*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cuộc bỏ phiếu của toàn thể cán bộ làm việc trong điện Quỷ Phán kết thúc bằng chiến thắng áp đảo: 98.6% số phiếu nghiêng về Quỳnh Nhân.

Vẻ mặt suy sụp của Tần Quảng vương lộ ra thương cảm, trong thương cảm lộ ra mất mát, trong mất mát lộ ra vẻ khó có thể tin nổi.

Điện Quỷ Phán tràn đầy trai hiền gái hiếu, thế mà lại bị một đứa con bất hiếu như Quỳnh Nhân mê hoặc.

Tần Quảng vương hết sức đau lòng.

Thậm chí hắn còn thấy mẫu thân và tam muội của mình chạy tới chụp ảnh chung với Quỳnh Nhân, giơ album để cậu kí tên. Ghé vào một lần còn chưa đủ, tam muội của hắn còn chạy tới lần thứ hai.

Tiểu cô Thanh Khê thướt tha đi đến bên cạnh Quỳnh Nhân: “Vừa rồi tôi chưa kịp giới thiệu về bản thân, cậu có hứng thú trở thành Đại sứ Văn hóa của điện Quỷ Phán chúng tôi không?”

Quỳnh Nhân: “?”

Điện Quỷ Phán nhiều tiền quá sợ không tiêu nổi à? Sao lại muốn mời một idol ít tiếng tăm như cậu làm Đại sứ tuyên truyền chứ?

Tống Đế vương vội vàng đi tới, nói với Thanh Khê: “Cô bảo Thái tử duy nhất của Tam điện chúng ta đi làm Đại sứ Văn hóa cho điện Quỷ Phán, nghe chừng không thích hợp lắm đâu.”

Vẻ mặt hắn nghiêm túc, song trong lòng lại mừng rỡ như điên.

Sắp tìm được cơ hội nhét tiền cho con trai rồi!

Hắn suýt quên cuộc bình chọn “Diêm quân ưu tú” được tổ chức 30 năm một lần sắp diễn ra. Từ khi có cuộc thi này, Diêm Ma La Già liên tục giành ngôi vị quán quân. Nếu mời Quỳnh Nhân làm Đại sứ Văn hóa của Hắc Thằng Đại Địa, hắn vừa có thể nhờ cậu giúp mình kéo phiếu, vừa có thể nhân cơ hội tìm cách cho cậu thêm tiền.

Ca khúc cùng phim tuyên truyền này nọ đều đã được dự trù, trước trích ngân sách trả tiền sáng tác, sau khi phát hành lại căn cứ vào lượt chia sẻ để trả công. Với sức hút của con trai hắn, vài tỷ lượt chia sẻ chẳng phải quá dễ dàng ư?

Vừa tuyên truyền bản thân, vừa có thể tiêu gia tài bạc triệu vào con trai mình.

Thật đúng là một mũi tên trúng hai con chim cút!

Niềm vui của Tống Đế vương đơn giản như vậy đó. Gương mặt hắn cũng lộ rõ vẻ vui mừng vì sắp được tiêu tiền:

“Con trai, danh hiệu Đại sứ Văn hóa Hắc Thằng Đại Địa chính là của con.”

Quỳnh Nhân không ngờ lại có hai vị Thần bằng lòng vung tiền cho mình, bèn thốt ra nghi hoặc từ tận đáy lòng: “Nhưng tôi nugu lắm, sao hai người lại mời tôi làm Đại sứ Văn hóa?”

Dù là một fan ba, Tống Đế vương cũng không khỏi cảm thấy lời này của cậu quá bậy bạ. Cậu mà nugu thì những idol khác là gì?

Không khí hả?

Không ngờ Quỳnh Nhân lại tiếp tục nói: “Tôi đã hỏi thư ký Kim rồi, anh ấy bảo fan sống của tôi ở Địa ngục có thể coi như là mười nghìn. Chẳng phải dân cư âm phủ đã lên đến sáu trăm triệu rồi sao? Mười nghìn fan thì có hiệu quả tuyên truyền gì chứ.”

