Rõ ràng đang ngồi làm việc ở điện Diêm La, nhưng hắn lại luôn ngửi thấy mùi hương thuộc về Quỳnh Nhân. Đúng là hóa thân của hắn có ý thức song song, mỗi bản thể đều là bản thân hắn, nhưng cảm quan của mỗi hóa thân đều độc lập.
Ban đầu, Diêm vương khai phá pháp môn hóa thân nhằm mục đích xử lý được nhiều việc hơn. Nếu không có khả năng suy nghĩ độc lập, tất cả đều dùng chung một bộ não và cảm quan thì sao có thể phán xử hàng trăm vong hồn cùng một lúc?
Khi nhớ Quỳnh Nhân, hắn sẽ tạm thời dùng chung cảm quan với hóa thân Ngôn Mặc. Nhưng hôm nay hắn không làm như vậy, thế mà trong điện Diêm La vẫn thoang thoảng mùi hương của cậu.
Đúng là chuyện lạ.
Thư ký Nam cũng thấy không ổn lắm. Gần đây, tần suất ngẩn người của Đại vương rất cao. Cô vô cùng lo lắng.
Cô đã làm việc cho Diêm vương hai mươi năm rồi. Trước đây, Diêm vương hoàn toàn không biết ngẩn người là gì, cũng sẽ không đột nhiên mỉm cười vô cớ.
Chắc cô phải nhờ Thanh Khê tiểu cô xin số điện thoại của vị bác sĩ khoa tâm thần kia thôi.
Theo tin tức thu được từ mạng lưới hóng hớt chuyên nghiệp của các thư ký, Nhậm Nhất Thanh đã đề cử sản phẩm âm nhạc của Quỳnh Nhân cho Tần Quảng vương, bảo rằng nghe cậu ấy hát có thể ổn định tinh thần, hỗ trợ giấc ngủ, có hiệu quả trong việc điều trị lâm sàng.
Tần Quảng vương vốn định kiên quyết từ chối, nhưng gần đây Nhậm Nhất Thanh đã vất vả vì hắn rất nhiều. Hắn không thể từ chối một vị bác sĩ nhiệt tình như thế, cuối cùng chỉ đành nhẫn nhịn nằm nghe nhạc trong phòng điều trị.
Ấy vậy mà, hắn bị vả mặt thật rồi.
Từ khi nghe các ca khúc của Quỳnh Nhân, hắn có cảm giác bệnh tình đang tiến triển rất nhanh.
Hôm qua, trong cuộc họp Thập vương, Tần Quảng vương điên cuồng ám chỉ Tống Đế vương mau đưa một rổ album của Quỳnh Nhân cho hắn.
Chứng kiến cảnh tượng này, thư ký Nam cho rằng mạng lưới hóng hớt của cô vô cùng chính xác. Nhậm Nhất Thanh thật sự là một bác sĩ có tâm. Thanh Khê tiểu cô nhanh chóng gửi đến bệnh viện nơi Nhậm Nhất Thanh làm việc những lời ngợi ca từ tận đáy lòng.
Đại vương được cứu rồi, thư ký Nam mừng rỡ mỉm cười, không khỏi phấn chấn hát “tằng, tăng, tăng, tăng…”
Diêm vương bị tiếng hát ma quỷ của thư ký Nam xuyên qua đại não, song tâm trạng cũng không bực bội như trước. Trái tim hắn bị mùi của Quỳnh Nhân thẩm thấu đến mềm nhũn, hoàn toàn mất đi chức năng buồn bực.
Hôm nay, không khí làm việc trong điện Diêm La luôn tất bật mà vui vẻ.
*
Ngôn Mặc vào nhà, để kem vào tủ lạnh.
Người đại diện đột nhiên trông thấy trai đẹp, không khỏi ngẩn người mấy giây.
Người đại diện chưa từng gặp ai đứng đắn như vậy, mới giao tiếp một câu đã có cảm giác không thể nói chuyện được nữa rồi, đành phải cười trừ: “Lễ độ quá.”
Anh đi lấy trái cây, bỗng thấy “Thần tài” đội một cái áo của Quỳnh Nhân, bèn than thở: “Cậu làm gì thế, quần áo mặc rồi mà cũng dám ném lên mặt Thần tài, liều quá, cậu không sợ bị Thần tài ghim à?”
Dứt lời, anh định lấy cái áo đi.
Quỳnh Nhân vội vàng xông tới: “Khoan đã!”
Người đại diện đã lấy được một nửa: “?”
Quỳnh Nhân rất tự nhiên đắp cái áo lại như lúc đầu: “Tôi đã lên mạng xem thử rồi, rước tượng Thần về thờ cũng phải chú ý, thời gian và phương hướng đều phải chọn lựa kỹ càng. Chờ tôi đi xem rồi hẵng tính, giờ cứ che lại trước đi, tránh Thần tài phát hiện chúng ta để ông ấy ở nơi không vượng.”
Giờ người đại diện đã chuyển sang hệ tâm linh, nghe mấy lời lừa bịp của Quỳnh Nhân, hiển nhiên cũng thu tay lại.
“Cũng may là cậu chu đáo.”
Ngôn Mặc hơi để ý: “Cậu rước tượng Thần tài về thờ à?”
Người đại diện nhiệt tình giới thiệu: “Đúng vậy, Thần tài này linh lắm đấy, giúp Quỳnh Nhân nhà chúng tôi đổi vận hoàn toàn. Cậu nhóc, cậu có muốn rước một cái về không, tôi giới thiệu chỗ mua cho. Tượng Thần tài nhà họ vừa đẹp lại vừa rẻ, chỉ năm mươi đồng một tượng.”
Hắn rước Thần tài? Thế còn ra thể thống gì nữa?
“Cảm ơn ý tốt của anh, nhưng không cần đâu.” Ngôn Mặc nhìn Quỳnh Nhân, chờ mong hỏi: “Cậu có nghĩ đến chuyện thờ Diêm vương không?”
Quỳnh Nhân: “…” Đây là muốn mở rộng mạng lưới tín đồ à?
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, miếu thờ Diêm vương vô cùng hiếm. Hơn nữa, Diêm vương trong miếu cũng chẳng giống Diêm vương ngoài đời gì cả. Chẳng biết thắp hương trước một bức tượng pha ke trăm phần trăm như thế, Diêm vương thật sự có thể nhận được hương khói hay không.
Người đại diện đặt hoa quả xuống bàn cơm, đây là chỗ duy nhất có thể dùng để tiếp khách trong nhà Quỳnh Nhân. Anh như cha già tiếp đãi bạn của con trai, tự động gọt trái cây cho khách.
“Hình như chẳng ai rước Diêm vương về thờ cả.” Người đại diện gọt táo nham nhở không khác gì chó gặm: “Hắn không quản tài vật, cũng chẳng quản nhân duyên, hình như chỉ lúc cúng cho người chết mới được cúng kèm một tí. Nhưng giờ Thanh Minh cũng bỏ tục hoá vàng, Diêm vương chắc đã nghèo túng nhiều năm rồi đấy.”
Điều tồi tệ khi dối gạt người nhà chính là, thỉnh thoảng sẽ phải lãnh hậu quả cho việc họ lỡ miệng nói ra những cái không nên.
Ngôn Mặc lập tức bác bỏ tin đồn: “Diêm vương có nhà có xe, còn có tiền gửi ngân hàng. Hắn là vị Thần đứng đầu âm phủ, tất cả sinh linh cõi âm đều phải nộp thuế cho hắn. Hắn căn bản không cần hương khói nhân gian.”
Chẳng phải anh đã phá sản, nhà ma cũng bị đóng cửa nên mới phải chuyển tới khu chung cư giá rẻ này sao? Quỳnh Nhân thật sự muốn chửi thề.
Ngôn Mặc liếc về phía ngăn tủ. Hắn cực kỳ để ý bức tượng Thần tài kia.
Có thể ở trong nhà Quỳnh Nhân, được Quỳnh Nhân đắp áo, còn được Quỳnh Nhân thắp hương đốt vàng cho! Hắn nhìn thấy hộp hương và tiền giấy rồi đấy nhé!
Sao không thờ Diêm vương? Diêm vương không tốt à?
Người đại diện đưa quả táo đã gọt xong qua, hỏi: “Rốt cuộc là Diêm vương phù hộ cái gì?”
Ngôn Mặc: “…”
Hắn không có chức năng phù hộ này.
Ngôn Mặc nhận táo, rũ mắt.
Những ngón tay đẹp đẽ cầm một quả táo cực kỳ nham nhở, Quỳnh Nhân cảm thấy hình ảnh này chướng mắt vô cùng. Mà Ngôn Mặc hình như cũng hơi uể oải.
Cũng dễ hiểu thôi, ai cũng có lòng tự trọng. Cùng ra ngoài đi làm nhưng lại bị khách hàng nói thẳng vào mặt rằng anh làm không tốt bằng người khác, chẳng ai thèm rước anh đâu, thế thì ai mà không khổ sở.
Cậu múc ba viên kem, đưa tới trước mặt Ngôn Mặc, tưới si rô dâu do mình làm lên.
“Anh ăn đi.”
Quỳnh Nhân lấy lại quả táo nham nhở trong tay Ngôn Mặc, tự gặm một miếng.
Ngôn Mặc im lặng nhận ly kem, tuy vẻ mặt vẫn không thay đổi gì, nhưng Quỳnh Nhân cảm thấy tâm trạng của hắn đã khá hơn một chút.
Quỳnh Nhân mỉm cười.
Đúng là một Diêm vương dễ dụ.
Đêm đến, Ngôn Mặc vẫn mất ngủ như mọi ngày. Nhưng mùi hương của Quỳnh Nhân cứ quanh quẩn cả ngày hôm nay, đến giờ vẫn chưa có dấu hiệu tan đi, nên tinh thần của hắn khá thư thái. Bỗng nhiên, một làn khói mỏng tràn tới, tiền đồng và vàng lá thi nhau rơi xuống, tạo thành một cơn mưa giăng kín cả gian phòng.
Hắn ngồi dậy, thấy mơ hồ và cũng hơi nghi hoặc.
Mỗi lần hắn nhận được tiền, 90% đều là hối lộ, hy vọng hắn có thể lỏng tay với quỷ hồn ở cõi âm ti.
Ngôn Mặc chưa bao giờ nhận loại tiền này, nhưng cũng không thể trả về nên đành đổi thành tệ âm phủ, rồi lại từ tệ âm phủ đổi thành tiền dương gian, mang tới quyên tặng cho cô nhi viện.
Nhưng lần này, tiền được gửi tới cực kỳ đặc biệt, phía sau không kèm theo bất cứ nguyện vọng hay yêu cầu nào, dường như chỉ đơn giản là muốn đốt ít tiền cho hắn.
Đúng là một tín đồ kỳ quái.
*
Ngày casting phim “Cánh hoa đào” bất ngờ bị đẩy lên sớm hơn một chút. Sáng hôm đó, Quỳnh Nhân đột nhiên nhận được điện thoại thông báo của đoàn làm phim, đành uể oải bò ra khỏi giường.
Tối qua, HBL2003 nhắn tin cho cậu, nói nhạc sĩ quỷ nam đã gia nhập Văn hóa Truyền thông Nhanh Giàu rồi. Dựa vào trải nghiệm phong phú cũng như cảm xúc mãnh liệt khi đi đòi nợ, hắn đã sáng tác ra một ca khúc mới – “Đồ khốn, mau trả tiền đi”.
Quỳnh Nhân bàn với hắn về ý tưởng của vài ca khúc. Hai người vừa nói chuyện vừa sửa nhạc, mãi đến ba giờ sáng, thỏ bông từ trên trời rơi xuống, một chân tắt máy tính đi, cậu mới lăn ra ngủ.
Giờ cậu cảm hối hận, vô cùng hối hận. Đầu rất đau, hệt như bị người ta nện búa vào.
Cậu là con người, sao lại thi thức đêm với quỷ, kiểu gì cũng không thắng nổi mà. Hơn nữa thời gian ở dương thế và điện Quỷ Phán lệch nhau, đêm của cậu là ngày của bên đó, cậu lỗ nặng rồi.
Tuy hiện giờ Quỳnh Nhân đã có một ít tiền, nhưng cậu vẫn vô cùng tiết kiệm, ra ngoài không gọi taxi mà chỉ đi tàu điện ngầm. Đường đến địa điểm casting rất hay bị kẹt xe, người đại diện đón đưa còn không nhanh bằng cậu tự đi tàu điện.
Cậu thường xuyên đi tàu điện, nhưng lần này mọi chuyện đã khác rồi. Vừa lên tàu, cậu liền cảm thấy có rất nhiều ánh mắt nhiệt tình đang phóng tới. Lúc trước, vì đẹp trai nên đi đâu cậu cũng được mọi người để ý, song ngắm trai đẹp và thấy ngôi sao là hai chuyện rất khác nhau.
Có lẽ do ảnh cậu bắn cung được chia sẻ nhiều nên độ phổ biến của cậu cũng được tăng lên.
Có người đánh bạo tới bắt chuyện, hy vọng cậu có thể ký tên lên ốp điên thoại của mình. Quỳnh Nhân đồng ý. Đối phương cũng không ngờ cậu lại thân thiện thế, vẻ mừng rỡ và ngạc nhiên lộ ra rất rõ ràng.
Một bàn tay gầy gò, tái nhợt thình lình vươn tới, phần cổ tay còn đeo một chiếc vòng phỉ thúy cỡ to, khiến người ta nhìn mà không khỏi lo lắng chiếc vòng sẽ bị tuột bất cứ lúc nào. Chủ nhân của bàn tay cất giọng mỏng tang: “Ký cho tôi nữa được không? Cảm ơn.”
Quỳnh Nhân đang định ký tên, lại phát hiện tờ giấy kia không đúng lắm. Mặt trên có những chấm đỏ nhỏ, giống như mực từ chữ viết mặt trước bị thấm ra mặt sau. Cô gái này bảo cậu ký vào mặt sau của tờ giấy.
Không phải cậu chê giấy dùng rồi… thôi được, đúng là cậu chê đấy.
Nguyên tắc sinh tồn đầu tiên người đại diện dạy cậu khi bắt đầu đặt chân lên con đường trở thành thần tượng chính là không được ký tên bậy bạ. Nếu giấy đưa tới có chữ, vậy càng không được ký vào.
Ai biết những chữ kia có phải hợp đồng bán thân không chứ.
“Phiền anh ký cho tôi một chữ, cảm ơn.”
Quỳnh Nhân nhìn về nơi xuất phát của bàn tay nọ, nó như xuất hiện từ khoảng không, hoàn toàn không thấy chủ nhân đâu cả.
Nhưng giọng nói vẫn vang lên cực kỳ cố chấp.
“Xin ngài hãy ký tên cho, cảm ơn.”
Quanh cậu có rất nhiều fan, nhưng không ai nhìn về phía chủ nhân của cái tay này, hệt như bọn họ không hề thấy nó, cũng không nghe thấy chủ nhân của nó nói gì.
Đến trạm, Quỳnh Nhân xuống xe, vẫy tay tạm biệt các fan của mình.
Đi được một đoạn, cậu bèn quay đầu nhìn, cửa tàu điện còn chưa khép lại, bàn tay kia vẫn duỗi về phía cậu như lúc đầu.
Quỳnh Nhân lấy điện thoại ra, chụp ảnh, gửi cho Ngôn Mặc.
“Trên tàu điện ngầm tuyến số chín của Long Thành có quỷ, đang gạt người ký tên, có lẽ muốn bắt người để mượn xác, phiền anh báo cảnh sát giúp tôi.”
Ngôn Mặc trả lời rất nhanh: “Tôi tới chỗ cậu.”
Quỳnh Nhân: “Không cần, cô ta rất yếu, chỉ có một bàn tay, người thường căn bản không nhìn thấy.”
Ngôn Mặc không thạo gõ chữ, Quỳnh Nhân luôn cố ý gửi tin nhắn thoại cho đối phương. Nhưng vì giọng hắn rất dễ nghe, nên cậu cứ cảm thấy mình đang chiếm lợi chứ không phải đang quan tâm người ta nữa.
Quỳnh Nhân đeo khẩu trang lên, ra khỏi ga tàu điện, lấy một chiếc xe đạp công cộng(1), mở hướng dẫn ra, đạp xe tới địa điểm casting trong vòng mười phút.
(1) Hệ thống chia sẻ xe đạp hay chương trình xe đạp công cộng là một dịch vụ trong đó xe đạp được cung cấp để sử dụng chung cho các cá nhân trong thời gian ngắn với một mức giá hoặc miễn phí.
Cậu khóa xe đạp công cộng cẩn thận, lát nữa còn phải đạp trở về.
Người đại diện đã chờ sẵn ở cổng địa điểm casting, vừa thấy cậu liền đưa một cốc cà phê tới: “Uống đi cho tỉnh táo.”
Quỳnh Nhân không uống được mấy thứ đắng đắng chua chua, bèn coi nó như thuốc, nhắm mắt nhắm mũi uống một hơi cho hết.
Một lát sau, ô hô, thế mà hình như có tác dụng thật, cậu đã tỉnh táo hơn rồi.
Đến chỗ xếp hàng chờ casting, cậu báo tên: “Xin chào, phiền anh cho tôi xin số, tôi là Quỳnh Nhân.”
Trần Duệ Trạch bước vào từ cửa phụ. Người trong phòng đều nhìn về phía hắn, sôi nổi chào “thầy Trần”.
Hắn cũng chào hỏi mọi người rồi đi tới chỗ Quỳnh Nhân.
“Quỳnh Nhân, qua bên này, tôi đưa cậu đi gặp đạo diễn.”
Mọi người lập tức nhìn sang. Người không giỏi che giấu cảm xúc còn lộ vẻ khinh thường, cũng không ít người thầm than thở trong lòng, đi cửa sau cũng nên bí mật một chút chứ, trắng trợn như thế khó coi biết bao.
Trần Duệ Trạch không quan tâm người khác nghĩ gì, khoác vai Quỳnh Nhân, thấp giọng nói: “Tôi nói trước với cậu, hôm nay đối thủ của tôi cũng tranh vai với cậu đấy, cậu nhất định phải xử đẹp hắn cho tôi.”
Quỳnh Nhân: “Sao anh nhiều đối thủ vậy…”
Trần Duệ Trạch: “Trước đây tôi theo con đường thần tượng, rồi chuyển hướng làm diễn viên, còn phát hành album với tư cách là ca sĩ nữa. Cả ba lĩnh vực đều có đối thủ, thậm chí còn có rất nhiều.”
Trước khi đi vào, hắn lại dặn thêm một lần: “Cậu phải xử hắn đấy, đừng có nể nang gì, tốt nhất là khiến hắn bị bóng ma tâm lý đè nặng cả đời như Phó Gia Trạch.”
“Đạo diễn Trương, Quỳnh Nhân đến rồi đây.” Trần Duệ Trạch nhiệt tình giới thiệu: “Nhìn Quỳnh Nhân đẹp trai của chúng ta đi, idol hàng đầu trong tương lai đấy, giờ anh mời cậu ấy, mai kia chắc chắn sẽ lãi một lượng PR khổng lồ.”
Quỳnh Nhân không lạ gì Trương Hạo. Lúc này, bên cạnh hắn còn có một người nhìn cũng rất quen, nhưng cậu lại không nhớ ra tên.
Trương Hạo bắt tay với cậu. Người đứng cạnh kích động thấy rõ, ánh mắt cứ như muốn phóng hết đao thương súng đạn lên mặt Quỳnh Nhân. Cậu cảm thấy đối phương chỉ hận không thể dùng ánh mắt bắn một quả bom nguyên tử lại đây.
Đây hẳn là “đối thủ” mà nhà sản xuất cố ý nhét vào.
Quỳnh Nhân không bất bình gì cả, cậu cũng được Trần Duệ Trạch giới thiệu mà, mọi người đều có chống lưng thôi.
Nhân vật Quỳnh Nhân casting hôm nay tên là Minh Thần, là nghệ sĩ đàn anh mà nam chủ Tống Vân Thành khao khát, cũng là ánh trăng sáng trong lòng hắn.
Ca khúc của người này chính là khởi đầu cho câu chuyện về hai nam chính.
Minh Thần không có nguyên mẫu, yêu cầu dành cho diễn viên là tái hiện được hình ảnh một ca sĩ ở thế kỷ trước, đồng thời làm toát lên phong thái của một siêu sao được người người kính ngưỡng.
Mọi người khách sáo trao đổi vài câu.
