Đại điển kim đan của Vệ Hàm Ương không có gì để kể.

Đại điển kim đan, nói trắng ra là gọi mấy người đến ăn uống tiệc tùng xem này nọ, thu chút quà tiện thể giao lưu đạo pháp qua lại hoặc lấy danh nghĩa tiền bối để chỉ điểm cho tiểu bối.

Đại điển kim đan tiến hành khoảng ba ngày.

Ngày đầu tiên, mọi người chúc mừng tặng quà, ngươi tốt ta ta tốt mọi người cùng tốt.

Ngày thứ hai, Vệ Hàm Ương thân là chủ tiệc giảng giải quá trình thành đan của bản thân. Tha sơn chi thạch khả dĩ công ngọc, đây cũng là một trong những nguyên nhân không ít đại diện môn phái dẫn theo đệ tử chưa kết đan, nghe nhiều lúc nào cũng tốt. Chẳng qua việc này chỉ giới hạn ở một số môn phái nhỏ, đại diện chúc mừng của Thái Ngọ môn và Đan Khuê môn sẽ không dẫn theo đệ tử nhà mình. Dù nói con đường nào cũng dẫn đến thành Rome nhưng chân quân trong môn phái mình còn nhiều, rất nhiều, đâu cần chạy đến địa bàn người ta xin dạy.

Tha sơn chi thạch khả dĩ công ngọc: đá ở núi khác có thể đánh bóng ngọcý chỉ lời của người khác có thể giúp đỡ mình

Ngày thứ ba mới là màn quan trọng.

Mọi người tập trung một chỗ cũng không phải chỉ thích xem người khác chơi trội, tất nhiên phải mượn danh nghĩa đại điển “giao lưu” một chút. Nói thẳng ra là một ít đệ tử trúc cơ lên đánh mấy trận, sau đó để chủ nhà Vệ Hàm Ương xuất máu tặng chút đồ.

Nhưng mà Đường Tam Dương giờ đang cảm thấy Kiều Tranh tâm tình kỳ lạ, sao có thể phân tâm để ý tới đại điển kim đan gì đó nữa. Chỉ chờ nghe báo đại điển kim đan đến đây là kết thúc liền vội vàng lôi kéo Kiều Tranh đi về.

Kiều Tranh cũng không phản kháng, ngoan ngoãn để Đường Tam Dương kéo mình đi.

Đan Ninh muốn đuổi theo nhưng vừa định đứng lên liền có tu sĩ đến xin đan dược, không thể dứt ra, chỉ đành nhìn Kiều Tranh biến mất trước mặt mình, vẻ mặt không vui vẻ gì. Ngược lại, một đệ tử sau lưng Đan Ninh âm thầm lau mồ hôi, ôi ôi, các sư huynh thật là, thế mà để hắn đi ngăn cản sư huynh Đan Ninh. Sư huynh Đan Ninh ngang ngược lên là hắn ngăn được sao? May mà Kiều Tranh đi rồi, nếu không người ta là kim đan thượng nhất phẩm chèn ép luyện đan sư nhị phẩm nhà ngươi còn không dễ như lật bàn tay à? Đến lúc đó, tông môn cũng chỉ có thể đến giải thích rằng sư huynh Đan Ninh tự làm tự chịu!

May mắn, Kiều Tranh đi rồi.

Một đứa bé lôi kéo Kiều-dạo-này-cướp-sạch-danh-tiếng-Tranh đi, tình huống này nhìn qua có hơi buồn cười. Nhất là Kiều Tranh còn chẳng phản kháng, cũng không sợ mất mặt. Có người lặng lẽ nghe ngóng lai lịch Đường Tam Dương nhưng hình như không ai biết người này xuất hiện bên cạnh Kiều Tranh từ lúc nào.

Một chân quân kim đan có đồng tử bên cạnh là việc bình thường, ví dụ như bên cạnh Nhạc Minh có đồng tử cầm kiếm Ti Thanh vậy. Nhưng Nhạc Minh tuyệt đối không có khả năng để mặc đồng tử lôi kéo tay mình là người đầu tiên đi khỏi đại điển chân quân kim đan. Chẳng lẽ Kiều chân quân Kiều Tranh thật ra không thích tuấn nam mỹ nữ mà thích trẻ con?

Chuyện này chuyện này chuyện này… hình như đánh mất phong phạm người chính đạo nhỉ. Người thích trẻ con hầu hết đều là người trong ma đạo mà. Không không không, chắc là họ nghĩ sai. Đứa bé này nói không chừng là đệ tử của ai đó trong Thái Ngọ môn được giao cho Kiều Tranh quản giáo thay?

Loại phỏng đoán đen tối này xoay trong đầu hai lần rồi bị ép xuống triệt để. Nếu bị người Thái Ngọ môn biết, họ có bao nhiêu mạng cũng không đủ dùng. Soạn bài nói xấu một vị chân quân kim đan thượng phẩm, họ đâu có ngu. Có thể cướp được việc vui vẻ thế này trong môn phái chẳng có ai là kẻ ngu.

Đường Tam Dương kéo Kiều Tranh ra khỏi đại điện mới nhớ hình như hắn không biết người Tam Nguyên kiếm đạo môn sắp xếp động phủ của họ ở chỗ nào. Họ ra ngoài quá sớm… Kiều Tranh ở phía sau mặc dù luôn im lặng nhưng Đường Tam Dương không giảm cảnh giác xuống chút nào mà ngược lại, Kiều Tranh im lặng càng lâu hắn càng cảnh giác hơn.

“Có thể cho ta mượn một thanh linh kiếm không?” Đường Tam Dương tuy trong lòng có dự cảm không tốt nhưng vẫn không hề kinh hoảng. Pháp tu còn lằng nhà lằng nhằng thì đánh một trận là xong. Đương nhiên đối phó với Kiều Tranh, bạo lực không có ích, phải vừa đấm vừa xoa. Bản thân Đường Tam Dương cũng không biết mình có bản lĩnh vuốt lông cao cấp như thế hồi nào, giống như vô sự tự thông vậy. Cũng có thể nói Kiều Tranh dạy dỗ quá giỏi ==.

Kiều Tranh mỉm cười nhìn Đường Tam Dương, sờ sờ đầu hắn rồi quẹt qua mặt nhẫn, lấy thanh kiếm nhỏ màu đỏ mình dùng ra đưa cho hắn.

Ngón tay Đường Tam Dương vừa chạm vào thanh kiếm màu đỏ Kiều Tranh đưa, thân kiếm liền phát ra tiếng rít, không ngừng xoay vòng trên không trung, mơ hồ truyền ra niềm vui. Đây vốn là một thanh kiếm tốt, tiếc là Kiều Tranh không biết nhìn hàng, chỉ xem thanh linh kiếm này như linh kiếm bình thường, làm đồ chơi giẫm chân. Bảo kiếm có linh, bây giờ gặp được Đường Tam Dương khí tức hết sức quen thuộc không khỏi nhiều thêm mấy phần linh tính.

Phàm là bảo vật có linh, tu sĩ đều yêu quý vô cùng, có linh tính là có khả năng tiến giai. Mua được pháp khí tốt hay cao cấp đến đâu cũng không bằng vũ khí có thể sử dụng lâu dài. Lúc mua thanh kiếm này Kiều Tranh bỏ ra không ít linh thạch, mãi không biết cách dùng mà cũng có linh tính, có thể thấy chính y cơ duyên phi thường. Mà Đường Tam Dương là đại sư luyện khí, kiếm tu thân mang Bất Diệt Kiếm Thể đã định đoạt, tất nhiên sẽ được bảo kiếm yêu thích. Thiên lý mã cũng cần Bá Nhạc, trong mắt danh kiếm, Đường Tam Dương là một Bá Nhạc hoàn chỉnh không thể nghi ngờ.

“Nếu mi thích, cho mi cũng được.” Ánh mắt Kiều Tranh chợt lóe nét âm u, nói, “Mi cũng biết ta dốt đặc cán mai kiếm đạo, kiếm chém hoàng long hay một kiếm phá vạn pháp ta hoàn toàn không hiểu.”

“Không.” Đường Tam Dương lắc đầu, “Ngươi mới là chủ nhân của nó, dùng như thế nào là chuyện của ngươi.” Ngón trỏ búng rồi quệt thân kiếm, linh kiếm vốn hơi nhún nhảy lập tức bình ổn. Linh tính thế mà bị Đường Tam Dương xóa sạch?

Linh kiếm sinh ra linh tính nhưng không bằng lòng đi theo chủ cũ, tốt cỡ nào hắn cũng không cần. Huống hồ đây là đồ của Kiều Tranh, hắn càng không đoạt.

Kiều Tranh thấy thế, trong mắt không tự chủ hiện lên ý cười.

Chuyện này, Kiều Tranh không thể không cảm thán cái gọi là liên hệ huyết mạch, vô pháp liên hệ thật sự. Nhất là yêu thú còn dựa vào huyết mạch để truyền thừa ký ức công pháp, chỉ sợ ràng buộc sâu hơn cả giữa loài người với nhau. Đường Tam Dương dù nhỏ nhưng bộ dáng lúc này lại giống hệt hai huynh trưởng của nó.

Nhưng mà vẫn là Tam Dương đáng yêu hơn.

Đường Tam Dương kéo tay Kiều Tranh lần nữa, giẫm lên bảo kiếm, hóa thành vệt sáng dài rời đi.

Trong ba ngày ngồi đàm đạo với Nhạc Minh, Đường Tam Dương từng nghe Nhạc Minh nói cách Tam Nguyên kiếm đạo môn không xa có một chợ phiên do Tam Nguyên kiếm đạo môn đứng sau tổ chức, trân bảo vô số, cũng là nguồn thu lớn nhất của Tam Nguyên kiếm đạo môn. Nếu họ đã đến đây mà không đi một lần thì xem như chưa từng đến.

Chợ phiên này không giống những chợ phiên khác. Nhiều năm trước, một vị đệ tử Tam Nguyên kiếm đạo môn tiến vào chủ tông tu hành, sau khi phi thăng thì thưởng xuống pháp bảo là một tòa phi thành nguy nga to lớn giống phi cung Khởi Kiếm Phong, tên là thành Toàn Nhất.

Thành Toàn Nhất dừng trên không trung, nguy nga cao vút, liên kết với mặt đất bằng vô số xiềng xích vàng, trên mặt xích khắc chằng chịt văn tự phù lục.

Tài nghệ điêu luyện, khí tượng tiên gia.

Vùng trời phía trên thành Toàn Nhất lượn lờ mây mù, tiên hạc tiên tử xuyên qua tầng mây dẫn đường cho tu sĩ mới đến. Số linh thạch tiêu tốn mỗi ngày cho tòa thành này đủ làm một môn phái nhỏ phá sản! Quan hệ của Đan Khuê môn với Tam Nguyên kiếm đạo môn vững chắc hơn với Thái Ngọ môn cũng bởi đan dược cao cấp và pháp khí cao cấp họ luyện chế ra đều gửi bán ở thành Toàn Nhất.

Lại có vô số luồng kiếm quang rơi xuống, ánh kiếm rực rỡ, rất nhiều tu sĩ xuyên tới xuyên lui gọi bạn kéo bè.

Đường Tam Dương đưa Kiều Tranh đến đây cũng là muốn dời lực chú ý của y.

Hắn nhớ hảo hữu kiếp trước đã nói nếu người mình để ý tức giận thì phải dẫn người ta ra ngoài dạo chơi; pháp y, đan dược, pháp khí, công pháp, linh thạch là những thứ tu sĩ thiếu. Mua nhiều chút đập xuống, cơn tức ngút trời cũng sẽ bị đập tan. Trước kia Cực Đạo kiếm tông có một gã con cháu thế gia không cẩn thận giết chết đệ tử môn phái khác trong lúc đấu kiếm, gia tộc đệ tử đã chết kia tìm đến cửa, Cực Đạo Kiếm tông bồi thường chút đồ là yên chuyện.

Chắc chắn cơn giận của Kiều Tranh không thể lớn hơn thù giết con được =v=.

Đường Tam Dương nghĩ rất hay.

Cố tình hắn lại quên mất mình bây giờ là kẻ không xu dính túi, đồ vật trong thành Toàn Nhất, trừ khi hắn nhổ một cọng lông vũ của mình gửi bán, không thì… chẳng mua nổi thứ gì.

Lúc Đường Tam Dương kéo Kiều Tranh xuống, chuẩn bị phát biểu ý định của mình mới chợt nhớ ra hình như bây giờ mình không có linh thạch, đương nhiên cũng không có khả năng luyện khí trước mặt mọi người rồi mang đi gửi bán đổi lấy linh thạch.

Khuôn mặt xinh xắn của Đường Tam Dương đỏ bừng, kéo Kiều Tranh đứng trong thành Toàn Nhất lại không biết nói gì. Có nữ tu dẫn đường định đi lên giải quyết phiền não giúp nhưng không biết tại sao luôn không thể đến gần, lập tức hiểu rõ, nhanh chân đi báo cho các tỷ muội khác không cần để ý đến hai người này.

Trong thành Toàn Nhất có không ít chân quân kim đan, chân nhân nguyên anh cũng có vài người. Nhưng so với lượng tu sĩ không cố định này, thực lực kim đan thượng phẩm của Kiều Tranh vẫn rất xuất chúng. Hơn nữa, kim đan thượng phẩm không chỉ đại diện cho thực lực, còn có bối cảnh. Nhà bình thường không thể phụng dưỡng ra một kim đan thượng phẩm.

Vì thế, Kiều Tranh có thể tha hồ thưởng thức bộ dáng Đường Tam Dương lúc này.

Dù trong lòng còn hơi không vui nhưng trông dáng vẻ cố gắng (?) của Đường Tam Dương, Kiều Tranh vẫn vui vẻ hơn chút. Danh tiếng thành Toàn Nhất y cũng từng nghe qua, kiếp trước còn là khách quen. Nơi này trị an không tệ nhưng cũng chỉ giới hạn trong thành. Việc ở ngoài thành họ không quản được, do đó không đủ thực lực và vận khí bối cảnh, quan trọng nhất là không đủ linh thạch thì ít đến vẫn hơn.

Những thứ kia không dễ mua được như trong chợ phiên của tu sĩ bình thường.

“Nơi này có không ít linh thảo, linh quả thích hợp cho mi ăn.” Trên mặt Kiều Tranh cuối cùng không còn vẻ âm trầm khiến Đường Tam Dương lo lắng không thôi. Ngược lại, y còn cười với Đường Tam Dương, “Mi thích gì ta mua đó.”

Mặc dù thấy Kiều Tranh không cay cú âm trầm nữa, Đường Tam Dương đã thả khối đá lớn trong lòng xuống.

Nhưng hắn cảm thấy càng nghẹn tim hơn là xảy ra chuyện gì?

Nói một chút về Tam Nguyên kiếm đạo môn.

Đến lúc tất cả tu sĩ trong đại điện rời đi, vì Nhạc Minh ở một bên phóng khí lạnh, người muốn đi lên tìm cách thân thiết cũng bị kiếm khí của Nhạc Minh làm lui bước, cả đám đành đi luôn.

Vệ Hàm Ương cùng Nhạc Minh trở về động phủ của mình, rốt cuộc có thể thoải mái một chút.

“Đại sư huynh, dường như huynh rất xem trọng vị Đường Tam Dương kia.” Vệ Hàm Ương cười nói, “Hắn và Kiều đạo hữu cứ ra ngoài như vậy chắc là không sao nhỉ.” Thật ra Vệ Hàm Ương tò mò quan hệ của hai người hơn, nhìn qua giống như rất quen thuộc nhưng thế mới kỳ lạ. Nếu nói Đường Tam Dương thật sự là đệ đệ ruột của kiếm tu đến từ thế giới khác đã đánh bại hắn, vậy kiếm tu đó với Kiều Tranh có quan hệ tốt cỡ nào mới để đệ đệ ruột thịt ở cạnh Kiều Tranh?

“Ừ, với thực lực của Đường Tam Dương, không cần lo lắng.” Nhạc Minh đáp.

“… Sư huynh có phải nói ngược không?” Vệ Hàm Ương nghi ngờ hỏi, “Hẳn là với thực lực của Kiều Tranh mới không cần lo lắng.” Đường Tam Dương cho dù kiến thức kiếm đạo không tệ cũng chỉ là một đứa bé mà.

Nhạc Minh nhìn mặt Vệ Hàm Ương không có tí hoài nghi nào, chợt cảm thấy vị sư đệ nhìn như rất khôn khéo này thật ra ở một số mặt vẫn hơi thiếu hiểu biết.

“Ta không nói sai.” Nhạc Minh hơi thở dài, “Đệ đã nhìn không rõ thì bây giờ luyện kiếm đi, ta nhìn đệ.”

Vệ Hàm Ương: …

Hôm nay là đại điển kim đan của hắn đấy, đại sư huynh huynh có thể có tình người một chút không hả?

Nhưng mà Vệ Hàm Ương dẫu sao cũng bị Nhạc Minh chèn ép lâu rồi, bây giờ tất nhiên không nhấc nổi sức phản kháng.

Lúc sau trong đại điện, mười nữ đệ tử được trưởng lão khen ngợi một tràng, kiếm vũ của họ mang về thể diện rất lớn cho môn phái nên ban thưởng cũng không ít. Những nữ đệ tử này tất nhiên là vui vẻ, nhiệm vụ có thể lộ diện trước mặt các trưởng lão tông môn đồng thời thù lao phong phú thế này vô cùng ít ỏi. Bây giờ thấy tài nguyên được ban thưởng còn nhiều hơn ba phần thì càng vui mừng.

“Nhiếp sư tỷ, tỷ không vui sao?” Một nữ đệ tử đẩy nữ tử bên cạnh, hỏi, “Kiếm quang phân hóa của tỷ luyện tốt như vậy, ta thấy rất nhiều chân quân đều nhìn tỷ đó.”

Vị nữ tử da như trứng gà bóc, mặt mày diễm lệ bên cạnh này dĩ nhiên là Nhiếp Khiết si mê Vệ Hàm Ương không đổi. Nhiếp Khiết dù dung mạo diễm lệ nhưng toàn thân đều lộ ra mỹ cảm cấm dục. Lại thêm phục sức đệ tử môn phái kiếm đạo không giống pháp tu, hơn nửa là kiểu ôm sát người, phác họa ra thân hình nàng khiến nàng càng mỹ lệ hơn.

Nhưng ngay cả như vậy, nhân duyên của Nhiếp Khiết với các nữ đệ tử khác lại vô cùng tốt.

Trong môn phái nam nhiều nữ ít như Tam Nguyên kiếm đạo môn, Nhiếp Khiết thân là đệ tử chân truyền của trưởng lão, dung mạo lẫn nhân duyên đều xuất chúng, người theo đuổi nàng có thể xếp từ cửa môn phái vào đến trước cửa đại điện. Mà tin nàng thích Vệ Hàm Ương cũng nhờ Nhạc Minh và Vệ Hàm Ương có ý bảo vệ, không để người khác biết.

Sư phụ Nhiếp Khiết cũng biết Vệ Hàm Ương đối với đệ tử nhà mình không có tình yêu nam nữ, tất nhiên không bằng lòng để đồ đệ làm mọi người đều biết, miễn cho không tốt với bất kỳ người nào. Nếu không Nhiếp Khiết đã không chọn ở đại điển kim đan của Vệ Hàm Ương, dùng cách này để thu hút ánh mắt hắn.

“Ừ, vì ta cứ dừng chân ở trình độ này, đã lâu không có đột phá nên…” Nhiếp Khiết gượng cười, bịa một cái cớ.

“Ừ, ta hiểu.” Nữ đệ tử ra dáng vỗ vỗ vai Nhiếp Khiết, “Vệ sư huynh vốn thiên phú phi phàm, bình thường cố gắng cũng thôi, còn có đại sư huynh giúp luyện cùng, đương nhiên tốc độ sẽ nhanh. Sư tỷ đừng để ý quá, chắc chắn tỷ có thể thành kim đan thượng phẩm, vượt thiên môn trong một lần.”

Năm đó cùng luyện thành kiếm quang phân hóa có Nhiếp Khiết và Vệ Hàm Ương.

Vệ Hàm Ương giờ đã là kim đan thượng phẩm mà Nhiếp Khiết vẫn ở trình độ kiếm quang phân hóa trúc cơ viên mãn, chậm chạp không tiến thêm một bước. Bây giờ thấy Vệ Hàm Ương khẳng định trong lòng không thoải mái. Nữ đệ tử ra vẻ rất thấu hiểu. Mấy nữ đệ tử khác cũng lần lượt tiến lên an ủi Nhiếp Khiết.

Nhiếp Khiết được an ủi vờ như đã phấn chấn trở lại, cùng mấy người kia nói đùa vài câu, cuối cùng đuổi được người đi.

Nhiếp Khiết không muốn về gặp sư phụ, sư phụ chắc chắn rất tức giận quyết định của nàng. Trên thực tế, để không kích thích nàng, sư phụ từng yêu cầu nàng tốt nhất đừng xuất hiện ở đại điển kim đan của Vệ Hàm Ương. Trong mắt sư phụ, Nhiếp Khiết bây giờ rõ ràng đã rơi vào tình chướng, tiếp tục dây dưa sẽ chỉ cản trở con đường của nàng. Nhiếp Khiết dù sao cũng là một trong những nữ tu có tiềm lực nhất trong môn phái, trên dưới tông môn đều không muốn thấy một đệ tử còn trẻ đã lầm đường.

Nhiếp Khiết đến giờ vẫn nhớ rõ tình cảnh lần đầu nàng gặp Vệ Hàm Ương.

Từ nhỏ nàng đã tư chất bất phàm, phụ mẫu huynh trưởng đều là tu sĩ, chỉ có tư chất của nàng tốt nhất. Nàng từ chối không ít môn phái nữ tu mời chào, toàn tâm toàn ý vào Tam Nguyên kiếm đạo môn để trở thành nữ kiếm tiên, nhất kiếm hoành không tinh đấu hàn là uy thế và năng lực nhường nào!

Tiếc thay phụ mẫu huynh trưởng đều cho rằng nữ tử không nên làm kiếm tu, rất không vừa lòng quyết định của nàng. Vẫn là Nhiếp Khiết lén tham gia đại hội chiêu đồ của Tam Nguyên kiếm đạo môn, một mạch vượt mọi chông gai phá vòng vây, được thu làm đệ tử. Có chỗ dựa tông môn, dù phụ mẫu huynh trưởng không bằng lòng cũng không cách nào ngăn cản nàng.

Để nói cho phụ mẫu lựa chọn của mình không sai, Nhiếp Khiết gần như dành tất cả thời gian vào việc luyện kiếm, cũng thể hiện ra thiên phú siêu mạnh. Cùng lúc đó, nàng cũng chú ý đến việc kết giao với sư huynh, sư đệ, sư tỷ, sư muội đông đảo, nhanh chóng tích góp được nhân duyên tốt.

Đợi dung mạo nàng trưởng thành, người theo đuổi càng ngày càng nhiều. Chỉ là Nhiếp Khiết đều chướng mắt, có tu sĩ còn không đỡ nổi một kiếm của nàng, lấy về để làm gì? Nàng bội phục nhất dĩ nhiên là Nhạc Minh sớm thành kim đan nhất phẩm, cũng hi vọng được Nhạc Minh chỉ điểm.

Đáng tiếc, không đợi Nhiếp Khiết chuẩn bị làm gì đó đã nghe thấy sư tỷ sư muội xung quanh nói đại sư huynh thu nhận Vệ Hàm Ương, tự mình chỉ bảo kiếm thuật, việc này khiến Nhiếp Khiết suýt không chịu đựng nổi. Hồi đó Vệ Hàm Ương rất ít cười, cũng không được người trong tông môn đánh giá quá cao. Tuy đã luyện thành kiếm quang phân hóa nhưng tổng số người luyện thành cũng đến mười mấy, xuất chúng nhất là Nhiếp Khiết và một đệ tử khác.

Nghe được tin này, Nhiếp Khiết dĩ nhiên không cam lòng, Vệ Hàm Ương kia là loại người gì nàng có nghe qua, lợi hại đấy nhưng cũng chỉ là trình độ kiếm quang phân hóa giống nàng, đại sư huynh tự mình chỉ bảo hắn mà không đến gặp nàng, chẳng lẽ đại sư huynh cũng cho rằng nữ tử không nên luyện kiếm sao?

Nhiếp Khiết tự nhận mình không thua kém ai bèn hỏi thăm sư huynh nơi ở của Vệ Hàm Ương, định đi gặp một lần cho ra lẽ đồng thời để các trưởng lão tông môn thấy Nhiếp Khiết nàng si mê kiếm đạo, thiên phú hơn người, cũng đã lĩnh ngộ kiếm quang phân hóa.

Nhưng lúc thật sự gặp mặt Vệ Hàm Ương, hắn không ở một mình.

Bên cạnh Vệ Hàm Ương chính là đại sư huynh Nhạc Minh mà Nhiếp Khiết cực sùng bái, đại sư huynh đang áp chế tu vi so chiêu với Vệ Hàm Ương.

Bước chân Nhiếp Khiết từ từ dừng lại, vẻ khinh thường trên mặt biến thành kinh ngạc rồi thành thán phục. Kiếm thuật của đại sư huynh Nhạc Minh tất nhiên vô cùng lợi hại, Vệ Hàm Ương dù ở thế yếu nhưng kiếm quang phân hóa của hắn cũng lợi hại, kiên trì đối chiêu với đại sư huynh được hơn nửa canh giờ mà chỉ dùng ba mươi sáu đường kiếm pháp cơ bản nhất sư môn.

Nhiếp Khiết thế mới biết ánh mắt đại sư huynh không sai, xét kiếm thuật và kiếm ý, Vệ Hàm Ương thật sự xuất chúng nhất trong nhóm bọn họ.

Nếu sự việc dừng ở đây, có lẽ Vệ Hàm Ương sẽ chỉ có thêm một đối thủ và một người sùng bái.

Nhưng rất không khéo, có lẽ Vệ Hàm Ương lúc đó cảm thấy mình có tiến bộ nên tâm tình không tệ, hoặc có lẽ hắn nhìn Nhiếp Khiết luôn được khen ngợi hết sức vừa mắt. Vệ Hàm Ương mỉm cười với Nhiếp Khiết, “Nhiếp sư muội cũng đến à.”

Xưa có mỹ nhân nhất tiếu khuynh nhân thành, tái tiếu khuynh nhân quốc.

Nhiếp Khiết cảm thấy câu này chắc là chỉ Vệ Hàm Ương.

Lúc trở về, ánh mắt nàng vẫn còn ngẩn ngơ.

Nhiếp Khiết nhớ lại quá khứ, trong lòng đau buồn vô cùng.

Trước kia nàng luôn cảm thấy nữ tu rơi vào tính chướng vô cùng ngu dại, tự hủy đạo đồ. Nhưng đến lúc nàng cũng rơi vào lưới tình không leo ra được mới biết có một số việc không thể tự khống chế. Có lẽ phụ mẫu nói đúng, nữ tử vốn không nên làm kiếm tu. Như vậy, có lẽ nàng sẽ không cầm chắc kiếm của mình cũng sẽ không gặp phải Vệ Hàm Ương.

Vượt thiên môn còn một năm, một năm nữa Vệ Hàm Ương phải đi rồi.

Hắn đi đến thế giới nàng không thấy được, đoạn tương tư đơn phương này nhất định không có kết quả.

Trở về xin lỗi sư phụ thôi.

Mình đi bế quan mấy chục năm chắc sẽ tốt thôi.

Nhiếp Khiết ngẩng đầu, cầm kiếm chuẩn bị đứng dậy.

Bỗng nhiên trước mắt xuất hiện rất nhiều cánh hoa bay lả tả.

Mặt mày Nhiếp Khiết ngưng lại, vươn tay kẹp một cánh hoa ngửi thử, “Hoa đào?”

“Thật đáng thương, một cô gái bị Cửu Âm Tuyệt Mạch mê hoặc…” Thanh âm nhẹ bẫng đột nhiên truyền đến.

Nhiếp Khiết bất thình linh quay đầu, lật cổ tay, kiếm quang tràn ra, “Yêu ma quỷ quái nào dám gây chuyện ở Tam Nguyên kiếm đạo môn?!” Nói xong, Nhiếp Khiết hét lớn, “Phá tà!”

Kiếm quang phân hóa, vô số kiếm ý đánh về phía những cánh hoa đào ào ạt, cánh hoa nhanh chóng bị kiếm ý cắt nát, rơi xuống đất.

“Tài năng thấp kém cũng dám giương oai ở kiếm đạo môn?” Nhiếp Khiết hừ lạnh, thu tay về bảo kiếm, không để tiểu yêu chẳng biết đến từ núi rừng nào này vào lòng. Chỉ là Cửu Âm Tuyệt Mạch là gì? Nhiếp Khiết nhíu mày, tại sao nàng chưa từng nghe nói.

“Thật đáng thương… Thật đáng thương.”

Thanh âm nhẹ bẫng kia lại vang lên, Nhiếp Khiết còn chưa quay đầu, một luồng sương mù màu hồng phấn đã tụ hợp vào đỉnh đầu nàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play