*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Năm phút trước, Quỳnh Nhân tuyệt đối không thể ngờ, quán quân cuộc thi mất mặt ngày hôm nay lại là người khác.

Cậu vẫn nên nhanh chóng rời đi, để người chung phòng khám có không gian cắn ngón chân thôi. Dù sao cung điện Potala(1) vẫn còn rất rộng.

(1) Cung điện Potala là một cung điện nằm ở Lhasa, khu tự trị Tây Tạng, Trung Quốc. Đây từng là nơi ở của các đời Đạt-lai Lạt-ma cho đến khi Đạt-lai Lạt-ma thứ 14 lưu vong sang Dharamsala, Ấn Độ.

Quỳnh Nhân quyết đoán rời khỏi hiện trường, chạy trốn còn nhanh hơn khi gặp quỷ.

Ba nữ quỷ bám vào cửa nhà ma, dùng đôi mắt đẫm lệ đầy mong nhớ nhìn theo bóng cậu.

Nữ quỷ váy trắng thấy Diêm vương bị vây trong trạng thái áp suất thấp, dùng khuỷu tay huých mấy đồng nghiệp của mình, ra hiệu cho bọn họ xem tin nhắn trên điện thoại.

【Có cảm thấy gì không?】

【Có, thật xứng đôi, ngọt chết tao rồi!】

【Tuy Quỳnh Nhân là chồng tao, nhưng gả anh ấy cho Đại vương cũng không phải là không thể được.】

【Vừa xảy ra chuyện gì? Sao Đại vương lại down như vậy?】

【Chắc vì vợ yêu đi rồi, đàn ông tương tư bà xã sẽ như vậy đó, thật là đau khổ.】

【Ngọt chết, cảm ơn.】

Nhóm nữ quỷ đang mải tám nhảm trên nhóm chat, trước cửa bỗng nhiên xuất hiện một bóng đen. Bọn họ ý thức được cái bóng kia là gì, không hẹn mà cùng trở nên nghiêm chỉnh, đứng dàn hàng ngang, hai tay đặt ngay trước bụng, chỉ thiếu nước gập người nói “kính chúc quý khách buổi tối tốt lành” mà thôi.

“Xin hỏi…” Diêm vương lên tiếng: “Mua album của cậu ấy ở chỗ nào?”

Thiếu nữ váy trắng định chắp tay dâng kho báu của mình lên, nhưng đồng bọn của cô lập tức dùng ánh mắt để ngăn lại. Sự nghiệp của bà xã, đương nhiên ông xã phải tự đứng ra ủng hộ, sao có thể để người khác cướp công!

Nữ quỷ thứ hai vén tóc ra sau chiếc rìu cắm trên đỉnh đầu, lấy điện thoại di động ra, nhiệt tình nói: “Đại vương, ngài xem, đây là trang web chính thức của Văn Hóa Chân Thành, album và các loại goods (*) đều có thể mua ở đó. Web giao hàng tương đối chậm, app nghe nhạc Đằng Vân có đủ album, nghe miễn phí, ngài nạp VIP là có thể download bản chất lượng cao về.”

(*) Goods: những hàng hóa, vật phẩm liên quan đến thần tượng.

*

Vùng ngoại ô Long Thành, trong một tòa nhà cổ bốn khu(2) xinh đẹp.

(2) Hình minh họa:



Vừa vào cửa, Mạnh Thanh Hành liền đụng phải Mạnh Thâm – anh ba cùng lứa của cậu ta.

Tổ tiên nhà họ Mạnh lập nghiệp bằng cơm âm phủ, mỗi thế hệ đều có người làm Vô Thường (*) sống, cũng chính là dùng hồn phách người sống để câu hồn người về cõi âm.

(*) Vô Thường: một loại quỷ trong thần thoại Trung Quốc, phụ trách đưa linh hồn người chết về âm phủ.

Đời này, người được chọn làm Vô Thường chính là Mạnh Thâm.

Vừa trông thấy hắn, Thanh Hành đã rụt cổ, sợ hãi lui về phía sau một bước: “Anh ba.”

Mạnh Thâm: “Nghe nói cậu đi làm thần tượng. Cậu không biết hát cũng chẳng biết nhảy, đi đường chân trái còn đá vào chân phải, có thể làm thần tượng được sao?”

Bị nói thế, Thanh Hành rất khó chịu, song lại không dám cãi lại câu nào, chỉ có thể nhỏ giọng đáp: “Cũng không đến nỗi ạ.”

Mạnh Thâm ngoắc tay với Thanh Hành: “Lại gần chút, anh có lời muốn nói với cậu.”

Thanh Hành rất ghét động tác này, mỗi lần Mạnh Thâm làm thế, cậu đều có cảm giác như hắn đang gọi một con chó.

