Tác giả: Tương Tử Bối | Chuyển ngữ: Charon (20/02/2022)
*
Lúc Diệp Thời Ý tỉnh dậy, trời đã sáng từ lâu.
Rèm cửa kéo kín mít, cậu cố gắng mở mắt ra nhưng khựng lại vì đau đầu, chỉ có thể giơ tay xoa huyệt thái dương.
Đầu đau như muốn nứt ra, còn nghiêm trọng hơn lần trước......
Cậu chậm rãi nhớ lại chuyện tối qua, phát hiện vậy mà có thể nhớ rõ tất cả —— bao gồm cả việc Tưởng Du Chi ôm cậu lên lầu, cậu còn cởi quần áo trước mặt người ta.
"......"
Hỏng bét rồi.
Cậu chưa kịp suy nghĩ thì điện thoại khẽ rung lên, cậu đặt một tay lên trán, tay kia sờ quanh tìm điện thoại, cũng chưa nhìn đến tên người gọi đã bấm nghe máy: "...... Alo."
"Đã mấy giờ rồi mà cậu còn ngủ?" Lục Khang Minh lãnh đạm nói: "Cậu biết tôi gọi cho cậu rất nhiều lần rồi không."
Diệp Thời Ý lúc này mới mở mắt nhìn đồng hồ.
...... Hai giờ chiều.
"Hôm qua cháu uống chút rượu." Giọng cậu khàn khàn, cổ họng cực kỳ không thoải mái, nhịn không được ho nhẹ một tiếng: "Dậy muộn quá. Có chuyện gì sao?"
"Tửu lượng của cậu cần luyện thêm." Lục Khang Minh nói, "Vẫn là chuyện cắt giảm nhân sự."
Diệp Thời Ý hơi nhíu mày: "Lần trước không phải đã nói rồi sao?"
"Lần trước là nhân sự cấp cao." Lục Khang Minh nói: "Giờ mới động đến nhân sự phía dưới, phòng ban nào cũng có ít nhất hai, ba người họ hàng với nhau, Diệp thị thành ra như bây giờ cũng là chuyện tất yếu."
Suất người nhà vốn là chuyện khó tránh khỏi ở các công ty, bình thường Diệp Mạnh Nhiên cũng thực sự không để ý chuyện này, thậm chí còn nói với cậu có thể cho nhân viên cũ một số phúc lợi nhỏ, thêm một vài phần tiền lương cũng không có vấn đề gì, làm kinh doanh không thể câu nệ tiểu tiết.
Diệp Thời Ý cũng không đồng tình với quan điểm này, sau khi Diệp Mạnh Nhiên xảy ra chuyện, cậu cũng đã lên kế hoạch cắt giảm nhân sự, sau đó lại bị chuyện liên hôn làm cho phân tâm.
"...... Cháu quên mất." Diệp Thời Ý hít sâu, chống tay ngồi dậy trên giường: "Lúc trước cháu có soạn một danh sách, giờ sẽ gửi qua chú, đều sa thải hết đi, những người nằm ngoài danh sách thì chú gửi thông tin qua giúp cháu, cháu phải xem lại một lượt."
Nói xong việc này, Diệp Thời Ý cúp điện thoại, đứng dậy mở máy tính, gửi tài liệu qua.
Cậu cũng không quá ám ảnh sạch sẽ nhưng ngửi trên người mình toàn mùi rượu vẫn khó chịu, để máy tính mở chờ Lục Khang Minh gửi tài liệu qua, đi vào phòng tắm.
Nước từ trên đỉnh đầu rơi xuống, cậu không nghĩ đến chuyện cắt giảm nhân sự mà là một lát nữa nên đối mặt thế nào với Tưởng Du Chi.
Cậu vốn không thích làm phiền người khác, mới quen Tưởng Du Chi nửa tháng lại làm phiền người ta không ít lần......
Chốt xong danh sách cắt giảm nhân sự đã là gần 5 giờ chiều, cậu đã rất đói rồi, mới tắt máy tính xong đã nghe thấy tiếng gõ cửa.
Cậu do dự một lát, đi qua mở cửa.
Ngoài cửa là dì Lan, bà nói: "Cậu Diệp, cậu còn đang ngủ sao? Tôi có quấy rầy cậu không?"
Diệp Thời Ý: "Không ạ, cháu đã ngủ dậy lâu rồi."
