*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Có lẽ Quỳnh Nhân sợ đến ngơ luôn rồi, toàn thân cậu vắt vẻo trên người Ngôn Mặc, vùi cằm vào bả vai rộng của đối phương, ôm chặt anh hàng xóm của mình. Đến khi nghe Ngôn Mặc cam đoan đằng sau không có gì, cậu mới ngừng run.

“Rõ ràng đã rèn luyện rất lâu, vì sao vẫn sợ thế nhỉ?” Quỳnh Nhân cảm thấy hơi ấm ức.

“Cậu đã làm rất tốt.” Ngôn Mặc khẳng định: “Chẳng qua cậu nghĩ là mình sợ nên mới hoảng hốt bỏ chạy, thực ra cậu đã không sợ nữa rồi.”

Nghe giọng điệu chắc nịch của đối phương, Quỳnh Nhân bỗng tin quá nửa theo bản năng: “Thật, thật à?”

“Ừ, thật.”

Ngôn Mặc xoa cái đầu xoăn tít của Quỳnh Nhân, nhìn camera giăng khắp chốn, khẽ nhíu mày.

Đối với Quỳnh Nhân, gameshow là một công việc quan trọng. Hắn không thể làm theo ý mình, lập tức mang cậu rời đi.

Nhưng Quỳnh Nhân không vội rời khỏi vòng tay hắn, nên hắn cũng cho phép bản thân ở bên cậu trong chốc lát.

Ngôn Mặc rất thích tư thế này. Quỳnh Nhân đang bám trên người hắn, toàn bộ trọng lượng cơ thể cậu đều do tay hắn gánh.

Đối với thần mà nói, sức nặng này không hề đáng kể, song lại khiến hắn có cảm giác vừa nặng vừa nhẹ rất kỳ diệu.

Nhẹ nhàng nâng hồn hắn bay lơ lửng, rồi lại nặng nề kéo trái tim hắn xuống mặt đất. Cảm giác này khiến Ngôn Mặc cảm thấy một sự kiên định hiếm hoi xuất hiện giữa sinh mệnh dài dằng dặc của mình.

Giống như cuối cùng hắn đã có được một điều gì đó.

Mùi hương làm người ta lưu luyến từ cổ áo người nọ tràn ra. Ngôn Mặc đè nén cảm giác muốn cọ mấy cái, chỉ len lén hít chút không khí mang theo vị ngọt mật đường.

Hắn thật sự rất muốn ôm người này nhiều hơn chút nữa.

Về phần Quỳnh Nhân, sau khi ôm Ngôn Mặc thì cậu không còn sợ nữa, lí trí cùng chầm chậm trở về.

Cậu xuống khỏi người đối phương, mặt đỏ tưng bừng.

Ngày thường gặp quỷ ôm chầm hàng xóm cầu cứu thì cũng thôi, nhưng hôm nay đang phát sóng trực tiếp mà, sao cậu có thể mất hết lí trí như vậy được!

“Khụ khụ.” Quỳnh Nhân định nói dối cho qua: “Anh đẹp trai này là hàng xóm của tôi, chẳng biết sao lại tự nhiên xuất hiện tại hiện trường ghi hình nữa?”

Ngôn Mặc nhìn cậu, lập tức phối hợp: “Tôi là chủ sở hữu của tòa nhà này.”

Quỳnh Nhân cười gượng: “Ha ha ha. May mà người tôi ôm trúng là anh, không thì xấu hổ lắm đấy. Thật là trùng hợp.”

【Đừng bịa nữa, đừng bịa nữa, ahuhuhu, thấy con trai liều mạng bịa chuyện là ma ma hiểu liền, ma ma chúc hai người hạnh phúc.】

【Con trai, con mới hai mươi, đừng dễ tin đàn ông như thế! Bọn họ xấu xa lắm đấy!】

【Tên khốn kia tránh xa vợ tao ra, hoặc là khi hai người ooxx để tao đến xem với.】

【Anh đẹp trai này khỏe thật, một tay đã có thể bế con trai của mị lên. Cho nên, có thể dùng một tay bế, rồi một tay mần thịt à…】

【Nước mắt mị đã chảy xuống từ khóe miệng.】

【Có tranh vẽ tay trên giấy không? Tôi có người bạn, cô ấy bảo trước khi chết muốn nhìn thấy một bức tranh thật ư a ư a.】

Quỳnh Nhân không biết mình đã có CP mới, hùa theo diễn tiếp: “Anh mua căn hộ ở đây à?”

Ngôn Mặc gật đầu: “Cả tòa nhà này đều là của tôi.”

Trong phút chốc, Quỳnh Nhân chợt cảm thấy hít thở không thông. Anh biết không, áo lót của anh đã rách to lắm rồi, rách đến mức mặc cũng như không ấy. Việc che áo lót không thể để mình tôi cố gắng được đâu!