Nhưng cậu không có dũng khí cãi lời.

Thanh Hành đi đến bên cạnh Mạnh Thâm. Mạnh Thâm nói thẳng: “Nghe nói cậu đang hẹn hò với Phó Gia Trạch, mau cắt đứt với hắn ta đi.”

Đôi mắt Thanh Hành bỗng chốc long lanh ánh nước. Mạnh Thâm chỉ thấy rất phiền lòng: “Dù không nhìn thấy lòng người, nhưng chẳng lẽ cậu cũng không biết xem tướng? Tên kia vừa nhìn đã biết lòng không ngay tâm không thẳng. Chút đầu óc của cậu, căn bản không đủ để tính kế người ta.”

Thanh Hành siết chặt nắm tay, gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo bỗng đỏ bừng.

Cậu muốn nói không phải thế. Tuy cậu không thạo nghề, nhưng không đến nỗi không xem nổi tướng. Tướng của Phó Gia Trạch căn bản không có vấn đề gì.

Chỉ là nhìn vẻ mặt rất thiếu kiên nhẫn của Mạnh Thâm, cậu không dám ho he gì.

Mạnh Thâm dạy dỗ Mạnh Thanh Hành xong, rút khăn tay trong túi quần ra: “Khóc cái gì, anh mắng cậu câu nào à? Lau đi.”

Thanh Hành nhịn nhục nhận lấy cái khăn. Khăn tay đã cũ đến mức sờn cả bông rồi, Mạnh Thâm đúng là đang sỉ nhục cậu.

Chờ Thanh Hành lau khô nước mắt, Mạnh Thâm mới ho một tiếng, nói: “Mà này… cậu cũng coi như là người của Văn Hóa Chân Thành rồi, có thể giúp anh mua ít goods của Quỳnh Nhân không?”

Thanh Hành đột nhiên ngẩng đầu, hai giọt nước mắt to đùng lại trượt xuống: “Anh cũng thích anh ta?”

Mạnh Thâm không nói gì, xoa tay đầy ghét bỏ. Thằng em họ này của hắn chẳng những mít ướt mà còn mụ mị vì yêu đương nữa.

“Thế nào là “cũng” thích cậu ta, anh mày không có hứng thú, nhưng sếp của anh là fan cuồng của cậu ta, anh không được nịnh sếp à?”

Sếp của Mạnh Thâm chẳng phải Thành Hoàng(3) của Long Thành hay sao?

(3) Thành Hoàng: thần cai quản một thành.

“Nói chung là dù công ty của các cậu còn lại cái gì, cứ chuyển hết về cho anh, anh mua tất.”

“Nhưng mà…” Thanh Hành vô cùng nóng ruột, dựa vào đâu Quỳnh Nhân lại được Thành Hoàng thích chứ: “Thành Hoàng muốn goods của Quỳnh Nhân để làm gì?”

Mạnh Thâm kinh ngạc nhìn cậu, “Cậu không xem Weibo sao? Quỳnh Nhân sẽ xuống âm phủ tổ chức fansign, rất nhiều quỷ hồn báo mộng cho người thân nhờ đốt đồ tiếp ứng của cậu ta. Việc này đã tưng bừng trên hot search rồi.”

Dứt lời, hắn tiện tay mở bảng tin Weibo, lướt vài lần rồi đưa sang cho Thanh Hành.

Thanh Hành cầm điện thoại, vừa xem liền thấy…

【Bà con ơi, xem mị tìm được cái gì này? Video luyện tập của Quỳnh Nhân hồi còn là thực tập sinh! Mị down từ trang web chính thức của Văn Hóa Chân Thành đấy. Gương mặt cũng quá là ngon đi, nói có một không hai trong làng giải trí ai dám đứng ra ý kiến?】

【Đậu má…】

【Đậu má!】

【Định nói giang cư mận thật thiếu văn hóa, sao cứ thấy trai đẹp là đậu má đậu cha, nhưng mị vừa mở video ra xem, đậu má!!!】

【Gương mặt này quá cmn tuyệt, người ta được Nữ Oa đắp nặn tỉ mỉ, còn tôi là một cục đất do Nữ Oa tiện tay ném xuống thôi QAQ】

【Các bác đừng chỉ nói mỗi mặt, người cũng hơi bị ngon đấy, chân dài quá đi, ngay cả các đốt ngón tay cũng đẹp. Nói không ngoa chứ, tôi muốn liếm chúng bằng tất cả thành kính trong lòng.】

【Giờ tôi đang liếm chân đây, cuối cùng cũng đến mắt cá chân rồi. Nước miếng.jpg】

【So sánh với Phó Gia Trạch thì thế nào? Phó Gia Trạch là idol hàng đầu đấy, thế mà không thắng nổi gương mặt của một siêu nugu.】

