*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trạm cuối của tuyến tàu điện ngầm số 9.

Quỳnh Nhân: “Xuống xe.”

Sau khi liên lạc với Ngôn Mặc, cậu đã báo cho Sở Phụ trách Nhiệm vụ đặc biệt, hy vọng lần này bọn họ sẽ đến nhanh một chút.

Cố Mộng Tang bước những bước chênh vênh, suýt thì ngã khuỵu khi xuống tàu. Những gì hắn đã trải qua hôm nay nặng mùi tâm linh. Tuy không thật sự bị tổn hại gì, song hắn cảm thấy như đã bị hút khô dương khí rồi.

Quỷ nam mặc áo may ô sợ Quỳnh Nhân tiếp tục đánh mình, lộ vẻ đau khổ, nói: “Tôi không xuống được, đống tờ rơi này trói chặt tôi trên chuyến tàu số 9 rồi.”

Mặt ngựa cũng buồn bã gật đầu: “Từ khi nhận phát tờ rơi, tôi chưa từng xuống được tàu.”

Quỳnh Nhân đứng ngoài cửa kéo bọn họ. Lập tức có một sức mạnh vô hình kéo hai người kia về hướng ngược lại, tựa như có ai đó đang muốn chống lại cậu.

Vì thế, Quỳnh Nhân lại ra sức kéo mạnh hơn. Cố Mộng Tang căng thẳng nhìn xung quanh, sợ bị người khác nhận ra hành động kỳ quái của bọn họ. Ngộ nhỡ bị coi là đối tượng khả nghi rồi bị bắt đi, vậy thì mặt mộc của hắn sẽ hoàn toàn bại lộ!

Áo may ô nói: “Chúng tôi không đi được thật mà, đừng kéo nữa, đứt tay bây giờ, a…”

Cố Mộng Tang nhìn mặt ngựa và áo may ô bị kéo đến biến hình, không khỏi nhớ đến món kẹo kéo bán ở cổng trường khi còn nhỏ.

Áo may ô há miệng gào to: “Cứu với! Cứu quỷ với! Mạng quỷ cũng là mạng! Tôi sắp nứt ra rồi!”

Mặt ngựa chỉ biết lặng lẽ rơi lệ, mặt lại càng dài hơn.

Quỳnh Nhân cau mày, xoay người, dùng tư thế vắt qua vai để kéo, nhưng thật sự không thể kéo hai con quỷ kia xuống được.

Tờ rơi trên tay áo may ô rơi xuống đất. Người đi đường không nhìn thấy chúng, thẳng chân giẫm tới giẫm lui.

“Au…”

Cố Mộng Tang hoảng hốt khi nghe thấy tiếng kêu đau do mấy tờ rơi dưới đất phát ra.

Một cô gái mặc đồ công sở đứng ngoài vạch vôi màu vàng (*) bỗng nhiên run rẩy, nhíu đôi lông mày thanh tú, rên khẽ: “Đau quá, không đi nổi nữa.”

(*) Vạch vôi màu vàng:



Nhưng càng lúc cô càng đau hơn, hai đùi như muốn rụng ra, cảm giác không nhích nổi dù là một bước.

Đúng vào lúc ấy, một con gấu trúc vội vàng chạy từ thang máy tới. Vì nó rất tròn nên trông cứ như đang lăn đến vậy.

“Xin chào, xin hỏi có phải đồng chí Quỳnh Nhân không? Xin lỗi, gần đây Sở Phụ trách Nhiệm vụ đặc biệt bận quá. Tôi mới nhận được án do ngài báo, xin hỏi nghi phạm là ai?”

Giờ Quỳnh Nhân không rảnh để thắc mắc vì sao gấu trúc có thể nghênh ngang xuất hiện ở chỗ này. Có lẽ đối phương đã sử dụng phương pháp thần kỳ nào đó. Cậu tiện tay chỉ vào mặt ngựa và áo may ô: “Tôi bận đưa hồn về, ở đây giao lại cho cô đấy.”

Nghe giọng cậu gấp gáp, gấu trúc cũng nghiêm túc hẳn lên: “Được!”

Quỳnh Nhân đi ngang qua đống tờ rơi rớt đầy mặt đất, cố tình giẫm mạnh lên chỗ dày nhất một cái. Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, làm gấu trúc sợ đến giật nảy mình.

Quỳnh Nhân đi đến trước mặt cô gái nọ, hỏi: “Nếu không đi được thì để tôi cõng cô nhé?”

Thực chất cô gái mặc đồ công sở đã lờ mờ nhận ra, hình như bản thân đã chết rồi. Nhưng cô lại nghe có người nói mình chưa chết.