(*) Nhiều lần nhắc đến cái cụm từ “che áo lót” này rồi, ở nhiều chương trước đã có chi tiết giải thích cụ thể, nhưng ở đây xin giải thích ngắn gọn: che áo lót = ngụy trang = che giấu sự thật công là Diêm vương nhé.

Ngôn Mặc lại vô cùng bình tĩnh. Từ lúc Quỳnh Nhân lao vào lòng hắn, hắn đã không muốn tiếp tục che giấu nữa.

“A…” Quỳnh Nhân chợt nhớ đến một chuyện: “Vòng tay bị đứt. May mà cánh hoa sen anh tặng tôi không bị hỏng.”

Không có vòng tay của hắn, sao cậu có thể sinh tồn ở cái nơi cứ 0.1 mét vuông lại có một con ma thế này được.

Tuy hàng xóm nói cậu đã hết sợ rồi, nhưng cậu cũng không muốn kiểm chứng mức độ gan dạ của mình ngay trên sóng truyền hình trực tiếp đâu!

Nhỡ đột nhiên ngất xỉu thì sao, fan của cậu sẽ vô cùng lo lắng.

“Cậu yên tâm, nó sẽ không bao giờ hỏng đâu.” Ngôn Mặc thấy Quỳnh Nhân lo lắng, ngẫm nghĩ một chút, nói: “Cậu chờ tôi một lát.”

Hắn tùy tiện bước vào một cánh cửa rồi trở ra với một chiếc kìm làm đồ trang sức trên tay, vờ như thứ này có sẵn ở trong phòng: “Vừa hay tôi đang đeo một sợi dây chuyền, để tôi sửa cho cậu dùng tạm trước.”

Vì thế, khán giả có một phút xem Diêm vương sửa vòng.

Camera cũng theo yêu cầu của điều phối viên, quay cận rất đúng lúc, nhưng vì vị trí không đúng, chỉ quay được nửa cánh hoa sen.

“Được rồi.” Ngôn Mặc thấp giọng nói. Hắn mở khóa chiếc vòng, thản nhiên đeo lên giúp Quỳnh Nhân.

Quỳnh Nhân sờ miếng ngọc hình cánh hoa sen ngay trên xương quai xanh, lòng hơi xao xuyến. Hàng xóm tốt với cậu như thế, cậu bằng lòng che áo lót giúp hàng xóm cả đời. Dù áo lót của đối phương có bị rơi, cậu cũng sẽ cố gắng giả mù!

“Cậu làm việc đi, tôi đi trước.” Ngôn Mặc hạ giọng thật thấp để chỉ Quỳnh Nhân nghe được: “Tôi vẫn luôn theo dõi chương trình, thế nên, đừng sợ.”

Quỳnh Nhân gật đầu, chỉ cảm thấy hơi luyến tiếc.

Cậu nhớ khi lao vào ngực Ngôn Mặc và cả lúc ôm chặt hắn, cậu đều ngửi thấy mùi hương bạc hà dâu tây vô cùng quen thuộc. Rõ ràng cùng dùng một loại nước giặt nhưng hương thơm ở trên người đối phương lại cực kỳ dễ chịu.

Ban nãy cậu còn lặng lẽ hít vài ngụm đấy.

*

Ngôn Mặc đột nhiên xuất hiện lại đột nhiên biến mất, dường như chỉ có mặt để giúp Quỳnh Nhân giải quyết vấn đề.

Cư dân mạng bùng lên đợt sóng phỏng đoán có phải hắn là thực tập sinh chưa lộ mặt không, nhưng Lý Quỳ đã tự phủ nhận. Ngôn Mặc đích thực là một người qua đường không có gì đặc biệt. Hắn chỉ vừa vặn đi ngang, vừa vặn đỡ được Quỳnh Nhân hoảng sợ bỏ chạy khỏi phòng Trần Thập.

Tất cả chỉ là trùng hợp thôi.

【Lý Quỳ, xin định nghĩa lại cụm từ “không có gì đặc biệt”.】

【Rõ ràng là lo cho bà xã đang quay show kinh dị nên mới tự tới hiện trường】

【Tôi cảm thấy bên trên đã nói ra sự thật.】

【Con trai đã gả cho nhà giàu, thế mà mẹ vẫn độc thân, rơi lệ.】

Từ khi Quỳnh Nhân chạy khỏi phòng Trần Thập cho đến lúc Ngôn Mặc rời đi chỉ vỏn vẹn mười phút, nhưng cư dân mạng đã tạo ra vô số topic nóng hổi.

Hai topic hot nhất có tiêu đề như sau.

“Không hiểu phải hỏi, đây là come out ngay tại hiện trường sao?”

“Thảo luận lý trí, rốt cuộc phòng của Trần Thập có đạo cụ đặc biệt hay thật sự có quỷ đây? ”

Cư dân mạng đều là thánh soi. Bọn họ dựa theo trạng thái tay chân lúc bỏ chạy của Quỳnh Nhân để phân tích. Đại khái là khi trốn ra cửa, Quỳnh Nhân có làm một động tác đẩy rất rõ ràng, gân trên cánh tay và cơ bắp đều nổi cả lên.

Dường như nơi đó có hai người không trông thấy được, động tác của Quỳnh Nhân là để đẩy bọn họ ra.

Chủ đề này ban đầu được đăng ở diễn đàn, rồi lại bị bê lên show trực tuyến, trong phần bình luận có không ít người bắt đầu nghiền ngẫm.

Cùng lúc đó, Khương Diệc Minh tìm thấy một lá bùa trong một gian phòng ở lầu một.

Khương Diệc Minh giơ lá bùa lên trước ống kính, nói: “Mọi người có thấy không? Vừa phát hiện lá bùa này, bầu không khí bỗng kỳ quái hẳn lên.”

Những gameshow thế này có rất nhiều tay lão luyện chuyên phân tích tình tiết. Không lâu sau, đã có người tìm ra Weibo của mười nhân vật trong kịch bản. Người này tuyên bố nhân vật có lá bùa kia không phải Triệu Nhất ở lầu một mà là Tiền Nhị ở lầu hai.

Weibo của mười nhân vật này còn có rất nhiều điểm đáng để khai quật.

Nói chung là gameshow diễn ra đến giờ, kịch bản đã rất rõ ràng. Đám thực tập sinh rơi vào tình cảnh trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường. Khán giả đã nắm được gần hết thông tin rồi.

Âm cốt trạch chính là mánh lưới mà đạo diễn cố tình sử dụng để làm bầu không khí kinh dị trở nên sắc nét hơn. Quả thật tòa nhà này đã được dùng làm âm cốt trạch trong một thời gian dài, nhưng thực sự gặp chuyện không may cũng chỉ có cái người bị bắt nạt đến chết vì thích đồng tính được đề cập đến trong cốt truyện mà thôi.

Người bị hại sẽ hồi hồn trong bảy ngày. Ký ức của tất cả những kẻ bắt nạt sẽ trở nên hỗn loạn. Bọn họ biết mình đã giết người, cũng biết người chết đã quay lại rồi, nhưng lại không biết người chết rốt cuộc là ai.

Bị nỗi sợ bủa vây, bọn họ lần lượt mất mạng. Kẻ từng dội nước đá lên đầu người bị hại nay chết cứng trong tủ lạnh; kẻ từng đánh người bị hại, giờ bị kẻ khác đánh chết.

Đặc biệt nhất chính là nam sinh mà người bị hại thích, cậu ta tự sát.

Người bị hại là Trần Thập – nhân vật đã viết những dòng ai oán vì bị bắt nạt lên sách Toán, mà người Trần Thập thích, chính là Tiền Nhị.

Dựa vào cuốn nhật ký được tiết lộ, thực ra Tiền Nhị cũng thích Trần Thập, nhưng có lẽ vì sợ hãi nên mới không dám nhận. Lá bùa đăng trên Weibo của cậu ta là bùa hồi sinh, có thể lý giải chính cậu ta là người đã dùng bùa chú để Trần Thập sống lại. Kết quả, sau khi sống lại, Trần Thập liền bắt đầu đi báo thù.

Thực tập sinh giấu mặt đương nhiên là người bốc trúng vai Trần Thập, nhưng hiện giờ vẫn chưa biết là ai.

Bởi vì khán giả trực tiếp của “Thần bí 101” rất đông, giờ đã vượt quá mười triệu rồi, nên người cảm thấy hứng thú với nội dung cũng rất nhiều. Khi có người gửi tổng kết của các chuyên gia đào bới cũng như chứng cứ liên quan lên khung bình luận, sự tò mò về lá bùa kia cũng tăng thêm nhiều. Đồng thời bọn họ không khỏi cảm thương cho số phận đáng thương của Trần Thập.

Bên này, Quỳnh Nhân đã xâu chuỗi được cốt truyện rồi, cậu đang mượn cớ tìm tòi để đi dạo.

Con quỷ mặc đồng phục vô cùng nhàn nhã, bay từ trên lầu xuống, tự dẫn đường cho Quỳnh Nhân.

“Đây là Cục Quản lý Ngoại hối, bọn họ sẽ kiểm soát việc đổi tiền Âm và tiền Dương. Dù có hạn mức, nhưng mỗi tháng tôi đều có thể mượn danh nghĩa họ hàng xa để gửi học phí và sinh hoạt phí cho em gái mình.”

“Bên này là chi nhánh của Ngân hàng Âm Phủ ở Long Thành. Ngân hàng Âm Phủ đã gia nhập liên ngân hàng nên phải kết nối với rất nhiều nơi. Người ở đây đều cuồng công việc, cậu xem, một đám trọc đầu kìa!”

Một cái đầu bóng loáng chợt ngẩng lên, chủ nhân của nó tỉnh bơ nói: “Trọc thì sao, trọc xong tôi còn mạnh mẽ hơn nhiều đấy. Từ ngày tóc rụng hết, tôi đã không cần lo tăng ca sẽ bị hói nữa. Cậu không hiểu được đâu.”

Dứt lời, quỷ trọc liền nhìn về phía Quỳnh Nhân, ôn hòa bảo: “Chúng tôi không có tóc nên sẽ rất cần những nhân tài như cậu, cậu có hứng thú không? Có lẽ cậu có thể khiến mọi người thay đổi ấn tượng với đầu trọc, khiến bọn họ hiểu được, trọc mới là xuất phát điểm của sung sướng trong cuộc đời.”

Quỳnh Nhân quyết đoán tránh xa. Cái xuất phát điểm này nhường lại cho người khác đi, cậu hết sức hài lòng với mái tóc quăn của mình!

Nhưng quỷ mặc đồng phục nhàn nhã thật, tại sao ở cái nơi toàn bộ nhân viên đều bị kêu là cuồng công việc như địa phủ, lại có một kẻ an nhàn như vậy?

Có lẽ mặt cậu lộ rõ sự hoài nghi nên quỷ mặc đồng phục bèn hớn hở giải thích: “Tôi về hưu rồi, ngày mai sẽ đi đầu thai. Vốn nghĩ không có cơ hội gặp cậu, nhưng nghe tin cậu đến, tôi liền chạy tới xem. Đừng chê tôi phiền nhé.”

Phiền thì cũng không phiền, chẳng qua hơi kỳ quái mà thôi.

Quỷ mặc đồng phục tươi cười nói: “Tôi ấy à, số mệnh không tốt, lái xe tuyến muộn bị giết dọc đường. Dù Diêm vương nói có thể đầu thai một kiếp tốt hơn, nhưng tôi vẫn thấy oán hận. Cậu nói xem, tôi sống tử tế thế, sao bỗng nhiên lại chết?”

“Nhưng sau đó, tôi phải cảm ơn cậu.”

Quỳnh Nhân mở to hai mắt: “?”

Quỷ mặc đồng phục như đang nhớ lại: “Cậu đột nhiên xuất hiện trên internet âm phủ làm tôi cảm thấy rất tò mò. Thế nên tôi đã follow cậu. Ngày nào tôi cũng xem Weibo của cậu, nghe cậu hát, chẳng biết vì sao lòng bỗng dễ chịu hơn nhiều.”

“Tôi cảm thấy oán hận vơi đi không ít. Trước đó tôi luôn lo lắng kiếp sau lại đột tử, nên vẫn luôn không dám đầu thai, cứ đòi lên dương thế đi làm. Giờ em gái tôi kết hôn rồi, tôi cũng đã nghĩ thông, vẫn là nên sớm rời đi thôi.”

“Đừng tỏ ra thương cảm thế, giờ tôi rất vui vẻ. Nói không chừng kiếp sau tôi sẽ trở thành một fan nhỏ của cậu, khi đó thật sự là fan nhỏ rồi.”

*

Tiết mục dần bước vào giai đoạn đếm ngược.

Khương Diệc Minh số may, tuy không giải được mật mã của chiếc hộp nhưng đã trở thành thực tập sinh nắm được cốt truyện đầu tiên.

Hắn cầm lá bùa và hộp mật mã, kích động xin giúp đỡ từ bên ngoài.

【Không giấu gì các thím, tôi muốn thấy cảnh này đã lâu rồi.】

【Tôi cũng vậy.】

Thầy hướng dẫn nhanh chóng nghe máy. Bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói dễ nghe: “Alo, cậu cần hỗ trợ gì?”

Khương Diệc Minh cảm thấy lỗ tai tê rần, thậm chí còn hơi đỏ mặt, tim đập chậm mất vài nhịp.

Sao giống giọng Quỳnh Nhân thế!

Khương Diệc Minh từng khẳng định Quỳnh Nhân không phải thầy hướng dẫn không dưới ba lần, giờ đã hoàn toàn tê dại. Hắn hận không thể đào một cái hố trên mặt sàn bê tông để chui vào rồi lại đậy bê tông lên, vĩnh viễn rời khỏi cái thế giới đáng sợ này!

Hắn lắp bắp nói: “Tôi muốn nhờ thầy hướng dẫn mở hộp mật mã giúp.”

Dứt lời, hắn lập tức trở nên lo lắng, không biết Quỳnh Nhân có từ chối mình không.

“Được, chờ một chút.”

Giọng điệu của Quỳnh Nhân không biến hóa chút nào, rất giống toàn tâm toàn ý giải quyết việc chung. Điều này khiến Khương Diệc Minh cảm thấy hơi tức giận. Hắn đã đắc tội với Quỳnh Nhân nhiều lần như thế, sao đối phương không có phản ứng gì?

Khinh thường hắn hả?

Một lát sau, Quỳnh Nhân đến, đi thẳng vào vấn đề: “Chỉ có một cơ hội xin trợ giúp thôi, cậu muốn mở cái nào?”

Khương Diệc Minh cực kỳ do dự. Hai cái hộp này, một cái có khắc hoa văn y hệt lá bùa hồi sinh, một cái khác lại có thông tin rất giống đang ám chỉ hắn ta.

Quỳnh Nhân liếc nhìn thời gian, nói: “Thực tập sinh nhanh chóng quyết định.”

Khương Diệc Minh vốn đang phiền lòng, nghe vậy thì tức giận: “Tôi muốn nghĩ cũng không được à?”

Quỳnh Nhân nhìn thời gian trôi đi trên màn hình di động, chẳng những không tức giận mà còn mỉm cười: “Được.”

Lúc này, thời gian đếm ngược của Khương Diệc Minh chỉ còn đúng ba mươi giây.

Khương Diệc Minh bị nụ cười của Quỳnh Nhân làm cho hoảng hốt, ngây người mấy giây mới tiếp tục cân nhắc.

Nên chọn cái nào?

Khương Diệc Minh do dự, lấy lá bùa ra đối chiếu với hình khắc trên hộp, không chừng còn có thông tin ẩn giấu.

Chỉ chần chừ một lát mà thời gian đếm ngược của Khương Diệc Minh đã kết thúc rồi.

Âm thanh lần đầu vang lên trên radio: “Thời gian của thực tập sinh Khương Diệc Minh đã hết, xin mời rời khỏi hiện trường.”

“Cái gì?” Khương Diệc Minh chấn động, đột nhiên nhớ tới lời nhắc của Quỳnh Nhân: “Nếu anh biết thời gian của tôi sắp hết, sao không nói thẳng?”

Quỳnh Nhân vẫn mỉm cười: “Chẳng phải đã nhắc cậu rồi sao?”

Hơn nữa, cậu thực sự hơi kinh ngạc, mở miệng hỏi Khương Diệc Minh: “Cậu toàn làm bừa, chẳng lẽ không nghĩ người thất bại là mình à?”

Đến giờ Khương Diệc Minh mới biết nội dung của cuộc thi. Trong phút chốc, hắn cảm thấy đầu váng mắt hoa, da mặt nóng rát.

Lúc này hắn mới hiểu, nụ cười của Quỳnh Nhân là để châm chọc mình.

Giờ Khương Diệc Minh chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi tòa nhà. Nhưng lúc hắn chuẩn bị nhấc chân đi, một bóng đen bỗng bay ra khỏi lá bùa. Hắn tưởng mình hoa mắt, nhưng nhìn kỹ lại, bóng đen này còn ngày một to lên.

Đây là cái gì?

Khác với trạng thái vô hình trong mắt người thường của các nhân viên làm việc ở ban thường trú trên dương gian, cái bóng đen này xuất hiện rõ ràng trong màn ảnh.

Điều phối viên camera có thói quen đuổi theo hình ảnh nên lập tức quay cận cái bóng. Vì thế, bóng đen thoát ra từ lá bùa càng trở nên rõ nét hơn.

【Mị hoa mắt rồi hả? Sao mị lại cảm thấy trong màn hình có một bóng đen?】

【Thím không hoa mắt đâu, đây cũng là đạo cụ của ê kíp chương trình à?】

【Các bác đã xem cái topic kinh khủng kia chưa, trong tòa nhà này thật sự có quỷ hả?】

Trong lúc bị mọi người chú ý, bóng đen vẫn liên tục to lên nhiều.

Ngôn Mặc đang nghiêm túc ngắm hàng mi cong của Quỳnh Nhân qua chương trình trực tuyến. Vừa thấy bóng đen bay lơ lửng ở góc màn hình, hắn nhíu mày, lập tức dịch chuyển đến một gian phòng gần đó. Hắn sải bước tới cạnh Khương Diệc Minh, để Quỳnh Nhân núp sau lưng mình, một tay nắm lấy lá bùa, đốt nó thành tro.

Nhưng bóng đen vẫn tiếp tục to ra.

Phá hủy lá bùa không hề ảnh hưởng tới nó.

Ngôn Mặc hơi nhíu mày, thật ngạc nhiên, hình vẽ trên bùa ít nhất đã ngàn năm không được sử dụng, chẳng biết ê kíp chương trình tìm được thứ này ở đâu.

Dù trên người bóng đen có oán niệm và âm khí, song nó không phải quỷ hồn, không phải oán linh, cũng chẳng phải yêu vật. Dựa vào bản năng, nó biết Ngôn Mặc mạnh cỡ nào nên một lòng muốn chạy trốn, nhưng không sao thoát được phạm vi người kia giới hạn, chỉ có thể lao trái lao phải cố gắng thoát ra.

Nó không ngừng làm động tác tru lên với Quỳnh Nhân và Ngôn Mặc, nhưng lại không phát ra âm thanh gì.

Khương Diệc Minh sợ đến ngất xỉu, Quỳnh Nhân kiễng chân, tì cằm lên vai Ngôn Mặc, thò đầu ra quan sát: “Đây là cái gì?”

Ngôn Mặc lắc đầu, ý bảo mình cũng chưa rõ.

Hắn thầm đọc lời chú, bóng đen trước mắt lập tức bị đánh tan thành nhiều mảnh khói đen nhỏ vụn, nhưng chỉ một lát lại tụ về.

Khán giả xem đến ngây người. Những người đang xem phòng trực tiếp khác cũng vội vã chạy vào phòng trực tiếp của Quỳnh Nhân.

Bóng đen vượt ngoài giải thích của khoa học khiến tất cả mọi người ngơ ngẩn. Chẳng lẽ anh đẹp trai tên Ngôn Mặc này không phải người qua đường, mà là một nhân vật tương tự như pháp sư trong các phim trinh thám kinh dị?

Cũng có vài người đọc nhiều topic phân tích, cảm thấy trăm phần trăm là tòa nhà này có ma. Bóng đen thoát ra khỏi lá bùa được sắp đặt sẵn trong kịch bản nói lên điều gì? Chính là kích bản chắc chắn dựa trên một sự kiện có thật. Trong lá bùa chính là quỷ hồn của Trần Thập!

Trần Thập đã trở lại!

Lý Quỳ trợn mắt ngẩn ngơ, thế này là thế nào?

Ông đã nghiêm túc điều tra tòa nhà này. Trước giờ nơi đây chưa từng xuất hiện sự kiện ma quái nào, cũng không có ai nhảy lầu, thế nên ông mới chọn nó!

Một nơi may mắn độc đáo nhất Long Thành như thế, vì sao ông vừa tới quay chương trình lần đầu đã liên tục xảy ra chuyện kỳ quái?

Ông nhìn bóng đen đang bay giữa không trung, lấy điện thoại ra gọi cho Quỳnh Nhân: “Có chuyện gì thế?”

Quỳnh Nhân đã tắt mic thu âm từ sớm, lúc này thoải mái gào to: “Ông còn hỏi tôi? Ông làm đạo cụ thì làm đạo cụ thôi, sao còn làm bùa thật chứ?”

Lý Quỳ cảm thấy mình thật oan uổng: “Tôi còn sợ làm ra cái gì thật ấy chứ, bùa này tôi có dám vẽ đâu, tiện tay down trên mạng xuống, cảm thấy nó thú vị nên ném luôn cho biên kịch, bảo cô ấy phát huy khả năng. Thật không ngờ bên trong thứ này còn có quỷ.”

Quỳnh Nhân hít sâu: “Ông đúng là một nhân tài! Gửi ảnh chụp cho tôi đi.”

Sau khi nhận được ảnh, cậu quay đầu hỏi Ngôn Mặc: “Bùa này dùng để làm gì?”

Ngôn Mặc lắc đầu: “Hệ thống bùa phép của Đạo giáo vô cùng phức tạp, trong đó có không ít loại bùa do người vẽ tự nghĩ ra, ngoài những lá thông thường thì đều rất khó phân biệt.”

“Vậy phải làm sao?” Có Ngôn Mặc ở đây, chắc chắn cậu sẽ không gặp nguy hiểm, nhưng nếu không nhanh chóng giải quyết vấn đề, chương trình làm sao tiếp tục được?

Quỳnh Nhân yêu nghề lo lắng không chịu nổi.

Giờ camera ghi hình trực tiếp trong phòng đều chĩa vào Khương Diệc Minh hôn mê ngã vật xuống đất. Ê kíp giải thích với người xem là trục trặc kỹ thuật nên tạm thời mất tín hiệu.

Bóng đen bỗng phát ra âm thanh yếu ớt, nhỏ vụn như một đứa trẻ bi bô tập nói. Rất nhanh, nó đã bật ra câu nói đầy đủ đầu tiên: “Ta, muốn giết các ngươi.”

Sức mạnh tăng lên quá nhanh khiến sự tự tin của bóng đen được củng cố. Nó đã nghĩ xong nên rút gân lột da của hai người trước mặt thế nào rồi.

Đáng tiếc Quỳnh Nhân không có hứng thú trước sự uy hiếp của nó. Ngôn Mặc thì miết tay một cái, làm bóng đen bị cấm nói luôn.

Bóng đen nổi cơn thịnh nộ trong nháy mắt. Nó bị giam trong một nơi tăm tối, điên cuồng gáo rú nhưng hai người trước mặt lại chẳng hề bận tâm.

Thật là quá đáng, có thể tôn trọng nhân vật phản diện một chút không!

Bóng đen không tự nhận thức được vị thế của mình cảm thấy lòng tự trọng bị đả kích vô cùng.

“Có rồi!” Quỳnh Nhân đột nhiên nảy ra một ý.

Nếu down trên mạng, vậy cách tốt nhất để truy tìm nguồn gốc là gì? Đương nhiên là trực tiếp tìm kiếm bằng hình ảnh!

Quỳnh Nhân tải ảnh lên, nhanh chóng tìm được ảnh gốc trên trang web của một người tên là “Học online ba nghìn phép thuật đòi mạng”, bên trên còn miêu tả hiệu quả chi tiết của lá bùa.

Sau khi xem lướt qua, Quỳnh Nhân nói: “Cái này gọi là bùa hóa thật, có thể ngưng kết suy nghĩ thành vật thật, truyền thuyết có kể vào năm mất mùa do hạn hán, pháp sư Trương Đạo Lăng đã dùng nó để cứu đói.”

Giờ thì cậu đã hiểu bóng đen kia là cái gì. Cậu rút điện thoại gọi cho Lý Quỳ: “Lá bùa sẽ biến những thứ tưởng tượng thành vật thật, nhiều người xem trực tiếp như vậy, có thể có người nghĩ trong tòa nhà này thật sự có quỷ, lại vừa vặn nhìn thấy lá bùa hóa thật này nên ảo tưởng trong lòng họ đã hóa thành bóng đen.”

Dứt lời, Quỳnh Nhân đảo mắt, phát hiện bóng đen đã lờ mờ có hình dáng của con người, tuy không rõ mặt, nhưng quần áo trên người nó rất giống đồng phục của mười người trên ảnh chụp.

“Mau tắt camera! Bọn họ nghĩ cái bóng đen này là Trần Thập.”

Trong kịch bản, Trần Thập là một ác linh lòng đầy ấm ức, thật sự có thể giết người ngay trên sóng truyền hình! Đúng là một mô tuýp cực kỳ đáng sợ.

Lý Quỳ đồng ý ngay lập tức.

Ngôn Mặc lại nói: “Không được, phải thoát cảnh bình thường. Nếu cậu lập tức ngừng ghi hình, bọn họ sẽ càng khẳng định ở đây thật sự có chuyện ma quái.”

Quỳnh Nhân: “Vậy phải làm sao?”

Ngôn Mặc bình tĩnh nói: “Dùng ý niệm để hình thành, cũng sẽ bị hủy diệt bởi chính ý niệm. Chỉ cần làm người xem chú ý đến chuyện khác, nó sẽ tự biến mất thôi.”

*

Sau mấy phút “trục trặc kỹ thuật” bất ngờ trong phòng trực tuyến của Quỳnh Nhân và Khương Diệc Minh, khán giả bắt đầu lo không biết hai người bọn họ có bị Trần Thập giết chết không thì hình ảnh của Quỳnh Nhân lại đột nhiên xuất hiện.

Một đống bình luận gào khóc bắn đầy màn hình, không riêng fan của Quỳnh Nhân mà cả những người mới có thiện cảm với cậu sau khi xem chương trình này cũng vô cùng lo lắng.

Tuy phần lớn mọi người đều không tin ma quỷ, nhưng sự việc đột ngột phát sinh sẽ khiến bọn họ mất đi lí trí, hoảng hốt kêu gào trên bình luận và mạng internet hệt như ôn dịch lan tràn.

Lúc này, Quỳnh Nhân và Ngôn Mặc xuất hiện chính giữa màn ảnh, bóng đen chỉ như một tấm phông nền mờ ảo phía sau.

Mọi người nín thở tập trung tinh thần, đang lo lắng không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì thì nghe Ngôn Mặc lên tiếng.

“Quỳnh Nhân.”

Ngôn Mặc im lặng một lát, tiếp tục nói: “Thực ra tôi vẫn luôn có một việc muốn nói với cậu.”

Quỳnh Nhân mở to hai mắt. Cậu và hàng xóm chưa từng đối chiếu kịch bản, giờ hàng xóm lại tỏ ra nghiêm túc, chẳng lẽ muốn lột áo lót ngay tại hiện trường?

Hàng xóm, anh bình tĩnh một chút. Anh không thể nói ra chuyện mình là Diêm vương để che giấu những hiện tượng siêu nhiên khác, hơn nữa, chắc chắn mọi người sẽ không tin!

Mà lúc này, bình luận đã bùng nổ hàng tràng “Yooooo~”

【Đậu má, tôi tưởng sắp xem hiện trường ma quái kinh dị chứ, sao lại biến thành come out rồi lập tức cầu hôn thế này?】

【Con gái à, con phải bình tĩnh, không được tùy tiện lên thuyền của đàn ông xấu xa nhé, mẹ không thở được đây này!】

Bóng đen dần có hình dạng đang đắc ý, đột nhiên cảm thấy sức mạnh của mình bị xói mòn, tựa như những người vô tình tưởng tượng ra sự tồn tại của nó bỗng không còn quan tâm đến nó nữa.

Bóng đen điên cuồng rống giận trong cũi, nhưng không thể phát ra bất cứ âm thanh nào.

Vì sao? Ta chính là quái vật đáng sợ nhất trong kịch bản, sao các ngươi không nhìn ta!

Khán giả thấy Ngôn Mặc bắt đầu thò tay vào túi quần, lại càng sôi nổi hít khí.

【Đù, đúng là hiện trường cầu hôn rồi!】

【Tình tiết đi theo hướng này, mị thật sự không sao hiểu nổi.】

【Đây là show của Lý Quỳ sao? Lần đầu tôi xem đến dại cả ra, tôi là ai, tôi đang ở đâu?】

Cuối cùng, Ngôn Mặc rút ra… một cái…

Điện thoại!

Quỳnh Nhân: “…”

Ngôn Mặc mở di động, cho Quỳnh Nhân xem một tấm ảnh. Lúc này, hình ảnh dần phóng to ra, trong ảnh là một khoảng sân rất rộng.

Quỳnh Nhân đã không thể hiểu hàng xóm đang muốn làm gì.

Chỉ thấy vành tai Ngôn Mặc chợt đỏ lên, vẻ mặt khá căng thẳng. Nhìn Ngôn Mặc như vậy, không biết vì sao Quỳnh Nhân cũng căng thẳng theo.

Ngôn Mặc ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn cậu, nói: “Đây là một tòa nhà năm cửa(*) ở Long Thành, diện tích một nghìn tám trăm hai mươi hai mét vuông. Tôi biết em muốn trồng sen đỏ nên lúc chọn nhà đã cố ý dặn, nhất định phải chọn cái có hồ sen. Tuy diện tích nhỏ đi một chút, nhưng tôi thật sự không mua được cái lớn hơn.”

(*) Hình minh họa:



“Tôi tặng tòa nhà này cho em.”

“Em có thể, cho tôi sống trong nhà của em không?”

Camera quay cận hình ảnh tòa nhà và khoảng sân, show rõ chi tiết phòng ốc cũng như bố trí trong sân vườn.

Nếu lời tả của Ngôn Mặc chỉ là câu chữ thì giờ phút này, người xem đã được thấy cảnh thật rồi, nhờ thế, những thứ khó miêu tả chợt dễ hình dung hơn nhiều.

Diện tích khủng, kiến trúc cổ kim kết hợp, sân vườn to đẹp, cổng mái hoành tráng, còn có một hồ hoa sen thật lớn, giữa hồ lại có một cái đình!

Trong đình còn có vườn hoa.

Tòa nhà to như thế, chẳng phải chỉ xuất hiện trong phim cổ trang thôi à?

Thế mà nó lại tọa lạc giữa Long Thành tấc đất tấc vàng này. Lúc trước tòa nhà kia là nơi nào? Vương phủ hả?

Mẹ kiếp, tất cả đều là con người mà, vì saoooo!!!

Giờ phút này, dù tin hiện trường có quỷ hay không thì mọi người đều bị mùi tiền nồng nặc làm cho khiếp sợ đến á khẩu.

Sau khi bị dẫn dắt sự chú ý sang phương diện khác, tâm trạng của khán giả chính là…

【Đại gia đáng chết…】

【Tôi cay tôi cay tôi cay!】

【Quỳnh Nhân, gả đi, cậu không gả thì để tôi gả!】

【Đề nghị chung sống mà lại hỏi có thể cho tôi sống trong nhà của em không, anh trai này thật biết nói chuyện, hu hu hu, sao tôi không tìm được một người bạn trai như vậy.】

【Nhìn lại căn biệt thự hai trăm sáu mươi mét vuông của mình, tôi tự nhiên muốn khóc.】

Sự chú ý của khán giả dành cho bóng đen ngày càng nhỏ, nó bi phẫn hét lên.

Vì sao, rốt cuộc là vì sao?

Đáng lẽ ta phải là nhân vật phản diện siêu mạnh mẽ, thu hút tất cả ánh mắt ngay từ giây phút lên sàn chứ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play