【Đề nghị fan của siêu nugu đừng động chạm vào idol hàng đầu duy nhất trong làng giải trí bằng cách mang cống rãnh ra so sánh với đại dương thế nhé, địa vị quá khác biệt, so sánh thế quái nào?】

【Văn Hóa Chân Thành có tật xấu à, người tốt như thế không nâng đỡ, lại đi nâng đỡ thứ đạo sĩ trà xanh như Thanh Hành. Công ty ngu như bò thế, sớm muốn cũng có ngày tan nát.】

【Nếu so mặt Phó Gia Trạch và Quỳnh Nhân thì đúng là cống rãnh sóng sánh với đại dương thật, nhìn kiểu gì cũng thấy Quỳnh Nhân đẹp hơn Phó Gia Trạch gấp hai nghìn lần. Chân thành đề nghị anh nhà chúng mày quay lại xưởng để sửa sang nhé, hàng giả còn lệch cả đi thế mà cứ tung hô là nhan sắc đỉnh cao.】

Đến đây, các bình luận đã hoàn toàn mất khống chế. Thanh Hành cũng tức đến nỗi không xem nổi nữa. Điều khiến cậu nổi giận chính là, lượt follow Weibo của Quỳnh Nhân đã vượt qua sáu chữ số rồi.

Sau khi tham gia chương trình tìm kiếm tài năng, cậu mới có một trăm bảy mươi vạn follow. Quỳnh Nhân chỉ lên hot search có một lần, thế mà số follow đã bằng một nửa cậu, dựa vào đâu?

Mạnh Thâm lướt Weibo, than thở: “Một đám người cãi nhau vì một thằng đẹp mã, rảnh thật.”

Thanh Hành chợt cảm thấy tuy anh ba đáng sợ lại còn đáng ghét, nhưng ánh mắt vẫn rất chuẩn.

Cậu gật đầu, nói: “Đúng thế, Quỳnh Nhân cũng chỉ có tí mã ngoài thôi, sao so được với Phó Gia Trạch chứ.”

Mạnh Thâm liếc sang, vẻ mặt kiểu chú mày đang nói mê gì vậy: “Nếu Quỳnh Nhân chỉ có tí mã, Phó Gia Trạch kia chính là dưa vẹo táo nứt đấy. Sao ngay cả chuyện anh đang mắng ai cậu cũng không phân biệt được thế?”

Khó khăn lắm mới có cảm giác Mạnh Thâm là người cùng chiến tuyến, vậy mà chưa đến mười giây, Thanh Hành đã bị nghẹn ngược lại rồi. Thì ra trên đời này thực sự không có cái gọi là đồng cảm.

Cậu giận nhưng lại chẳng dám nói gì, chỉ biết cúi đầu im lặng.

Mạnh Thâm: “Anh còn bận đi làm Vô Thường, tiền sẽ chuyển khoản cho cậu sau, đến lúc đó nhớ mua đồ cho anh đấy.”

Dứt lời, hắn liền đến chỗ Thành Hoàng làm việc.

Thanh Hành còn đang hoảng hốt, âm báo tin nhắn chợt vang lên.

【Trợ lý: Nghe nói Quỳnh Nhân đổi vận là nhờ anh Dương đi bái Thần Tài giúp, chúng ta có cần thỉnh một bức tượng về bái lạy không?】

Đôi mắt Thanh Hành bỗng trợn to.

Quỳnh Nhân đổi vận nhờ Dương Phong đi bái Thần Tài?

Chuyện này sao có thể xảy ra được?

Cậu biết Dương Phong thỉnh về một pho tượng Thần Tài. Để tránh Quỳnh Nhân có cơ đổi vận, cậu đã lén đổi pho tượng Thần Tài béo tròn kia thành pho tượng Diêm vương trộm được ở chỗ Mạnh Thâm rồi mà!

*

Quỳnh Nhân kéo mũ thật thấp, tay trái tóm tay nắm trên trần tàu điện, tay phải lướt Weibo.

Lúc này không phải là giờ cao điểm, nhưng tàu điện ngầm vẫn không có chỗ ngồi.

Chẳng hiểu sao ngực trái của cậu hơi đau và nóng, lúc vải dệt ma sát vào lại càng cảm nhận được rõ ràng, khiến cậu không thể không đổi tay cầm tay nắm.

Trong mười phút ngắn ngủi, hot search của cậu đã nhảy lên hai mươi mấy hạng, đằng sau còn gắn thêm chữ “Hot” màu cam.

Quỳnh Nhân lập tức mở tài khoản Weibo để xem ảnh chụp màn hình, như thế có thể biết thực hư của cái hot search này.