"Lúc dậy sao không xuống dưới ăn cơm thế? Hôm qua cậu mới uống rượu, tôi có pha chút nước mật ong cho cậu bồi bổ dạ dày, cậu mau thu dọn rồi xuống dưới ăn đi, chắc là cũng đói bụng rồi?" Dì Lan lẩm bẩm nói: "Tôi vốn muốn gọi cậu từ sớm nhưng cậu Tưởng dặn là hôm qua cậu ngủ muộn, bảo tôi đừng đánh thức cậu......"
Diệp Thời Ý dừng một chút, hỏi: "Anh ấy ở nhà sao?"
Cậu còn cố ý nhỏ tiếng lại một chút.
"Không đâu, cậu Tưởng ngày nào cũng bận, ban ngày trong giờ làm việc rất ít ở nhà."
Diệp Thời Ý lúc này mới thả lỏng: "Cháu xuống ngay đây."
Ăn xong, dì Lan hâm nóng sữa cho cậu rồi mới đi, Diệp Thời Ý uống sữa xong, đang chuẩn bị lên lầu xem lại danh sách một lượt thì nghe thấy tiếng động cơ xe, ngay sau đó, chuông cửa vang lên.
Nếu là Tưởng Du Chi về nhà thì sẽ không ấn chuông cửa.
Diệp Thời Ý mở màn hình quan sát trên tường, người đứng ngoài cửa vậy mà lại là Dư Mẫn, bên cạnh bà ta còn có một người đàn ông trung niên, người đàn ông ăn mặc cũng không tính là trang trọng, nhìn trên màn hình cũng không rõ lắm nhưng Diệp Thời Ý có thể đoán được thân phận của ông ta.
Dư Mẫn giơ tay, lại nhấn chuông cửa.
Diệp Thời Ý hoàn hồn, đi đến mở cửa.
"Thời Ý, may mà cháu ở nhà, sao gọi điện thoại mà không ai nghe thế?" Nhìn thấy cậu, Dư Mẫn cười có vẻ rất dịu dàng.
"Ngại quá, cháu để điện thoại trên lầu nên không nghe thấy."
Hai người đang nói chuyện, người đàn ông ở phía sau Dư Mẫn bỗng nhiên 'hừ' một tiếng, như nhắc nhở hai người về sự tồn tại của mình.
"Đúng rồi, Thời Ý." Dư Mẫn nói: "Đây là cha của Du Chi."
Trong lòng Diệp Thời Ý sớm đã đoán được nên cũng không hoảng loạn, khẽ gật đầu với đối phương: "Chào bác, cháu là Diệp Thời Ý."
Tưởng Thành An chưa thể hiện thái độ tốt đẹp gì đã cứ thế ngồi xuống sofa.
Lúc trước đã nghe nói quan hệ giữa hai cha con nhà họ Tưởng khá căng thẳng nên hẳn cũng sẽ giận lây sang cậu.
Tiếp đón người nhà Tưởng Du Chi cũng chuyện cậu nên làm, Diệp Thời Ý không để bụng sự ghét bỏ của đối phương, vào bếp rót hai ly trà mời khách.
"Người khác đâu?" Tưởng Thành An tức giận hỏi.
Đối với người 'con dâu' từ trên trời rơi xuống này, ông ta dĩ nhiên sẽ không tỏ thái độ tốt đẹp gì. Tuy rằng Tưởng thị không nằm trong tay ông ta, nhưng ông ta thật sự hy vọng Tưởng thị có thể ngày càng phát triển, dù sao tính đi tính lại thì tiền của con trai cũng coi như là tiền của ông ta.
Sau khi biết chuyện liên hôn, người phản đối gay gắt nhất chính là Tưởng Thành An, Diệp thị chỉ là một công ty nhỏ bé, ông ta thực sự thấy ngứa mắt.
Ông ta vốn đã chọn cho Tưởng Du Chi 10 đối tượng kết hôn, mỗi người đều có thể đóng góp cho sự phát triển của Tưởng thị ở phương diện nào đó, ai ngờ đi công tác một chuyến trở về, Tưởng Du Chi đã tự tiện quyết định xong chuyện kết hôn rồi!
Ông ta không có cách nào, cũng không dám tỏ thái độ gì trước mặt mẹ mình, liền tới tìm Tưởng Du Chi.
Diệp Thời Ý nào biết Tưởng Du Chi đi đâu, cậu nghĩ ngợi, nói: "Anh ấy hẳn là đi công tác."
"Hẳn là? Nó đi đâu cậu cũng không biết?" Tưởng Thành An cười nhạo nói: "Sao nào, cậu vất vả lắm mới gả được qua đây, nó cũng không bố trí cho cậu chức vụ gì sao?"