Cố Mộng Tang không dám đối diện với cô. Vừa chạm phải ánh mắt cô, hắn đã vội vàng quay sang chỗ khác.

Nhìn bàn tay đang vươn tới, đầu cô không ngừng vang lên những tiếng ong ong. Cô biết người khác sợ mình, mà bản thân cô cũng vô cùng sợ hãi. Không đơn giản là sợ chết, chủ yếu là sợ vụ tai nạn sẽ cướp đi đứa bé trong bụng mình. Giọng nói mang theo lo lắng, cô hỏi: “Chảy máu, có làm bẩn anh không?”

Quỳnh Nhân: “Không sao, nước giặt tôi mua có thể tẩy sạch vết máu.”

Sau đó, cậu lại bổ sung: “Có mùi dâu tây bạc hà!”

Cô gái nọ: “Ồ…”

Cố Mộng Tang cứ cảm thấy đoạn đối thoại này không đúng lắm, nhưng lại vô cùng cảm động. Hắn cũng rất khâm phục Quỳnh Nhân, bởi vì bản thân hắn thật sự không có gan chủ động xin cõng quỷ.

Tuy trên bản tin nói vẫn đang cấp cứu, nhưng ai biết có cứu được hay không.

Cô gái trẻ bị những lời nói tràn ngập hương vị đời thường của Quỳnh Nhân làm cho mụ mị, mơ màng nằm lên lưng cậu. Quỳnh Nhân cõng cô như cõng một tảng băng mỏng, nhanh chóng ra khỏi trạm tàu điện ngầm.

Quỳnh Nhân lo không tìm thấy trạm cứu trợ âm phủ, định gọi điện hỏi thăm Ngôn Mặc, nhưng vừa ra khỏi thang máy, cậu đã trông thấy biển chỉ dẫn của trạm cứu trợ rồi.

Chữ rất to, thậm chí còn là song ngữ Trung – Anh. Lần đi tàu điện trước đó, cậu không nhìn thấy tấm biển này. Chẳng lẽ hôm nay cậu cõng quỷ hồn cần giúp đỡ trên lưng nên mới tự động thấy sao?

Nếu vậy cũng quá thông minh rồi.

Sau khi ra khỏi ga tàu điện ngầm, Quỳnh Nhân lập tức chạy như điên. Chưa đầy hai phút sau, cậu đã thấy quầy xổ số có treo biển trạm cứu trợ âm phủ số 4 Long Thành.

Cậu xông thẳng vào quầy xổ số: “Xin lỗi, trên lưng tôi là một hồn sống, tôi muốn nhanh chóng đưa cô ấy về dương gian. Cô ấy vẫn liên tục kêu đau.”

Nhân viên quầy xổ số ngẩng đầu lên khỏi màn hình máy tính: “Quỳnh Nhân?”

Thế mà đối phương lại là một quỷ hồn quen mặt, chính là “Bạch Vô Thường” đã tặng cậu danh hiệu bàn tay vàng trong làng chỉnh hình dạo trước.

Thấy thần tượng, cô vô cùng hung phấn, song vẫn giữ được đặc tính của một nhân viên: yêu nghề kính nghiệp.

Cô không tranh thủ nói chuyện với Quỳnh Nhân mà an ủi cô gái kia trước: “Thấy đau là chuyện tốt, điều đó cho thấy cô vẫn có liên hệ mật thiết với dương gian. Nếu không còn cảm giác thì mới là chết thật sự. Tôi sẽ gọi âm binh đưa cô trở về.”

Quỳnh Nhân thả cô gái mặc đồ công sở xuống. “Bạch Vô Thường” dùng bộ đàm gọi Bạch Vô Thường thật đến. Người này Quỳnh Nhân cũng thấy quen. Đến khi phát hiện mặt đối phương có một vết đỏ mờ, cậu mới chợt nhớ ra, đây chính là quỷ nữ Trâu Dung trong nhà ma đợt trước.

Nhìn thấy Quỳnh Nhân, Trâu Dung vội vã bịt miệng mình trước khi tiếng thét chói tai kịp thoát ra ngoài. Cô dùng xích khóa hồn giữ cô gái mặc đồ công sở lại, dịu dàng nói: “Đừng sợ, tôi làm vậy để tiện đưa cô về bệnh viện, rất nhanh sẽ xong thôi.”

Trâu Dung nhìn Quỳnh Nhân bằng ánh mắt đầy lưu luyến, cuối cùng lệ nóng doanh tròng dẫn hồn sống kia đi.

