nó rõ ràng là hệ thống thánh mẫu, có hào quang hiền hòa như thánh mẫu Maria bao bọc lấy người nhỏ bé đáng thương là nàng.
Thanh Thanh Thảo Nguyên: “...” Đừng tưởng ta không nhìn ra người đang nghĩ cái gì!!
Hai nha đầu Thanh Đan Thanh Miêu dù tới nước này vẫn che chắn trước mặt nàng, Ninh Hồi kéo hai người sang một bên: “Hai ngươi đợi ở bên trong, không được ra ngoài.”
Dứt lời nàng bèn vén rèm xe đi ra, quả nhiên nhìn thấy một đám người mặc đồ đen vây xung quanh, ai nấy đều rất cao to, cao lớn thô kệch, cũng may nàng ra ngoài, nếu không ở bên trong sẽ bị chọc thành cái tổ ong vò vẽ mất.
“Ai phái các ngươi tới?” Ninh Hồi chống cây gậy, nếu nói căng thẳng thì cũng không tới mức, đàn dị thú ở Thủy Lam Tinh đông và đáng sợ hơn so với thế này nhiều: “Sao nào? Câm hết một lũ với nhau à?”
Đám người mặc đồ đen rõ ràng không muốn lải nhải nói chuyện với nàng, vài tên dẫn đầu liếc mắt nhìn nhau, chân khẽ động, giơ trường kiếm lao tới.
Ninh Hồi cảm thấy mấy kẻ này quá đáng ghét, nàng chỉ chuyên tâm xanh hóa thôi, không hề đắc tội gì với bọn họ, nàng nói chuyện hẳn hoi cũng không đắc tội gì với bọn họ, vậy mà không nói không rằng đã chọc đao xông tới, có bệnh đấy à?
Ninh Hồi và hệ thống Thanh Thanh Thảo Nguyên đều là lần đầu tiên nhìn thấy thích khách mà trước đây chỉ tồn tại ở thời cổ đại của Thủy Lam Tin. Thanh Thanh Thảo Nguyên có chút lo lắng cho ký chủ nhà mình, một khi không cẩn thận thì ký chủ sẽ chết thẳng cẳng, nhưng vẻ mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh cổ vũ nàng: “Ký chủ đừng sợ, để họ chống mắt lên xem nền văn minh khoa học kỹ thuật của người Thủy Lam Tinh chúng ta lợi hại đến thế nào đi.”
Ninh Hồi gật đầu, đôi tay cầm côn điện cũng chậm rãi siết chặt lại : “Ta cũng nghĩ như vậy.”
Xe ngựa của Bùi Chất xảy ra chút vấn đề trên đường nên đi chậm hơn rất nhiều, hắn cũng không vội, dù sao mấy ngày nay cũng không có việc gì.
Khi Tề Thương chạy tới nói phía trước xảy ra chuyện, hắn còn đang chỉnh lại nếp nhăn trên tay áo, nghe vậy không khỏi nhíu mày.
“Chuyện gì?” Bùi Chất vén rèm xe lên hỏi.
Tề Thương bẩm báo: “Thế tử, phía trước có tiếng đánh nhau, thuộc hạ đã cho người đuổi tới rồi.”
Sắc mặt Bùi Chất trầm xuống, nhìn về phía thị vệ bên cạnh: “Xuống ngựa.”
“Vâng.” Thị vệ đó nhanh nhẹn nhảy xuống, Bùi Chất xoay người lên ngựa, nhanh chóng lao đi. Mấy người Tề Thương cũng vội vàng thúc ngựa đuổi theo, nơi này cách kinh thành không xa, không ngờ lại có người dám to gan hành hung giữa ban ngày, đặc biệt lại còn xuống tay với Thế tử phu nhân, cũng không biết là âm mưu của kẻ nào. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Cũng may cách không quá xa, hai người lại hành động nhanh nhẹn, không tốn nhiều thời gian. Lúc trước Tề Thương đã phái người tới, lúc này đang chiến đấu kịch liệt với đám thích khách áo đen, kiếm pháp của thích khách sạch sẽ dứt khoát, chiêu nào chiêu đấy đầu chí mạng, ánh mắt Bùi Chất trầm xuống, giọng nói lạnh lùng: “Giữ lại mạng.”
“Thuộc hạ đã rõ.”