Say rượu đau đầu còn chưa hết, trong lòng Diệp Thời Ý khẽ thở dài, bình tĩnh nói: "Bác Tưởng, cháu có công ty của riêng mình."
"Còn chưa phá sản?"
"Vẫn chưa."
"Cha cậu được thả sao?"
"Cũng không phải."
Tưởng Thành An nói những câu mang lực sát thương cao nhưng dường như Diệp Thời Ý cũng không để bụng, nhanh chóng kết thúc đoạn hội thoại.
Dư Mẫn giơ tay qua, đặt lên mu bàn tay của Tưởng Thành An: "Được rồi, ông nói bớt vài câu đi, Tiểu Ý cũng không dễ dàng gì."
"Cậu ta hẳn là không dễ dàng rồi, nam tử hán đại trượng phu phải dựa vào việc gả chồng mới có thể cứu cái công ty nho nhỏ nát bét kia." Tưởng Thành An cực kỳ khinh thường.
Diệp Thời Ý lẳng lặng nghe, không phản bác.
Lời đối phương nói tuy rằng khó nghe nhưng đều là sự thật, cậu cũng không có gì để nói.
Dư Mẫn nói: "Nó mới hai mấy tuổi đầu, làm gì có nhiều biện pháp được?"
"Hừ, ta đã cho người điều tra qua, cha cậu dùng thủ đoạn bất chính, tay chân không sạch sẽ, cuối cùng rơi vào loại kết cục này. Giờ cậu đã gả qua, ta cũng không có cách nào, nhưng cậu đừng nên có tâm tư gì." Tưởng Thành An trừng mắt nhìn cậu: "Đừng để tôi biết cậu định chiếm lợi gì từ Tưởng thị!"
Tưởng Thành An nói xong, quay đầu, ra hiệu cho Dư Mẫn gọi lại cho Tưởng Du Chi.
Bọn họ lúc trước đã gọi mấy cuộc nhưng không có ai nhấc máy.
"Bác cũng giống cha cháu, đều là thương nhân, chuyện thương trường vốn dĩ đã rắc rối phức tạp, đi nhầm một nước, hoặc tiến thêm một bước đều có thể làm mất rất nhiều lợi ích của công ty, lucd bác bàn chuyện làm ăn chẳng lẽ đối phương nói gì cũng nghe theo sao?"
Không ngờ Diệp Thời Ý lại đột nhiên mở miệng, Tưởng Thành An giật mình, nhất thời không phản ứng lại.
"Trong thời gian Tưởng thị nằm trong tay bác, có mấy dự án cháu cũng đã nghe qua." Diệp Thời Ý nói: "Thật ra, thủ đoạn cũng không tính là quang minh lỗi lạc, nhưng cháu cũng không hề có ý kiến gì với bác. Cha cháu tất nhiên đã phạm sai lầm, hiện tại cũng đã nhận trừng phạt. Hy vọng bác có thể tôn trọng cha cháu một chút."
Tưởng Thành An không ngờ đối phương sẽ nói đến mình, lập tức nổi giận: "Cậu!"
Két.
Cửa lớn mở ra, mọi người đồng thời quay lại nhìn ——
Tưởng Du Chi đứng ở cửa, vừa nhìn thấy người bên trong liền tỏ vẻ không vui: "Ai cho mấy người vào?"
"Mày lại đây." Tưởng Thành An nói: "Nhìn xem mày cưới về cái dạng người gì!"
"Ra ngoài." Tưởng Du Chi lười đôi co vô nghĩa với ông ta, lời ít mà ý nhiều.
"Mày......"
"Đừng tức giận, đừng tức giận." Dư Mẫn nhanh chóng xoa dịu ông ta, sau đó quay đầu nói: "Dì cũng thật là, nghe mấy người nói qua nói lại suýt thì quên mất mục đích ghé qua lần này...... Thời Ý, hôn lễ của cháu với Du Chi định khi nào tổ chức?"
Diệp Thời Ý: "...... Hôn lễ?"
"Đúng vậy." Dư Mẫn bật cười nói; "Kết hôn không phải chỉ đơn giản là đi lãnh một mảnh giấy chứng nhận như vậy. Họ hàng Tưởng gia đông, đối tác kinh doanh của Tưởng thị lại càng nhiều, hôn lễ của Du Chi tất nhiên là phải làm náo nhiệt long trọng chút."
