Truyện được đăng tại wattpad tuyenthabinhchi.
Edit by team Hoàng Quyền Phú Quý.
~~~
Thịnh Minh Tuế nhìn tin tức trên điện thoại, có người phát hiện thi thể của 'Hàn Duyệt Hồng' cùng với chồng của cô ta.
Người duy nhất sống sót chính là đứa trẻ đang ngủ trốn trong tủ quần áo.
Có thể mặc dù Hàn Duyệt Hồng không còn lý trí, nhưng vẫn còn sót lại chút lương thiện.
Khi đứa nhỏ bị đem ra ngoài, nó cũng không biết cha mẹ nó đã ra đi.
Nó nói có người chơi trốn tìm với mình, chỉ cần không bị bắt thì sẽ có được món đồ chơi mình rất muốn chơi.
Nó trốn trong tủ quần áo rồi ngủ quên trong đấy.
"Tiểu Vũ, vì sao tình cảm của con người lại biến đổi nhanh như vậy?
Thịnh Minh Tuế tắt điện thoại đi, nhìn về người đang nằm đối diện.
Thân thể của cô đờ ra một chút, nằm trên ghế sô pha, giống như một con mèo nhỏ lười, cao quý dè dặt, lại đáng yêu không chịu được.
"Thế giới bên ngoài có quá nhiều cám dỗ, những thứ đã từng gặp hay chưa từng gặp đều có mị lực, có mấy ai giữ được sơ tâm nữa?"
Sau khi Linh Quỳnh nói xong, cô ngước mắt nhìn thẳng vào mắt Thịnh Minh Tuế, cười xảo quyệt "Nhưng tôi có thể chịu đựng được cám dỗ vì ca ca."
Mặt của Thịnh Minh Tuế đỏ lên một chút, né tránh ánh mắt của Linh Quỳnh.
Cô nói những lời này quá nhiều lần, Thịnh Minh Tuế đã không thể phản bác.
. . . . . . Vừa rồi hắn muốn nói cái gì ?
"Bọn họ đã cùng nhau trải qua nhiều chuyện như vậy, vậy mà còn kém một người mới quen chưa lâu sao?"
Linh Quỳnh vô tội nhún vai "Suy nghĩ của mỗi người đều không giống nhau, anh cảm thấy cái cũ tốt hơn, nhưng hắn lại cảm thấy cái mới tốt hơn."
Linh Quỳnh xoay người đi ra, thân hình chợt lóe rồi hiện ra trước mặt Thịnh Minh Tuế.
Cô ngồi xổm trên mặt đất, hai tay khoác lên đầu gối hắn, ngẩng đầu lên.
Tuy rằng không có cảm xúc chân thật gì, nhưng Thịnh Minh Tuế vẫn cảm thấy được đầu gối có chút lạnh lẽo.
Tiểu cô nương mềm giọng hỏi: "Nếu ca ca thích một người thì sẽ một lòng một dạ đến già sao?"
Lần này Thịnh Minh Tuế không né tránh ánh mắt của Linh, một hồi lâu sau mới lên tiếng: ". . . . . . Sẽ đi."
Linh Quỳnh nhướng mày mỉm cười "Khi nào thì ca ca sẽ thích tôi một chút?"
Con ngươi Thịnh Minh Tuế hơi hơi trừng lớn.
Linh Quỳnh nói lời này nói rất đột ngột.
Căn bản chưa cho hắn chuẩn bị chút gì.
Thịnh Minh Tuế dường như đứng dậy trốn tránh "Tôi đi nấu cơm."
Linh Quỳnh bĩu môi, sờ vào cái ghế sô pha Thịnh Minh Tuế vừa ngồi, hướng về phòng bếp nói lớn: "Ca ca, tôi muốn ăn sườn xào chua ngọt."
"Được." Giọng nói Thịnh Minh Tuế đi ra theo phòng bếp.
"Tôi còn muốn ăn cánh gà chiên cola."
"Được."
Linh quỳnh lại liên tiếp báo thêm vài món ăn.
Thịnh Minh Tuế đều phản hồi là được.
"Tôi còn muốn ăn ca ca."
"Được. . . . . . Khụ khụ khụ. . . . . . Bạch Tri Vũ cô đừng nói bậy!" Thịnh Minh Tuế xấu hổ gọi cô bằng cả họ tên.
Thịnh Minh Tuế nghe thấy Linh Quỳnh thở dài ở bên ngoài "Tiểu đáng thương chính là không có ai yêu."
Thịnh Minh Tuế: ". . . . . ."
. . .
Thịnh Minh Tuế chuẩn bị cho tốt rồi gọi Linh Quỳnh đi ăn cơm.
Hắn đã rút xương cánh gà, Linh Quỳnh cũng không cần nhả xương ra, một miếng một cái, đặc biệt thích.
Linh quỳnh ăn đến vui vẻ, không nhịn được run chân.
"Cô đừng rung." Thịnh Minh Tuế không có thói hư tật xấu, nhắc nhở cô "Đừng dùng cơ thể của tôi rung."
"Ồ."
Linh Quỳnh nhịn trong chốc lát, lại bắt đầu rung.
Thịnh Minh Tuế: ". . . . . ."
Có thể biết mình nói chỉ quản được trong chốc lát, hắn liền im miệng, không hề lên tiếng, chờ Linh Quỳnh ăn xong, trước tiên lấy lại quyền khống chế thân xác về.
Thịnh Minh Tuế đi rửa chén, hắn vừa đi ra, Linh Quỳnh bay nhanh đến, mang theo sự phấn khích.
"Ca ca, chúng ta đi xem phim điện ảnh!"
"Phim điện ảnh?"
"Đúng đúng." Linh Quỳnh nghiêng đầu, có chút chờ mong: "Có thể đi chứ?"
Thịnh Minh Tuế vốn định chối từ, hôm nay hắn muốn vẽ bức tranh kia cho xong, nhưng lời từ chối đã đến bên miệng lại không thể nói ra.
"Ừ."
Linh Quỳnh âm thầm cho mình một like.
Mấy kiểu thẻ bài hẹn hò này tốt hơn mấy loại thẻ liên quan tới cốt truyện chính một chút, còn không hiếm lắm.
Nhưng ngẫm lại phải rút thẻ mới có loại đãi ngộ này, có chút tự bế.
Con yêu không thể chủ động chút sao?!
Chủ động một chút thì ba ba sẽ không cần dùng nhiều tiền như vậy đâu!
Linh Quỳnh đã tiêu gần hết số tiền, cô cố gắng kiềm lại, không rút thẻ, kết quả là con yêu bế quan trong phòng vẽ tranh không ra ngoài.
Cho dù đi ra cũng chỉ là làm cơm, sau đó lại đi vào.
Một ngày trở nên cực kỳ buồn tẻ.
Mỗi khi tới những lúc này, Linh Quỳnh mới cảm thấy đây là một trò chơi thật.
Cuối cùng vẫn là nhịn đến khi Linh Quỳnh rút thẻ, cốt truyện mới tiếp diễn.
. . .
"Tuế Tuế à, có phải cậu yêu đương rồi không?"
Trình Kính Không vừa vào cửa phát hiện không quá thích hợp.
Nơi này có rất nhiều đồ vật này nọ, hơn nữa cũng không có thứ nào là Thịnh Minh Tuế sẽ chủ động mua. . . . . .
Thịnh Minh Tuế sửng sốt, chợt lắc đầu: "Không có."
Trình Kính Không sờ sờ cằm: "Vậy mấy thứ này. . . . . ."
". . . . . ." Bản thân Thịnh Minh Tuế sẽ không nói dối, hắn cúi đầu, nói: "Một người bạn."
Trình Kính Không nhướng mày, "Bạn trai hay bạn gái?"
Vành tai Thịnh Minh Tuế hơi hơi nóng lên, nói sang chuyện khác: "Cậu tìm tôi làm gì?"
"Chuyện lần trước cậu nhờ tôi tra đã có kết quả." Trình Kính Không bấm điện thoại "Chà, cậu xem."
Chuyện lần trước tra. . . . . . Phạm Nguyên?
Sau khi hắn đi đến thị trấn nhỏ kia, Phạm Nguyên liền mua vé xe, tới nơi đó cùng hắn.
Không biết Trình Kính Không lấy ra ảnh chụp từ chỗ nào, rõ ràng chụp tới hắn.
Phạm Nguyên không chỉ đi tới chỗ thị trấn nhỏ nơi hắn ở, mà còn ở lại thêm vài ngày.
Trình Kính Không còn tìm đến hai thanh niên hắn nói kia, bọn họ xác nhận là có người trả tiền cho bọn họ làm.
Người kia đeo khẩu trang, bọn họ không thể thấy rõ mặt.
Trình Kính Không: "Tuế Tuế, cậu tính làm g?"
"Chứng cớ này không thể trực tiếp chứng minh hắn sai người khác làm." Thịnh Minh Tuế buông điện thoại, tạm thời cũng không có biện pháp gì.
Trình Kính Không: "Hắn dám xuống tay với cậu một lần, khẳng định còn dám xuống tay lần thứ hai, cậu phải cẩn thận hắn."
Thịnh Minh Tuế: "Ừ, tôi biết."
"Tuế Tuế, hu hu hu, ta đã lâu không gặp cậu, rất nhớ cậu."
Trình Kính Không đột nhiên chạy tới, ôm lấy cánh tay Thịnh Minh Tuế, nói khóc liền khóc, lật mặt còn nhanh hơn lật sách.
". . . . . ."
"Tuế Tuế anh không nhớ ra tôi sao? Chúng ta đã không gặp nhau một trăm ba mươi ngày rồi ! !"
"Tuế Tuế, oa, cậu không yêu tôi ."
"Tuế Tuế. . . . . ."
Trình Kính Không ôm hắn càng khóc càng đau lòng, lúc đầu là ôm cánh tay, nhưng bây giờ lại sắp ôm eo đến nơi .
Ngay khi Thịnh Minh Tuế nghĩ muốn tránh khỏi hắn, tay mình lại động trước, tát một cái làm hắn nhanh chóng tránh ra.
Trình Kính Không ôm đầu, uất ức mà nhìn hắn.
Thịnh Minh Tuế: ". . . . . ."
Vừa rồi rõ ràng Linh Quỳnh dùng tay hắn tát.
Thịnh Minh Tuế nhanh chóng nói một tiếng: "Hắn là Trình Tiểu Ẩn."
Trình Tiểu Ẩn là nhân cách thứ hai của Trình Kính Không.
Trình Tiểu Ẩn rất dính người, đặc biệt thích dính Thịnh Minh Tuế.
Mỗi lần Trình Kính Không trở lại, đều hận không thể nhét Trình Tiểu Ẩn vào vữa xi măng, ngưng tụ thành cục, rồi đập thành mẫu vụn.
Bọn họ là anh em trong sáng.
Mỗi lần Trình Tiểu Ẩn trồi lên, ngoài xấu hổ, còn có người cảm thấy hắn là gay.
Trình Kính Không sắp phát điên rồi.
"Bọn họ không thể kiểm soát." Thịnh Minh Tuế suy nghĩ một lúc, "Chuẩn xác mà nói là Trình Kính Không không có cách nào để kiểm soát được Trình Tiểu Ẩn."
Phần lớn thời gian Trình Tiểu Ẩn đều ngủ say.
Nhưng chỉ cần hắn tỉnh, Trình Tiểu Ẩn sẽ lập tức chiếm lấy thân thể.
Trình Kính Không nói đoạn thời gian kia không có cảm giác gì, thật giống như bị người ta đóng vào một cái hộp đen.
Bất quá chờ khi hắn nắm thân thể trong tay một lần nữa, Trình Tiểu Ẩn sẽ có tất cả trí nhớ trong thời gian này.
—— Vạn vật đều có đường phân cách ——
Tới đi các tiểu khả ái! Xông lên ! !
Nạp vé tháng!
***
Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~