【Tối qua ông nội báo mộng, bảo mị đốt đồ tiếp ứng của Quỳnh Nhân xuống cho ông. Sáng dậy mị đã lên mạng search thử, thế mà thật sự có một idol có tên như vậy, nugu không tưởng tượng nổi luôn… Tóm lại, mị chỉ muốn hỏi, mua đồ tiếp ứng của cậu ta ở chỗ nào?】

【Không chỉ mình bác đâu, chị gái em cũng bảo em đốt băng zôn cầm tay của Quỳnh Nhân xuống, còn bảo sắp đi sự fangisn của cậu ta nữa! Có phải cậu ta chuyên đi đường dưới nên không nổi được ở trần gian không? Cạp_cá_heo.jpg

【Đã search hình ảnh, đẹp trai kinh khủng, từ nay mị sẽ là fan nhan sắc trung thành của cậu ấy, prprprprpr】

【Mẹ ơi đẹp trai quá! Thế này mà không nổi, có vô lí không?】

【Có lẽ là chuyên đường âm thật rồi ha ha ha ha ha】

【Ê? Sao tôi lại được báo mộng yêu cầu viết fic của Quỳnh Nhân và Diêm vương vậy?】

Có phải Quỳnh Nhân và Diêm vương quá kích thích rồi không… Fan âm phủ tưởng tượng phong phú thật.

Quỳnh Nhân dần rơi vào trầm tư.

Có thể nói chuyện cậu đột nhiên lên hot search được bắt nguồn từ sự kiện ký tặng dưới âm phủ.

Đám fan dưới đó muốn mang đồ tiếp ứng tới sự kiện, nhưng âm phủ không có chỗ mua, nên bọn họ đã báo mộng cho người nhà, kết quả khiến Quỳnh Nhân lên hot search.

Người khác lên hot search có lẽ là dựa vào năng lực của bản thân, nhưng cậu lên hot search hoàn toàn dựa vào sự cố gắng của người hâm mộ. Đây chẳng phải là đãi ngộ chỉ idol nổi tiếng lắm mới có hay sao? Thế mà một nghệ sĩ không có tuyến như cậu cũng được hưởng.

Họ đều là fan của cậu, tuy ít, nhưng đều vô cùng quý giá. Quỳnh Nhân không khỏi tò mò, rốt cuộc là dưới âm phủ cậu có bao nhiêu fan vậy?

Ba trăm à?

To gan đoán mò một chút, không chừng có đến năm trăm!

Buổi tối cậu phải liên hệ với thư ký Kim mới được. Cậu muốn hỏi xem có bao nhiêu người tham gia fansign của mình. Cậu muốn chuẩn bị cho bọn họ một món quà nho nhỏ.

Fan âm phủ đã rất cố gắng rồi, vì muốn mang đồ tiếp ứng đi gặp cậu mà dùng đến cả chiêu báo mộng cho người nhà. Nghĩ đến đây, Quỳnh Nhân liền thấy xấu hổ trước những gì mình đã thể hiện ở nhà ma.

Cậu định sẽ xem “Ringu(4)” vào tối nay, hay là đổi thành “Thiện nữ u hồn” đi vậy.

(4) Ringu là một bộ phim kinh dị Nhật Bản năm 1998 của đạo diễn Hideo Nakata, dựa trên tiểu thuyết năm 1991 của Koji Suzuki:



Dù sao Nhiếp Tiểu Thiện cũng đáng sợ hơn Yamamura Sadako(5) nhiều.

(5) Yamamura Sadako: nhân vật ma nữ trong phim Ringu:



Cậu phải cố gắng nhiều hơn, có thế mới không làm những fan yêu mến và ủng hộ mình thất vọng.

Lần đầu tìm được việc, lần đầu tổ chức fansign, lần đầu lên hot search. Tất cả đều là kỳ tích mà fan âm phủ tạo ra cho cậu. So với những kỳ tích đó, thứ cậu có thể mang lại cho họ quá ít ỏi rồi.

Cậu muốn cống hiến cho fan nhiều hơn nữa.

Nói đến fan…

Hôm nay, trong ngôi nhà ma kia lại có người từng nghe ca khúc của cậu, trong đó còn có ba người mua album của cậu nữa chứ. Phải biết, album của cậu chỉ bán được 49 bản mà thôi.

Nhà ma nhìn bên ngoài có vẻ không rộng rãi lắm, thế mà cậu loanh quanh mười phút mới thoát ra.

Bây giờ nghĩ lại, cái đơn vị tên là Trú Dương kia, có phải là văn phòng thường trực của địa phủ tại dương gian không nhỉ…

Vậy thì, người chung phòng khám với cậu, rốt cuộc là gì?

Cậu cứ có cảm giác hắn không giống quỷ cho lắm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play