Trong phút chốc, xung quanh cực kỳ yên tĩnh.

Hả? Cậu nói sai gì à? Sao đột nhiên lại yên tĩnh thế!

Tống Đế vương: “Con cảm thấy, dưới âm phủ chỉ có mười nghìn người hâm mộ con à?”

Chẳng lẽ bấy lâu nay Quỳnh Nhân vẫn chưa biết bản thân nổi cỡ nào ở dưới âm phủ này à… Chết tiệt, nhiều quỷ qua quỷ lại như thế, sao không ai nhớ để nói với con trai hắn một câu?

Ể? Hình như hắn cũng chưa nói. Thôi không sao.

“Thư ký Kim nói “coi như”, coi như tức là không được đến thế nhưng làm tròn lên thế.” Quỳnh Nhân rất u mê, sao phản ứng của mọi người lại kỳ quái vậy: “Tôi hiểu sai à?”

Dựa vào sự ăn ý với thư ký của mình, Tống Đế vương nhanh chóng hiểu ra vấn đề nằm ở đâu.

“Thư ký Kim không quan tâm giới giải trí nên cũng không hiểu “fan sống” là gì. Ý cậu ta là lượng fan còn sống của con được khoảng mười nghìn, chứ không phải con chỉ có mười nghìn fan còn hoạt động.”

“Thế rốt cuộc tôi có bao nhiêu fan âm phủ?” Quỳnh Nhân bắt đầu tò mò.

“Làm tròn lên có thể đến một triệu không?” Quỳnh Nhân nhìn vẻ mặt của tiểu cô Thanh Khê, đánh liều tăng thêm một chút: “Hai triệu, không, ba triệu!”

Thanh Khê há miệng thở dốc, quyết đoán lấy điện thoại di động ra, mở biểu tượng xanh mướt của Sina Weibo bản âm phủ, chọn mục Đặc biệt chú ý của mình, giơ cho Quỳnh Nhân xem: “Tôi nghĩ cậu nên chuẩn bị tâm lý.”

Chuẩn bị tâm lý gì chứ, Quỳnh Nhân vô cùng tự tin.

Cậu ăn nằm với bảng thống kê top đầu hot search của Weibo mãi rồi, nhìn nhiều cũng thành quen. Dù có tới năm triệu fan âm phủ, cậu cũng tuyệt đối không thất thố.

Quỳnh Nhân liếc mắt nhìn qua, nhanh chóng thấy tên và hình ảnh cái đầu mình, số fan hiển thị bên dưới là…

Cậu dụi mắt, thiếu nước vùi cả khuôn mặt vào màn hình.

Dưới tên cậu, con số hiển thị rõ ràng là 1,013 tỷ. Trong phút chốc, cậu bỗng cảm thấy mình không biết chữ “tỷ” viết như thế nào.

Quỳnh Nhân sửng sốt khoảng nửa phút rồi mới chậm rãi hoàn hồn. Cậu mỉm cười, nói: “Số fan hiển thị sai à, làm tôi suýt thì tưởng thật. Sao có thể chứ, cả tỷ luôn. Mắt tôi cũng to gan thật, dám nhìn ra con số khổng lồ như thế.”

Quỳnh Nhân chọn refresh trang, cẩn thận nhìn lại, đúng là con số đã thay đổi rồi.

Bây giờ màn hình hiển thị 1,014 tỷ.

Quỳnh Nhân: “…”

Đám người Tống Đế vương nhìn vẻ mặt liên tục thay đổi, khi nghi hoặc lúc mê mang, còn đan xen cả vui sướng cùng sầu muộn của Quỳnh Nhân thì tỏ ra vô cùng thông cảm.

Cả tỷ fan từ trên trời rơi xuống, không lập tức hôn mê đã rất đáng khen rồi, Quỳnh Nhân thực sự rất kiên cường.

Bên này, Quỳnh Nhân cố gắng tiêu hóa hồi lâu, phát hiện mình thật sự không tiêu hóa được. Cậu nhìn về phía Diêm vương, chân thành hỏi: “Anh có thể giúp tôi nhìn con số hiển thị trên màn hình điện thoại được không?”

“Cậu không nhìn lầm đâu. Lượng fan trên Sina Weibo bản âm phủ của cậu đã lên đến hàng tỷ, ở đây, cậu là một siêu sao thực sự.” Giọng điệu của Diêm vương vẫn bình tĩnh và chắc nịch như bình thường, khiến người nghe vô cùng tin phục.

Nhưng nghe mấy tiếng “siêu sao siêu cấp” được phát ra từ cái miệng hết sức nghiêm túc của hắn, Quỳnh Nhân vẫn cảm thấy hơi mơ hồ như hiện thực bị ma thuật bao trùm.

Quỳnh Nhân chắp tay, vẻ mặt đầy thành kính: “Xin hỏi, có thể tải Weibo bản âm phủ ở đâu?”

“Các kho ứng dụng đều có, nhưng phải kết nối internet âm phủ trước.” Nhân viên (từng) bẹp đầu hăng hái giơ tay: “Tôi tôi tôi! Có thể kết nối wifi từ máy tính của tôi.”

Quỳnh Nhân kết nối internet âm phủ, tải Weibo bản âm xong, Diêm vương đột nhiên dùng tay che kín màn hình. Phải nói, tay của Diêm vương rất đẹp, khớp xương sắc nét nhưng lại không quá rõ ràng, ngay cả móng tay cũng thon dài đầy đặn, chỉ hơi nhợt nhạt vì thiếu máu thôi.

“Thỉnh thoảng sẽ có quỷ thích đùa, men theo internet nhảy ra dọa người.” Diêm vương nhẹ nhàng giải thích, tỉnh bơ ấn một u hồn vừa định trồi ra trở về.

Đây là loại quỷ hồn mới sinh ra vì thời đại internet. Bọn họ không có hứng thú đầu thai, gần như sống và lang thang trên mạng suốt.

Quỳnh Nhân run sợ theo bản năng, lặng lẽ để điện thoại ra xa một chút, ngẩng đầu nhìn Diêm vương, mỉm cười: “Cảm ơn.”

Tầm mắt của Diêm Ma La Già dừng trên gương mặt Quỳnh Nhân một lần nữa. Cậu ấy cười thật đáng yêu, lông mi rất dài, đuôi mắt có nốt ruồi nhỏ, môi vừa hồng vừa cong, khiến người ta chỉ muốn giơ tay chọc nhẹ lúm đồng xu(1) lờ mờ của cậu.

(1) Lúm đồng xu ở sát khóe miệng, khác với lúm đồng tiền ở bên má. 



Quỳnh Nhân đăng ký Weibo, liên kết tài khoản âm dương.

Sau đó, cậu tiện tay chụp một tấm ảnh selfie rồi đăng lên kèm dòng chữ: Cảm ơn mọi người.

Đăng tải thành công, giao diện tự động refresh. Lúc này bình luận đã hơn mười nghìn, lượt like cũng vượt quá hai mươi nghìn rồi.

Đồng tử trong mắt Quỳnh Nhân co rút lại.

Quá nhanh, đây là thực lực của dân âm phủ à?

Chắc fan âm phủ toàn dùng sóng não để lên mạng, không thì sao có thể gõ ra nhiều chữ trong nháy mắt như vậy được!

【Đậu má, xem tôi sợt ra cái gì này! Đây không phải là điện Quỷ Phán sao? Tôi nhìn thấy quỷ quen. Ông xã à, khi nào anh mới đến Tứ điện của chúng em, ahuhuhu】

【Liếm màn hình cái đã rồi bình luận sau… prprpr】

【Hôm nay bà xã lại đẹp vươn tầm cao mới】

【Quỷ tại hiện trường, tôi đã đăng hai chục nghìn tấm ảnh trên Weibo của mình, chị em mau vào xem đi, hãy cho tôi bừng sáng a ư ư ư!】

【Con trai, mẹ yêu con! Mẹ sẽ chờ con trên đường xuống suối vàng!】

【Vốn không phải fan, nhưng hôm nay chứng kiến Quỳnh Nhân bỏ ra rất nhiều thời gian để chỉnh hình cho một đồng nghiệp ở điện Quỷ Phán, tôi đã chính thức trở thành fan của cậu ấy! Đồng nghiệp của tôi đau khổ vì cái đầu bẹp dí biết bao năm, nhờ có Quỳnh Nhân, cậu ta đã khỏi, còn lấy lại được thị lực. Quỳnh Nhân thật tuyệt!】

【Bác sĩ Quỳnh vừa giỏi vừa tốt, cánh tay bị cắt thành mấy đoạn của tôi cũng được cậu ấy nối cho. Chúc bác sĩ Quỳnh luôn khỏe mạnh, bình an và sống lâu trăm tuổi.】

【Bác sĩ Quỳnh có định đến Cửu điện hành nghề không? Ngài xem tình trạng của tôi có còn khả năng cứu chữa không vậy? Lắm mồm.jpg

Bình luận dần lệch hướng.

Quỳnh Nhân không hiểu nổi: “Chỉnh hình cho quỷ chẳng phải là giúp họ lấy lại hình dáng ban đầu sao, âm phủ không có nghiệp vụ này à?”

Thuận tay giúp đỡ cũng không có gì, nhưng nếu tất cả mọi người đều đặt kỳ vọng lên cậu, áp lực cũng quá lớn rồi.

Dứt lời, Quỳnh Nhân nhận ra hiện trường lại chìm vào im lặng một lần nữa.

Quỳnh Nhân: “…”

Cậu hơi hoảng hốt: “Các anh đừng hở tí là im lặng như vậy, không đến mức cả âm phủ chỉ mình tôi làm được đâu, đúng không?”

Diêm vương: “Cũng không đến mức ấy.”

Chẳng qua người khác dùng phép thuật để chỉnh hình, còn Quỳnh Nhân dùng biện pháp vật lý thôi.

“Tôi nói mà, dù sao tôi cũng chỉ là một idol siêu nug… siêu sao hết sức bình thường ở âm phủ.” Lúc nói đến hai tiếng “siêu sao” ngón chân cậu vô thức cuộn lại, nhưng trong lòng lại cực kỳ sung sướng.

Ngại ngùng, xấu hổ, sung sướng! Đây là cảm giác của một ngôi sao hàng đầu ư?

Hết sức bình thường… Ánh mắt Diêm Ma La Già thoáng hiện nét cười. Quỳnh Nhân có thể khiến quỷ hồn khôi phục hình dáng ban đầu là nhờ sức mạnh từ luồng sáng công đức tỏa ra trên người cậu.

Rõ ràng sợ đến phát run, nhưng người này vẫn nghiêm túc ghép từng phần của quỷ hồn lại, mà dù cậu không làm vậy, những quỷ hồn đó vẫn bỏ phiếu cho cậu mà.

“Có thể giúp được nhiều quỷ hồn như vậy, cậu thật sự rất giỏi.”

“À…” Quỳnh Nhân nghe xong liền cảm thấy xấu hổ: “Không đến mức rất giỏi đâu.”

Lúc cậu lên tiếng, những lọn tóc cong cong cũng đung đưa theo. Diêm Ma La Già nhìn mà cảm thấy đầu ngón tay ngứa ngáy.