Tề Thương lao vào cuộc chiến, thế cục nháy mắt đã thay đổi lớn. Có Tề Thương ở đó, Bùi Chất cũng không lo lắng, hắn xuống ngựa chậm rãi đi tới gần xe ngựa, vén rèm cửa sổ xe lên, hai người Thanh Đan Thanh Miêu ôm chầm lấy nhau, sợ hãi run rẩy. Thấy người tới là Bùi Chất, sắc mặt tái nhợt mới dần dần hồi máu: “Thế, thế tử…”
Ánh mắt Bùi Chất như đao: “Thiếu phu nhân đâu rồi?”
Hai người Thanh Đan Thanh Miêu bừng tỉnh, sợ hãi nói: “Thiếu phu nhân ở bên ngoài, vừa rồi thiếu phu nhân…”
Bùi Chất không kiên nhẫn buông rèm xuống, ánh mắt lướt một vòng xung quanh vẫn không thấy bóng dáng Ninh Hồi đâu. Tay hắn chống lên yên ngựa, dứt khoát nhảy lên nóc xe, ánh mắt chạm tới một tên thích khách bị ăn đòn cảnh cáo, hàm răng cũng bay ra ngoài một cái, Bùi Chất bình tĩnh di chuyển tầm mắt tới người đang giơ gậy lên ở bên cạnh, đôi môi hắn khẽ động, đột nhiên cảm thấy đau răng.
Khi Ninh Hồi đánh người nhân tiện mở điện lên, tên thích khách này ngã xuống đất co giật vài cái, cả người đều choáng váng, một chân nàng đạp lên ngực hắn, một bên cầm gậy vỗ vỗ mặt hắn: “Nói, ai phái ngươi tới?”
Thích khách bị đánh chợt sửng sốt, sau đấy lại bị điện giật đến thất điên bát đảo, căn bản không hiểu chuyện gì, hỏi nửa ngày cũng không ra nguyên cớ, Ninh Hồi nhíu mày: “Thanh Thanh Thảo Nguyên, chúng ta có nên tăng thêm mấy chục vôn nữa không?”
Thanh Thanh Thảo Nguyên liếc mắt nhìn: “Ký chủ, hay là người ngẩng đầu lên nhìn cái đã?”
Ninh Hồi không hiểu chuyện gì, nhưng Thanh Thanh Thảo Nguyên đã nói vậy, nàng cũng thuận theo mà nhìn lên. Thấy Bùi Chất nàng có chút bất ngờ, sau đó lại im lặng vùi đầu nhìn thích khách bị giẫm trên mặt đất: “Thanh Thanh Thảo Nguyên, ngươi nói xem nếu là nguyên chủ… hiện giờ nàng ấy sẽ làm thế nào?”
Thanh Thanh Thảo Nguyên nằm nghiêng trên mặt đất, sờ trán mình: “Không biết.”
Ninh Hồi: “Ơ, ngươi không phải Gia Cát gấu trúc à? Thật sự không biết sao?”
Thanh Thanh Thảo Nguyên liếc nhìn nàng một cái: “Dù sao thì nguyên chủ cũng sẽ không dùng côn điện đánh người thành ra thế này, thế nên giả thiết của người không được thành lập, dù là Gia Cát gấu trúc như ta cũng không cách nào phân tích nổi.”
Tuy lời Thanh Thanh Thảo Nguyên nói hình như cũng có lý, nhưng Ninh Hồi vẫn rất ghét bỏ nó, trong lòng thở dài, quả nhiên, chuyện trước mắt vẫn chỉ có thể dựa vào chính mình.
Ninh Hồi vẫn cúi đầu không nhúc nhích, Bùi Chất nhướng mày, hắn cũng không nói gì, ánh mắt chất chứa vẻ thích thú.
Trên người Tề Thương tràn đầy mùi máu, hắn thu trường kiếm lại, phi tới nóc xe ngựa, thỉnh tội nói: “Thế tử, không có ai còn sống cả, những kẻ này đều là sát thủ giang hồ, cắn độc tự sát cả rồi.”
Vẻ mặt Bùi Chất không thay đổi: “Không sao, phía dưới vẫn còn một tên.”
Tề Thương cúi đầu, quả nhiên thấy dưới chân Ninh Hồi giẫm một tên nửa sống nửa chết, hắn trợn tròn mắt: “Thiếu, thiếu phu nhân??”
Ninh Hồi vội vàng thu chân mình lại, ném gậy trên tay sang bên cạnh, vội vàng xua tay, nghiêm túc nói: “Không phải ta, ta không làm gì hết, là hắn ra tay trước!”
Tề Thương: “...” Ta chưa nói gì mà.
Bùi Chất nhìn dáng vẻ làm bộ làm tịch đáng thương của nàng, không nhịn được mà mím môi, hiện giờ hắn không đau răng nữa mà cảm thấy cả hàm ê buốt.
TYT & Lavender team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT