Truyện được đăng tại wattpad tuyethabinhchi.
Edit by team Hoàng Quyền Phú Quý.
~~~
"Cái này?" Linh Quỳnh đưa mảnh đồng thau trong tay ra.
Mảnh đồng thau cũng không lớn, bên trên là văn tự chưa từng thấy qua.
"Trả cho lão tử!" Ác linh lại rống lên một tiếng " Nếu không lão tử liền giết hắn."
Linh Quỳnh khẽ vuốt mảnh đồng thau, "Dùng một người con trai để uy hiếp tao, mày có cần mặt mũi nữa không?"
Ác linh hiển nhiên không quan tâm "Bớt nói nhảm, đưa tao."
Linh Quỳnh thở dài, thỏa hiệp "Được rồi, ca ca tao quan trọng hơn."
Cánh môi Thịnh Minh Tuế phát run, thứ phía sau rất lạnh, huyết dịch dường như cũng sắp đông cứng.
Nghe thấy giọng nói của Linh Quỳnh, tư duy cứng ngắc chậm rãi chuyển động.
Ánh mắt hắn nhìn về phía người ở ngoài xa, Linh Quỳnh khẽ cười với hắn một cái, phảng phất như đang an ủi hắn không cần sợ hãi.
Một giây sau, Linh Quỳnh bất ngờ biến mất ở trước mắt hắn.
Ác linh giật mình, chưa kịp xác định xem Linh Quỳnh ở đâu, thì người đang bị hắn cưỡng ép, đột nhiên giống như biến thành một người khác.
Ác linh bị đạp bay, bởi vì không có thân thể, va vào tường, trực tiếp biến mất không tung tích.
"Cẩn thận! !"
Tiếng kinh hô của Hàn Duyệt Hồng vang lên.
Ác linh xuất hiện từ mặt tường khác, khuôn mặt dữ tợn, nhào về phía Linh Quỳnh.
. . .
Mười phút sau.
Ác linh bây giờ đã làm bạn cùng đống thịt thối trên đất.
Mùi hôi thối phủ kín cả căn phòng làm người ta hít thở không thông, Thịnh Minh Tuế đứng ở ngoài cửa, che kín mũi miệng, không có ý định bước vào một bước nào nữa.
Vừa rồi thiếu chút nữa hắn đã chết ở bên trong.
Lúc này Thịnh Minh Tuế mới phát hiện, Linh Quỳnh giống như lại cách hắn xa hơn...
Khoảng cách này, ít nhất là năm sáu mét.
Linh Quỳnh đang đạp ác linh hết cước này đến cước khác "Ca ca tao là người mà mày có thể bắt nạt sao? Là người mày có thể ăn hiếp sao? Hả? !"
Ác linh: "! !"
Âm khí trên người ác linh bị đạp tứ tán, cả người quỷ cuộn thành một đoàn, nhìn có mấy phần đáng thương.
Linh Quỳnh phát tiết xong, phồng má hất mái tóc ngang trán ra, như một đại tiểu thư ngang ngược bốc đồng, chỉ vào ác linh: "Nói, ai sai mày tới!"
"Không có ai."
Ác linh vẫn luôn chắc chắn không có ai sai hắn đến.
Linh Quỳnh ngồi xổm người xuống, cầm mảnh đồng thau kia lên "Vậy cái này là gì?"
"Không... Không biết." Ác linh lắc đầu.
"Không biết vậy mày tới đoạt làm gì?" Linh Quỳnh nặn ra nụ cười giả tạo, nhanh chóng mím khóe miệng "Cướp chơi hả?"
"..." Ác linh tiếp tục lắc đầu, "Tao thật sự không biết đó là cái gì."
"Vậy là có người đã sai mày tới cướp."
"Không có."
"Không có? Mày lại không biết đây là cái gì, mày đoạt làm cái gì?"
"..."
. . .
Ác linh đã ác, gặp phải thứ còn ác hơn so với mình, vậy cũng chỉ có thể khai nhận.
Hắn bị người ta sai tới lấy vật này.
Nhưng hắn thật sự không biết đó là gì.
Chỉ biết đó là thứ đồ chơi có thể tăng cường lực lượng cho bọn họ, dù sao cũng là một đồ vật rất lợi hại.
Chủ nhân của ác linh tên gì, hắn cũng không biết, hắn vẫn luôn gọi là người kia là chủ nhân.
Bình thường nếu không có việc gì, hắn cũng không được gặp chủ nhân.
Thời điểm có việc, vị chủ nhân kia của hắn chỉ phân phó xong việc liền để hắn đi làm, căn bản sẽ không nhiều lời.
"Vậy mày có thấy bộ dạng người kia chưa?"
Ác linh gật đầu.
"Vẽ!"
Ác linh: "..."
Ác linh nằm rạp trên mặt đất, chổng mông lên vẽ tranh.
Linh Quỳnh tát một phát lên đầu hắn "Mày vẽ cái thứ đồ gì vậy, hả?"
Người không ra người, quỷ không ra quỷ!
Ác linh giận dữ: "Lão tử không biết vẽ!"
Linh Quỳnh: "..."
Cuối cùng là dưới sự miêu tả của ác linh, Thịnh Minh Tuế vẽ thay, vẽ một bức tranh hình người ra.
Mặc dù có chút kỳ quái, nhưng Linh Quỳnh vẫn có thể nhận ra, đây là...
"Chính là người tên Phương Tạ Thủ kia sao?" Thịnh Minh Tuế nói ra đáp án trước.
Linh Quỳnh quay đầu liền khen ngợi "Ca ca thật lợi hại."
Thịnh Minh Tuế: "..." Đừng dùng giọng điệu dỗ con nít để khen hắn.
Hắn chuyên vẽ tranh, nếu như cái này cũng không nhận ra, cũng không thể nói đó là chuyên ngành.
Phương Tạ Thủ người này, Thịnh Minh Tuế không tra được cái manh mối nào hữu dụng.
Thịnh Minh Tuế nhìn mảnh đồng thau trong tay "Tại sao hắn lại muốn tìm cái này?"
"Tôi cũng rất muốn biết nha."
Những việc Phương Tạ Thủ đang làm, đều là để chuẩn bị hồi sinh cho nữ chính.
Cho nên có khả năng món đồ này liên quan đến việc hồi sinh nữ chính.
Linh hồn ở nhà ga...
Triển lãm tranh...
Ly miêu...
Ở triển lãm tranh cô không lấy được mảnh đồng thau, lúc ấy cô cũng không nghĩ nhiều về thứ đồ chơi này, Cổ Nghị cũng không nhắc đến chuyện gì liên quan đến mảnh đồng thau.
Nếu như Phương Tạ Thủ thật sự đang thu thập cái này.
Mảnh đồng thau ở triển lãm tranh chắc chắn đã bị hắn lấy đi.
Cái đồ chơi này tổng cộng có bao nhiêu miếng?
Tác dụng và số lượng của mảnh đồng thau, bọn họ tạm thời còn chưa rõ.
Mà những gì ác linh biết cũng không nhiều, trước đành phải tạm thời thả ra trước.
Linh Quỳnh giải quyết xong ác linh, nhìn về phía đồ vật trên mặt đất.
Bây giờ đồ trên đất còn quan trọng hơn...
Đống thịt thối kia trên mặt đất kia, rõ ràng là một đứa trẻ.
Linh Quỳnh nhìn về phía Hàn Duyệt Hồng: "Đây là đứa bé trong bụng cô?"
Bụng Hàn Duyệt Hồng mặc dù khá to, nhưng bên trong trống rỗng, không có cái gì.
Lúc cô tỉnh lại trong thân thể này, đứa con trong bụng đã không còn tung tích.
Mà khi người phụ nữ kia xuất hiện, cũng không có mang theo đứa trẻ.
Cô không biết đứa bé kia đã đến nơi nào.
Hàn Duyệt Hồng: "Nhưng..... có thể đi."
Hàn duyệt hồng cũng không biết thứ trong bình là cái này, lúc cô ở bên trong đó ngoại trừ bóng tối, cái gì cũng không cảm giác được.
Nếu như đứa trẻ này, thật sự là thứ ở trong bụng của cô ta.
Ả tiểu tam kia cũng không khỏi quá độc ác.
Đây chính là con ruột của cô ta.
Hổ dữ cũng không ăn thịt con.
Sao cô ta có thể làm vậy...
Mặc dù cái bình đã vỡ, nhưng hài cốt còn chưa có mang ra.
Hàn Duyệt Hồng vẫn không thể rời đi được.
Linh Quỳnh tiếp tục nghiệp lớn báo nguy trước đó bị gián đoạn, tìm chú cảnh sát đến giúp đỡ.
Trước khi cảnh sát đến, Thịnh Minh Tuế đã biên kịch ra ngọn nguồn sự việc.
Trên đất có trẻ sơ sinh chết, Linh Quỳnh và Thịnh Minh Tuế cẩn thận tạo ra một chút manh mối, để cảnh sát có thể dựa vào manh mối, tìm ra hài cốt.
Thịnh Minh Tuế còn đang lấy lời khai, Linh Quỳnh và Hàn Duyệt Hồng cùng đứng ở ngoài hành lang.
"Cô cất giữ đồ cổ như vậy, không sợ sẽ bị điều tra sao?"
"Cô cứ yên tâm, tra cũng không được." Hàn Duyệt Hồng nói: " Muốn lấy đồ vật ở nơi đó phải có giấy tờ lưu trữ hàng hóa mới được cấp phép."
Lúc này Linh Quỳnh mới yên tâm.
Không thể làm không công được nha.
Thịnh Minh Tuế lấy lời khai xong, bởi vì nhà hắn ở ngay dưới lầu, liền để hắn đi về trước.
Thịnh Minh Tuế lê cả tinh thần lẫn thể xác mệt mỏi về đến nhà.
Chờ hắn tắm rửa một phen từ toilet ra, hắn quay đầu nhìn Linh Quỳnh đang đứng bên cạnh "Tiểu Vũ, cô có thể cách tôi xa hơn."
Linh Quỳnh suy nghĩ một hồi: "Hình như vậy."
Thịnh Minh Tuế: "Vậy chúng ta có thể không cần ngủ chung ..."
"Ca ca sợ gì chứ, anh lại không chạm được tôi." Linh Quỳnh nghi hoặc "Tôi cũng không chiếm bao nhiêu diện tích đâu."
"..."
Đây là vấn đề có chiếm diện tích hay không sao?
Thịnh Minh Tuế cố ý thuyết phục Linh Quỳnh.
Nhưng Linh Quỳnh lại hung hăng càn quấy, đánh trống lảng rất nhanh.
Cuối cùng cũng không thể thay đổi được gì.
Thịnh Minh Tuế nằm ở trên giường, lật qua lật lại một hồi vẫn không ngủ được.
Hắn nghiêng người sang, "Tiểu Vũ."
"Hửm?"
"Lúc chúng ta đến biệt thự, hai người kia nhìn rất ngọt ngào."
Linh Quỳnh: "Cho nên?"
"Không phải cô đã nói...... Ma quỷ cũng biết nói dối sao? Cô ta nói...... Là thật vậy sao?"
Bọn họ có nên tin tưởng lời nói của Hàn Duyệt Hồng không?
Lỡ như...
Lỡ như là cô ta lừa họ.
Mục đích thật sự của cô ta, có lẽ chính là rời khỏi tòa chung cư này?
"Nếu vậy thì tôi lại có thể kiếm thêm một khoản tiền" Linh Quỳnh yên tâm thoải mái nói "Tốt lắm."
"..."
***
Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~