"Không liên quan đến bà." Tưởng Du Chi ngắt lời bà ta, lặp lại lời nói: "Ra ngoài."
Giọng anh lạnh nhạt: "Muốn tôi đuổi mấy người?"
Tưởng Thành An tức giận mức thở dốc, nhưng hiển nhiên vẫn e dè con trai mình, không thể ra oai như lúc đối diện Diệp Thời Ý.
Dư Mẫn nhanh chóng mở miệng hòa hoãn không khí: "Du Chi nói như vậy nhất định là có chuẩn bị khác, dì cũng chỉ là qua nhà nhắc nhở một chút. Mình ơi, chúng ta về đi."
Tưởng Thành An đứng lên nói: "Nếu cậu ta đã gả qua đây thì cũng đừng để nó ngồi ăn chực, mày xem công ty còn vị trí nào thì bố trí cho nó!"
Tưởng Du Chi cười nhạo nói: "Chưa đến lượt ông vung tay múa chân đâu."
Hai cha con giương cung bạt kiếm, nhưng Dư Mẫn đã quen ứng phó loại trường hợp này, nói dăm ba câu là xoa dịu được Tưởng Thành An.
Sau khi Tưởng Thành An rời đi, Tưởng Du Chi vươn tay bắt đầu tháo cà vạt, giọng điệu vẫn như bình thường.
"Lần sau ông ta hoặc Dư Mẫn qua đây thì em không cần tiếp."
"...... Tôi đã biết."
"Ông ta nói gì em?"
Diệp Thời Ý lắc đầu: "Không có gì."
Biết Diệp Thời Ý không muốn nói, Tưởng Du Chi cũng lười hỏi nhiều, dù sao nhìn qua Diệp Thời Ý cũng không bị ảnh hưởng gì.
Anh đến trước mặt Diệp Thời Ý, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên trán cậu.
Diệp Thời Ý ngẩn ra, đứng im không nhúc nhích.
"Không sốt." Một lúc lâu sau, Tưởng Du Chi mới thu tay: "Đầu còn đau không."
Diệp Thời Ý lập tức đáp: "Không đau...... Tối hôm qua lại làm phiền anh, thực xin lỗi."
Tưởng Du Chi nhìn bộ dáng này của cậu, cười khẽ: "Được rồi, tôi không muốn nghe em nói xin lỗi, cũng không muốn nghe cảm ơn, nếu em thật sự muốn biểu đạt gì đó, tôi hy vọng em có thể sử dụng hành động thực tế —— ví dụ như hôm chúng ta lãnh chứng, em làm như vậy ở chỗ hầm để xe."
"......"
Tưởng Du Chi nói đơn giản nhẹ nhàng nhưng lại làm cậu bối rối hơn nhiều so với những câu từ khắc nghiệt mà Tưởng Thành An vừa nói.
"Được rồi, không đùa em nữa." Tưởng Du Chi hỏi: "Tối qua em uống say, có nhớ đã nói gì không?"
Diệp Thời Ý buột miệng thốt ra: "Nói gì cơ?"
Tưởng Du Chi hơi nhướng mày.
Diệp Thời Ý lập tức nhớ ra, gật đầu: "Nhớ rõ."
Tưởng Du Chi bảo cậu không uống rượu nữa, vứt thuốc giải rượu đi.
Thuốc giải rượu đã vứt, nhưng rượu...... Sao cậu có thể không uống nữa, người làm ăn sao tránh được chuyện uống rượu?
Tóm lại trước mắt cứ đồng ý thế đã.
Tưởng Du Chi nhìn ra cậu chỏ ra vẻ đáp ứng, cũng không để ý, dù sao trừ tên ngốc Thần Hồng Thác kia, ở thành phố B cũng không có ai dám chuốc rượu cậu.
Anh vừa cởi vest vừa hỏi: "Chuyện hôn lễ, em muốn mời ai."
Diệp Thời Ý ngẩn ra: "Hôn, hôn lễ?"
"Ừ. Tôi đã cho người chuẩn bị mấy phương án, cũng không tệ lắm, em xem qua rồi chọn một cái." Tưởng Du Chi nói: "Em có thể mời bạn bè, họ hàng, hoặc là đối tác làm ăn của Diệp thị."
Diệp Thời Ý cho rằng mình nghe lầm: "...... Đối tác làm ăn của Diệp thị?"
"Ừ." Tưởng Du Chi nói: "Hôn lễ của em, muốn mời ai cũng được."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT