Thời Ý

Tác giả: Tương Tử Bối | Chuyển ngữ: Charon (15/01/2022)

*

Diệp Thời Ý quay xe, chạy về nhà.

Chiếc Volkswagen đen chạy vào một khu dân cư giàu có nổi tiếng, chiếc xe giá rẻ (*) nhìn có vẻ lạc nhịp với những dinh thự xung quanh.

(*) mình tra wiki thì thấy Volkswagen là công ty sở hữu các thương hiệu Audi, Bentley, Skoda, Lamborghini, Bugatti, SEAT, Porsche và Volkswagen. Xe Volkswagen giá rẻ chắc là Audi.

Cậu chạy xe vào gara, tìm trong hộc đựng đồ một hồi vẫn không thấy thứ đồ cần tìm, một lúc sau mới sực nhớ ra bao thuốc chưa kịp xé vỏ kia đã được vị khách lúc nãy mua lại rồi.

Cũng tốt, bằng không một gói thuốc lá tốt như thế bị ném đi cũng lãng phí.

Cậu vốn muốn thử mùi vị của thuốc lá, nhưng nghĩ lại thì việc cần lo liệu cũng nhiều sẵn rồi, không cần tốn tiền mua thuốc lá vẫn tốt hơn.

Cậu thanh niên đang mải miết nghĩ cách tiết kiệm quay lưng bước vào căn biệt thự trị giá hàng chục triệu.

Đồ đạc trong phòng đã được bọc gọn bằng bao nilon, người giúp việc đang nấu ăn trong phòng bếp thấy động liền chạy ra xem: "Cậu chủ đã về......"

Diệp Thời Ý có chút bất đắc dĩ: "Dì Bàng, cháu đã bảo dì không cần gọi cháu là cậu chủ mà."

"Nói gì vậy chứ, không gọi cậu là cậu chủ thì phải gọi thế nào bây giờ?" Dì Bàng vừa cười vừa đem một bát hoành thánh từ trong bếp ra: "Chắc lại chưa ăn gì đúng không? Cậu chủ ăn khuya một chút rồi hãy đi ngủ."

Cậu ngồi xuống, cầm muỗng ăn hoành thánh, hương vị vừa vặn, không mặn không nhạt.

"Dì đã thu dọn đồ đạc xong chưa?"

Dì Bàng thở dài: "Không vội, tôi còn ở lại mấy ngày nữa."

"Ngày mai phải dọn đi rồi," Diệp Thời Ý uống ngụm canh: "Ngày mai chỗ này sẽ bị phong tỏa."

"Cái, cái gì?" Dì Bàng ngẩn người: "Không phải là còn nửa tháng sao?"

"Có chút chuyện đột xuất nên bên kia muốn phong tỏa trước, đã gọi điện báo cháu rồi."

Diệp Thời Ý chỉ ăn hơn nửa bát, cậu hạ muỗng, rút khăn giấy lau sạch tay sau đó móc ra một tấm thẻ từ trong túi: "Dì Bàng, đây là tiền lương tháng này."

Dì Bàng còn chưa nghĩ tới chuyện này, vừa nghe xong liền muốn khóc: "Cậu chủ, Cậu...... Tôi không nhận tiền của cậu đâu, cậu giữ lại đi."

"Không thể để dì làm việc không công cho cháu được." Diệp Thời Ý cười.

"Nói bậy gì đó...... Tôi dù sao cũng không cần, cậu giữ lại đi." Dì Bàng đem tấm thẻ nhét lại vào trong tay cậu.

"Dì đừng khóc," Diệp Thời Ý đứng lên: "Cháu ăn no rồi, giờ lên lầu."

Ánh mắt dì Bàng dõi theo, cậu thanh niên mặc áo len, tấm lưng vẫn thẳng như vậy, dần dần biến mất khỏi tầm mắt của bà.

Bà là một người số khổ, không có con cái, không cha không mẹ, ở Diệp gia làm việc đã mười lăm năm, cũng coi như là nhìn thấy cậu chủ nhà mình lớn lên, Diệp gia đối xử với bà cũng rất tốt, Diệp phu nhân mất sớm, Diệp tiên sinh tuy nghiêm nghị, ít lời nhưng đối với bà vẫn tốt.

Không ai ngờ được, mới gần đây Diệp tiên sinh lại bị cảnh sát đưa đi rồi.

Cảnh sát ập đến nhà nói một hồi, một câu bà cũng không nghe hiểu, nhưng Diệp tiên sinh bị dẫn đi liền không thấy trở lại nữa, tuần trước lại có một đám người tới đem bao nilon phủ lên đồ vật ở Diệp gia.

Bà nhìn nửa bát hoành thành còn trên bàn, thở dài một tiếng, bưng bát trở về phòng bếp.

Ngày hôm sau, lúc Diệp Thời Ý tỉnh dậy thì dì Bàng đã rời đi rồi.

Cậu đi xuống lầu, thấy được một phong bì cùng tờ giấy được đặt lên bàn.

【 Cậu chủ, dì(*) vẫn còn một căn nhà ở quê, là sinh thời Diệp phu nhân âm thầm để lại cho, địa chỉ là......, trong phong bì là số tiền dì để dành được, cũng đều là Diệp gia cho, cậu chủ cứ giữ lại, dì ở quê trồng rau nuôi thân cũng xong, không tiêu đến nhiều tiền như vậy. Dì đi trước, nếu chờ đến lúc cậu chủ ngủ dậy lại không kìm được nước mắt, vô duyên vô cớ khiến cậu chủ phiền lòng. 】

(*) vì là thư chia tay nên mình để dì Bàng xưng là "dì" thay vì "tôi" như trong giao tiếp bình thường với Thời Ý.

Chữ của dì Bàng xiêu vẹo, nhưng từng chữ đều rất chân thành.

Diệp Thời Ý gấp gọn tờ giấy cất vào trong túi áo khoác.

Sau đó kéo vali của mình đi về phía cửa, bánh xe đẩy của vali cọ xát trên sàn nhà phát ra từng tiếng lộc cộc, ở trong phòng nên còn có chút tiếng vọng.

Cậu mở của lớn, nhìn màn mưa lất phất và bầu trời âm u bên ngoài, dừng bước chân.

Sau đó quay đầu lại, ngắm nhìn.

Ở chỗ này đã hai mươi năm, giờ phải rời đi trong lòng cậu vẫn là luyến tiếc.

Cậu nhìn đồ đạc trong nhà vài lần, hít thở sâu vài cái, sau đó giơ tay —— đóng cửa lại.

Két. /tui chưa tìm được tiếng đóng cửa nào êm tai hơn từ này nên để tạm vậy/

Bên ngoài mưa càng lúc càng lớn nhưng cũng không ảnh hưởng tới Diệp Thời Ý, cậu rảo bước trong mưa, quẹo vào gara, năm phút sau lái xe khỏi khu dân cư sang trọng này.

**

"Ở tạm vài ngày, sẽ không quấy rầy mày quá lâu."

Diệp Thời Ý buông hành lý, nhìn thằng bạn đang chơi game của mình: "Tao tìm được phòng sẽ dọn đi ngay."

/bạn thân nên xưng "mày - tao" nhé chứ để "tôi - cậu" lại xa cách quá/

"Phiền gì, tao ở có một mình, mày quấy rầy sao được......" Hồ Nhạc cười hai tiếng, mắt không rời khỏi màn hình: "Tao đã bảo mày khỏi cần tìm phòng rồi, cứ ở đây luôn đi, dù sao phòng kia cũng trống, tao với mày ở chung còn chăm sóc nhau được."

Diệp Thời Ý lắc đầu.

Tuy rằng bạn thân im lặng, nhưng với hiểu biết của Hồ Nhạc về cậu thì đã sớm đoán được động tác từ chối này, chơi game xong mới chậm rì rì quay đầu lại: "Mày muốn kết hôn thật đấy à?"

Diệp Thời Ý không tỏ ý kiến: "Tao đi thu dọn hành lý một chút."

Chờ cậu thu dọn xong, Hồ Nhạc đã tắt trò chơi, đoan đoan chính chính ngồi ở trên sofa.

Thấy cậu ra tới nơi, Hồ Nhạc lập tức mở miệng: "Thời Ý, hay là như này, mày ra nước ngoài đi? Tao xem trên tivi với tiểu thuyết thấy mấy người mang món nợ khổng lồ không trả nổi đều chạy ra nước ngoài, chờ qua mấy năm gió êm biển lặng lại trở về, không không không, số nợ của mày hơi lớn, dứt khoát đừng về nữa, tao rảnh sẽ bay qua thăm mày......"

Diệp Thời Ý bị bạn thân chọc cười: "Hồ Nhạc, xem ít mấy thứ đó thôi."

"Tao nói thật đấy...... Giờ mày tính thế nào?"

Hồ Nhạc cũng buồn bực, thằng bạn này của hắn chỗ nào cũng tốt, diện mạo khí chất bằng cấp tính cách đều đỉnh, sao giờ lại lưu lạc đến mức nhất định phải giải quyết bẳng cách thức cổ hủ như liên hôn chứ?

"Hồ Nhạc, mày biết công ty nợ bao nhiêu không." Diệp Thời Ý nhàn nhạt nói.

"Tao biết là rất nhiều, nhưng đấy cũng là tiền ba mày nợ, hơn nữa chú Diệp chẳng phải vẫn còn khỏe à...... Còn người trong ban lãnh đạo công ty nữa, dù sao món nợ này cũng không nên đổ lên đầu một thằng sinh viên như mày."

Có thể nói Hồ Nhạc là người duy nhất ở thời điểm hiện tại mà Diệp Thời Ý có thể tâm sự, cậu cũng không giấu giếm: "Ông ấy nuôi tao lớn, tao cũng không mặc kệ ông ấy được, hơn nữa...... Diệp thị tao cũng không bỏ được, công ty đến hạn vẫn sẽ trả lương công nhân như thường."

"Không phải chứ, có thể bù đắp được cái lỗ thủng tài chính đã quá tốt rồi, mày còn muốn cứu Diệp thị?" Hồ Nhạc lúc này thật sự kinh ngạc: "Mày điên à, đối tượng kết hôn của mày có thể chịu nổi mức chi tiêu này của mày hả?"

Không, đối tượng kết hôn của cậu không chỉ có thể chịu được, mà còn dễ như trở bàn tay, dư dả.

Diệp thị giàu có một phương ở trước mặt người kia cũng không là gì. Nếu không phải ông cậu có ơn cứu mạng với ông của người kia thì hôn sự lần này cũng không tới lượt Diệp Thời Ý.

Cậu nguyện ý kết hôn, hơn phân nửa cũng là vì Diệp thị cùng các công nhân

Hồ Nhạc khuyên một hồi, còn chưa thuyết phục được bạn thân thì bản thân đã bị thuyết phục.

"Lúc mày cưới nhất định phải mời tao đấy, tao muốn giúp mày trấn cửa."

"Được," Diệp Thời Ý đồng ý, lại nói: "Nếu thật sự kết hôn, nhất định sẽ mời mày, còn vụ trấn cửa thì khỏi cần."

"Nếu gì mà nếu? Mày bảo là tên cháu trai bên nhà kia cũng đã đồng ý vụ liên hôn rồi mà?"

"Không có ước định liên hôn, chỉ là đối phương nợ ông tao một ân tình thôi" Diệp Thời Ý bình tĩnh nói: "Liên hôn là lúc trước ba tao đề ra yêu cầu với bên kia."

Hơn nữa chú cậu cùng chưa nói chuyện với người đứng đầu Tưởng gia, hứa hẹn với ngày kết hôn đều là quyết định của Tưởng lão phu nhân, cuối cùng có kết hôn được hay không vẫn là phải xem ý tứ của người kia.

Hồ Nhạc lúng ta lúng túng nói: "Ngầu đấy." (*)

(*) raw là 牛逼 /niúbī/ là từ lóng bắt nguồn từ phương ngữ Bắc Kinh, có nghĩa là rất giỏi, rất tài năng. Trên mạng, giới trẻ Trung Quốc còn dùng cách viết 牛B để thay thế 牛逼.

"Hơn nữa, vị lão gia bên kia mấy năm trước đã qua đời, chuyện cũ từ ngày xưa ông tao cũng không lưu lại bằng chứng gì."

Nói ngắn gọn, chính là nếu đối phương không muốn thì có thể bỏ của chạy lấy người.

Hồ Nhạc: "Ý mày là......"

"Kết hôn hay không cũng không do tao quyết định." Di động vang lên một tiếng, Diệp Thời Ý đọc tin nhắn xong không khỏi nhíu mày, sau đó đứng dậy: "Tao có việc, giờ ra ngoài một lát."

Hồ Nhạc gọi cậu: "Mày mới đến còn chưa thu dọn xong hành lý đã định đi đâu?"

"Nhà chú tao."

**

"Thời Ý, cháu đến rồi." Diệp Thanh nhìn thấy cháu trai liền mau chóng dẫn cậu vào nhà: "Bên ngoài đang mưa, cháu đi gì đến đây?"

Diệp Thời Ý chào hỏi trước, sau mới nói: "Cháu mượn xe bạn."

Diệp Thanh ậm ừ hai tiếng: "Ngồi đi."

Diệp Thời Ý ngồi xuống: "Chú tìm cháu có chuyện gì sao?"

"Thời Ý, tới rồi à?" Một người phụ nữ ăn mặc tinh xảo từ trong phòng đi ra: "Ở lại ăn trưa nhé? Để thím dặn người làm?"

Giọng nói của bà ôn hòa, đã sớm còn bộ dạng hùng hổ dọa người như trong điện thoại lần trước.

"Không cần đâu thím," Diệp Thời Ý nói: "Cháu còn có chút việc, chú có việc gì thì cứ nói thẳng ra đi."

Diệp Thanh vừa muốn nói thì vợ đã ngồi xuống bên cạnh.

"Là như thế này, Thời Ý, Tưởng gia đã đồng ý," ý cười trên mặt thím cậu càng rõ rệt: "Nói là vị kia chấp thuận!"

Diệp Thời Ý bỗng chốc hơi hoảng hốt.

Cậu lập tức phản ứng lại: "Anh ta thực sự đồng ý."

"Bên kia nói sẽ liên hệ riêng với cháu, chú thím gọi cháu đến là muốn hỏi Tưởng gia đã liên hệ gì với cháu chưa?"

"Chưa hề."

"À, nếu bên kia có gọi, cháu nhớ nói với thím đấy, sau khi cháu gả qua nhất định phải chịu khó "thổi gió bên gối" (*) vị kia, xem có thể cùng giải quyết chuyện của ba cháu hay không...... Dĩ nhiên thím biết chuyện đấy không dễ xử lý như vậy, việc gấp trước mắt là nhờ vị kia hỗ trợ tài chính, chúng ta giải quyết nợ nần trước, sau đó cháu cứ an tâm mà hưởng phúc chẳng tốt hơn sao?"

(*) ý chỉ những lời tỉ tê, tâm sự của người vợ lúc ở bên chồng

Người đàn bà nói một hồi, Diệp Thời Ý cũng không để lọt tai quá nửa chữ.

Nhìn chung quanh bốn phía, cậu đoán không sai, hai vị chú dì này tuy mất nhiều tiền vì Diệp thị nhưng vẫn còn đống của cải tiết kiệm, lúc nãy khi lên lầu cậu còn nhìn thấy một chiếc xe mới.

Vì vậy, lúc trước khóc lóc than khổ chẳng qua là diễn vì muốn cậu hổ thẹn mà đồng ý mối hôn sự này.

Diệp Thời Ý...... thở dài nhẹ nhõm, ít nhất sinh hoạt của hai đứa em họ của cậu cũng không bị cắt giảm gì.

Sau đó mới là thất vọng vô biên.

Nhưng cũng bởi cậu với người chú này vốn không thân thiết nên thật ra cũng không cảm thấy quá khổ sở. Nói xong mấy lời trên cả hai bên đều im lặng, không còn gì để trao đổi nữa.

Cậu lễ phép từ biệt, vừa ra đến cửa, Diệp Thanh gọi cậu lại.

"Thời Ý," Diệp Thanh quay đầu lại, xác nhận vợ mình đã quay lại trong phòng, mới giấu một chút tâm tư mà lôi ra một xấp tiền: "Trước mắt cháu cầm tạm số tiền này mà dùng, thẻ của chú không đụng đến được nên chỉ có chút tiền này......"

"......" Diệp Thời Ý ngẩn người, sau đó cự tuyệt: "Không cần, cháu tạm thời không thiếu tiền."

Đưa qua đẩy lại vào lần, Diệp Thanh đành thôi. Ông nhìn nét mặt Diệp Thời Ý, thật cẩn thận hỏi: "Ba cháu vào đó lâu như vậy, cháu có được vào thăm lần nào không?"

Diệp Thời Ý lắc đầu.

"Haiz......" Diệp Thanh ngăn không được tiếng thở dài: "Thời Ý, tình hình còn phức tạp hơn cháu nghĩ, việc của ba cháu không đơn giản như vậy, trong khoảng thời gian này chắc cháu không vào gặp ông ấy được đâu, chờ sau khi cháu gả vào Tưởng gia, chúng ta lại bàn bạc kỹ hơn đi."

Diệp Thời Ý đồng ý, lại lần nữa từ biệt, xoay người vào thang máy.

Có thể phức tạp đến mức nào đây? Mấy tháng rồi cậu cũng chưa thu thập được thông tin gì, đơn giản chính là có người đang cản trở.

Diệp thị tuy không nổi tiếng như mấy công ty lớn, nhưng cũng phải là xí nghiệp nhỏ gì, sao mới khó khăn mấy ngày đã sụp đổ. Diệp Thời Ý trong lòng hiểu rõ hơn bất kỳ ai, ba cậu hẳn là bị trả thù.

Nhưng giới doanh nhân lớn như vậy, ba Diệp cũng có không ít đối thủ cạnh tranh, nhất thời cậu không đoán được là do ai, cũng không còn tâm trạng nào tiếp tục suy đoán nữa.

Cậu ngồi trên xe, đang chuẩn bị lái xe quay về nhà Hồ Nhạc thì tiếng chuông di động nhẹ nhàng vang lên.

Số lạ, cậu do dự một lúc mới nhận cuộc gọi.

Có một khoảng lặng ngắn, cả hai bên dường như đang đợi đối phương nói, nhưng không ai mở lời trước.

Nửa phút sau, điện thoại bỗng truyền đến một tiếng cười nhẹ.

Diệp Thời Ý dường như trong nháy mắt đã đoán được thân phận của đối phương.

Hắn mím môi, biết người phải chịu thua là mình.

"Xin chào, tôi là Diệp Thời Ý."

"Ừm," giọng nói người đàn ông trầm thấp lại lười biếng, còn mang theo ý cười: "Em có vẻ rất khẩn trương?"

Diệp Thời Ý cảm thấy giọng nói này có chút quen thuộc, nhưng cũng không nhớ ra đã gặp ở đâu.

"Không có......"

"Đừng lo lắng," đầu dây bên kia truyền đến tiếng lật giấy sàn sạt: "Tôi là Tưởng Du Chi, là chồng sắp cưới của em."

"......" Diệp Thời Ý mấp máy miệng rất nhiều lần, cuối cùng chỉ có thể thốt ra một câu: "Xin chào."

Tưởng Du Chi lại cười.

"Liên lạc qua điện thoại không tiện, sau này chúng ta gặp nhau rồi bàn bạc thêm đi."

Diệp Thời Ý lập tức nói: "Được."

"Đây là số điện thoại của tôi, em nhớ lưu lại."

"...... Vâng."

Cúp điện thoại, Diệp Thời Ý ngơ ngẩn nhìn chằm chằm màn hình di động, một lúc lâu vẫn chưa phục hồi tinh thần.

Saumột lúc lâu, cậu dựa lưng vào ghế xe, cẩn thận lưu lại dãy số vừa gọi bằng bachữ "Tưởng tiên sinh".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play