Thái độ của Trương Hạo với Quỳnh Nhân rõ ràng đã thân thiện hơn một chút: “Lát nữa cậu cứ thể hiện hết sức là được, không cần căng thẳng.”
Quỳnh Nhân gật đầu, chờ ra ngoài mới quay sang hỏi Trần Duệ Trạch: “Người trong đó là ai?”
Trần Duệ Trạch sửng sốt, cười ha ha, nói: “Cậu hơi quá đáng rồi đấy nhé, sao ngay cả ca sĩ đang nổi nhất thế giới Miêu Triết Ngôn mà cũng không biết thế?”
Trần Duệ Trạch và Miêu Triết Ngôn từng cùng tranh giải vàng cho hạng mục album trong một cuộc thi thường niên nào đó, kết quả hoàn toàn phụ thuộc vào lượt vote của fan. Dù gì Trần Duệ Trạch cũng từng là idol số 1, sức chiến đấu của fan kinh khủng vô cùng.
Kết quả chung cuộc, với số phiếu nhiều gấp 20 lần, Trần Duệ Trạch đã đè bẹp Miêu Triết Ngôn để mang về một giải thưởng chẳng mấy người quan tâm.
Nhưng Miêu Triết Ngôn lại rất để ý việc này. Hắn nhiều lần ám chỉ Trần Duệ Trạch mua chuộc ban tổ chức, vì giải thưởng mà không từ thủ đoạn nào.
Trần Duệ Trạch ghét nhất loại người không có bản lĩnh còn thích nói nhiều, nhưng cũng lười đôi co với hắn. Nói chung, với độ nổi tiếng của Trần Duệ Trạch, đôi co cùng Miêu Triết Ngôn cũng chỉ là lăng xê miễn phí cho đối phương thôi.
Tất nhiên là hắn không làm như thế.
“Miêu Triết Ngôn tính toán còn chi li hơn cái lỗ chân lông đã trải qua thu nhỏ bằng laser của tôi tỉ lần. Tôi giới thiệu cậu tới casting, chắc chắn hắn đã ghi thù đầy bụng.”
Quỳnh Nhân dở khóc dở cười, vô duyên vô cớ có thêm một kẻ thù, cậu cũng thật oan ức.
*
Buổi casting bắt đầu.
Ca khúc đoàn phim chỉ định biểu diễn là “Đốm lửa mùa đông”. Đây là một ca khúc tiêu biểu của thế kỷ trước, phù hợp để casting.
Có khoảng ba mươi người đến thử vai này, Quỳnh Nhân là người thứ 9.
Trần Duệ Trạch rất không vui. Trương Hạo ưng Quỳnh Nhân, vốn định chọn cậu rồi, nhưng ông chủ công ty quản lý của Miêu Triết Ngôn đã dùng tư cách nhà sản xuất để nhét hắn vào.
Trương Hạo tất nhiên không thích, quyết đoán không chọn người luôn mà công khai tổ chức casting, để xem lúc đó ai là người xấu hổ.
Người tới thử vai đa số là thần tượng trẻ hoặc diễn viên, ca sĩ có khả năng vũ đạo khá tốt. Mấy người đầu tương đối bình thường, đạo diễn không nói gì, họ cũng nhanh chóng bị bỏ qua.
Miêu Triết Ngôn biểu diễn trước Quỳnh Nhân. Màn biểu diễn của hắn khiến đạo diễn phải nhíu mày. Vũ đạo rất đầu tư, hát cũng không tồi, nhưng tất cả đều giống hệt ca khúc gốc nên chỉ có thể gọi là bắt chước, không coi là biểu diễn được. Phong thái siêu sao lại càng kém quá xa.
Khi Quỳnh Nhân lên sân khấu, cậu biểu diễn ca khúc theo ý tưởng của mình, vũ đạo có tham khảo nhưng không bắt chước, phần hát lại thay đổi một chút cho phù hợp với chất giọng.
Bản thân cậu cảm thấy rất ổn, nhưng không biết đạo diễn có hài lòng không.
Biểu diễn xong, cậu cầm micro đứng trên sân khấu, thầm nghĩ vì sao những người này chỉ xem mà không nói lời nào, rốt cuộc cậu có thể đi xuống hay chưa.
Trương Hạo đứng dậy vỗ tay, phá tan sự tĩnh lặng ở hiện trường.
Ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc, hắn nói: “Đây mới là phong thái của siêu sao thực sự! Duệ Trạch còn bảo cậu không biết diễn. Nếu thật sự không biết diễn thì sao cậu có thể đắp nặn được hình tượng một danh ca ngay tại sân khấu này chứ?”
“Cậu biểu diễn hết sức tự nhiên, giống như cậu chính là siêu sao Minh Thần vậy, cơ thể hoàn toàn thả lỏng, phong thái tràn ngập tự tin. Khi biểu diễn, hẳn cậu đã tin chắc rằng người xem sẽ phát cuồng vì cậu.”
“Lúc đối mặt với chúng tôi, cậu không hề có thái độ rụt rè e ngại của một idol trẻ mà hệt như đã khoác lên sự nổi tiếng của Minh Thần. Cơ hội thử vai bao người tranh giành này dường như cũng không là gì với cậu.”
“Tôi vô cùng kinh ngạc, cậu diễn quá tốt. Quỳnh Nhân, nghe tôi nói một câu, cậu phải làm diễn viên.”
Quỳnh Nhân: “…” Đạo diễn, anh tỉnh táo một chút đi, rốt cuộc anh đang nói gì vậy!!!
Biên kịch cũng gật đầu: “Đúng thế. Điều tôi lo lắng nhất chính là không xây dựng nổi hình tượng của nhân vật ca sĩ này, không ngờ cậu lại làm được. Giờ thì tôi yên tâm rồi.”
Người bên nhà sản xuất cũng hoàn toàn câm nín. Tuy hắn muốn đề cử Miêu Triết Ngôn – ca sĩ thuộc công ty mình, nhưng cũng không thể vì người này mà tổn hại đến lợi ích của “Cánh hoa đào” được. Chỉ có thể nói tài không bằng người. Thật không ngờ Quỳnh Nhân kia lại diễn hay đến vậy.
Miêu Triết Ngôn rất không cam lòng. Vài năm qua, sức hút của hắn đang giảm dần, thật vất vả mới tranh thủ được thời cơ để lấn sân sang nghiệp diễn, nhưng nhìn phản ứng của đạo diễn, hẳn là hắn đã không còn cơ hội nữa rồi. Trong phút chốc, hắn không khỏi sinh lòng oán hận.
Những người tới casting vốn cũng đang bàn chuyện Quỳnh Nhân có ô dù, nhưng thấy cậu diễn tốt như thế cũng đành chịu phục. Người này đứng trên sân khấu đúng là sáng rực cả một góc trời, thật khiến người ta không thể rời mắt.
Buổi casting còn chưa kết thúc, nhưng dường như kết quả đã được xác định rồi.
Khi Quỳnh Nhân xuống sân khấu, Trần Duệ Trạch bèn khoác tay lên vai cậu, vui vẻ nói: “Được lắm, hôm nay cậu biểu diễn còn tốt hơn hôm quay show nữa, cực kỳ có sức hút, gần như viết thẳng hai chữ “siêu sao” lên mặt. Có phải lúc ở nhà cậu đã nghiền ngẫm cảm giác của một siêu sao không?”
Quỳnh Nhân: “Nghiền ngẫm cái gì, tôi chính là như vậy mà.”
Bản lĩnh diễn xuất chắc chắn là không có, chẳng qua cậu có hàng tỷ fan muốn xem cậu diễn thôi.
Trần Duệ Trạch giơ ngón cái: “Tốt lắm, hãy giữ tâm thế này. Tôi tin chắc chắn cậu sẽ cực kỳ nổi tiếng.”
*
Tuy không tuyên bố kết quả ngay tại hiện trường, nhưng tất cả mọi người đã chấp nhận người thắng cuộc chính là Quỳnh Nhân.
Quỳnh Nhân thì lần lượt kết bạn WeChat với đạo diễn, nhà sản xuất và biên kịch. Ý của Trương Hạo đã rất rõ ràng, bảo cậu trở về chờ ký hợp đồng.
Lúc gần rời đi, Trương Hạo nhét vào tay cậu một xấp giấy tờ, nói diễn viên trong đoàn đều có, dặn cậu đọc kỹ để nắm được bối cảnh của bộ phim.
Người đại diện lái xe về cô nhi viện. Quỳnh Nhân đạp xe công cộng trở về.
Đi được nửa đường, trời đột nhiên đổ mưa đá. Quỳnh Nhân rẽ vội vào dưới một mái hiên để trú mưa. Cậu mặc áo cộc tay, chỉ trong vài giây ngắn ngủi mà cánh tay đã bị đá đập tím bầm rồi.
Chán thật! Quỳnh Nhân đứng dựa vào tường, nhìn hạt mưa đá to bằng quả vải rơi xuống, làm không ít còi xe chống trộm hú vang.
Cậu chụp một tấm ảnh gửi cho Ngôn Mặc.
【Cố gắng làm giàu: Có thần chú làm tạnh mưa đá không?】
【Trùm áo gile của tôi: Có. Chờ chút.】
Nhìn tên WeChat của Ngôn Mặc, Quỳnh Nhân bật cười. Đây là tên gợi nhớ cậu đặt cho hắn, nhằm nhắc nhở bản thân phải luôn nhớ trùm áo gile cho anh hàng xóm dịu dàng này.
Ngôn Mặc gọi video tới.
Ngôn Mặc: “Giơ màn hình lên trời đi.”
Quỳnh Nhân làm theo.
“Nhất thái nhất bắc cực, ngọc quang nguyên tinh. Thủy bạc sử giả, lôi kích phong bôn. Nghiễm bố vạn lý, thiệu dương tương quân. Phù đáo phụng hành, bất đắc lưu đình. Lập tức tuân lệnh.”
Ngôn Mặc niệm xong, trời bỗng trở nên quang đãng, mưa đá cũng ngừng rơi.
Quỳnh Nhân cảm thấy thế này phản khoa học quá, Diêm vương chẳng phải theo hệ Phật sao? Sao lại đọc thần chú lưu loát như đạo sĩ thế…
Nhưng thôi, mưa tạnh là tốt rồi.
Trên mặt đất đều là hạt đá chưa tan, Quỳnh Nhân cảm thấy đạp xe không an toàn lắm nên dựng xe vào bãi đỗ công cộng, đi bộ tới ga tàu điện ngầm.
Chưa đến giờ cao điểm, nhưng tàu điện ở Long Thành vẫn rất đông người.
Lên tàu, Quỳnh Nhân lập tức trông thấy một người vừa quen biết: Miêu Triết Ngôn.
Miêu Triết Ngôn tự lái xe đi casting nhưng đột nhiên trời đổ mưa đá, hắn không giảm tốc độ nên đã xảy ra va chạm. Vì vội đi diễn xa nên hắn quyết đoán vứt xe giữa đường rồi gọi trợ lý tới lái về, còn mình thì lên tàu điện ra sân bay trước.
Thấy Quỳnh Nhân lên xe, hắn hừ lạnh một tiếng, mặt vênh đến bốn mươi lăm độ.
Quỳnh Nhân nhanh chóng bị người xung quanh nhận ra. Cả đám vây quanh hỏi chuyện, đòi cậu kí tên, còn luôn miệng khen “đẹp trai muốn chết” với “trời ơi, khuôn mặt này là thật sao” linh tinh này nọ.
“Tụ tập trên tàu sẽ quấy rầy người khác, cũng rất không an toàn. Nếu muốn kí tên, mọi người cứ lần lượt qua đây, đừng tụ lại cùng lúc thế.”
Quỳnh Nhân nói chuyện rất ôn hòa, các fan nghe lời tản ra.
Miêu Triết Ngôn nghe mà bực cả mình. Hắn ngồi đây nãy giờ, sao vẫn chưa ai nhận ra nhỉ?
Có một cô gái trẻ tuổi lên đầu toa tìm chỗ, thấy hắn liền nghiêng đầu suy nghĩ.
Miêu Triết Ngôn bắt đầu tìm bút.
“Xin hỏi, anh có phải là…” Người qua đường đột ngột quay đầu: “A a a a, Quỳnh Nhân!”
Miêu Triết Ngôn đã tìm thấy bút: “…”
Đúng lúc này, một bàn tay đeo vòng phỉ thúy nhẹ nhàng vươn tới, đưa cho hắn một tờ giấy, nhỏ giọng nói: “Xin chào, anh ký tên cho tôi được không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT