Chương 22. Gãi cằm sẽ thấy thoải mái, đây không phải đặc điểm của chó mèo hay sao?

*Đoạn này vì tiêu đề quá dài nên tớ phải cắt bớt xuống dưới.

editor: Mì Tương Đen. 

Kiều Kinh Vũ tính toàn thời gian tại chỗ, cảm thấy đã tới lúc có thể đi nghiệm thu thành quả rồi. Chẳng qua trước đó còn phải gia cố lại trận pháp một chút, đợi y thu hồi thành quả xong sẽ đi xử lý đám dê béo dâng tới tận cửa kia.

Nói thật, lúc Kiều Kinh Vũ thả hết đám người kia đi căn bản cũng chẳng có hảo ý gì. Có quan sát qua Thuỷ kính cũng chẳng thể thấy toàn bộ bí cảnh, bởi vậy chuyện gϊếŧ người đoạt bảo xảy ra cũng nhiều vô kể. Kiều Kinh Vũ tự nhận không còn là người đơn thuần tốt đẹp như kiếp trước nữa, thế nhưng y cũng không xấu đến mức nhổ cỏ tận gốc.


Mỗi lần cướp đồ vật trong tay người khác đi lại thả cho người đó một con đường sống, lại đợi kẻ nọ mang theo càng nhiều linh thạch và bảo vật tới cửa trả thù không phải tốt hơn sao? Ở thời đại Tu Chân này, Kiều Kinh Vũ muốn vô sự tự thông hiểu rõ chiều hướng phát triển tâm lý của những kẻ khác, vốn chẳng phải chuyện dễ dàng.

Chậc, dù sao bình thường y đều dùng gương mặt của Kiều Tranh, đợi đến sau này khôi phục diện mạo có lẽ cũng chẳng còn ở trung thế giới này nữa, có gì mà phải sợ? Vả lại, trong lòng Kiều Kinh Vũ cũng không muốn để sủng vật nhỏ nhà mình biết bản thân y là kẻ gϊếŧ người không ghê tay.

Chẳng qua Kiều Kinh Vũ không biết rằng, kiếp trước Đường Tam Dương chính là một kẻ gϊếŧ người không nương tay như thế, mà trong lòng Đường Tam Dương, Pháp tu chính là giống loài lòng dạ đen tối, đen đến không thể đen hơn được nữa.


***

Khi một người một thú quay trở về chỗ cũ, trên mặt đất có thi thể của ba con yêu thú, con còn lại đoán chừng đã nuốt quả Tử Mai rồi chạy trốn. Mặc dù không thể một mẻ nuốt gọn, chẳng qua điều này cũng rất bình thường. Giá trị của ba viên yêu đan của yêu thú có tu vi Trúc Cơ đại viên mãn cũng không kém hơn bao nhiêu so với quả Tử Mai.

Nhất là với Đường Tam Dương, hiệu quả của quả Tử Mai tuyệt đối không thể tốt hơn ba viên yêu đan được.

"Ngoan, đi móc yêu đan ra ăn đi." Kiều Kinh Vũ nắm nhẹ cánh Đường Tam Dương, cười tủm tỉm nói.

Đường Tam Dương nhìn ba con yêu thú đang nằm bên kia, lưu loát nhảy từ trên vai Kiều Kinh Vũ xuống, duỗi vuốt đào ra ba viên yêu đan hoàn chỉnh, sau đó quay trở về bày trước mặt Kiều Kinh Vũ, lại duỗi vuốt ra, ánh mắt thẳng tắp nhìn vào y.


Sự chú ý của Kiều Kinh Vũ hoàn toàn đặt trên móng vuốt của Đường Tam Dương.

Nói thế nào đi chăng nữa, yêu đan của ba con yêu thú này cũng đã thành hình, ít nhất phải có thực lực kỳ Kim Đan, da thịt cứng rắn vượt xa những yêu thú bình thường. Thế nhưng nhóc con nhà y mới chỉ thay lông có một lần, vẫn là một con non mà thôi, nhìn đôi vuốt lợi hại đến như vậy, quả thực không thể xem thường!

Kiều Kinh Vũ không khỏi nhớ tới tên đệ tử ngoại môn bị Đường Tam Dương in hai dấu chân gà lên mặt kia. Trước đó y nghĩ, nhiều người vây xem như thế, nhóc con đá hai cước thật quá không nể tình, có điều bây giờ suy nghĩ lại, quả thực nhóc con đã vô cùng nể tình rồi!

Chỉ lưu lại dấu mà không huỷ dung đối phương, thật sự là đại ân đại đức.

Về phần tính huống trước mắt...

Kiều Kinh Vũ chần chừ một lúc, đầu mày hơi nhíu lại. "Chẳng lẽ ngươi không tiêu hoá được hiệu lực của ba viên yêu đan này, trước tiên để ta giữ hộ?" Không thể nào. Với thân thủ lưu loát của nhóc con, đẳng cấp chắc chắn cao hơn nhiều so với ba viên yêu đan kia mà.

Đường Tam Dương lắc lắc đầu, cánh nhỏ duỗi ra chỉ chỉ vào vết máu trên móng vuốt của mình, ánh mắt lộ ra chút ghét bỏ.

Là con non của tộc Khổng Tước, hắn tự nhổ lông vũ của mình là một chuyện, nhưng lông vũ bị máu làm bẩn lại là một chuyện khác.

Là một Kiếm tu thích sạch sẽ, cho dù hiện tại đã trở thành một con yêu thú, Đường Tam Dương cũng có cách nào chịu đựng mà ăn đồ ăn vẫn còn đang dính máu tươi. Chẳng lẽ Pháp tu không thích sạch sẽ sao? Rõ ràng Thanh Khiết chú và Thanh Thuỷ chú gì đó rất không tệ cơ mà.

À đúng rồi, sạch sẽ của đám Pháp tu kia chính là thi chú chứ không phải tắm rửa giống như yêu tộc.

Nhẩm số lần tắm rửa có thể đếm được trên đầu ngón tay của Kiều Kinh Vũ, Đường Tam Dương cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.

Kiều Kinh Vũ và Đường Tam Dương mắt to trừng mắt nhỏ trong chốc lát, cuối cùng cũng hiểu ra rằng nhóc con yêu thú nhà mình hình như có bệnh sạch sẽ, lúc này mới dở khóc dở cười thi triển vài pháp quyết tẩy rửa nho nhỏ, xoá sạch vết máu trên mấy viên yêu đan và móng vuốt của Đường Tam Dương.

Rốt cuộc Đường Tam Dương cũng hài lòng, ngậm ba viên yêu đan vào miệng, nuốt từng viên xuống cổ họng, không bao lâu sau đã tiêu hoá sạch sẽ. Hương vị cũng không tệ, có điều phẩm cấp vẫn hơi thấp.

Trong thế giới của yêu thú, vốn không tồn tại thương cảm giữa đồng loại với nhau, mà Đường Tam Dương đã biến thành một con yêu thú, cũng không khỏi bị ảnh hưởng bởi bản năng và tập tính của đồng tộc.
Kiều Kinh Vũ bất đắc dĩ tiếp thu sự thật rằng yêu thú nhà mình có chút không giống với những yêu thú khác.

***

Lại nói tới trận pháp, người bị kẹt trong đó tương đối đau khổ.

Ba kẻ bị kẹt trong trận pháp đều là đệ tử của Đạo Hải phái. Ở Tu Chân giới, Đạo Hải phái nhiều nhất cũng chỉ tính là môn phái hạng hai, mà ba người họ cũng là ba người duy nhất trong phái có thể tiến vào bí cảnh nhỏ này. Ngay từ đầu trên thân ba kẻ nọ đã có phù lục được chưởng môn luyện chế, trong đó tấm Kiều Kinh Vũ đoạt đi nằm trong tay của nữ tu xinh xắn kia, hai tấm còn lại nằm trong tay đại sư tỷ của bọn họ.

Mà hai tấm phù lục lợi hại như vậy, bên trong trận pháp cũng chẳng có đất dụng võ.

Hai phù lục này vốn là Bạo Lôi phù phiên bản nâng cấp, uy lực của một tấm tương đương với một kích toàn lực của tu sĩ Trúc Cơ đại viên mãn. Hiện tại bọn họ bị vây trong trận pháp này, căn bản không tìm được biện pháp để phá trận, có cắn răng thi phù vẫn chẳng giúp được gì cả.

Đến tận lúc này, ba người họ mới chân chính hiểu rằng, bản thân đã đá phải tấm sắt rồi.

Nữ tu xinh xắn nhìn sắc mặt trắng bệch của đại sư tỷ, hành động của sư huynh dường như cũng không trôi chảy, cuối cùng cũng hiểu ra ba bọn họ có hợp lại cũng chẳng đủ để nhét kẽ răng đối phương. Vốn cho rằng trên tay có hai tấm bảo phù là có thể kê cao gối mà ngủ, giờ phút này mới hiểu suy nghĩ ấy ngu ngốc nhường nào.

"Tiền bối, là chúng ta lỗ mãng. Ba huynh muội chúng ta nguyện ý lưu lại tất cả pháp khí, linh thạch trên thân, chỉ cầu tiền bối thả chúng ta đi. Ta nguyện ý thề trên đạo tâm của mình, về sau tuyệt đối sẽ không tới trêu chọc tiền bối!"

Nói xong, nam tử kia dẫn đầu ném toàn bộ túi trữ vật và nhẫn trữ vật trên người xuống đất, sau đó nhìn thoáng qua sư tỷ và sư muội của mình.

Hai vị nữ tu cũng biết ý tứ của nam tử nọ, bọn họ quanh quẩn ở đây một hồi, bảo phù cũng dùng mất một tấm rồi. Bí cảnh chỉ mở ra có ba ngày, nếu phí quá nhiều thời gian ở nơi này sẽ mất nhiều hơn được.

"Xin tiền bối thả cho chúng ta một con ngựa!" Hai nữ tu còn lại cũng hô lên.

Kiều Kinh Vũ cười cười, cách không phất tay một cái, thu toàn bộ túi trữ vật và nhẫn trữ vật của họ vào trong tay, lại vung tay áo, mở cho bọn họ một con đường sống.

"Đa tạ tiền bối!"

Thấy trước mắt xuất hiện một con đường, ba người vừa mừng vừa sợ, vội vàng bước ra khỏi nơi này.

"Bạo Lôi phù? Cũng không tệ lắm." Thần thức Kiều Kinh Vũ quét qua, coi như hài lòng với lần thu hoạch này.

Không cần phải nói, ba người này vừa ra ngoài đã nhìn thấy hai nam tử đang ôm cây đợi thỏ kia.

Kiều Kinh Vũ cười cười sờ nhẹ cằm Đường Tam Dương, thoải mái vuốt nhẹ lông vũ xù lên. "Chúng ta cũng đi thôi." Nói xong, y thu hồi lại trận kỳ tứ phương, còn những linh thạch đã hết linh khí thì thôi.

Đường Tam Dương ngẩn người, đứng trên vai Kiều Kinh Vũ tự kiểm điểm hành vi của mình.

Bởi vì bản năng ảnh hưởng, hắn có ăn yêu đan của yêu thú cũng không chút để ý, chẳng qua bị người ta sờ cằm còn cảm thấy dễ chịu thì có ảnh hưởng đến uy danh của Kiếm tu quá không?

Đương nhiên, Đường Tam Dương không biết, bị sờ cằm sẽ cảm thấy thoải mái ấy à, tuyệt đối không thể chỉ khái quát bằng hai chữ "bản năng" được.

***

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play