Nếu có thể sờ một chút thì tốt quá, chắc chắn tóc của cậu ấy rất mềm.

*

Kết thúc công đoạn cuối cùng của quy trình kiểm phiếu, Bình Đẳng vương chính thức tuyên bố, Quỳnh Nhân chiến thắng tuyệt đối.

Tần Quảng vương đóng con dấu của điện Quỷ Phán lên visa, lạnh mặt nói một tiếng: “Cầm.”

“Cậu đừng tưởng lấy được visa có nghĩa là…”

“Cảm ơn.” Quỳnh Nhân nhận visa rồi lập tức rời đi.

Một tràng thuyết giáo của Tần Quảng vương nghẹn lại trong cuống họng. Sao lại có loại người sống không ra gì như thế, hắn là Điện chủ điện Quỷ Phán đấy! Không thể tôn trọng hắn một chút sao?

Tại sao một người bị đám nhân viên trong điện dọa cho phát run lại không sợ hắn, chẳng lẽ hắn còn không đáng sợ bằng đám nhân viên của mình?

Hắn là Thần cai quản đài Nghiệt Kính, cai quản thọ mệnh ngắn dài của nhân gian đấy…

Tần Quảng vương đang ra sức phê phán Quỳnh Nhân trong lòng, chợt thấy cậu đột nhiên quay lại.

Quỳnh Nhân đưa cho Tần Quảng vương một tờ giấy nhỏ: “Tôi đã nghe Diêm vương nói về tình trạng của ngài. Đây là một bác sĩ cực kỳ nổi tiếng, đang công tác trong một bệnh viện lớn ở Long Thành, nghe nói rất giỏi trong việc điều trị tinh thần phân liệt. Tôi cảm thấy ngài có thể tới chỗ ông ấy xem sao. Ở đây có địa chỉ phòng khám và số điện thoại của ông ấy đấy.”

“Cậu nói tôi bị tâm thần?” Tần Quảng vương giận đến run rẩy.

Quỳnh Nhân cũng vô cùng kinh ngạc: “Chẳng lẽ không phải? Suy nghĩ của ba phân thân không giống nhau, đây chính là dấu hiệu của đa nhân cách và tinh thần phân liệt. Hôm nay, lúc tôi tới Nghiệt Kính Đài, bên trong còn đánh nhau đến chảy máu đấy. Đài Nghiệt Kính là một chiếc gương đồng, thường xuyên gặp máu sẽ có nguy cơ bị rỉ.”

“Thật, thật không?” Tần Quảng vương bị thuyết phục một cách quỷ dị.

“Chúc ngài sớm bình phục.”

Quỳnh Nhân gật đầu với hắn rồi lại chạy về phía xe rồng của Diêm vương. Hôm nay cậu nấn ná dưới âm phủ quá lâu, Tống Đế vương nhờ Diêm vương đưa cậu về nhà. Nghe nói xe rồng còn nhanh hơn cả máy bay nữa đấy.

Tần Quảng vương len lén cất tờ giấy đi. Thì… thì thử đi một chuyến xem sao vậy. Chủ yếu là để kiểm nghiệm trình độ chữa bệnh của nhân gian, cứ tuyệt đối không phải vì hắn bị tâm thần đâu.

*

Xe rồng bay rất ổn định, song Quỳnh Nhân chẳng thấy con rồng nào cả.

Diêm vương nhìn ra hoài nghi trong lòng cậu, giải thích: “Người sống thấy rồng âm sẽ tổn thọ, nên chúng nó ẩn thân rồi.”

Thì ra là vậy, đúng là chủ nhân tinh tế thì rồng cũng tinh tế. Sau một thời gian tiếp xúc với người ở cõi âm, Quỳnh Nhân phát hiện câu “Diêm vương dễ gặp tiểu quỷ khó chơi” cũng có vài phần đạo lý.

Chẳng trách trong những truyện ma quỷ cậu xem hồi bé, bất cứ du hồn nào cũng có thể tìm Diêm vương để khóc lóc kể lể oan tình. Thì ra hiện thực đúng là như vậy.

Quỳnh Nhân dựa vào cửa sổ ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài trong chốc lát, xe rồng nhanh chóng bay qua sông Tam Đồ và đường Hoàng Tuyền. Cậu ngáp một hơi: “Buồn ngủ quá.”

Thò tay vào ba lô tìm tòi một lúc, cậu lại nhỏ giọng than thở: “Quên mang tai nghe rồi. Còn định nghe truyện để ngủ chứ.”

Diêm vương nhìn sang phía cậu: “Tôi phải sửa chữa vài văn kiện, cậu không ngại tôi đọc thành tiếng chứ? Như thế dễ tìm lỗi hơn.”

Quỳnh Nhân: “Đương nhiên là không rồi. Liệu tôi có đang khiến anh chậm trễ công tác không?”

Diêm vương thấp giọng trả lời: “Không đâu.”

Dứt lời, hắn lấy văn bản đã soạn thảo sẵn ra, nhỏ giọng đọc lên.

Giọng Diêm Ma La Già trầm thấp dễ nghe, như rượu nguyên chất hòa lẫn mật đường, chậm rãi chảy vào lỗ tai. Quỳnh Nhân ôm thỏ bông, từ từ nhắm mắt lại.

“Tiếp theo, âm phủ cần tin tức hóa, số liệu hóa, điện tử hóa các hạng mục, xây dựng hệ thống hành chính mới, đơn giản hoá quy trình đầu thai…”

Thấy Quỳnh Nhân ngủ thiếp đi, Diêm Ma La Già vẫn không dừng lại. Không gian trong xe rồng tràn ngập mùi hương của cậu. Đầu hắn bỗng lóe ra một suy nghĩ, không dễ dàng để Quỳnh Nhân thường trú dưới âm phủ, nhưng hắn có thể dọn đến dương gian.

Dù sao thì việc hắn ở đâu cũng không hề ảnh hưởng đến công tác.

Quỳnh Nhân tỉnh dậy, phát hiện mình đang nằm trên chiếc giường trong cô nhi viện. Con thỏ bông lặng lẽ ngồi ở đầu giường.

“Diêm vương bế tao vào à?”

Thỏ bông gật đầu.

Quỳnh Nhân vươn vai một cái, xoa đầu thỏ bông.

“Không ngờ mày còn biết viết code…”

Thỏ bông và code, nghe rất không liên quan, nghĩ kiểu gì cũng thấy kỳ quái, tận mắt chứng kiến còn kỳ quái hơn.

Thỏ bông gõ chữ nói cho cậu biết.

【Sau khi được chủ nhân nhặt về, thỏ đã lên mạng học cùng máy tính trong nhà. Mới học Python(2), còn chưa biết sử dụng.】

(2) Python là một ngôn ngữ lập trình bậc cao cho các mục đích lập trình đa năng, do Guido van Rossum tạo ra và lần đầu ra mắt vào năm 1991.

【Đám máy tính trong nhà còn mở công ty tiếp thị qua mạng internet, thỏ là nhân viên chăm sóc khách hàng.】

【Thỏ muốn kiếm tiền, chủ nhân nghèo quá.】

Quỳnh Nhân: “…”

Cậu ôm lấy con thỏ, ra sức cọ vào đầu nó: “Xin lỗi hu hu hu, tao sẽ chăm chỉ kiếm tiền.”

*

Vào ngày cuối cùng của tháng bảy, “Lên đường nào bạn ơi” tung bản teaser(3) của tập đầu tiên.

(3) Teaser là một từ đa nghĩa, vì thế bạn có thể hiểu từ này theo nhiều nghĩa khác nhau:

– Là một đoạn quảng cáo ngắn cho một sản phẩm sắp ra mắt công chúng.

– Là một đoạn clip ngắn hay một đoạn hình ảnh đáng chú ý để quảng cáo cho music video (MV), live show, phim…

Mở đầu bằng một hình ảnh nền trời trong trẻo cùng lời dẫn hết sức chậm rãi, nhẹ nhàng: “Đã bao lâu bạn không đi du lịch cùng bạn tốt của mình rồi?”

Nhậm Nhất Thanh là fan ruột của Lý Quỳ. Ngày thường đi làm mệt mỏi nên hắn rất thích xem mấy show truyền hình nặng mùi drama để giết thời gian. Vừa thấy teaser mới, hắn lập tức click vào xem thử.

Lý Quỳ là một đạo diễn rất vô nhân tính, ngôi sao nổi tiếng nào cũng có thể bị lật xuồng thảm hại trong show thực tế của ông ta. Đặc biệt, ông ta thích treo đầu dê bán thịt chó, chương trình lúc chiếu bị cắt chẳng kém “Hậu cung Chân Hoàn truyện” là bao(4).

(4) Phim gồm 76 tập nhưng sang Mỹ bị cắt tơi tả chỉ còn 6 tập (mỗi tập phát sóng 90 phút).

Nhưng mỗi show của ông ta đều có lượt xem cao, trở thành xu hướng mới cho các loại show truyền hình. Hiện giờ, show mới chỉ tung mỗi teaser, vậy mà super topic đã được tạo ra rồi.

Các khách mời sôi nổi ra mắt bằng hình thức chạy ảnh và tên. Có idol hàng đầu, có diễn viên mới bước vào làng điện ảnh, còn có cả ngôi sao nổi tiếng nhiều năm và vận động viên danh giá… Nói chung là đạt chuẩn của một show thực tế thông thường.

Nếu chỉ nhìn mặt thì người sáng nhất chắc chắn là Quỳnh Nhân. Ngay cả anh giai siêu thẳng như Nhậm Nhất Thanh cũng phải hít một hơi khi ống kính quay gần mặt cậu, lập tức hô lên: quá đẹp trai!

Lúc này, trong video vang lên giọng của đạo diễn: “Hôm nay, hoạt động của chúng ta sẽ là: thi bắn cung.”

Đúng như Nhậm Nhất Thanh nghĩ, show du lịch do Lý Quỳ làm chắc chắn không thể chỉ là du lịch thông thường.

Trên màn hình cũng liên tục bắn ra những bình luận kiểu “lại nữa”, “mị biết ngay mà”, “im cả đi, thao tác thường thấy của đạo diễn Lý thôi mà”.

Hình ảnh chuyển tới Phó Gia Trạch. Hắn bắn một mũi tên, tiếng hoan hô lập tức vang lên, tựa như ám chỉ hắn chính là người giành thắng lợi trong trận đấu này.

Nhưng cảnh tiếp theo lại là Thanh Hành nước mắt lưng tròng và vẻ mặt vừa xấu hổ vừa mờ mịt của từng khách mời khác.

“Mới tập một đã có drama rồi à? Bình thường ông ấy sẽ làm vài tập hài hước nhẹ nhàng trước để lừa mấy người chưa biết lao vào, sao show này lại thiếu kiên nhẫn thế nhỉ?”

Hệ thống đăng ký của bệnh viện có thông báo, bệnh nhân mới đã đến rồi. Nhậm Nhất Thanh cất di động vào ngăn kéo, ấn phím gọi tên.

“Mời bệnh nhân số 047, Tưởng – Tử – Văn vào phòng khám số 7.”

Tưởng Tử Văn tầm trung tuổi, mặc âu phục, chân đi giày da, nhìn rất lịch thiệp. Vừa trông thấy Nhậm Nhất Thanh, hắn bèn đi tới bắt tay, hỏi: “Bác sĩ, phân thân đánh nhau, à không, nhân cách phân liệt có chữa được không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play