*

Dư Vi chậm rãi tỉnh lại. Vừa hé mi, cô đã bị một luồng sáng quá mạnh làm chói mắt. Chỉ cần hơi nhúc nhích, cô liền cảm thấy dạ dày cuộn lên, đầu óc cũng lập tức quay cuồng.

Cảm giác như trong đầu là một nồi cháo đặc.

“Tỉnh rồi! Tỉnh rồi!”

Dư Vi hoảng hốt nghe tiếng chồng mình gào khóc, vừa khóc vừa gọi Vi Vi.

Ôi, đừng khóc, khóc làm cô đau cả đầu.

Dư Vi cố dùng tất cả sức lực, giơ tay sờ bụng mình: “Con… con… tôi…”

Cổ họng cô khô khốc, gần như không nói nên lời.

Một người mặc áo trắng đứng bên cạnh cúi người, nói vào tai cô: “Yên tâm, em bé không sao. Cô và con đều rất kiên cường.”

Nghe được lời ấy, Dư Vi mới thả lỏng tinh thần, dần chìm vào giấc ngủ.

Cô nhớ mình gần như đã chết, nhưng có người tới cứu cô.

Người nọ đeo khẩu trang, không nhìn rõ mặt, chỉ biết dưới đuôi mắt đẹp đẽ có một nốt ruồi.

Hy vọng sau khi tỉnh lại cô còn có thể gặp được đối phương. Cô sẽ nói với người đó rằng:

Cảm ơn anh đã cứu hai mẹ con tôi.

*

“Người phòng Trú Dương các cô giờ chuyển sang bán xổ số à?”

Nhân viên quầy xổ số ôm khuôn mặt bầu bĩnh của mình, gật đầu.

“Nhưng cô làm nhân viên ở đây mà không bị người khác hoài nghi là trẻ em bị bóc lột sức lao động hả?”

Nhân viên quầy xổ số: “Tôi bảo quầy này do bà tôi mở, tôi chỉ đến trông giúp mà thôi.”

“À…” Quỳnh Nhân gật đầu, xoa gai ốc mọc đầy trên cánh tay mình: “Nghe nói nhà ma đóng cửa rồi.”

Nhân viên quầy xổ số: “Cũng không hẳn là đóng cửa. Mảnh đất kia bị trưng thu để xây một tòa nhà lớn. Có lẽ ông chủ của chúng tôi, à, cũng chính là Diêm vương đó, sắp kiếm được mấy trăm triệu rồi.”

Quỳnh Nhân dựng thẳng lỗ tai, vờ như lơ đễnh hỏi: “Diêm vương có sản nghiệp lớn thế ở dương gian à?”

Nhân viên quầy xổ số: “Đương nhiên, nghe nói ban đầu chỉ là tiện tay mua vài căn hộ, xong cho thuê, lại mua đất mở cửa hàng. Cứ thế tích lũy mấy ngàn năm, ngài ấy đã giàu to.”

Thời gian đúng là mật mã quan trọng để mở cánh cửa giàu có. Nhưng người thường căn bản không có cơ hội này.

Hâm mộ ghê cơ.

Lo xong việc chính, Quỳnh Nhân bắt đầu đi bộ về ga tàu điện ngầm. Ngoài cổng trạm dừng của tuyến tàu số 9, cậu phát hiện gấu trúc, Cố Mộng Tang, hai con quỷ và đống tờ rơi đang đứng ở ven đường.

Ánh mắt của Cố Mộng Tang như muốn xuyên thủng con gấu trúc.

“Các người đứng đây làm gì?”

Gấu trúc thành tinh đáp: “Ngài có thể đi cùng với tôi không? Tôi có vài việc muốn trao đổi với ngài ở dọc đường.”

Quỳnh Nhân gật đầu. Thực ra cậu cũng muốn nói chuyện với người của Sở Phụ trách Nhiệm vụ đặc biệt, đơn vị này làm ăn quá chậm chạp.

Không cần các người có mặt trong vòng năm phút như cảnh sát nhân dân, nhưng hai con quỷ này đã ở trên tuyến tàu điện số 9 nhiều ngày như thế mà vẫn không xử lý, đúng là đáng bị ban chấp pháp của hai giới âm – dương treo ngược lên mà đánh.

Gấu trúc thành tinh đưa bọn họ vào bãi đỗ xe, mở cửa thùng xe phía sau ném hai con quỷ lên. Sau đó, nó lại vòng lên cửa buồng lái rồi chui vào bên trong. Thân hình tròn trịa quá mức khiến hành động của nó tương đối khó khăn. Quỳnh Nhân xách nó lên, điều chỉnh góc độ, thành công nhét nó vào ghế lái.

Gấu trúc thành tinh khởi động ô tô. Quỳnh Nhân và Cố Mộng Tang ngồi phía sau. Cố Mộng Tang vẫn dùng ánh mắt đầy xao xuyến để nhìn bóng lưng con gấu.

Cậu không thể, chí ít là không nên.

Đây là một con gấu trúc! Cậu biến thái quá rồi!

Cố Mộng Tang nhỏ giọng nói: “Cô ấy là người đẹp nhất mà tôi từng thấy, mặt nhỏ mắt to, da trắng, đầu tròn, dáng người mảnh khảnh, thật là hoàn mỹ.”

Quỳnh Nhân nhìn tấm lưng rộng dày của gấu trúc: “… Chúc cậu may mắn.”

Lúc này, gấu trúc thành tinh mở miệng nói: “Có phải gần đây ngài Cố thường gặp vận xui không?”

Cố Mộng Tang ngạc nhiên: “Sao cô biết?”

Quỳnh Nhân thuận miệng nói: “Hai con quỷ kia yếu như vậy, nếu không phải vía cậu cũng yếu thì sẽ không nhìn thấy được đâu.”

Hắn cầm một tờ rơi lên xem thử: “Phép kí tên mượn xác…”

Gấu trúc thành tinh sốt ruột: “Không được đọc lên, đọc lên nó sẽ lập tức có hiệu lực và ám lên người anh đấy.”

Trên mặt tờ rơi truyền đến tiếng cười quỷ dị, một quyển sách nhỏ cũng từ từ hiện ra. Trang bìa vàng ố của quyển sách loang lổ những vệt đỏ, trông như vết máu lâu năm.

Tờ rơi phát ra những âm thanh quỷ dị: “Ngươi là của ta, ta muốn linh hồn của ngươi, a a a…”

Quỳnh Nhân chộp lấy tờ rơi và quyển sách, chắp hai tay ra sức ép chặt vào, còn nhân tiện vo tròn lại.

Tờ rơi bật ra những tiếng ho khan như mắc nghẹn, hệt như có người đang cố ép nó nuốt một cục giấy to.

Cố Mộng Tang run lên, lặng lẽ dựa người về phía cửa. Quỳnh Nhân thật đáng sợ, loại ma quái này mà cũng dám thẳng tay vo tròn à?

Quỳnh Nhân cảm thấy tờ rơi đã nuốt quyển sách rồi, còn nức nở khóc mấy tiếng. Bấy giờ cậu mới mở nó ra, đọc chữ bên trên.

Tờ rơi này được in vô cùng qua loa, chữ nghĩa bên trên cũng cực kỳ xấu xí, trông không khác gì mấy tờ quảng cáo chữa bệnh X được dán lên cột điện bằng cao da chó(1).

(1) Hình minh họa:



Hạng mục chủ yếu mà tờ quảng cáo tà đạo này đề cập bao gồm:

Phép kí tên mượn xác. Phép say rượu mượn xác. Phép đẩy người khỏi tàu điện để mượn xác.

Từ từ.

Quỳnh Nhân không hiểu: “Ngoài ngôi sao thì làm gì có ai rảnh rỗi đi ký tên không mục đích cho người khác chứ. Ngôi sao thì lại không thường đi tàu điện ngầm. Hơn nữa, dù là ngôi sao, chỉ cần được người đại diện dặn dò cẩn thận, chắc chắn sẽ không tiện tay ký bừa. Sao các người lại chọn phương pháp này?”

Cố Mộng Tang suýt ký tên lên giấy không dám hó hé nửa lời.

Tuy mặt ngựa ngồi ở thùng xe phía sau, nhưng hai gian chỉ ngăn cách bằng vài song sắt. Hắn bị động tác tra tấn tờ rơi của Quỳnh Nhân dọa cho phát khóc, chỉ là mặt quá dài, nước mắt chưa chảy đến má đã khô.

Hắn khóc lóc, nói: “Vì những phương pháp khác còn khó hơn, chúng tôi không có lựa chọn.”

Quỳnh Nhân nhìn kỹ, cũng phải.

Phép say rượu mượn xác: Đầu tiên, phải tìm được một người say đến mơ hồ, hỏi đối phương có đồng ý cho mình mượn xác hay không. Nếu hỏi đến lần thứ hai trăm tám mươi bảy mà đối phương vẫn nói được, vậy có thể mượn xác thành công.

Nhưng an ninh của hệ thống tàu điện ngầm ở Long Thành rất tốt, ma men cơ bản không thể lên tàu. Lại nói, say đến mơ hồ, không còn khả năng nói chuyện thì làm sao trả lời được hai trăm tám mươi bảy câu hỏi.

Huống hồ, dù là người tỉnh táo thì cũng không ai đủ kiên nhẫn chơi game vấn đáp 287 lần cùng quỷ. Bảo đây là tà thuật, có lẽ sẽ khiến tà thuật trên thế giới này phải khóc hu hu.

Đẩy người xuống tàu điện để mượn xác không khả thi. Quỷ vừa cầm tờ rơi thì phạm vi hoạt động đã bị hạn chế ngay lập tức rồi. Nếu cửa tàu mở, bọn hắn cũng chỉ đẩy được người xuống sân ga, đối phương thậm chí còn không té ngã chứ nói gì đến chuyện ngã chết để bọn họ có cớ mượn xác.

Mặt ngựa khóc thật thảm thương. Trước khi nhận tờ rơi, hắn cũng không ngờ phương pháp trên đó lại cùi như vậy. Mà cầm rồi, hắn muốn quay xe đã không còn kịp nữa.

Áo may ô cũng tranh thủ kêu oan.

“Tôi bị oan thật mà, đều do đống tờ rơi này hãm hại tôi, tôi khổ quá đi.”

Cố Mộng Tang thấy Quỳnh Nhân vừa nói chuyện vừa run lên nhè nhẹ, cảm thấy hơi kỳ quái: “Sao cậu lại run, cậu đang sợ đấy à?”

Quỳnh Nhân nhìn hắn bằng ánh mắt không thể hiểu nổi: “Đương nhiên, sau lưng tôi là quỷ mà, cậu không sợ hả?”

Cố Mộng Tang lắc đầu: “Vốn rất sợ, nhưng thấy cậu đối phó với tờ rơi kia xong, tôi cảm thấy hai người bọn họ cộng thêm mười chồng tờ rơi cũng không bằng được cậu, khụ khụ, ý tôi là cậu cho tôi cảm giác an toàn. Lúc ở trên tàu điện cậu còn không run, sao bây giờ tự nhiên lại sợ?”

“Nồng độ quỷ trên tàu điện thấp.” Quỳnh Nhân nói rất hợp lý.

Cố Mộng Tang: “Nồng độ quỷ?”

Quỳnh Nhân: “Đúng vậy. Hôm nay trên tàu có khoảng hơn một trăm người, trong khi đó, quỷ chỉ có hai con, vậy nồng độ quỷ là dưới hai phần trăm. Giờ nồng độ quỷ trong xe lên đến bốn mươi phần trăm, đương nhiên đáng sợ hơn lúc ở trên tàu điện.”

Tờ rơi phát ra một tiếng cười nhạo, Quỳnh Nhân nện cho nó một đấm làm nó tắt tiếng luôn.

Cố Mộng Tang: “…”

Rốt cuộc cậu sợ ở chỗ nào???

Hơn nữa, làm gì có ai sợ quỷ còn giữ được lý trí như vậy, sợ theo nồng độ quỷ luôn… Cố Mộng Tang không thể đánh giá, nhưng hắn hiểu được một điều, Quỳnh Nhân có thể dùng 6,8 triệu fan để đè đầu hắn trên bảng xếp hạng âm nhạc cũng không phải là vô lý.

Quả nhiên nghệ thuật gia đều là kẻ điên, hắn chịu thua.

“À… cô này.” Quỳnh Nhân nói: “Tôi cảm thấy năng lực phục vụ quần chúng của các cô rất kém, có lẽ các cô nên xin vào đồn công an hoặc đơn vị nào đó dưới âm phủ để được đào tạo thêm.”

Gấu trúc thành tinh rất xấu hổ: “Xin lỗi, gần đây chúng tôi bận quá. Hơn nữa người chỗ chúng tôi cũng không nhiều.”

Quỳnh Nhân không nhịn được, hỏi: “Các cô có bao nhiêu nhân viên?”

Gấu trúc thành tinh: “Hơn bảy mươi người trong biên chế chính thức.”

Quỳnh Nhân lại hỏi: “Thế hôm nay các cô nhận được bao nhiêu tin báo án?”

Gấu trúc nhỏ giọng đáp: “Một… một cái.”

Quỳnh Nhân kinh ngạc: “Một cái mà cũng thiếu người đến mức không lo liệu nổi à?”

Cố Mộng Tang thấy tình nhân trong mộng bị Quỳnh Nhân nói cho ủ rũ, trong lòng vô cùng khó chịu nhưng lại chẳng dám nói gì. Tất cả mọi người và quỷ trong chiếc xe này đều phải nhìn sắc mặt cậu ta mà sống, em gái xinh đẹp, em đành phải chịu đựng một chút rồi.

Quỳnh Nhân thở dài: “Chẳng trách vụ kia lại bị các cô kéo dài như thế.”

Gấu trúc thành tinh tiếp tục xin lỗi. Đây là lần đầu tiên nó thấy một người đàn ông không mảy may rung động trước tấm thân gấu của mình. Trong phút chốc, nó không khỏi cảm thấy kiếp gấu quá gian nan. Dạo này nó gầy đi ư? Hay là mặt nó không đủ tròn? Nó chẳng phải là loài động vật đang yêu nhất thế giới hay sao?

Sau vụ Dung Trinh, lại được Mạnh Thiên Sơn tuyên truyền, Quỳnh Nhân đã có vài phần danh tiếng trong giới huyền học ở Long Thành. Dương Lăng thấy người này có bản lĩnh, bề ngoài cũng đoan chính đường hoàng, thích hợp vào Sở Phụ trách Nhiệm vụ đặc biệt để phục vụ nhân dân. Ông còn nghe nói bên cạnh cậu có cao thủ, nếu dụ được cao thủ về Sở thì còn tốt hơn. Lại nói, hình như cậu còn có quan hệ với Diêm vương.

Thế nên hôm nay, ngay khi nhận được tin báo án của Quỳnh Nhân ông đã cố ý cử gấu trúc thành tinh đến.

Gấu trúc thành tinh khóc lóc kể lể trong lòng: thầy Dương, tôi có lỗi với sự kỳ vọng của thầy. Thầy bảo tôi dùng dáng vẻ đáng yêu vô địch để cảm hóa Quỳnh Nhân, dụ cậu ấy vào Sở Phụ trách Nhiệm vụ đặc biệt của chúng ta làm việc. Nhưng tôi đã thất bại rồi, cậu ấy thuộc tộc không yêu gấu trúc hiếm có trên đời.

Cố Mộng Tang phát hiện tinh thần gấu trúc trở nên sa sút, vội vàng lên tiếng giới thiệu bản thân: “Quý cô xinh đẹp ơi, tôi là Cố Mộng Tang, xin hỏi cô tên là gì?”

Gấu trúc thành tinh cố nuốt nước mắt vì không có vụ tai nạn giao thông nào xảy ra ngay lúc này, đáp: “Gấu Sữa.”

Cố Mộng Tang: “Tên hay quá!”

Gấu Sữa dặn hắn: “Gần đây vía anh rất yếu nên thường gặp quỷ. Sau khi trở về, anh nên cúng bái đi, Thần nào cũng được. Nếu có thể vào chùa miếu làm lễ thì càng tốt.”

Cố Mộng Tang vội nói cảm ơn, còn muốn tranh thủ xin số điện thoại nhưng đã bị Gấu Sữa từ chối.

Quỳnh Nhân như chợt bừng tỉnh, siết nắm đấm vỗ “bang” một tiếng vào lòng bàn tay: “Hóa ra là cậu, bảo sao tôi thấy quen mắt.”

Nếu có câu nói nào khiến Cố Mộng Tang tan nát trái tim, chắc chắn câu vừa rồi xếp hạng một. Hắn không thể tin được chuyện Quỳnh Nhân không nhận ra mình.

Nghĩ đến việc bản thân có thể từ dáng điệu tiêu sái, mái tóc xoăn, nốt ruồi lệ và dáng người nhận ra Quỳnh Nhân một cách chính xác, bỗng nhiên hắn cảm thấy vô cùng mất thể diện.

Gấu Sữa giải thích với Quỳnh Nhân, vì tiền lương của Sở Phụ trách Nhiệm vụ đặc biệt thấp nên việc tuyển dụng nhân sự tương đối khó khăn, hai năm gần đây, Sở bắt đầu cho phép nhân viên nhận việc làm thêm bên ngoài, nhờ vậy, số đơn ứng tuyển mới tăng lên một chút. Những người nộp đơn phần nhiều vì ham phúc lợi “năm bảo hiểm một quỹ” và những hỗ trợ về y tế. Dù sao thì công việc này cũng khá nguy hiểm, nên mọi người đều muốn tìm cửa dự phòng.

Tuy nhiên, việc cho phép nhân viên được nhận việc làm thêm một cách hợp pháp lại mang tới vấn đề mới, tất cả đều bận rộn kiếm tiền, không ai quan tâm xử lý công việc của Sở Phụ trách Nhiệm vụ đặc biệt.

Chuyện thiếu nhân sự tại Sở chẳng phải ngày một ngày hai. Người giỏi thì khó quản, người bình thường lại chẳng làm được nhiều.

Quỳnh Nhân bất ngờ đưa ra đề nghị: “Các cô phải nhìn xa ra.”

Gấu Sữa: “Nhìn xa thế nào?”

Quỳnh Nhân: “Lần trước hàng xóm của tôi xua tan mưa đá từ xa rất tốt đấy. Các cô đừng chỉ bị bó buộc mãi tại những thứ cũ, phải khám phá thêm những cái mới.”

“Ví dụ như khắc bùa chú và chú ngữ lên một cái súng ná(*), một khi gặp quỷ không nghe lời, không cần niệm chú tại hiện trường nữa mà trực tiếp ra đòn, như vậy không tốt hơn sao? Nếu phương pháp này khả thi, các cô không cần tuyển người có thiên phú bẩm sinh nữa, ai cũng có thể luyện phương pháp đánh xa này, hơn nữa, phần lớn quỷ khi còn sống đều là người thường, chúng đều lợi dụng mấy mánh khóe của cõi âm để hại người, khả năng chiến đấu thật sự rất yếu.”

(*) Súng ná: súng cao su của trẻ con



Gấu Sữa nghe vậy cũng sửng sốt: “Như thế có ổn không?”

Quỳnh Nhân: “Hàng xóm của tôi còn có thể niệm chú xua tan mưa đá qua video call cơ mà, có gì mà không được. Các cô cứ thử trước đi, không được lại tính tiếp. Giải pháp lúc nào cũng nhiều hơn vấn đề.”

Gấu Sữa lập tức phấn chấn hẳn.

*

Trong lúc đó, hàng xóm hàng thật giá thật của cậu đang ngồi trước máy tính, xem hàng loạt ảnh và video mà phòng Trú Dương cung cấp.

“Thư ký Nam, ngươi chọn giúp ta xem đình viện nào thích hợp cho người sống ở.”

Thư ký Nam suy nghĩ theo lối mòn, trước tiên xem diện tích, sau đó hít một hơi lạnh: “Tôi cảm thấy vấn đề này không trọng yếu, chỉ cần ngài đưa, đối phương chắc chắn đều sẽ thích.”

Cho dù không thích, nhưng ai lại xét nét chê bai một khu biệt thư năm gian có vườn có ao sen cơ chứ?

Là thư ký Diêm vương kiêm fan bí mật của Quỳnh Nhân, tâm trạng thư ký Nam vào giờ phút này vô cùng phức tạp.

Có chút ngẩn ngơ như chuẩn bị gả hai đứa con trai đi cùng một lúc.

*

Quỳnh Nhân đã không còn chút niềm tin nào với Sở Phụ trách Nhiệm vụ đặc biệt, cậu thà tự làm còn hơn chờ bọn họ chậm rãi phá án.

Cậu dứt khoát cầm lấy tờ rơi, bắt đầu đe dọa: “Thế này nhé, hẳn mày cũng hiểu tính tao ra sao. Giờ mày có ba sự lựa chọn.”

Gấu trúc tinh không nhịn được, nói: “Thưa đồng chí Quỳnh Nhân, chúng tôi có lưu trình đầy đủ cho việc tra hỏi, trước tiên phải cảnh cáo nó đã.”

Quỳnh Nhân: “Ừ, được rồi. Tao cảnh cáo mày, nếu câu trả lời của mày không khiến tao vừa lòng, tao chắc chắn sẽ xé mày từng tờ từng tờ một.”

Tờ rơi mới vừa bị cậu đánh xong, cổ họng vẫn ứ nghẹn, run rẩy hỏi: “Sao tôi dám, ba lựa chọn của tôi là gì vậy?”

Quỳnh Nhân: “Một, thành thật khai mọi chuyện rồi bị tao đánh. Hai, nói dối sau đó bị tao đánh. Ba, bị tao đánh sau đó lại bị đánh thêm lần nữa.”

Nói xong, cậu làm bộ bắt tay để lên đầu gối, tư thế lịch sự, tao nhã: “Mày chọn đi.”

Gấu trúc tinh vẫn kiên quyết muốn tuân theo lưu trình của Sở Phụ trách Nhiệm vụ đặc biệt để tra hỏi: “Tôi cảm thấy chúng ta nên dẫn nó về trước đã.”

Tờ rơi run rẩy: “… Ba lựa chọn này có gì khác nhau chứ?”

“Đương nhiên là có.” Quỳnh Nhân đáp: “Lực đánh không giống nhau. Bản thân tao khuyên mày chọn cái thứ ba.”

Nếu tờ rơi có đầu, chắc chắn nó đang lắc lấy lắc để như trống bỏi, nhìn bàn tay của Quỳnh Nhân đang duỗi lại gần, nó hét lớn: “Tôi chọn cái thứ nhất!”

Quỳnh Nhân thu tay về, cong môi: “Nói đi.”

Tờ rơi nói: “Tôi được một người đàn ông mặt sẹo chế tạo ra.”

Người đàn ông mặt sẹo?

Quỳnh Nhân nhớ, lần trước khi Sở Phụ trách Nhiệm vụ đặc biệt gọi điện cho cậu để thông báo kết quả xử lý Phó Gia Trạch, họ cũng hỏi cậu đã từng gặp người đàn ông mặt sẹo nào chưa.

Sở Phụ trách Nhiệm vụ đặc biệt nói chính người đàn ông mặt sẹo này đã giúp Phó Gia Trạch bố trí trận đổi vận, còn bảo Phó Gia Trạch để sách dạy phép đổi vận tại khách sạn, dụ dỗ Thanh Hành học.

Nghe có vẻ đây là cùng một người, chẳng những đặc điểm mặt sẹo giống nhau, mà hành vi rải quảng cáo thế này cũng rất giống.

Quỳnh Nhân quay sang nói với Cố Mộng Tang: “Có một số việc cậu không thích hợp để nghe, cậu muốn xuống xe hay…”

Cố Mộng Tang: “Đừng đánh tôi ngất xỉu!”

Quỳnh Nhân lấy ra hai cái bịt tai: “… Đeo nút bịt tai.”

Cố Mộng Tang xấu hổ cười: “Ai da, hiểu lầm rồi, vậy để tôi đeo nút bịt tai đi.”

Nói rồi, hắn đeo nút bịt tai và tai nghe trùm đầu lên, bình thản nằm xuống, bật phát lặp lại “Người theo đuổi ánh sáng”. Quỳnh Nhân nghe thấy bài hát của mình vang lên trong tai nghe, cảm thấy hơi vui vẻ, hóa ra người cùng ngành cũng thích bài hát của mình, xem ra Cố Mộng Tang không phải người xấu.

*

Tờ rơi vốn tên Liễu Truyền Đan, sau khi chết, vì lưu luyến nhân thế nên không muốn đi đầu thai, sau đó hắn trở thành cô hồn dã quỷ lang thang khắp nơi.

Đa số cuộc sống của các cô hồn dã quỷ đều chẳng hề dễ dàng, một năm chỉ có dịp Thanh minh (*) và Tết Âm lịch mới có cơm ăn. Nếu người nhà không có thói quen cúng viếng, bọn hắn sẽ chẳng có nổi một miếng ăn, chỉ đành tới chùa miếu đạo quan, những nơi làm pháp sự siêu độ ăn cơm, sau đó nhanh chóng chạy trốn trước khi bị siêu độ.

(*) Tiết Thanh minh: cứ vào khoảng tháng 3 âm lịch hằng năm, có một tiết gọi là tiết Thanh minh. Theo nghĩa đen, “thanh” là khí trong, còn “minh” là sáng sủa. Thanh minh nghĩa là trời mát mẻ, quang đãng. Trong ngày Tết Thanh minh, người già hay trẻ đều ra phần mộ dòng họ để có trách nhiệm hơn với gia đình, bày tỏ lòng thành kính, biết ơn các thế hệ trước.

Có một lần hắn thật sự quá đói, cảm thấy không chống đỡ nổi, định tới địa phủ đầu thai, bất ngờ trên đường lại bắt gặp người cúng viếng cô hồn dã quỷ, đồ cúng phong phú đầy đủ, đã vậy còn đốt hương nến tiền giấy.

Liễu Truyền Đan xông tới ăn hết sạch, sau đó bất tỉnh nhân sự. Đợi đến khi tỉnh lại, hắn đã thành một chồng tờ rơi tại ga tàu điện ngầm.

Sau đó, quỷ mặc áo may ô nhặt được hắn, hai người bọn họ bắt đầu rải tờ rơi tại đây.

Từ khi biến thành tờ rơi, hắn cảm thấy mình đã trở thành trưởng nhóm bán hàng đa cấp. Nếu tờ rơi phát ra có hiệu lực, hắn sẽ được thưởng. Liễu Truyền Đan cảm thấy khi đó bản thân sẽ mạnh hơn.

Nếu tất cả các tờ rơi đều được phát hết, mà người nhận tờ rơi còn nhìn thấy cuốn sách nhỏ, vậy thì hắn sẽ được tự do.

Quỳnh Nhân hỏi quỷ mặc áo may ô: “Mọi chuyện giống như hắn ta nói sao?”

Quỷ mặc áo may ô đảo mắt: “Gần như vậy.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play